Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 103: Ám thông tin tức
Hàn Tiểu Đình
16/08/2014
“Lãnh Dạ, ngươi đã đến.”
Giọng Đạp Tuyết công tử trầm thấp mà khàn khàn hỏi.
Thân hình hắn vẫn không chút xê dịch.
Lãnh Dạ yên lặng nhìn hắn.
“Đạp Tuyết, ngươi tìm ta?”
“Phải.”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn giải dược của Tiêu hồn tán.”
Đạp Tuyết thẳng thắn nói.
Lãnh Dạ nhíu mi.
“Ngươi vì nàng đòi giải dược? Ngươi biết rõ thân phận của nàng.”
“Thì có sao?”
Lời Đạp Tuyết thập phần giản lược.
Lãnh Dạ nghi hoặc nhìn hắn.
Đúng vậy, y thông qua một chút dấu vết để lại, nghi ngờ Đạp Tuyết công tử có thể là đương kim hoàng thượng Đông Phong Túy, chỉ là khổ nỗi không tìm được chứng cớ, mới mạo hiểm để Cổ Lạc Nhi giám thị Đông Phong Túy.
Không có biện pháp, thủ vệ hoàng cung quá nghiêm ngặt.
Thỉnh thoảng đi vào còn có thể, tỷ dụ như lần trước tiến cung gặp Cổ Lạc Nhi.
Nhưng muốn y phục một đêm canh giữ ở hoàng cung giám thị Đông Phong Túy, là chuyện tuyệt đối không thể làm được.
Nếu không, với người bình thường nghiêm minh như y, sao có thể để Cổ Lạc Nhi luôn muốn đục nước béo cò, còn không có chút võ công nào làm nội gián?
Lãnh Dạ nhìn Đạp Tuyết, sắc mặt lạnh như băng như thường, trong đôi mắt lại nổi lên một tầng ý cười nhàn nhạt trêu cợt cùng trào phúng.
“Ngươi muốn giải dược Tiêu hồn tán? Cho ta một lý do.”
Có chút nghiêng đầu đánh giá bóng lưng Đạp Tuyết.
Hắn choàng chiếc áo rộng, quả thực không nhìn ra thân hình hắn.
Nhưng y tuyệt không nghi ngờ, người trước mặt đúng là người y đang điều tra – Đạp Tuyết công tử.
Khí thế này, còn cả thân thủ vừa mới lên núi, chỉ có thể là hắn.
Đạp Tuyết công tử thần bí khó lường, đêm nay lại chủ động tới tìm y.
“Ta có thể tháo diện sa xuống cho ngươi xem.” Đạp Tuyết bình tĩnh trao đổi điều kiện.
Lãnh Dạ sửng sốt, Đạp Tuyết công tử thần bí tột cùng lại đồng ý để y trông thấy chân dung của hắn?
Y hao hết thiên tân vạn khổ, thậm chí buộc Cổ Lạc Nhi nuốt Tiêu hồn tán, chẳng phải chỉ để biết chân dung Đạp Tuyết công tử sao?
Điều kiện này thực sự rất mê người.
Chỉ là, Lãnh Dạ rất nhanh đã tỉnh ngộ lại.
“Dưới diện sa của ngươi hẳn sẽ không phủ một tấm mặt nạ đi?”
Giọng nói trước giờ vẫn luôn mỉa mai hiếm khi dẫn theo chút chế nhạo.
“Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Đạp Tuyết buông buông tay.
“Ngươi nói đi, muốn thế nào ngươi mới bằng lòng đưa giải dược cho ta?”
Lãnh Dạ trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi cùng ta đi tới Ma Thiên Nhai một chuyến.”
Đạp Tuyết khẩu khí vân đạm phong khinh hỏi: “Lúc nào?”
Lãnh Dạ mỉa mai hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
“Ngươi quả nhiên vì chuyện này tới.”
“Đúng vậy.”
Đạp Tuyết quay người lại, đối diện với Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ có thể cảm nhận được đôi mắt sau lụa đen, ánh mắt vốn lạnh như băng trở nên càng thêm lạnh.
Cho dù cách một lớp che mặt, y cũng có thể cảm nhận được một dòng áp lực vô hình.
Đạp Tuyết nhìn Lãnh Dạ qua chiếc khăn che mặt, khẩu khí vẫn nhàn nhạt như cũ trả lời.
“Ta đồng ý. Có điều, đi Ma Thiên Nhai là chuyện ba tháng sau, Cổ Lạc Nhi nói, thời gian độc Tiêu hôn tán phát tác còn lại chưa đến một tháng.”
Khóe môi Lãnh Dạ hiếm thấy giương lên một chút, nhưng lập tức liền khôi phục băng lãnh như thường.
“Trước tiên ta có thể đưa nàng một phần giải dược, lùi thời gian phát tác lại ba tháng.”
“Quyết định vậy đi. Thỉnh Lãnh Dạ công tử đưa giải dược ra.”
Lãnh Dạ không mang giải dược ra, thậm chí cả tay áo cũng không xê dịch.
“Ta không thể đưa ngươi giải dược.”
“Ngươi muốn trực tiếp đưa cho Lạc Nhi?”
“Thông minh.”
Đạp Tuyết thoáng trầm mặc, bỏ lại một câu: “Tùy ngươi.”
Bóng đen chợt lóe, thân thể đã nâng trên không trung.
“Khoan đã.”
Lãnh Dạ kêu.
Đạp Tuyết nghe vậy, khinh công bước lên một nhánh cây tùng, bồng bềnh đong đưa trong bóng đêm.
Lãnh Dạ âm thầm thán phục.
Người ta nói Đạp Tuyết công tử khinh công tuyệt vời, Đạp Tuyết Vô Ngân, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật như thế.
“Còn có chuyện gì?”
Giữa không trung truyền đến thanh âm trầm thấp của Đạp Tuyết.
“Giờ ngọ ngày mai, tại Túy Phong lâu, ta sẽ đưa giải dược cho Cổ Lạc Nhi. Nếu như ngươi không yên tâm, có thể tự mình đến xem.”
“Được.”
Thân ảnh trên cành tùng chưa rời đi vội, yên lặng một hồi.
Đạp Tuyết công tử còn nói: “Ngươi đã quyết định tự mình đưa giải dược cho nàng, như vậy, không cần nói ra giải dược này là ta giúp nàng đổi.”
“Vì sao?”
Lãnh Dạ kỳ quái hỏi.
“Không cần thiết.”
Trong tiếng trả lời, Đạp Tuyết đã lướt đi xa.
Lãnh Dạ khoanh tay đứng trên sườn núi, nhìn bóng đêm trống rỗng đã không còn thân ảnh Đạp Tuyết công tử, đăm chiêu suy nghĩ.
Giải dược, y đương nhiên không thể đưa Đạp Tuyết, chỉ có thể trực tiếp đưa Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy đương nhiên cũng hiểu được ý y, cho nên không cưỡng cầu.
Hắn chưa từng nghe qua Tiêu hồn tán, vốn định dựa vào giải dược suy đoán đây là loại độc gì, đáng tiếc Lãnh Dạ đề phòng quá nghiêm.
Nhất định không chịu đưa giải dược cho hắn.
Trở lại trong cung, Cổ Lạc Nhi vẫn ngủ say sưa. Thân thể cuộn mình thành một viên, giống hệt lúc trước khi hắn rời đi.
Đông Phong Túy cởi ngụy trang Đạp Tuyết công tử trên người, cất vào trong ô để quần áo.
Một thân bạch y nhanh nhẹn tới trước giường, ngồi bên giường, đối diện với Cổ Lạc Nhi.
Nhìn nhìn mà không khỏi lắc đầu.
Bị Lãnh Dạ dùng mạng ép buộc, ở cùng một chỗ với nam nhân mình không thích, vì sao nàng mỗi ngày còn có thể thật vui vẻ, vô ưu vô lự đây?
Ách, nam nhân – không thích?
Đông Phong Túy nói xong mới nhớ, nam nhân Cổ Lạc Nhi không thích chẳng phải hắn sao.
Trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi đang mơ ngủ, Đông Phong Túy nắm tay Cổ Lạc Nhi, bắt mạch cho nàng.
Mạch đập rất bình thường, không có nơi nào bất thường.
Rốt cuộc Tiêu hồn tán là thứ gì?
Mà không có chút dấu hiệu nào, ti bỉ ẩn náu trong thân thể Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy buông tay Cổ Lạc Nhi, giúp nàng kéo chăn, đứng dậy rời đi, đến trước bàn sách xử lý chút việc.
Kỳ thực, thật không muốn rời đi.
Nhưng hắn không dám tiếp tục ngồi bên giường, ngồi xuống tiếp, hắn sợ sẽ không kìm lòng giống tối hôm qua, ôm Cổ Lạc Nhi chìm vào giấc ngủ.
Cổ Lạc Nhi đối với hết thảy hoàn toàn không biết, ngày hôm sau nếm qua điểm tâm rồi đến Minh Châu lâu như thường lệ.
Âm thầm vui mừng tối qua không có bị Đông Phong Túy quấy nhiễu.
Nhanh đến giờ ngọ, đúng thời điểm buôn bán trong Minh Châu lâu bận nhất, người làm Phúc Quý trong tiệm chạy tới, kéo Cổ Lạc Nhi sang một bên.
“Đông gia, có người tìm ngài.”
(Đông gia: Ông chủ, bà chủ, chủ nhân)
“Ai vậy?”
“Hắn đưa ta cầm cái này cho ngài xem.”
Phúc Quý đem vật gì đó nắm trong tay đưa cho Cổ Lạc Nhi, sắc mặt Cổ Lạc Nhi lập tức thay đổi.
Thứ Phúc Quý cầm trong tay, chẳng phải đúng là vòng ngọc Lãnh Dạ đã trộm của nàng sao.
Giọng Đạp Tuyết công tử trầm thấp mà khàn khàn hỏi.
Thân hình hắn vẫn không chút xê dịch.
Lãnh Dạ yên lặng nhìn hắn.
“Đạp Tuyết, ngươi tìm ta?”
“Phải.”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn giải dược của Tiêu hồn tán.”
Đạp Tuyết thẳng thắn nói.
Lãnh Dạ nhíu mi.
“Ngươi vì nàng đòi giải dược? Ngươi biết rõ thân phận của nàng.”
“Thì có sao?”
Lời Đạp Tuyết thập phần giản lược.
Lãnh Dạ nghi hoặc nhìn hắn.
Đúng vậy, y thông qua một chút dấu vết để lại, nghi ngờ Đạp Tuyết công tử có thể là đương kim hoàng thượng Đông Phong Túy, chỉ là khổ nỗi không tìm được chứng cớ, mới mạo hiểm để Cổ Lạc Nhi giám thị Đông Phong Túy.
Không có biện pháp, thủ vệ hoàng cung quá nghiêm ngặt.
Thỉnh thoảng đi vào còn có thể, tỷ dụ như lần trước tiến cung gặp Cổ Lạc Nhi.
Nhưng muốn y phục một đêm canh giữ ở hoàng cung giám thị Đông Phong Túy, là chuyện tuyệt đối không thể làm được.
Nếu không, với người bình thường nghiêm minh như y, sao có thể để Cổ Lạc Nhi luôn muốn đục nước béo cò, còn không có chút võ công nào làm nội gián?
Lãnh Dạ nhìn Đạp Tuyết, sắc mặt lạnh như băng như thường, trong đôi mắt lại nổi lên một tầng ý cười nhàn nhạt trêu cợt cùng trào phúng.
“Ngươi muốn giải dược Tiêu hồn tán? Cho ta một lý do.”
Có chút nghiêng đầu đánh giá bóng lưng Đạp Tuyết.
Hắn choàng chiếc áo rộng, quả thực không nhìn ra thân hình hắn.
Nhưng y tuyệt không nghi ngờ, người trước mặt đúng là người y đang điều tra – Đạp Tuyết công tử.
Khí thế này, còn cả thân thủ vừa mới lên núi, chỉ có thể là hắn.
Đạp Tuyết công tử thần bí khó lường, đêm nay lại chủ động tới tìm y.
“Ta có thể tháo diện sa xuống cho ngươi xem.” Đạp Tuyết bình tĩnh trao đổi điều kiện.
Lãnh Dạ sửng sốt, Đạp Tuyết công tử thần bí tột cùng lại đồng ý để y trông thấy chân dung của hắn?
Y hao hết thiên tân vạn khổ, thậm chí buộc Cổ Lạc Nhi nuốt Tiêu hồn tán, chẳng phải chỉ để biết chân dung Đạp Tuyết công tử sao?
Điều kiện này thực sự rất mê người.
Chỉ là, Lãnh Dạ rất nhanh đã tỉnh ngộ lại.
“Dưới diện sa của ngươi hẳn sẽ không phủ một tấm mặt nạ đi?”
Giọng nói trước giờ vẫn luôn mỉa mai hiếm khi dẫn theo chút chế nhạo.
“Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Đạp Tuyết buông buông tay.
“Ngươi nói đi, muốn thế nào ngươi mới bằng lòng đưa giải dược cho ta?”
Lãnh Dạ trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi cùng ta đi tới Ma Thiên Nhai một chuyến.”
Đạp Tuyết khẩu khí vân đạm phong khinh hỏi: “Lúc nào?”
Lãnh Dạ mỉa mai hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
“Ngươi quả nhiên vì chuyện này tới.”
“Đúng vậy.”
Đạp Tuyết quay người lại, đối diện với Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ có thể cảm nhận được đôi mắt sau lụa đen, ánh mắt vốn lạnh như băng trở nên càng thêm lạnh.
Cho dù cách một lớp che mặt, y cũng có thể cảm nhận được một dòng áp lực vô hình.
Đạp Tuyết nhìn Lãnh Dạ qua chiếc khăn che mặt, khẩu khí vẫn nhàn nhạt như cũ trả lời.
“Ta đồng ý. Có điều, đi Ma Thiên Nhai là chuyện ba tháng sau, Cổ Lạc Nhi nói, thời gian độc Tiêu hôn tán phát tác còn lại chưa đến một tháng.”
Khóe môi Lãnh Dạ hiếm thấy giương lên một chút, nhưng lập tức liền khôi phục băng lãnh như thường.
“Trước tiên ta có thể đưa nàng một phần giải dược, lùi thời gian phát tác lại ba tháng.”
“Quyết định vậy đi. Thỉnh Lãnh Dạ công tử đưa giải dược ra.”
Lãnh Dạ không mang giải dược ra, thậm chí cả tay áo cũng không xê dịch.
“Ta không thể đưa ngươi giải dược.”
“Ngươi muốn trực tiếp đưa cho Lạc Nhi?”
“Thông minh.”
Đạp Tuyết thoáng trầm mặc, bỏ lại một câu: “Tùy ngươi.”
Bóng đen chợt lóe, thân thể đã nâng trên không trung.
“Khoan đã.”
Lãnh Dạ kêu.
Đạp Tuyết nghe vậy, khinh công bước lên một nhánh cây tùng, bồng bềnh đong đưa trong bóng đêm.
Lãnh Dạ âm thầm thán phục.
Người ta nói Đạp Tuyết công tử khinh công tuyệt vời, Đạp Tuyết Vô Ngân, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật như thế.
“Còn có chuyện gì?”
Giữa không trung truyền đến thanh âm trầm thấp của Đạp Tuyết.
“Giờ ngọ ngày mai, tại Túy Phong lâu, ta sẽ đưa giải dược cho Cổ Lạc Nhi. Nếu như ngươi không yên tâm, có thể tự mình đến xem.”
“Được.”
Thân ảnh trên cành tùng chưa rời đi vội, yên lặng một hồi.
Đạp Tuyết công tử còn nói: “Ngươi đã quyết định tự mình đưa giải dược cho nàng, như vậy, không cần nói ra giải dược này là ta giúp nàng đổi.”
“Vì sao?”
Lãnh Dạ kỳ quái hỏi.
“Không cần thiết.”
Trong tiếng trả lời, Đạp Tuyết đã lướt đi xa.
Lãnh Dạ khoanh tay đứng trên sườn núi, nhìn bóng đêm trống rỗng đã không còn thân ảnh Đạp Tuyết công tử, đăm chiêu suy nghĩ.
Giải dược, y đương nhiên không thể đưa Đạp Tuyết, chỉ có thể trực tiếp đưa Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy đương nhiên cũng hiểu được ý y, cho nên không cưỡng cầu.
Hắn chưa từng nghe qua Tiêu hồn tán, vốn định dựa vào giải dược suy đoán đây là loại độc gì, đáng tiếc Lãnh Dạ đề phòng quá nghiêm.
Nhất định không chịu đưa giải dược cho hắn.
Trở lại trong cung, Cổ Lạc Nhi vẫn ngủ say sưa. Thân thể cuộn mình thành một viên, giống hệt lúc trước khi hắn rời đi.
Đông Phong Túy cởi ngụy trang Đạp Tuyết công tử trên người, cất vào trong ô để quần áo.
Một thân bạch y nhanh nhẹn tới trước giường, ngồi bên giường, đối diện với Cổ Lạc Nhi.
Nhìn nhìn mà không khỏi lắc đầu.
Bị Lãnh Dạ dùng mạng ép buộc, ở cùng một chỗ với nam nhân mình không thích, vì sao nàng mỗi ngày còn có thể thật vui vẻ, vô ưu vô lự đây?
Ách, nam nhân – không thích?
Đông Phong Túy nói xong mới nhớ, nam nhân Cổ Lạc Nhi không thích chẳng phải hắn sao.
Trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi đang mơ ngủ, Đông Phong Túy nắm tay Cổ Lạc Nhi, bắt mạch cho nàng.
Mạch đập rất bình thường, không có nơi nào bất thường.
Rốt cuộc Tiêu hồn tán là thứ gì?
Mà không có chút dấu hiệu nào, ti bỉ ẩn náu trong thân thể Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy buông tay Cổ Lạc Nhi, giúp nàng kéo chăn, đứng dậy rời đi, đến trước bàn sách xử lý chút việc.
Kỳ thực, thật không muốn rời đi.
Nhưng hắn không dám tiếp tục ngồi bên giường, ngồi xuống tiếp, hắn sợ sẽ không kìm lòng giống tối hôm qua, ôm Cổ Lạc Nhi chìm vào giấc ngủ.
Cổ Lạc Nhi đối với hết thảy hoàn toàn không biết, ngày hôm sau nếm qua điểm tâm rồi đến Minh Châu lâu như thường lệ.
Âm thầm vui mừng tối qua không có bị Đông Phong Túy quấy nhiễu.
Nhanh đến giờ ngọ, đúng thời điểm buôn bán trong Minh Châu lâu bận nhất, người làm Phúc Quý trong tiệm chạy tới, kéo Cổ Lạc Nhi sang một bên.
“Đông gia, có người tìm ngài.”
(Đông gia: Ông chủ, bà chủ, chủ nhân)
“Ai vậy?”
“Hắn đưa ta cầm cái này cho ngài xem.”
Phúc Quý đem vật gì đó nắm trong tay đưa cho Cổ Lạc Nhi, sắc mặt Cổ Lạc Nhi lập tức thay đổi.
Thứ Phúc Quý cầm trong tay, chẳng phải đúng là vòng ngọc Lãnh Dạ đã trộm của nàng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.