Chương 3: Cảm xúc hỗn độn
Lạc Lạc
31/07/2023
Đến nơi, Giai Hạ cùng Vương Lệ Thành đi vào bên trong nhà, quả thật căn biệt thự này quá sang trọng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đấy.
Vương Lệ Thành giúp cô mang túi đồ vào trong, Giai Hạ nhẹ ngồi xuống ghế nhìn nội thất bên trong, thân con gái nhưng lại ở nhà một người đàn ông chưa gặp quá 2 lần, cô cũng lo sợ, nhà của anh ta cũng không có ai, ngôi biệt thự sang trọng như vậy to lớn như vậy mà không có vệ sĩ hay người giúp việc gì cả.
"Uống nước đi!!" Vương Lệ Thành đi ra mang cho cô một cốc nước, Giai Hạ nhìn cốc nước ấy nghi ngờ, vì vẫn chưa thân thiết nên cô luôn trong tư thế phòng bị.
"Được rồi cám ơn anh" Giai Hạ không uống cốc nước ấy vì sợ anh như những tên biến thái bỏ thuốc rồi làm chuyện xấu thôi.
"Tôi sử dụng bếp của anh được chứ?" Giai Hạ nhìn anh.
"Được cô cứ tự nhiên" Vương Lệ Thành nói rồi đưa tay bật điều hoà lên, anh ngồi xuống ghế bật TV lên.
Cũng đã một năm rồi anh sống ở thế giới hiện đại này cũng được một năm rồi, thời gian tuy không dài lắm nhưng anh đủ khả năng tiếp thu cái hiện đại ở thế giới này, anh rất muốn ôm chặc lấy cô để nói rằng anh đã tìm kiếm cô bao lâu nay.
Nhưng thân xác này lại không phải của anh, sau khi cô xuyên thì anh cũng bị xuyên theo cô, đến thế giới này, anh tỉnh lại trong thân xác của người khác, vẻ ngoài cũng khá giống anh, người này lại có gia thế cũng khủng.
Anh đã xem qua bộ truyện tranh của cô, đúng là hành trình họ gặp nhau, yêu nhau, và chia ly, anh không ngờ rằng mình lại chính là nhân vật mà cô tạo ra bây giờ lại từ trong truyện tranh thoát ra khỏi đó và sống ở thế giới thực tại này.
Anh lo sợ không biết mình sẽ ở đây được bao lâu, hay là lại giống cô sẽ có ngày anh phải quay về, vì anh không phải là một con người thực sự, anh muốn được bên cô đến lúc nào hay lúc đấy.
"Thơm thật" Vương Lệ Thành mãi chìm vào suy nghĩ thì một mùi thơm rất quen thuộc xộc tới, mùi đồ ăn, trước đây Giai Hạ đã từng làm cho anh thưởng thức rồi, thật xúc động.
"Xong rồi, ăn cùng đi!!" Giai Hạ Mang thức ăn ra bày lên bàn, Vương Lệ Thành ngồi xuống đối diện cô, môi khẽ mĩm cười.
"Hạ Nhi" Bất giác môi của Vương Lệ Thành bật ra tiếng gọi thân thuộc, anh không thể khống chế được cảm xúc của mình.
"Hả?? Anh kêu ai vậy?" Giai Hạ cũng khẽ giật mình.
"Con mèo của tôi" Vương Lệ Thành chợt nhớ ra sau đó bế con mèo dưới ghế lên, cười gượng, anh muốn cô quên đi hình bóng của Vương Lệ Thành trong truyện và sống tốt, anh muốn tiếp xúc với cô bằng thân xác Vương Lệ Thành hiện đại và làm lại từ đầu với cô.
"Anh nuôi mèo nữa à? Tôi không phát hiện đấy" Giai Hạ nghe tiếng gọi của anh mà tim khẽ nhảy dựng lên quá giống rồi, cái giọng nói ấy dù chỉ thoáng qua nhưng cô không thể nào quên được.
"Nó lười lắm, suốt ngày chỉ nằm ở dưới này thôi" Vương Lệ Thành đưa tay vuốt ve con mèo, không thể nào đâu chỉ là người giống người, chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Không gian im lặng bắt đầu bao trùm nơi đây, Giai Hạ thấy sự lạnh lẽo vô cùng, ăn xong Vương Lệ Thành giúp cô rửa bát, cô lại tưởng tượng ra khung cảnh ở quá khứ.
"Truyện tranh của cô rất hay, nam chính rất thâm tình nhỉ?" Vương Lệ Thành chợt nói, khiến cảm xúc của Giai Hạ trở lại.
"Đúng vậy, nữ chính cũng rất yêu nam chính" Giai Hạ nhẹ nói, giọng nói có chút yếu ớt, Vương Lệ Thành đưa mắt nhìn cô.
"Tại sao cô lại để nữ chính trong truyện chết?" Vương Lệ Thành không hề biết cốt truyện này là hành trình của cô và anh tự tạo ra chứ không phải riêng cô, vì thế giới trong truyện hoàn toàn khác và tự thay đổi bố cục của truyện.
"Không phải tôi" Giai Hạ thủ thỉ.
Vương Lệ Thành giúp cô mang túi đồ vào trong, Giai Hạ nhẹ ngồi xuống ghế nhìn nội thất bên trong, thân con gái nhưng lại ở nhà một người đàn ông chưa gặp quá 2 lần, cô cũng lo sợ, nhà của anh ta cũng không có ai, ngôi biệt thự sang trọng như vậy to lớn như vậy mà không có vệ sĩ hay người giúp việc gì cả.
"Uống nước đi!!" Vương Lệ Thành đi ra mang cho cô một cốc nước, Giai Hạ nhìn cốc nước ấy nghi ngờ, vì vẫn chưa thân thiết nên cô luôn trong tư thế phòng bị.
"Được rồi cám ơn anh" Giai Hạ không uống cốc nước ấy vì sợ anh như những tên biến thái bỏ thuốc rồi làm chuyện xấu thôi.
"Tôi sử dụng bếp của anh được chứ?" Giai Hạ nhìn anh.
"Được cô cứ tự nhiên" Vương Lệ Thành nói rồi đưa tay bật điều hoà lên, anh ngồi xuống ghế bật TV lên.
Cũng đã một năm rồi anh sống ở thế giới hiện đại này cũng được một năm rồi, thời gian tuy không dài lắm nhưng anh đủ khả năng tiếp thu cái hiện đại ở thế giới này, anh rất muốn ôm chặc lấy cô để nói rằng anh đã tìm kiếm cô bao lâu nay.
Nhưng thân xác này lại không phải của anh, sau khi cô xuyên thì anh cũng bị xuyên theo cô, đến thế giới này, anh tỉnh lại trong thân xác của người khác, vẻ ngoài cũng khá giống anh, người này lại có gia thế cũng khủng.
Anh đã xem qua bộ truyện tranh của cô, đúng là hành trình họ gặp nhau, yêu nhau, và chia ly, anh không ngờ rằng mình lại chính là nhân vật mà cô tạo ra bây giờ lại từ trong truyện tranh thoát ra khỏi đó và sống ở thế giới thực tại này.
Anh lo sợ không biết mình sẽ ở đây được bao lâu, hay là lại giống cô sẽ có ngày anh phải quay về, vì anh không phải là một con người thực sự, anh muốn được bên cô đến lúc nào hay lúc đấy.
"Thơm thật" Vương Lệ Thành mãi chìm vào suy nghĩ thì một mùi thơm rất quen thuộc xộc tới, mùi đồ ăn, trước đây Giai Hạ đã từng làm cho anh thưởng thức rồi, thật xúc động.
"Xong rồi, ăn cùng đi!!" Giai Hạ Mang thức ăn ra bày lên bàn, Vương Lệ Thành ngồi xuống đối diện cô, môi khẽ mĩm cười.
"Hạ Nhi" Bất giác môi của Vương Lệ Thành bật ra tiếng gọi thân thuộc, anh không thể khống chế được cảm xúc của mình.
"Hả?? Anh kêu ai vậy?" Giai Hạ cũng khẽ giật mình.
"Con mèo của tôi" Vương Lệ Thành chợt nhớ ra sau đó bế con mèo dưới ghế lên, cười gượng, anh muốn cô quên đi hình bóng của Vương Lệ Thành trong truyện và sống tốt, anh muốn tiếp xúc với cô bằng thân xác Vương Lệ Thành hiện đại và làm lại từ đầu với cô.
"Anh nuôi mèo nữa à? Tôi không phát hiện đấy" Giai Hạ nghe tiếng gọi của anh mà tim khẽ nhảy dựng lên quá giống rồi, cái giọng nói ấy dù chỉ thoáng qua nhưng cô không thể nào quên được.
"Nó lười lắm, suốt ngày chỉ nằm ở dưới này thôi" Vương Lệ Thành đưa tay vuốt ve con mèo, không thể nào đâu chỉ là người giống người, chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Không gian im lặng bắt đầu bao trùm nơi đây, Giai Hạ thấy sự lạnh lẽo vô cùng, ăn xong Vương Lệ Thành giúp cô rửa bát, cô lại tưởng tượng ra khung cảnh ở quá khứ.
"Truyện tranh của cô rất hay, nam chính rất thâm tình nhỉ?" Vương Lệ Thành chợt nói, khiến cảm xúc của Giai Hạ trở lại.
"Đúng vậy, nữ chính cũng rất yêu nam chính" Giai Hạ nhẹ nói, giọng nói có chút yếu ớt, Vương Lệ Thành đưa mắt nhìn cô.
"Tại sao cô lại để nữ chính trong truyện chết?" Vương Lệ Thành không hề biết cốt truyện này là hành trình của cô và anh tự tạo ra chứ không phải riêng cô, vì thế giới trong truyện hoàn toàn khác và tự thay đổi bố cục của truyện.
"Không phải tôi" Giai Hạ thủ thỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.