Chương 8: Vì sao họ đều mặc đồ cổ trang
Dương Giai Ny
23/05/2014
Ôi trời!
Bất đắc dĩ thở dài, chết tiệt thật! cục Quốc An đặt viên độc dược ở trong răng mình lại là đồ dỏm giả mạo ư, con mẹ nó!
Mình thật không dễ gì mới hạ được quyết tâm cắn nát nó để hủy đi sinh mạng, đáng tiếc dạo qua một vòng trong điện Diêm Vương rồi cũng quay trở lại.
Chẳng lẽ là cuộc đời Vệ Lai này giết chóc quá nặng, đến nỗi cả Diêm Vương cũng không dám nhận mình?
Trong lòng người nào đó một phen ác liệt khinh thường vị đại BOSS đứng đầu Địa Phủ trong truyền thuyết kia, tại sao chỉ vì mình giết người nhiều mà không nhận mình chứ? Có bản lãnh thì đi tìm trưởng quan cục Quốc An đi, mình đâu phải là chủ mưu, tính toán nhỏ nhặt với mình làm gì?
Hơi ngước đầu lên muốn nhìn xem rõ ràng tình huống trước mắt.
Đáng tiếc, ánh lửa cháy đến mức khiến cho bầu không khí run rẩy quay cuồng, ánh mắt của cô cũng bị hun khói đến chảy cả nước.
Phía đối diện đám lửa có một tốp người đang đứng, nhìn không thấy rõ lắm nhưng dường như là có vài người con gái bị vây ở chính giữa, đây hoàn toàn là thật chứ không phải hư ảo!
Nhưng mà...
Ở trong lòng Vệ Lai vẽ ra một dấu chấm hỏi thật to, tại sao bọn họ đều mặc đồ cổ trang?
Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng ít nhiều cũng nhìn ra được quần áo và cách ăn mặc của đối phương.
Vệ Lai vừa thoáng nhìn đến liền bấn loạn... Mẹ kiếp, Higor! Tên khốn này đang muốn chơi trò lừa bịp gì với bà đây vậy chứ?
“Mẫu hậu!” Cách ánh lửa không xa có giọng nói nữ vang lên: Vệ Lai cố gắng nhìn tới thì thấy một cô gái trẻ tuổi đang nhìn về phía một người phụ nữ hơi lớn tuổi nói chuyện: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ném ả ta vào trong lửa thiêu chết đi! Tránh cho đêm dài lắm mộng!”
Mẫu hậu?
Vệ Lai cau mày, đây là thứ quỷ quái gì?
“Mẫu hậu, không thể được!” Một hướng khác, lại có một một cô gái lên tiếng, nghe giống như là đang cầu tình cho mình, “Mẫu hậu, trước khi vương gia đi Tế Thiên có đặc biệt căn dặn là bằng mọi cách phải giữ lại mạng của Lam Ánh Nhi: Người cũng biết tính tình của chàng, huống chi sau khi đi Tế Thiên về chàng sẽ đăng cơ, người tuyệt đối không thể giết Lam Ánh Nhi vào lúc này!”
“Ngươi đang nói cái gì đấy!” Người vừa cổ động xử tử lại mở miệng, “Yêu nữ này hại chết Tiên Đế, bổn cung chỉ là muốn giết ả ta để báo thù cho Tiên Đế, ở đây không đến lượt ngươi tới nói chen vào.”
“Thái Hậu nương nương!” Người cầu tình cũng nổi giận, “Đại sự của Hoàng đế đã qua, xin người hãy tự xưng mình là ai gia! Ngoài ra, yêu cầu giữ người là Trạm Vương gia cũng có nghĩa là Tân Đế tương lai. Nếu người có dị nghị gì, mời đi phân rõ phải trái với Vương gia!”
Bất đắc dĩ thở dài, chết tiệt thật! cục Quốc An đặt viên độc dược ở trong răng mình lại là đồ dỏm giả mạo ư, con mẹ nó!
Mình thật không dễ gì mới hạ được quyết tâm cắn nát nó để hủy đi sinh mạng, đáng tiếc dạo qua một vòng trong điện Diêm Vương rồi cũng quay trở lại.
Chẳng lẽ là cuộc đời Vệ Lai này giết chóc quá nặng, đến nỗi cả Diêm Vương cũng không dám nhận mình?
Trong lòng người nào đó một phen ác liệt khinh thường vị đại BOSS đứng đầu Địa Phủ trong truyền thuyết kia, tại sao chỉ vì mình giết người nhiều mà không nhận mình chứ? Có bản lãnh thì đi tìm trưởng quan cục Quốc An đi, mình đâu phải là chủ mưu, tính toán nhỏ nhặt với mình làm gì?
Hơi ngước đầu lên muốn nhìn xem rõ ràng tình huống trước mắt.
Đáng tiếc, ánh lửa cháy đến mức khiến cho bầu không khí run rẩy quay cuồng, ánh mắt của cô cũng bị hun khói đến chảy cả nước.
Phía đối diện đám lửa có một tốp người đang đứng, nhìn không thấy rõ lắm nhưng dường như là có vài người con gái bị vây ở chính giữa, đây hoàn toàn là thật chứ không phải hư ảo!
Nhưng mà...
Ở trong lòng Vệ Lai vẽ ra một dấu chấm hỏi thật to, tại sao bọn họ đều mặc đồ cổ trang?
Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng ít nhiều cũng nhìn ra được quần áo và cách ăn mặc của đối phương.
Vệ Lai vừa thoáng nhìn đến liền bấn loạn... Mẹ kiếp, Higor! Tên khốn này đang muốn chơi trò lừa bịp gì với bà đây vậy chứ?
“Mẫu hậu!” Cách ánh lửa không xa có giọng nói nữ vang lên: Vệ Lai cố gắng nhìn tới thì thấy một cô gái trẻ tuổi đang nhìn về phía một người phụ nữ hơi lớn tuổi nói chuyện: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ném ả ta vào trong lửa thiêu chết đi! Tránh cho đêm dài lắm mộng!”
Mẫu hậu?
Vệ Lai cau mày, đây là thứ quỷ quái gì?
“Mẫu hậu, không thể được!” Một hướng khác, lại có một một cô gái lên tiếng, nghe giống như là đang cầu tình cho mình, “Mẫu hậu, trước khi vương gia đi Tế Thiên có đặc biệt căn dặn là bằng mọi cách phải giữ lại mạng của Lam Ánh Nhi: Người cũng biết tính tình của chàng, huống chi sau khi đi Tế Thiên về chàng sẽ đăng cơ, người tuyệt đối không thể giết Lam Ánh Nhi vào lúc này!”
“Ngươi đang nói cái gì đấy!” Người vừa cổ động xử tử lại mở miệng, “Yêu nữ này hại chết Tiên Đế, bổn cung chỉ là muốn giết ả ta để báo thù cho Tiên Đế, ở đây không đến lượt ngươi tới nói chen vào.”
“Thái Hậu nương nương!” Người cầu tình cũng nổi giận, “Đại sự của Hoàng đế đã qua, xin người hãy tự xưng mình là ai gia! Ngoài ra, yêu cầu giữ người là Trạm Vương gia cũng có nghĩa là Tân Đế tương lai. Nếu người có dị nghị gì, mời đi phân rõ phải trái với Vương gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.