Chương 1: Hồi tưởng
Lạc Lạc
31/07/2023
"Hạ Nhi!!" Vương Lệ Thành dụi mắt sau đó hét lên.
"Thành Thành, có lẽ đến lúc rồi"
"Đến lúc gì chứ?"
"Nhiệm vụ của ta ở thế giới này đã hoàn thành rồi, Vương Lệ Thành ta phải quay về đây"
"Không ta không để nàng đi!!!" Vương Lệ Thành cố ôm lấy cô nhưng hoàn toàn xuyên qua cô.
"Hai người làm gì mà ồn ào thế?" Lúc này Tống Bằng và Cẩn Mai đi đến định đi vào nhà nhưng nghe tiếng của Vương Lệ Thành nên ra xem thử.
"Thất tẩu!!" Cẩn Mai há hốc mồm kêu lên, cô đưa tay bịt lấy miệng mình khi thấy Giai Hạ như sắp tan biến mất.
"Tống Bằng, chăm sóc cho Cẩn Mai thật tốt"
"Không!! Tẩu tẩu đừng đi mà, Thành ca rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao tẩu ấy lại thành ra thế này?" Cẩn Mai chạy đến ôm lấy cô nhưng Giai Hạ hoàn toàn mờ ảo trước mặt mọi người.
"Tạm biệt, sống tốt, đừng lo cho ta" Giai Hạ liền tan biến vào không trung, Vương Lệ Thành la lớn hoàn toàn không tin được rằng chuyện này lại có thể xảy ra.
[...]
"Tít... tít..." âm thanh quen thuộc quá, nơi này là đâu? Giai Hạ từ từ mở mắt ra, cô nhìn lên trần nhà, mùi thuốc sát trùng bốc lên khiến cô khó chịu.
"Nè cậu tỉnh rồi à? Sao bất cẩn như vậy?" Giọng nói này quen thuộc quá, là ai vậy? Giai Hạ liền kêu lên.
"Cẩn Mai!!" Người trước mặt là Phương Phương bạn thân của Giai Hạ ở thời hiện đại.
"Cẩn Mai gì? Lú rồi hả? Cậu ngất ba ngày nay rồi đó, mẹ cậu lo lắm đó biết không?" Phương Phương ôm lấy Giai Hạ nói.
"Phương Phương, mình về rồi sao? Vương Lệ Thành đâu?" Giai Hạ liền ngồi dậy nhưng liền bị Phương Phương ôm lấy kéo nằm xuống.
"Vương Lệ Thành? cậu vẫn còn nhớ tới nhân vật trong truyện của cậu sao?"
"Truyện gì vậy?"
"Hazz, chắc bị điên mất, bác sĩ ơi cứu với bạn tôi cậu ấy bị điên rồi!!" Phương Phương thấy một vị bác sĩ đi ngang cô liền đi ra nói.
Giai Hạ liền nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó lấy điện thoại của mình đang nằm trên bàn, có tới mấy cuộc gọi của boss, còn có cả tin nhắn nữa.
"Giai Hạ à, sao cô lại đổi cốt truyện thế, cô đang nằm viện sao vẽ nhanh vậy? Đã full luôn rồi"
"Full rồi?" Giai Hạ liền mở điện thoại ra xem thử, truyện của cô đang đứng top1 của bảng xếp hạng truyện rồi? Có nhiều nhà sản xuất đang muốn hợp tác với cô cải biến thành phim.
"Phát tài rồi!!" Giai Hạ nhảy cẩn lên, lúc này Phương Phương đi vào liền bị Giai Hạ ôm lấy, Phương Phương trợn tròn mắt đưa tay lên trán của cô.
"Đâu có nóng đâu ta, mà nè cho cậu một tin vui, nam thần của tớ vừa hẹn tớ đi ăn đó, hổng chừng anh ấy thích tôi rồi" Phương Phương đưa một đoạn tin nhắn của cô và anh chàng đó.
"Là Tống Bằng mà?". Ngôn Tình Sắc
"Tống Bằng là ai? Mà nói nè cậu vẽ truyện khi nào vậy, full cả rồi không sợ thất nghiệp nữa rồi nha"
"Mẹ tớ gọi im lặng" Giai Hạ cầm lấy điện thoại lúc này mẹ của cô quát lớn bên đầu dây bên kia khiến cô muốn nổ cả lỗ tai.
"Tỉnh rồi sao? Con không sao chứ?"
"Con không sao mẹ à"
"Vậy thì tốt rồi, mẹ về quê rồi nên nhờ Phương Phương chăm sóc con đấy nhé"
"Vâng con nghe rồi bác gái" Phương Phương giật lấy điện thoại của cô nói.
Mọi thứ đều trở lại bình thường, đêm đó Giai Hạ lướt điện thoại cô vui mừng vô cùng mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy, không biết mọi người sẽ thế nào nếu cô biến mất.
Nhưng là truyện mà nếu cô rời đi chắc vậy là hết rồi, sẽ không có chuyện gì nữa, Giai Hạ lướt weibo tất cả đều là hình ảnh của hai nhân vật Hứa Giai Hạ và Vương Lệ Thành.
"Vương Lệ Thành sống tốt nhé" Giai Hạ nhìn tấm ảnh của Vương Lệ Thành cô khẽ mỉm cười.
"Giai Hạ ăn cơm này!!"
"Tới liền"
"Thành Thành, có lẽ đến lúc rồi"
"Đến lúc gì chứ?"
"Nhiệm vụ của ta ở thế giới này đã hoàn thành rồi, Vương Lệ Thành ta phải quay về đây"
"Không ta không để nàng đi!!!" Vương Lệ Thành cố ôm lấy cô nhưng hoàn toàn xuyên qua cô.
"Hai người làm gì mà ồn ào thế?" Lúc này Tống Bằng và Cẩn Mai đi đến định đi vào nhà nhưng nghe tiếng của Vương Lệ Thành nên ra xem thử.
"Thất tẩu!!" Cẩn Mai há hốc mồm kêu lên, cô đưa tay bịt lấy miệng mình khi thấy Giai Hạ như sắp tan biến mất.
"Tống Bằng, chăm sóc cho Cẩn Mai thật tốt"
"Không!! Tẩu tẩu đừng đi mà, Thành ca rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao tẩu ấy lại thành ra thế này?" Cẩn Mai chạy đến ôm lấy cô nhưng Giai Hạ hoàn toàn mờ ảo trước mặt mọi người.
"Tạm biệt, sống tốt, đừng lo cho ta" Giai Hạ liền tan biến vào không trung, Vương Lệ Thành la lớn hoàn toàn không tin được rằng chuyện này lại có thể xảy ra.
[...]
"Tít... tít..." âm thanh quen thuộc quá, nơi này là đâu? Giai Hạ từ từ mở mắt ra, cô nhìn lên trần nhà, mùi thuốc sát trùng bốc lên khiến cô khó chịu.
"Nè cậu tỉnh rồi à? Sao bất cẩn như vậy?" Giọng nói này quen thuộc quá, là ai vậy? Giai Hạ liền kêu lên.
"Cẩn Mai!!" Người trước mặt là Phương Phương bạn thân của Giai Hạ ở thời hiện đại.
"Cẩn Mai gì? Lú rồi hả? Cậu ngất ba ngày nay rồi đó, mẹ cậu lo lắm đó biết không?" Phương Phương ôm lấy Giai Hạ nói.
"Phương Phương, mình về rồi sao? Vương Lệ Thành đâu?" Giai Hạ liền ngồi dậy nhưng liền bị Phương Phương ôm lấy kéo nằm xuống.
"Vương Lệ Thành? cậu vẫn còn nhớ tới nhân vật trong truyện của cậu sao?"
"Truyện gì vậy?"
"Hazz, chắc bị điên mất, bác sĩ ơi cứu với bạn tôi cậu ấy bị điên rồi!!" Phương Phương thấy một vị bác sĩ đi ngang cô liền đi ra nói.
Giai Hạ liền nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó lấy điện thoại của mình đang nằm trên bàn, có tới mấy cuộc gọi của boss, còn có cả tin nhắn nữa.
"Giai Hạ à, sao cô lại đổi cốt truyện thế, cô đang nằm viện sao vẽ nhanh vậy? Đã full luôn rồi"
"Full rồi?" Giai Hạ liền mở điện thoại ra xem thử, truyện của cô đang đứng top1 của bảng xếp hạng truyện rồi? Có nhiều nhà sản xuất đang muốn hợp tác với cô cải biến thành phim.
"Phát tài rồi!!" Giai Hạ nhảy cẩn lên, lúc này Phương Phương đi vào liền bị Giai Hạ ôm lấy, Phương Phương trợn tròn mắt đưa tay lên trán của cô.
"Đâu có nóng đâu ta, mà nè cho cậu một tin vui, nam thần của tớ vừa hẹn tớ đi ăn đó, hổng chừng anh ấy thích tôi rồi" Phương Phương đưa một đoạn tin nhắn của cô và anh chàng đó.
"Là Tống Bằng mà?". Ngôn Tình Sắc
"Tống Bằng là ai? Mà nói nè cậu vẽ truyện khi nào vậy, full cả rồi không sợ thất nghiệp nữa rồi nha"
"Mẹ tớ gọi im lặng" Giai Hạ cầm lấy điện thoại lúc này mẹ của cô quát lớn bên đầu dây bên kia khiến cô muốn nổ cả lỗ tai.
"Tỉnh rồi sao? Con không sao chứ?"
"Con không sao mẹ à"
"Vậy thì tốt rồi, mẹ về quê rồi nên nhờ Phương Phương chăm sóc con đấy nhé"
"Vâng con nghe rồi bác gái" Phương Phương giật lấy điện thoại của cô nói.
Mọi thứ đều trở lại bình thường, đêm đó Giai Hạ lướt điện thoại cô vui mừng vô cùng mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy, không biết mọi người sẽ thế nào nếu cô biến mất.
Nhưng là truyện mà nếu cô rời đi chắc vậy là hết rồi, sẽ không có chuyện gì nữa, Giai Hạ lướt weibo tất cả đều là hình ảnh của hai nhân vật Hứa Giai Hạ và Vương Lệ Thành.
"Vương Lệ Thành sống tốt nhé" Giai Hạ nhìn tấm ảnh của Vương Lệ Thành cô khẽ mỉm cười.
"Giai Hạ ăn cơm này!!"
"Tới liền"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.