Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 87: Bị chiếm tiện nghi

Hàn Tiểu Đình

16/08/2014

Hóa ra, vừa rồi hô hấp nàng cảm giác được, không phải Đạp Tuyết công tử , mà là của Đông Phong Túy đáng ghét này.

Khoảng cách gần như vậy, hắn không sợ mất vệ sinh sao?

Mộng đẹp của nàng a, lại tiêu tan như này.

Cổ Lạc Nhi buồn bực định đẩy mặt Đông Phong Túy ra.

Tay mới vừa mới động, không ngờ phát hiện, tay của nàng chính đang đặt ở trên mặt Đông Phong Túy.

Đông Phong Túy trêu chọc cười.

“Ái phi, đùa giỡn trẫm đủ chưa?”

Vừa rồi hắn thấy Cổ Lạc Nhi đang ngẩn người, biết nàng nhất định lại nghĩ đến Đạp Tuyết công tử, hỏa lớn đi đến trước mặt nàng.

Hắn cũng không biết như thế nào, hắn chính là rất tức giận, rất tức giận rất tức giận.

Cổ Lạc Nhi chết tiệt, tập trung tinh thần vào việc kiếm tiền thì thôi, lại còn động tâm với nam nhân khác.

Mà nam nhân kia có cái gì tốt, chẳng qua chỉ hôn nàng một lần, chẳng qua chỉ giúp nàng giải nguy, ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua, đáng để nàng động tâm như vậy sao?

(=.= Chưa thấy ai như Túy ca, tự ghen với chính mình)

Muốn động tâm, cũng nên động tâm với tuyệt thế mỹ nam trước mặt nàng thấy được sờ được, cùng nhau ăn cùng nhau ngủ mới đúng chứ.

Tuy rằng, nam nhân kia là hắn.

Nhưng mà, nam nhân kia cũng không phải hắn.

Nàng hoặc là động tâm với cả hai người hắn, hoặc là ngay cả một người cũng đừng động tâm.

Như bây giờ được xem là gì?

Nàng thích là bóng dáng hư ảo kia của hắn?

Nhưng là, rốt cuộc người nào mới thật sự là hắn?

Aizz, rối loạn, rối loạn.

Không thể nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ, chính hắn sẽ phải luẩn quẩn đến choáng váng.

Đông Phong Túy tiến đến trước mặt Cổ Lạc Nhi, chống lại ánh mắt sương mù mê mông của nàng.

Trong mắt của nàng không có hắn, ngay cả mí mắt nàng đều không chớp một cái.

Đông Phong Túy đang muốn phát hỏa, đã thấy Cổ Lạc Nhi hơi ngồi thẳng lên, bỗng nhiên nâng tay xoa xoa hai má hắn.

Bàn tay bé nhỏ thật mềm mại thật trơn mịn.

Mang theo một chút man mát, vô cùng thoải mái.

Đông Phong Túy nhất thời ngây dại.

Hỏa khí trong lòng thoáng cái mất ráo.

Lời nói vừa mới bốc lên cổ cũng lập tức nuốt trở về.

Hắn tinh tế chăm chú nhìn Cổ Lạc Nhi trước mặt.

Chưa từng gần gũi quan sát nàng như vậy.



Tới gần nhìn kỹ, mới phát hiện, kỳ thật ngũ quan của nàng cực kỳ tinh tế, rất đẹp.

Bình thường, nàng nghịch ngợm, nàng hào hứng linh hoạt khiến lực chú ý trên người dời đi, không nhận ra được vẻ đẹp của nàng.

Tầm mắt Đông Phong Túy trượt xuống một đường.

Từ cái trán mượt mà của Cổ Lạc Nhi, đến đầu mi mỏng như khói, mâu tử sáng trong, rồi đến chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn.

Sau đó, hô hấp của Đông Phong Túy cứng lại.

Tầm mắt hắn rơi xuống trên môi đỏ hồng của Cổ Lạc Nhi.

Không biết là nguyên nhân tâm lý, hay là do hôm nay Cổ Lạc Nhi tâm tình khác lạ, môi nàng so với ngày thường, cực kỳ kiều diễm, cực kỳ đáng yêu.

Môi nàng có chút hé ra, hơi thở trong veo từ trong miệng tỏa ra.

Làm cho tâm tình người ta vô cùng thảnh thơi.

Đông Phong Túy say sưa.

Nhớ tới đêm đó, đêm trộm ngọc tỷ, hắn xuất hiện ở trong phòng Cổ Lạc Nhi.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng mà hôn nàng.

Lúc ấy tại sao phải hôn nàng?

Đương nhiên là có nguyên nhân của hắn.

Hắn chưa từng nghĩ muốn hôn nàng, nhưng mà, dường như hắn cũng không bất mãn hôn nàng.

Hồi tưởng lại, nụ hôn hắn cho Cổ Lạc Nhi, cũng là nụ hôn đầu của hắn.

Tin được sao? Đường đường là hoàng đế, đường đường là Đạp Tuyết công tử, cư nhiên lại chưa từng động vào nữ nhân.

Không có biện pháp, hắn không có cơ hội a.

Lấy hành vi của Đông Phong Túy hắn, quá lười, mà động chạm nữ nhân là phải cần đến sức lực nha.

Lại càng không nói đến phải xử lý sự việc phức tạp trong hậu cung.

Lấy hành vi của Đạp Tuyết công tử hắn, quá thần bí, cũng không thể vì nữ nhân phá hủy cảm giác thần bí này đi.

Dường như, trên đời này không có nữ nhân nào đáng để hắn hy sinh như vậy.

Nhưng hôm nay, đối mặt với làn môi của Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy bỗng nhiên lại có một loại ham muốn chiếm lấy.

Hắn từng chút từng chút sát về phía làn môi mê người kia, sát vào. . . . . .

Nhưng đúng lúc này, ngay tại lúc hắn sắp đạt được, Cổ Lạc Nhi vẫn đang thất thần ngẩn người đột nhiên thanh tỉnh lại.

Đông Phong Túy trong lòng hô to xúi xẻo, trên mặt vẫn mang nụ cười say lòng người như cũ.

“Ái phi, ngươi đùa giỡn trẫm đủ chưa?”

Cổ Lạc Nhi đỏ bừng mặt, vội vàng rụt tay lại.

Biện bạch: “Ai đùa giỡn ngươi? Không có việc gì ngươi đến gần như vậy làm gì?”

Mặt nàng ưng ửng hồng , dáng vẻ thẹn thùng khiến trong lòng Đông Phong Túy khẽ lay động.

Nhịn không được tiếp tục trêu đùa nàng.

“Ái phi, đừng phủ nhận nha. Nàng có thể tiếp tục đùa giỡn, còn có thể đùa giỡn nhiều hơn một chút.”



Những lời này, đổi lấy một tia xem thường của Cổ Lạc Nhi.

“Ta mới sẽ không đùa giỡn người mà ta không có hứng thú.”

Mặt Đông Phong Túy lập tức xụ xuống.

Cái gì mà gọi là người không có hứng thú?

Hờn dỗi nói: “Như vậy ngươi cảm thấy hứng thú với người nào? Đạp Tuyết công tử?”

Cổ Lạc Nhi kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Làm sao ngươi biết ta thích Đạp Tuyết công tử?”

Lời ra khỏi miệng, mới ý thức được nàng nói quá trực tiếp.

Vội che miệng lại.

Dù thế nào, người trước mặt này cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng nha, cần phải chừa cho người ta chút mặt mũi.

Đông Phong Túy trong ngực cuồn cuộn lên một trận dấm chua vô hạn.

Chính hắn cũng kỳ quái, hắn đang làm sao vậy? Cổ Lạc Nhi thích không phải là hắn sao?

Hắn đang ăn giấm chua gì vậy?

Gì? Ghen?

Hắn mới sẽ không vì Cổ Lạc Nhi nữ nhân không có một chút mỹ đức này mà ghen.

Đông Phong Túy vốn đang tựa ở trên bàn, căm giận đứng dậy, đến giữa phòng bên kia, nằm nghiêng trên thụy tháp.

Thấy Cổ Lạc Nhi thở phào một cái như trút được gánh nặng, một tay chống lên bàn, bộ dáng giống như lại muốn suy nghĩ thất thần.

Cơn giận vừa mới tiêu xuống lại bắt đầu bốc lên.

Kêu lên: “Này, thời điểm không còn sớm, ngươi làm sao vẫn còn chưa trở về ngủ?”

Cổ Lạc Nhi mê mông ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Muộn rồi sao? A, được rồi, đi ngủ.”

Sau đó mới trở về chỗ cũ, Đông Phong Túy nói, hình như là trở về ngủ.

Trở về đâu? Về Cầm Sắt điện sao?

Nguy rồi, hình như nàng đã thật đắc tội với hắn, nàng còn chưa giao trả nhiệm vụ cho Lãnh Dạ mà, vẫn chưa thể trở lại Cầm Sắt điện ngủ.

Cổ Lạc Nhi cuối cùng hoàn toàn để Đạp Tuyết công tử qua một bên, tươi cười đầy mặt chạy đến trước mặt Đông Phong Túy.

“Hoàng thượng, người mệt rồi sao? Lạc Nhi phục thị người ngủ nhé.”

“Ngươi muốn phục thị trẫm?” Đông Phong Túy đùa giỡn hỏi lại.

Nhịp tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

Hắn dường như không hề bài xích để Cổ Lạc Nhi phục thị, không một chút nào.

Cổ Lạc Nhi lại bị hắn nháo đỏ thẫm mặt.

Xem đi, đều là tự mình, sơ ý lơ là, khiến người ta hiểu lầm.

Vội xua tay nói: “Hoàng thượng, Lạc Nhi không phải có ý đó. Ta là nói, gột rửa cho người ngủ thôi.”

Đông Phong Túy ngủ cả một ngày, hiện tại tinh thần vừa tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook