Chương 6: Thiên Triều đột biến
Dương Giai Ny
23/05/2014
Tân nương tử sợ tới mức mất hồn, giống như điên loạn vọt ra ngoài cửa gọi người đi truyền thái y, sau đó bất chấp thân phận quỳ gối xuống ở trước mặt nhóm thái y, ra sức dập đầu cầu xin bọn họ cứu lấy Hoàng thượng.
Thế nhưng, lương y dù có giỏi cỡ nào đi nữa cũng không có cách gì để xoay chuyển trời đất, sau hai canh giờ điều trị, nhóm thái y tuyên cáo Hoàng đế đã băng hà!
Vẫn luôn canh giữ ở cạnh đầu giường, Thái hậu nghe được lời ấy đầu chợt lắc lư choáng váng đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hoàng hậu cùng ở một bên tinh thần lúc này gần như hoàn toàn sụp đổ bổ nhào tới trên di thể, Hoàng hậu sau khi khóc lóc xong một hồi đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía tân nương tử còn đang quỳ trên mặt đất gào to lên:
“Tiện nhân, là ngươi giết Hoàng thượng! Đem ả ta nhốt lại! Nhốt lại mau!”
...
Chỉ trong một đêm, Thiên Triều đột biến.
Tuyết bay nhẹ cũng trong khoảnh khắc hóa thành mưa như trút nước, hỉ sự bỗng xoay chuyển biến thành tang sự, phát ra từng trận kêu rên.
Trong địa lao hoàng cung Thiên Sở có một cô gái tuyệt mỹ đang ngồi dựa lưng vào tường.
Đôi mắt đã sớm mất đi tiêu cự, người ở bên cạnh nhìn vào thay vì nói là một người không bằng nói là một khối thi thể biết hô hấp mới thích hợp hơn một chút.
Bị giam ở chỗ này đã qua ngày thứ ba, cô gái ấy thế nhưng không ăn không uống cũng không nói chuyện: Người trông coi ngục hoặc la hoặc mắng chửi nàng cũng không hề đáp lại, giống như không mình chẳng có liên quan gì với cái thế giới này.
Nô dịch giữ cửa cũng lười để ý nàng, dù sao cũng là một tội nhân hại chết Hoàng đế, nhốt thêm vài ngày nữa chắc cũng sẽ bị xử tử thôi.
Nhưng, loại bình yên khác thường này rốt cuộc vẫn chỉ là tạm thời.
Tựa như lúc này, khi Trạm Vương gia mặc cẩm bào đứng ở trước cửa nhà lao thì nhóm nô dịch giữ cửa đã biết, có lẽ kết quả sự việc cũng không giống như mọi người suy đoán là mọi chuyện cứ tiếp tục tiến hành theo quỹ đạo.
“Ánh Nhi!” Vừa bước vào phòng giam, đuổi hết bọn nô dịch, Hoắc Thiên Trạm đi tới trước mặt người con gái đó rồi từ từ ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng gọi: “Ánh Nhi!”
Người con gái đó dường như đã có phản ứng, hơi ngước đầu lên đưa mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại khôi phục dáng vẻ như ban nãy.
Trong lòng Hoắc Thiên Trạm chợt đau nhói, nói là đau lòng nhưng lại mang theo sự tức giận.
“Đại sự của Hoàng đế hôm nay nhập liệm, ngày mai ta đi Tế Thiên, bảy ngày sau...Ta sẽ đăng cơ!”
Nàng vẫn không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Nhưng hắn nhìn ra được, lúc hắn nhắc tới Đại sự của Hoàng đế hôm nay nhập liệm thì hai hàng lông mày thanh tú cong cong của nàng rõ ràng thoáng động đậy.
Thế nhưng, lương y dù có giỏi cỡ nào đi nữa cũng không có cách gì để xoay chuyển trời đất, sau hai canh giờ điều trị, nhóm thái y tuyên cáo Hoàng đế đã băng hà!
Vẫn luôn canh giữ ở cạnh đầu giường, Thái hậu nghe được lời ấy đầu chợt lắc lư choáng váng đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hoàng hậu cùng ở một bên tinh thần lúc này gần như hoàn toàn sụp đổ bổ nhào tới trên di thể, Hoàng hậu sau khi khóc lóc xong một hồi đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía tân nương tử còn đang quỳ trên mặt đất gào to lên:
“Tiện nhân, là ngươi giết Hoàng thượng! Đem ả ta nhốt lại! Nhốt lại mau!”
...
Chỉ trong một đêm, Thiên Triều đột biến.
Tuyết bay nhẹ cũng trong khoảnh khắc hóa thành mưa như trút nước, hỉ sự bỗng xoay chuyển biến thành tang sự, phát ra từng trận kêu rên.
Trong địa lao hoàng cung Thiên Sở có một cô gái tuyệt mỹ đang ngồi dựa lưng vào tường.
Đôi mắt đã sớm mất đi tiêu cự, người ở bên cạnh nhìn vào thay vì nói là một người không bằng nói là một khối thi thể biết hô hấp mới thích hợp hơn một chút.
Bị giam ở chỗ này đã qua ngày thứ ba, cô gái ấy thế nhưng không ăn không uống cũng không nói chuyện: Người trông coi ngục hoặc la hoặc mắng chửi nàng cũng không hề đáp lại, giống như không mình chẳng có liên quan gì với cái thế giới này.
Nô dịch giữ cửa cũng lười để ý nàng, dù sao cũng là một tội nhân hại chết Hoàng đế, nhốt thêm vài ngày nữa chắc cũng sẽ bị xử tử thôi.
Nhưng, loại bình yên khác thường này rốt cuộc vẫn chỉ là tạm thời.
Tựa như lúc này, khi Trạm Vương gia mặc cẩm bào đứng ở trước cửa nhà lao thì nhóm nô dịch giữ cửa đã biết, có lẽ kết quả sự việc cũng không giống như mọi người suy đoán là mọi chuyện cứ tiếp tục tiến hành theo quỹ đạo.
“Ánh Nhi!” Vừa bước vào phòng giam, đuổi hết bọn nô dịch, Hoắc Thiên Trạm đi tới trước mặt người con gái đó rồi từ từ ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng gọi: “Ánh Nhi!”
Người con gái đó dường như đã có phản ứng, hơi ngước đầu lên đưa mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại khôi phục dáng vẻ như ban nãy.
Trong lòng Hoắc Thiên Trạm chợt đau nhói, nói là đau lòng nhưng lại mang theo sự tức giận.
“Đại sự của Hoàng đế hôm nay nhập liệm, ngày mai ta đi Tế Thiên, bảy ngày sau...Ta sẽ đăng cơ!”
Nàng vẫn không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Nhưng hắn nhìn ra được, lúc hắn nhắc tới Đại sự của Hoàng đế hôm nay nhập liệm thì hai hàng lông mày thanh tú cong cong của nàng rõ ràng thoáng động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.