Chương 153: Quan tâm sẽ bị loạn
Dương Giai Ny
23/05/2014
“Không cần nghĩ!” Hắn nói lạnh lùng cự tuyệt, “Ta có thể đồng ý với nàng bất cứ chuyện gì, thậm chí đồng ý với nàng sau khi dưỡng thương khỏi hẳn cho nàng tự do. Nhưng ta không thể đẩy nàng ra chiến trường! Ánh Nhi nàng phải nhớ, dù như thế nào, ta luôn hi vọng nàng sống!”
“Cho dù đi đánh giặc, ta cũng sẽ không chết!” Vệ Lai nói chắc nịch, “Ngươi vẫn không tin ta, bây giờ ta không giống Lam Ánh Nhi trước kia. Hoắc Thiên Trạm ngươi phải biết, ta có thể ra chiến trường, công hạ được thành trì! Ta có thể cam đoan với ngươi!”
“Nàng để ta giữ lại ít ảo tưởng không được sao?” Đã không có sức tức giận với nàng, vẻ mặt Hoắc Thiên Trạm trầm muộn chuyển thành bất đắc dĩ cười khổ.”Ta mặc kệ cơ thể nàng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất gì, từ đầu đến cuối nàng vẫn là Ánh Nhi của ta. Chỉ cần nàng là chính nàng, ta sẽ không mạo hiểm mất nàng. Mặc dù nàng luôn muốn rời khỏi ta, nhưng ít nhất nàng còn sống. Ta vẫn nói câu đó, ít nhất nàng còn sống...”
Suốt đêm, Vệ Lai không tài nào ngủ nổi.
Nàng không chắc có thể ngăn cản thành công cuộc giao dịch này giữa Hoắc Thiên Trạm và thái tử Liêu Hán hay không, việc này liên quan đến quốc sự, không phải một cô gái như nàng có thể tham gia vào.
Hoắc Thiên Trạm dù yêu Lam Ánh Nhi, nhưng vẫn là một Hoàng Đế, hắn không thể ngu ngốc đến mức nghe sự điều khiển của một nữ nhân.
Huống chi cô đột nhiên làm như vậy, người thông minh chỉ cần chịu để ý suy nghĩ, tự nhiên sẽ phát hiện ra chỗ không hợp lý.
Dù nàng là Vệ Lai hay Lam Ánh Nhi, đều không có lý do gì quan tâm đến việc này. Phân tích của cô có lẽ không sai, nhưng Hoắc Thiên Trạm không phải là kẻ ngốc, động cơ không thuần khiết này của cô này không biết có thể lừa hắn bao lâu.
Không phải hắn vừa mở miệng là đã hỏi cô có quen biết đệ đệ của thái tử hay không sao?
Một người khôn khéo cẩn thận như vậy, khi hắn cẩn thận suy nghĩ sẽ luôn phát hiện ra được gì đó.
Ngay cả bản thân Vệ Lai cũng biết, màn diễn trò vừa rồi thật sự không tốt.
Có thể là quan tâm sẽ bị loạn, cho nên khi cô mở miệng muốn Hoắc Thiên Trạm đừng quan tâm đến cuộc trao đổi kia là đã dùng giọng nói cầu xin.
“Cho dù đi đánh giặc, ta cũng sẽ không chết!” Vệ Lai nói chắc nịch, “Ngươi vẫn không tin ta, bây giờ ta không giống Lam Ánh Nhi trước kia. Hoắc Thiên Trạm ngươi phải biết, ta có thể ra chiến trường, công hạ được thành trì! Ta có thể cam đoan với ngươi!”
“Nàng để ta giữ lại ít ảo tưởng không được sao?” Đã không có sức tức giận với nàng, vẻ mặt Hoắc Thiên Trạm trầm muộn chuyển thành bất đắc dĩ cười khổ.”Ta mặc kệ cơ thể nàng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất gì, từ đầu đến cuối nàng vẫn là Ánh Nhi của ta. Chỉ cần nàng là chính nàng, ta sẽ không mạo hiểm mất nàng. Mặc dù nàng luôn muốn rời khỏi ta, nhưng ít nhất nàng còn sống. Ta vẫn nói câu đó, ít nhất nàng còn sống...”
Suốt đêm, Vệ Lai không tài nào ngủ nổi.
Nàng không chắc có thể ngăn cản thành công cuộc giao dịch này giữa Hoắc Thiên Trạm và thái tử Liêu Hán hay không, việc này liên quan đến quốc sự, không phải một cô gái như nàng có thể tham gia vào.
Hoắc Thiên Trạm dù yêu Lam Ánh Nhi, nhưng vẫn là một Hoàng Đế, hắn không thể ngu ngốc đến mức nghe sự điều khiển của một nữ nhân.
Huống chi cô đột nhiên làm như vậy, người thông minh chỉ cần chịu để ý suy nghĩ, tự nhiên sẽ phát hiện ra chỗ không hợp lý.
Dù nàng là Vệ Lai hay Lam Ánh Nhi, đều không có lý do gì quan tâm đến việc này. Phân tích của cô có lẽ không sai, nhưng Hoắc Thiên Trạm không phải là kẻ ngốc, động cơ không thuần khiết này của cô này không biết có thể lừa hắn bao lâu.
Không phải hắn vừa mở miệng là đã hỏi cô có quen biết đệ đệ của thái tử hay không sao?
Một người khôn khéo cẩn thận như vậy, khi hắn cẩn thận suy nghĩ sẽ luôn phát hiện ra được gì đó.
Ngay cả bản thân Vệ Lai cũng biết, màn diễn trò vừa rồi thật sự không tốt.
Có thể là quan tâm sẽ bị loạn, cho nên khi cô mở miệng muốn Hoắc Thiên Trạm đừng quan tâm đến cuộc trao đổi kia là đã dùng giọng nói cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.