Chương 167: Xin lựa chọn
Dương Giai Ny
23/05/2014
“Ta không phải nương nương của hắn!” Vệ Lai có xúc động giải thích sự trong sạch của mình, “Ta và vị Hoàng Đế kia có thể nói là bằng hữu, nhưng ta tuyệt đối không phải là nương nương! Ngươi không nghe vừa rồi nha hoàn của ta còn gọi ta là cô nương sao! Sơn Linh ta trong sạch, ngươi phải tin ta! Ta cũng không phải là loại trốn từ thanh lâu ra, ta là con gái của tộc trưởng tộc Nhu Thiên, tên... tên là Lam Ánh Nhi.”
“Thấy chưa!” Sơn Linh lại tức giận, “Lam Ánh Nhi Lam Ánh Nhi, vừa rồi còn nói là tên giả, lúc này đã chịu thừa nhận rồi! Ngươi nói rốt cuộc câu nào của ngươi mới là thật đây!”
Vệ Lai tự biết đuối lý, lắc lắc cánh tay của nàng lấy lòng nói, “Được rồi Sơn Linh, đừng giận nữa! Lúc ấy không phải ta bị người đuổi giết sao! Ngươi xem ta bị thương thành thế này, sao có thể nói ra tên họ thật? Nhưng cái tên Vệ Lai này cũng không phải là giả, Lam Ánh Nhi là từ trước, từ lúc biết ngươi và Quý Mạc Trần, ta chính là Vệ Lai!”
Tiểu nha đầu vò đầu, lời này khiến nàng khó hiểu.
“Hắn...” Vệ Lai lại mở miệng lần nữa, nhưng có chút do dự. Dừng lại nghĩ một chút, mới nói tiếp. “Hắn cho rằng ta đã gả cho Hoắc Thiên Trạm rồi sao?... Nếu như vậy, ta và hắn đành lỡ mất cả đời thôi...”
Khi nói câu này, trên mặt cô hiện lên vẻ ưu thương nặng nề. Sơn Linh nhìn thấy vậy, dù thế nào cũng không thể kết hợp người há miệng ngậm miệng là lão tử lão tử với cô gái trước mặt với nhau. Chỉ cảm thấy Vệ Lai hình như có rất nhiều tâm sự và bí mật, nàng bình thường phách lối chỉ vì che giấu ưu thương như ẩn như hiện, cố gắng kiên cường thôi.
“Không phải vừa nói rồi sao.” Giọng Sơn Linh nhẹ nhàng, giống như đang an ủi, “Chủ nhân nói, nếu như ngươi sống tốt, ta sẽ không quấy rầy ngươi. Nếu như ngươi sống không tốt, bất kể ngươi gả hay không gả, cũng phải nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Vệ cô nương, khi ta năm tuổi được chủ nhân cứu ra từ tay bọn buôn lậu, từ khi đó bắt đầu hầu hạ bên cạnh chủ nhân. Hắn trước giờ chưa từng để ý ai như vậy, ngươi thật sự là người đầu tiên. Cho nên hôm nay ta muốn hỏi ngươi, bất kể ngươi tên là Vệ Lai hay là Lam Ánh Nhi, xin hãy nói cho ta biết ngươi có tình cảm với Hoàng Đế Thiên Sở không? Nói cho ta biết ngươi có sống tốt hay không? Còn nữa, ngươi muốn ở lại, hay muốn theo ta ra ngoài?”
“Thấy chưa!” Sơn Linh lại tức giận, “Lam Ánh Nhi Lam Ánh Nhi, vừa rồi còn nói là tên giả, lúc này đã chịu thừa nhận rồi! Ngươi nói rốt cuộc câu nào của ngươi mới là thật đây!”
Vệ Lai tự biết đuối lý, lắc lắc cánh tay của nàng lấy lòng nói, “Được rồi Sơn Linh, đừng giận nữa! Lúc ấy không phải ta bị người đuổi giết sao! Ngươi xem ta bị thương thành thế này, sao có thể nói ra tên họ thật? Nhưng cái tên Vệ Lai này cũng không phải là giả, Lam Ánh Nhi là từ trước, từ lúc biết ngươi và Quý Mạc Trần, ta chính là Vệ Lai!”
Tiểu nha đầu vò đầu, lời này khiến nàng khó hiểu.
“Hắn...” Vệ Lai lại mở miệng lần nữa, nhưng có chút do dự. Dừng lại nghĩ một chút, mới nói tiếp. “Hắn cho rằng ta đã gả cho Hoắc Thiên Trạm rồi sao?... Nếu như vậy, ta và hắn đành lỡ mất cả đời thôi...”
Khi nói câu này, trên mặt cô hiện lên vẻ ưu thương nặng nề. Sơn Linh nhìn thấy vậy, dù thế nào cũng không thể kết hợp người há miệng ngậm miệng là lão tử lão tử với cô gái trước mặt với nhau. Chỉ cảm thấy Vệ Lai hình như có rất nhiều tâm sự và bí mật, nàng bình thường phách lối chỉ vì che giấu ưu thương như ẩn như hiện, cố gắng kiên cường thôi.
“Không phải vừa nói rồi sao.” Giọng Sơn Linh nhẹ nhàng, giống như đang an ủi, “Chủ nhân nói, nếu như ngươi sống tốt, ta sẽ không quấy rầy ngươi. Nếu như ngươi sống không tốt, bất kể ngươi gả hay không gả, cũng phải nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Vệ cô nương, khi ta năm tuổi được chủ nhân cứu ra từ tay bọn buôn lậu, từ khi đó bắt đầu hầu hạ bên cạnh chủ nhân. Hắn trước giờ chưa từng để ý ai như vậy, ngươi thật sự là người đầu tiên. Cho nên hôm nay ta muốn hỏi ngươi, bất kể ngươi tên là Vệ Lai hay là Lam Ánh Nhi, xin hãy nói cho ta biết ngươi có tình cảm với Hoàng Đế Thiên Sở không? Nói cho ta biết ngươi có sống tốt hay không? Còn nữa, ngươi muốn ở lại, hay muốn theo ta ra ngoài?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.