Chương 42: Rơi xuống nước
Dương Giai Ny
23/05/2014
Quý Mạc Trần không nghĩ tới cô lại có ý nghĩ “tà ác” này, muốn tránh nước bắn tới mình nhưng người vừa chuyển động lại phát hiện nước ở một chỗ khác lại nổi lên từng đợt bọt nước.
Hắn tránh không kịp, theo bản năng lấy tay chắn khiến cho thanh tiêu dài cầm trong tay rơi xuống dòng suối.
Vệ Lai “Ố” thốt lên, không suy nghĩ lập tức vận lực phi thân hướng tới cây tiêu đang lướt đi trong khe suối.
Tuy cô không có khinh công, mặc dù không thể khai phá hết năng lực trong cơ thể của Lam Ánh Nhi, nhưng mặc kệ thế nào cô vẫn là Vệ Lai, còn là “Đoạt mệnh” một trong Tứ Đại Vương Giả độ hành động của cục Quốc An.
Vận tốc vừa di chuyển lướt đi, thậm trí chạy nhảy giữa không trung nhưng mũi hài cũng khồng hề dính một giọt nước.
Đáng tiếc, khi cô tóm được thanh tiêu dài kia ngược lại bản thân bởi vì động tác ấy mà chạm đến miệng vết thương đau đến mức không thể chịu nổi, sau tiếng “Bõm” là không thể nghi ngờ cả người rơi thẳng vào dòng suối.
Ngột ngạt mà uống vào mấy hớp nước, cũng may là nước suối không sâu, điều chỉnh lại một chút là có thể đứng lên được.
Nhưng miệng vết thương thì bị rách ra, máu nhiễm đỏ xung quanh mặt nước nhìn có chút dọa người.
“Vệ Lai!”
Cô đột nhiên ngẩn đầu lên, bất chấp sự đau đớn từ miệng vết thương, thật ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt vốn bình tĩnh không đổi sắc của Quý Mạc Trần lúc này lại biểu hiện hoảng hốt lội nước mà đến.
Hắn vừa mới gọi mình là gì?
Vệ Lai?
Cô nhíu mày, lúc trước hắn đều gọi là “Vệ cô nương”, thật đúng là lần đầu nghe được hắn gọi tên của mình.
Nhưng mà... Rất êm tai!
“Có phải là đầu óc cô có vấn đề không?” Quý Mạc Trần nhìn nàng ngã ngồi trong nước mà mặt thì lại tươi cười, đột nhiên có sự tức giận vô cớ trào dâng lên, giọng điệu khi nói chuyện cũng theo đó mà tăng cao: “Ta thực chưa thấy người nào như cô, lúc nào cũng gây sức ép cho bản thân mình, có phải cô nghĩ rằng miệng vết thương của mình đã tốt lắm rồi phải không?”
Vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo nàng đang ngồi ở dưới nước đứng lên.
Nước ở bờ suối quả nhiên rất lạnh, vừa mới ngã vào thì không có cảm giác gì, nhưng lúc đứng lên gặp gió, Vệ Lai liền không chịu được cả người run run lên.
Không khỏi xem thường Lam Ánh Nhi lần nữa, nếu lúc trước đừng nói là nước suối lạnh như băng này, cô đã từng đơn độc một mình trong hầm băng ở nam cực phục kích tới hơn 40 giờ cũng không có ảnh hưởng đến cơ thể của mình.
Quý Mạc Trần nhíu mày, nhìn thấy môi của nàng chuyển sang màu xanh mét, trong tình thế cấp bách hắn cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người nàng.
Hắn tránh không kịp, theo bản năng lấy tay chắn khiến cho thanh tiêu dài cầm trong tay rơi xuống dòng suối.
Vệ Lai “Ố” thốt lên, không suy nghĩ lập tức vận lực phi thân hướng tới cây tiêu đang lướt đi trong khe suối.
Tuy cô không có khinh công, mặc dù không thể khai phá hết năng lực trong cơ thể của Lam Ánh Nhi, nhưng mặc kệ thế nào cô vẫn là Vệ Lai, còn là “Đoạt mệnh” một trong Tứ Đại Vương Giả độ hành động của cục Quốc An.
Vận tốc vừa di chuyển lướt đi, thậm trí chạy nhảy giữa không trung nhưng mũi hài cũng khồng hề dính một giọt nước.
Đáng tiếc, khi cô tóm được thanh tiêu dài kia ngược lại bản thân bởi vì động tác ấy mà chạm đến miệng vết thương đau đến mức không thể chịu nổi, sau tiếng “Bõm” là không thể nghi ngờ cả người rơi thẳng vào dòng suối.
Ngột ngạt mà uống vào mấy hớp nước, cũng may là nước suối không sâu, điều chỉnh lại một chút là có thể đứng lên được.
Nhưng miệng vết thương thì bị rách ra, máu nhiễm đỏ xung quanh mặt nước nhìn có chút dọa người.
“Vệ Lai!”
Cô đột nhiên ngẩn đầu lên, bất chấp sự đau đớn từ miệng vết thương, thật ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt vốn bình tĩnh không đổi sắc của Quý Mạc Trần lúc này lại biểu hiện hoảng hốt lội nước mà đến.
Hắn vừa mới gọi mình là gì?
Vệ Lai?
Cô nhíu mày, lúc trước hắn đều gọi là “Vệ cô nương”, thật đúng là lần đầu nghe được hắn gọi tên của mình.
Nhưng mà... Rất êm tai!
“Có phải là đầu óc cô có vấn đề không?” Quý Mạc Trần nhìn nàng ngã ngồi trong nước mà mặt thì lại tươi cười, đột nhiên có sự tức giận vô cớ trào dâng lên, giọng điệu khi nói chuyện cũng theo đó mà tăng cao: “Ta thực chưa thấy người nào như cô, lúc nào cũng gây sức ép cho bản thân mình, có phải cô nghĩ rằng miệng vết thương của mình đã tốt lắm rồi phải không?”
Vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo nàng đang ngồi ở dưới nước đứng lên.
Nước ở bờ suối quả nhiên rất lạnh, vừa mới ngã vào thì không có cảm giác gì, nhưng lúc đứng lên gặp gió, Vệ Lai liền không chịu được cả người run run lên.
Không khỏi xem thường Lam Ánh Nhi lần nữa, nếu lúc trước đừng nói là nước suối lạnh như băng này, cô đã từng đơn độc một mình trong hầm băng ở nam cực phục kích tới hơn 40 giờ cũng không có ảnh hưởng đến cơ thể của mình.
Quý Mạc Trần nhíu mày, nhìn thấy môi của nàng chuyển sang màu xanh mét, trong tình thế cấp bách hắn cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.