Chương 30: Quý Mạc Trần
Dương Giai Ny
23/05/2014
Vệ Lai ngước ngước đầu, mặc cho hai hàng nước mắt trượt ra khóe mắt rồi chảy xuống vành tai.
Cô đã không còn nhớ rõ mình rốt cuộc có bao nhiêu năm chưa từng có kiểu dáng thả lỏng cảm xúc của chính mình, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cuối cùng không có ai cai quản lý mình, rốt cuộc, lần này, mình đã thuộc về chính mình!
Cứ như vậy để mặc cho nước mắt tuôn chảy, cô không hề biết ở một góc khuất bên ngoài khung cửa sổ nhỏ đang có một bóng dáng áo trắng phất phới đứng dựa vào tường:
Ngón tay thon dài cầm một thanh tiêu, cứ thế im lặng nhìn về hướng người ở trong phòng: Từ lúc cô cố ý trêu chọc tiểu nha đầu cho đến khi không hiểu tại sao cô ta lại rơi lệ.
Cứ lẳng lặng nhìn như vậy, khóe môi nhếch lên ý cười yếu ớt như có như không.
Có thể nói, người có thể cười còn có thể khóc hẳn là không có việc gì rồi.
Quý Mạc Trần khẽ thở ra một hơi, người không có việc gì là tốt rồi, không uổng hắn đã dốc lòng cứu người.
Chỉ mong đúng như lời tiểu nha đầu nói, cô ấy nhanh nhanh khỏe lại rồi hãy mau rời đi.
Hắn trước đến nay vẫn không muốn vùng núi Tiểu Trúc này mất đi sự thanh tịnh, cũng không muốn...Không muốn bị cảm xúc khó hiểu quấy rầy tinh thần.
***
Ước chừng hai canh giờ, một mùi hương thuốc bắc đặc trưng bay vào mũi.
Vệ Lai miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy ánh nến.
Thuận mắt ngó ra ngoài cửa sổ, thì ra là chẳng biết lúc nào bên ngoài đã ửng tối.
“Cô ngủ cũng được quá chứ!” Tiểu nha đầu bưng thuốc tiến vào nhìn về phía Vệ Lai mới vừa mở mắt ra, bĩu môi nói: “Trước đó đã ngủ bốn ngày, vừa tĩnh lại lại còn ngủ thêm một lúc nữa!”
“Tôi ngủ bốn ngày?” Vệ Lai lúc này thật sự sửng sốt, vốn cho rằng ngất nhiều lắm cũng chỉ một ngày mà thôi, nhưng không ngờ, vừa nhắm mắt mở mắt thoắt cái đã qua bốn ngày: “Sao có thể lâu như vậy?”
Tiểu nha đầu để thuốc bưng trong tay xuống cạnh bàn, sau đó đi tới trước giường giữ đầu đỡ người cô lên.
Tuy lời nói ngoài miệng không lễ độ, nhưng việc chăm sóc người trái lại thật sự rất tận tâm tận lực.
Vì sợ đụng đến miệng vết thương Vệ Lai, nàng dứt khoát quỳ xuống bên cạnh giường cố gắng dùng lực đỡ phân nữa cơ thể Vệ Lai dậy.
Đến lúc Vệ Lai rốt cuộc ngồi dậy tựa vào cái đệm lớn phía sau lưng, thì trên thái dương tiểu nha kia đều là những giọt mồ hôi trong suốt.
Vệ Lai rất tự nhiên nâng lên cánh tay phải để lau mồ hôi giúp cô gái, nhưng không ngờ lại làm cho đối phương sợ tới mức giật bắn người theo bản năng bật ngửa ra phía sau, kết quả sau tiếng “bịch” là ngã ngồi trên mặt đất.
Cô đã không còn nhớ rõ mình rốt cuộc có bao nhiêu năm chưa từng có kiểu dáng thả lỏng cảm xúc của chính mình, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cuối cùng không có ai cai quản lý mình, rốt cuộc, lần này, mình đã thuộc về chính mình!
Cứ như vậy để mặc cho nước mắt tuôn chảy, cô không hề biết ở một góc khuất bên ngoài khung cửa sổ nhỏ đang có một bóng dáng áo trắng phất phới đứng dựa vào tường:
Ngón tay thon dài cầm một thanh tiêu, cứ thế im lặng nhìn về hướng người ở trong phòng: Từ lúc cô cố ý trêu chọc tiểu nha đầu cho đến khi không hiểu tại sao cô ta lại rơi lệ.
Cứ lẳng lặng nhìn như vậy, khóe môi nhếch lên ý cười yếu ớt như có như không.
Có thể nói, người có thể cười còn có thể khóc hẳn là không có việc gì rồi.
Quý Mạc Trần khẽ thở ra một hơi, người không có việc gì là tốt rồi, không uổng hắn đã dốc lòng cứu người.
Chỉ mong đúng như lời tiểu nha đầu nói, cô ấy nhanh nhanh khỏe lại rồi hãy mau rời đi.
Hắn trước đến nay vẫn không muốn vùng núi Tiểu Trúc này mất đi sự thanh tịnh, cũng không muốn...Không muốn bị cảm xúc khó hiểu quấy rầy tinh thần.
***
Ước chừng hai canh giờ, một mùi hương thuốc bắc đặc trưng bay vào mũi.
Vệ Lai miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy ánh nến.
Thuận mắt ngó ra ngoài cửa sổ, thì ra là chẳng biết lúc nào bên ngoài đã ửng tối.
“Cô ngủ cũng được quá chứ!” Tiểu nha đầu bưng thuốc tiến vào nhìn về phía Vệ Lai mới vừa mở mắt ra, bĩu môi nói: “Trước đó đã ngủ bốn ngày, vừa tĩnh lại lại còn ngủ thêm một lúc nữa!”
“Tôi ngủ bốn ngày?” Vệ Lai lúc này thật sự sửng sốt, vốn cho rằng ngất nhiều lắm cũng chỉ một ngày mà thôi, nhưng không ngờ, vừa nhắm mắt mở mắt thoắt cái đã qua bốn ngày: “Sao có thể lâu như vậy?”
Tiểu nha đầu để thuốc bưng trong tay xuống cạnh bàn, sau đó đi tới trước giường giữ đầu đỡ người cô lên.
Tuy lời nói ngoài miệng không lễ độ, nhưng việc chăm sóc người trái lại thật sự rất tận tâm tận lực.
Vì sợ đụng đến miệng vết thương Vệ Lai, nàng dứt khoát quỳ xuống bên cạnh giường cố gắng dùng lực đỡ phân nữa cơ thể Vệ Lai dậy.
Đến lúc Vệ Lai rốt cuộc ngồi dậy tựa vào cái đệm lớn phía sau lưng, thì trên thái dương tiểu nha kia đều là những giọt mồ hôi trong suốt.
Vệ Lai rất tự nhiên nâng lên cánh tay phải để lau mồ hôi giúp cô gái, nhưng không ngờ lại làm cho đối phương sợ tới mức giật bắn người theo bản năng bật ngửa ra phía sau, kết quả sau tiếng “bịch” là ngã ngồi trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.