Chương 37: Sợ hãi
Dương Giai Ny
23/05/2014
Lại nhìn về phía Quý Mạc Trần, từ đáy lòng Vệ Lai bỗng hiện lên ba chữ: Chủ nô!
Chủ nô?
“Ngồi xuống ăn đi!” Thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Đã nói với ngươi từ lâu, ở cái nơi vùng núi này không nhất thiết phải tuân thủ những cái quy củ đó.”
“Nhưng mà chủ nhân...”
“Nè, nha đầu kia!” Vệ Lai lại trêu ghẹo nàng: “Không phải cô nghe lời chủ nhân nhà mình nhất sao? Vậy sao bây giờ hắn bảo cô ngồi xuống ăn cơm mà cô còn có ý kiến khác nữa sao? Ây da, Sơn Linh à!” Cô còn nhích lại gần nói thêm: “Nhìn xem đi, chủ nhân nhà cô quan tâm tới cô biết dường nào kìa! Cũng đối với cô thật tốt à!”
“Ơ hay, sao cô có thể không nghiêm túc như vậy chứ!” Tiểu nha đầu giậm chân xấu hổ nói: “Tôi... Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa!” Nói xong lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Vệ Lai cười ha hả, lơ đãng nhìn qua khuôn mặt của Quý Mạc Trần, thấy khóe miệng hắn cũng đang khẽ nhếch lên, mặc dù không biểu lộ rõ ràng nhưng ý cười vẫn bị cô nhìn ra.
Hai người này rốt cuộc là như thế nào đây?
Càng lúc cô càng không dằn được cảm thấy hơi tò mò về thân phận của Quý Mạc Trần, nhưng cũng chưa tò mò đến mức đi theo người ta để hỏi.
Nhưng một người đàn ông dẫn theo một tiểu nha đầu sống ẩn dật nơi núi rừng hoang vu này, chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó?
Hoặc là bọn họ chỉ ở tạm, sau một thời gian sẽ rời khỏi đây quay lại đia phương ồn ào náo nhiệt kia?
Đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có chút không muốn.
Làm nhân viên đặc công quanh năm suốt tháng đã tạo cho cô một cái bóng ma.
Cô đã chán ghét lắm rồi cái cảnh bạn lừa gạt tôi giữa người và người với nhau, chán ghét giai cấp cùng với cấp bậc ở giữa sự lợi dụng lẫn nhau.
Nếu cho cô lựa chọn, thì nàng hết sức tình nguyện cùng với chủ tớ hai người họ sống ở núi rừng hoang vu này cả đời.
Cô cười khổ, có thể được sao? Hay đó chỉ là vọng tưởng mà thôi?
Ngày đầu tiên cô đi vào thế giới này hai tay đã dính đầy máu, cô liều chết trốn ra khỏi cái nơi mà quyền lực nhất thiên hạ! Mà một chỗ như vậy, làm sao có thể cho phép một tên tội phạm quan trọng trốn thoát được?
Còn cái người truy đuổi theo cô, nếu như Lam Ánh Nhi thiếu món nợ tình cảm nào đó với người ta thì không biết có cần Vệ Lai mình đi hoàn trả lại hay không đây?
Nếu như muốn, mình phải làm sao để trả?
“Cô nương đang suy nghĩ chuyện gì?” Bỗng nhiên có một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Vệ lai theo bản năng bật thốt lên: “Lão tử nghĩ cái gì mắc mớ gì đến ngươi!”
Chủ nô?
“Ngồi xuống ăn đi!” Thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Đã nói với ngươi từ lâu, ở cái nơi vùng núi này không nhất thiết phải tuân thủ những cái quy củ đó.”
“Nhưng mà chủ nhân...”
“Nè, nha đầu kia!” Vệ Lai lại trêu ghẹo nàng: “Không phải cô nghe lời chủ nhân nhà mình nhất sao? Vậy sao bây giờ hắn bảo cô ngồi xuống ăn cơm mà cô còn có ý kiến khác nữa sao? Ây da, Sơn Linh à!” Cô còn nhích lại gần nói thêm: “Nhìn xem đi, chủ nhân nhà cô quan tâm tới cô biết dường nào kìa! Cũng đối với cô thật tốt à!”
“Ơ hay, sao cô có thể không nghiêm túc như vậy chứ!” Tiểu nha đầu giậm chân xấu hổ nói: “Tôi... Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa!” Nói xong lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Vệ Lai cười ha hả, lơ đãng nhìn qua khuôn mặt của Quý Mạc Trần, thấy khóe miệng hắn cũng đang khẽ nhếch lên, mặc dù không biểu lộ rõ ràng nhưng ý cười vẫn bị cô nhìn ra.
Hai người này rốt cuộc là như thế nào đây?
Càng lúc cô càng không dằn được cảm thấy hơi tò mò về thân phận của Quý Mạc Trần, nhưng cũng chưa tò mò đến mức đi theo người ta để hỏi.
Nhưng một người đàn ông dẫn theo một tiểu nha đầu sống ẩn dật nơi núi rừng hoang vu này, chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó?
Hoặc là bọn họ chỉ ở tạm, sau một thời gian sẽ rời khỏi đây quay lại đia phương ồn ào náo nhiệt kia?
Đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có chút không muốn.
Làm nhân viên đặc công quanh năm suốt tháng đã tạo cho cô một cái bóng ma.
Cô đã chán ghét lắm rồi cái cảnh bạn lừa gạt tôi giữa người và người với nhau, chán ghét giai cấp cùng với cấp bậc ở giữa sự lợi dụng lẫn nhau.
Nếu cho cô lựa chọn, thì nàng hết sức tình nguyện cùng với chủ tớ hai người họ sống ở núi rừng hoang vu này cả đời.
Cô cười khổ, có thể được sao? Hay đó chỉ là vọng tưởng mà thôi?
Ngày đầu tiên cô đi vào thế giới này hai tay đã dính đầy máu, cô liều chết trốn ra khỏi cái nơi mà quyền lực nhất thiên hạ! Mà một chỗ như vậy, làm sao có thể cho phép một tên tội phạm quan trọng trốn thoát được?
Còn cái người truy đuổi theo cô, nếu như Lam Ánh Nhi thiếu món nợ tình cảm nào đó với người ta thì không biết có cần Vệ Lai mình đi hoàn trả lại hay không đây?
Nếu như muốn, mình phải làm sao để trả?
“Cô nương đang suy nghĩ chuyện gì?” Bỗng nhiên có một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Vệ lai theo bản năng bật thốt lên: “Lão tử nghĩ cái gì mắc mớ gì đến ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.