Chương 155: Dò đường
Dương Giai Ny
23/05/2014
Hôm sau tỉnh lại, Vệ Lai nhàn nhã đi dạo trong lãnh cung.
Lúc ban ngày cô sẽ không ra khỏi cửa viện này, dù sao trong cung có quá nhiều cặp mắt đang chăm chú nhìn, dù cô không thèm để ý, nhưng cũng không muốn làm khó Hoắc Thiên Trạm.
Trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, tuy nàng vẫn không thể đáp lại tình cảm của Hoàng Đế si tình đó, nhưng ít ra cũng không ghét, ít nhất biết hắn là người tốt.
Vệ Lai không muốn người tốt gặp phiền phức, lại càng không muốn tìm phiền phức cho mình. Không muốn ra thì không ra, ban ngày cô ngoan ngoãn làm phi tử bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhưng đến buổi tối, rất nhiều việc muốn làm và phải làm.
Ví như tối nay, cô quyết định đi thăm tẩm cung thái tử ngủ lại. Một đêm có thể muốn năm nữ nhân thị tẩm, có thể nghĩ ra chủ ý hãm hại đệ đệ của mình như vậy, rốt cuộc là kiểu người gì đây?
Buổi trưa, Hoắc Thiên Trạm tới một chuyến, thật ra cũng không ngồi bao lâu, chỉ nói là tới thăm nàng.
Vệ Lai nhận ra, trong lòng hắn tám phần là muốn nhìn mình nhiều thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu, có lẽ có một ngày sẽ không thấy được nữa.
Kiểu lo được lo mất này nàng cũng đã từng trải qua, là khi còn ở tại thế giới kia, cảm thấy qua được một ngày là một ngày, có lẽ sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
Sau khi Hoắc Thiên Trạm đi, Tần đại ca từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng nhét một tờ giấy vào tay Vệ Lai, sau đó nói.
“Vị trí tẩm cung thái tử, ta đã vẽ khá rõ ràng, muội hãy nhớ kỹ!”
Vệ Lai gật đầu, đang chuẩn bị nói không có việc gì để hắn ra ngoài. Nhưng vừa ngẩng đầu, lại đối diện với mắt nghi ngờ của Tần đại ca, không khỏi ngẩn người. Biết hắn nhất định có lời muốn nói, cũng không đuổi ra.
“Ánh Nhi muội thay đổi rồi.” Cuối cùng chỉ để lại một câu như thế. Tần đại ca vừa nói vừa lắc đầu, “Ngươi thật sự hoàn toàn không giống trước kia, hoàn toàn là hai người khác nhau. Ánh Nhi!” Tần đại ca tiến lên một bước, chỉ vào thứ nàng đang cầm trong tay, nói tiếp. “Mấy ngày nay muội năm lần bảy lượt sai ta đi chú ý động tĩnh của thái tử Liêu Hán, cũng sai ta đi nhớ đường đến tẩm cung của hắn. Ánh Nhi rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Lúc ban ngày cô sẽ không ra khỏi cửa viện này, dù sao trong cung có quá nhiều cặp mắt đang chăm chú nhìn, dù cô không thèm để ý, nhưng cũng không muốn làm khó Hoắc Thiên Trạm.
Trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, tuy nàng vẫn không thể đáp lại tình cảm của Hoàng Đế si tình đó, nhưng ít ra cũng không ghét, ít nhất biết hắn là người tốt.
Vệ Lai không muốn người tốt gặp phiền phức, lại càng không muốn tìm phiền phức cho mình. Không muốn ra thì không ra, ban ngày cô ngoan ngoãn làm phi tử bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhưng đến buổi tối, rất nhiều việc muốn làm và phải làm.
Ví như tối nay, cô quyết định đi thăm tẩm cung thái tử ngủ lại. Một đêm có thể muốn năm nữ nhân thị tẩm, có thể nghĩ ra chủ ý hãm hại đệ đệ của mình như vậy, rốt cuộc là kiểu người gì đây?
Buổi trưa, Hoắc Thiên Trạm tới một chuyến, thật ra cũng không ngồi bao lâu, chỉ nói là tới thăm nàng.
Vệ Lai nhận ra, trong lòng hắn tám phần là muốn nhìn mình nhiều thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu, có lẽ có một ngày sẽ không thấy được nữa.
Kiểu lo được lo mất này nàng cũng đã từng trải qua, là khi còn ở tại thế giới kia, cảm thấy qua được một ngày là một ngày, có lẽ sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
Sau khi Hoắc Thiên Trạm đi, Tần đại ca từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng nhét một tờ giấy vào tay Vệ Lai, sau đó nói.
“Vị trí tẩm cung thái tử, ta đã vẽ khá rõ ràng, muội hãy nhớ kỹ!”
Vệ Lai gật đầu, đang chuẩn bị nói không có việc gì để hắn ra ngoài. Nhưng vừa ngẩng đầu, lại đối diện với mắt nghi ngờ của Tần đại ca, không khỏi ngẩn người. Biết hắn nhất định có lời muốn nói, cũng không đuổi ra.
“Ánh Nhi muội thay đổi rồi.” Cuối cùng chỉ để lại một câu như thế. Tần đại ca vừa nói vừa lắc đầu, “Ngươi thật sự hoàn toàn không giống trước kia, hoàn toàn là hai người khác nhau. Ánh Nhi!” Tần đại ca tiến lên một bước, chỉ vào thứ nàng đang cầm trong tay, nói tiếp. “Mấy ngày nay muội năm lần bảy lượt sai ta đi chú ý động tĩnh của thái tử Liêu Hán, cũng sai ta đi nhớ đường đến tẩm cung của hắn. Ánh Nhi rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.