Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 50: Hận không thể hãnh diện một hồi
Hàn Tiểu Đình
16/08/2014
Cổ Lạc Nhi còn nói: “Cho dù muội về sau gả cho người, rời khỏi hoàng cung. Nhưng muội chẳng qua cũng chỉ là từ một cái lao cung này đến một cái lao cung khác, mỗi ngày vẫn phải ở trong nhà, ăn không ngồi rồi, nhàm chán đến phát điên.”
Đông Phong Linh rốt cục than thở nói: “Tỷ nói cũng không sai.”
Cổ Lạc Nhi buông Đông Phong Linh ra, lại nhảy đến trước mặt Cầm phi Ngọc phi.
“Còn các nàng nữa. Nếu như không ra ngoài, các nàng cũng chỉ có thể cả đời chết già trong cung, cả đời chịu ức hiếp của Nguyệt quý phi. Lấy tính tình của Hoàng thượng, cả đời hắn không sủng hạnh nữ nhân cũng là điều có thể.”
Cầm phi Ngọc phi cười khổ.
“Chúng ta là phi tử của Hoàng thượng, là người của hoàng thượng, không giống như Phong Linh công chúa. Chúng ta sao có khả năng đi ra ngoài?”
“Nếu như các nàng không phải phi tử liền có thể đi ra ngoài , vậy chúng ta sa thải Hoàng thượng.”
Đây mới là mục đích thực sự của Cổ Lạc Nhi, nàng chính là muốn lấy hết hậu cung của Đông Phong Túy.
Hừ, đã không cần người ta, còn đem người ta vây hãm trong cung, này là muốn gì?
Trước tiên bắt đầu từ hậu phi, về phần khác, hắc hắc, sau này hãy nói.
Dù sao, nàng tuyệt không thể để cho Đông Phong Túy một ngày dễ chịu.
Muốn cho nàng đảm đương gần tám mươi năm Tiên phi? Hắn sẽ phải hối hận.
Ba người mê muội hỏi: “Cái gì gọi là sa thải Hoàng thượng?”
Cổ Lạc Nhi xấu hổ cười cười, nàng lại dùng tới từ ngữ hiện đại .
“Loại bỏ đi, nói đúng ra là chúng ta không cần đến Hoàng thượng, không tiếp tục làm phi tử của hắn nữa, cùng hắn thoát ly quan hệ.”
Ba người đều bị lời nói lớn mật của Cổ Lạc Nhi hù ngã.
“Này, điều này sao có thể? Hoàng thượng là Thiên Tử, mệnh lệnh của hắn chúng ta làm sao có thể không nghe? Hắn muốn chúng ta làm phi tử chúng ta có thể nào không làm?”
“Nếu như, ” Cổ Lạc Nhi thần thần bí bí nói, “Ta có biện pháp làm cho hắn đồng ý, để chúng ta xuất cung a?”
“Có thể sao?” Cầm phi do do dự dự hỏi.
“Vì sao không thể?” Cổ Lạc Nhi hỏi lại.
Ngọc phi chần chừ nói: “Nhưng mà, chúng ta nếu bị hưu ra ngoài cung, cũng là không thể ngẩng đầu nhìn người. Đời này cũng không có khả năng tái giá cho nam nhân tốt.”
“Chúng ta tại sao nhất định phải dựa vào nam nhân? Tự chúng ta có tay có chân có đầu, chúng ta dựa vào chính chúng ta không được sao?”
Cổ Lạc Nhi vốn còn muốn nói, chờ chúng ta có tiền rồi, muốn là được hàng tá nam nhân.
Chẳng qua, loại tư tưởng này quá tân tiến rồi, chính nàng cũng khó mà tiếp nhận, huống chi là những nữ nhân truyền thống này.
Đừng dọa hỏng người ta.
Cho nên kịp thời ngậm miệng.
Cầm phi Ngọc phi lại liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc nói ra: “Người nhà chúng ta sẽ phản đối thôi.”
Các nàng bị đưa vào cung , nguyên nhân phần lớn là người trong nhà muốn thông qua các nàng lên làm hoàng thân quốc thích, muốn có Hoàng thượng làm chỗ dựa vững chắc.
Lúc này Đông Phong Linh lại lập tức tiếp tục nói.
“Các tỷ đều đã được gả cho người rồi, người trong nhà sẽ không quản được nữa. Vả lại, cho dù bọn họ có tâm tình ầm ĩ gì, Lý Tể tướng cũng sẽ nghĩ biện pháp.”
Đông Phong Linh khi nói đến Lý Tể tướng, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Cổ Lạc Nhi nhìn ở trong mắt, âm thầm cười.
Nói ra: “Hoặc là chúng ta trước tiên có thể yêu cầu Hoàng thượng nghỉ dài hạn, ra ngoài đi dạo. Nếu thật sự không được, lại trở về Hoàng cung, chịu ức hiếp của Nguyệt quý phi chứ sao.”
Nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt Cầm phi Ngọc phi lập tức thay đổi.
Các nàng phải chịu, đâu chỉ là ức hiếp của Nguyệt quý phi.
Ngay cả tụi nô tỳ của Nguyệt quý phi cũng có thể tùy ý khi dễ các nàng.
Các nàng là chủ tử, nhưng ngay cả nô tài cũng không bằng.
Nhớ ngày đó, khi đó chưa xuất giá, các nàng đều là thiên kim đại tiểu thư nha, chưa từng chịu qua loại khổ sở này.
Hơn nữa, e rằng không đơn giản chỉ có khổ sở như vậy, nghe nói Nguyệt quý phi còn tìm cách lấy mạng người a.
Nghe nói, có một cung nữ, không cẩn thận chọc giận tới Nguyệt quý phi, bị loạn côn đánh chết.
Đương nhiên, cũng chỉ là nghe nói, không ai có chứng cứ rõ ràng.
Còn có một tần phi, bị Nguyệt quý phi khuất nhục, nghĩ không thoáng tự tìm đến cái chết.
Nếu không phải may mắn được người ta cứu, chỉ sợ đã không còn ở nhân thế.
Ngày đó, lời lẽ của Cổ Lạc Nhi cổ động, gắng sức du thuyết, hết sức khai thác tiềm năng diễn thuyết biện luận của nàng.
Sau đó Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, khó trách bạn cùng lớp lại đề cử nàng đi biện luận.
Hóa ra nàng thật là có thiên phú về phương diện này nha.
Đột nhiên đối với khi trước căm thù biện luận đến tận xương tuỷ cũng có chút hảo cảm.
Sở dĩ lúc trước chán ghét, có lẽ không phải là thực sực chán ghét bản thân biện luận, chỉ là không thích làm việc người khác bắt buộc nàng thôi.
Lòng tin của Cầm phi Ngọc phi được Cổ Lạc Nhi khuyến khích hoàn toàn vùng dậy , hơn nữa xung phong nhận việc đòi đi thuyết phục các phi tần khác.
Đông Phong Linh đương nhiên cũng nóng lòng muốn thử.
Cổ Lạc Nhi sợ tin tức bị lộ, chỉ lựa chọn mấy tần phi bị Nguyệt quý phi áp bức lợi hại nhất, cực muốn thoát khỏi bể khổ này.
Trong đó bao gồm cả vị tần phi đã tìm đến cái chết kia, Liên phi.
Mọi người giao hẹn ngày hôm sau tại rừng Lê Tuyết họp lại, lúc này mới chia nhau hành động.
Đông Phong Linh sợ Nguyệt quý phi tìm Cổ Lạc Nhi gây phiền toái, tự mình đưa nàng về cửa Tử Tiêu Cung.
Hai ngày này, đám ngươi các nàng đều họp tại rừng Lê Tuyết âm mưu việc này, đem đủ loại chi tiết đã trù tính gần xong bàn bạc lại.
Có Đông Phong Linh lên tiếng, ngự thiện phòng đem dụng cụ thiêu nướng cùng với các thức điểm tâm nhỏ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng .
Cổ Lạc Nhi chẳng những lôi kéo một nhóm người làm về phe nàng, ngay cả vấn đề ba bữa cơm cũng được giải quyết.
Càng nghĩ càng đắc ý.
Cái gì mà cháo loãng rau dưa, gặp quỷ đi.
Kỳ thật a, Cổ Lạc Nhi quyết định ở rừng Lê Tuyết tụ họp ăn cơm dã ngoại, mục đích thật sự cũng không phải để giải quyết ba bữa cơm của nàng.
Nếu là vì giải quyết ba bữa cơm, chỉ cần ở cùng Đông Phong Linh cũng có thể.
Hoặc là a, cũng có thể đi tới quấy quấy Đông Phong Túy.
Nhớ tới Đông Phong Túy, Cổ Lạc Nhi lại nhịn không được hé miệng cười.
Tên kia, hiện tại hơn phân nửa sợ lúc ăn cơm thấy nàng xuất hiện ở trước mặt.
Nàng làm như vậy, thứ nhất là muốn che giấu tai mắt người, không muốn để lộ tin tức.
Ví như mọi người không có chuyện gì, cả ngày tụ cùng một chỗ thủ thỉ thầm thì, không làm cho người ta sinh nghi mới là lạ.
Thứ hai là muốn cho những nhóm hậu phi thể nghiệm cuộc sống tự do tự tại một phen, càng dễ dàng hấp dẫn các nàng hạ quyết tâm xuất cung.
Có lẽ các nàng vừa ra đời đã là danh môn khuê tú, thiên kim đại tiểu thư, ngay cả cơ hội được ăn cơm dã ngoại, chỉ sợ cũng là ăn đến lịch sự rồi .
Mọi thứ đều do nhóm nha đầu nô bộc chuẩn bị đâu đấy, bản thân chỉ việc ngồi ăn.
Ừ, cũng không chỉ là ăn, còn phải giả cười xã giao thân bằng hảo hữu nữa.
Nhiều mệt mỏi a.
Kia giống như hiện tại, hai tay cầm lấy đồ nướng lên ăn, không cần bận tâm hình tượng, không cần quan tâm tới cái nhìn của người khác, thật nhiều thống khoái.
Làm cho các nàng thoát khỏi dáng điệu thiên kim tiểu thư, hậu phi nương nương, nàng quả thực hao phí không ít công phu a.
Hai ngày này, vì thu hút các nàng, yết hầu đều nói đến khô rát.
May mắn nàng đã đi du ngoạn qua nhiều nơi, xem sách cũng nhiều, nói đến quang cảnh bên ngoài, có thể nói say sưa.
Đông Phong Linh cùng nhóm hậu phi lắng nghe như si như say.
Đông Phong Linh rốt cục than thở nói: “Tỷ nói cũng không sai.”
Cổ Lạc Nhi buông Đông Phong Linh ra, lại nhảy đến trước mặt Cầm phi Ngọc phi.
“Còn các nàng nữa. Nếu như không ra ngoài, các nàng cũng chỉ có thể cả đời chết già trong cung, cả đời chịu ức hiếp của Nguyệt quý phi. Lấy tính tình của Hoàng thượng, cả đời hắn không sủng hạnh nữ nhân cũng là điều có thể.”
Cầm phi Ngọc phi cười khổ.
“Chúng ta là phi tử của Hoàng thượng, là người của hoàng thượng, không giống như Phong Linh công chúa. Chúng ta sao có khả năng đi ra ngoài?”
“Nếu như các nàng không phải phi tử liền có thể đi ra ngoài , vậy chúng ta sa thải Hoàng thượng.”
Đây mới là mục đích thực sự của Cổ Lạc Nhi, nàng chính là muốn lấy hết hậu cung của Đông Phong Túy.
Hừ, đã không cần người ta, còn đem người ta vây hãm trong cung, này là muốn gì?
Trước tiên bắt đầu từ hậu phi, về phần khác, hắc hắc, sau này hãy nói.
Dù sao, nàng tuyệt không thể để cho Đông Phong Túy một ngày dễ chịu.
Muốn cho nàng đảm đương gần tám mươi năm Tiên phi? Hắn sẽ phải hối hận.
Ba người mê muội hỏi: “Cái gì gọi là sa thải Hoàng thượng?”
Cổ Lạc Nhi xấu hổ cười cười, nàng lại dùng tới từ ngữ hiện đại .
“Loại bỏ đi, nói đúng ra là chúng ta không cần đến Hoàng thượng, không tiếp tục làm phi tử của hắn nữa, cùng hắn thoát ly quan hệ.”
Ba người đều bị lời nói lớn mật của Cổ Lạc Nhi hù ngã.
“Này, điều này sao có thể? Hoàng thượng là Thiên Tử, mệnh lệnh của hắn chúng ta làm sao có thể không nghe? Hắn muốn chúng ta làm phi tử chúng ta có thể nào không làm?”
“Nếu như, ” Cổ Lạc Nhi thần thần bí bí nói, “Ta có biện pháp làm cho hắn đồng ý, để chúng ta xuất cung a?”
“Có thể sao?” Cầm phi do do dự dự hỏi.
“Vì sao không thể?” Cổ Lạc Nhi hỏi lại.
Ngọc phi chần chừ nói: “Nhưng mà, chúng ta nếu bị hưu ra ngoài cung, cũng là không thể ngẩng đầu nhìn người. Đời này cũng không có khả năng tái giá cho nam nhân tốt.”
“Chúng ta tại sao nhất định phải dựa vào nam nhân? Tự chúng ta có tay có chân có đầu, chúng ta dựa vào chính chúng ta không được sao?”
Cổ Lạc Nhi vốn còn muốn nói, chờ chúng ta có tiền rồi, muốn là được hàng tá nam nhân.
Chẳng qua, loại tư tưởng này quá tân tiến rồi, chính nàng cũng khó mà tiếp nhận, huống chi là những nữ nhân truyền thống này.
Đừng dọa hỏng người ta.
Cho nên kịp thời ngậm miệng.
Cầm phi Ngọc phi lại liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc nói ra: “Người nhà chúng ta sẽ phản đối thôi.”
Các nàng bị đưa vào cung , nguyên nhân phần lớn là người trong nhà muốn thông qua các nàng lên làm hoàng thân quốc thích, muốn có Hoàng thượng làm chỗ dựa vững chắc.
Lúc này Đông Phong Linh lại lập tức tiếp tục nói.
“Các tỷ đều đã được gả cho người rồi, người trong nhà sẽ không quản được nữa. Vả lại, cho dù bọn họ có tâm tình ầm ĩ gì, Lý Tể tướng cũng sẽ nghĩ biện pháp.”
Đông Phong Linh khi nói đến Lý Tể tướng, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Cổ Lạc Nhi nhìn ở trong mắt, âm thầm cười.
Nói ra: “Hoặc là chúng ta trước tiên có thể yêu cầu Hoàng thượng nghỉ dài hạn, ra ngoài đi dạo. Nếu thật sự không được, lại trở về Hoàng cung, chịu ức hiếp của Nguyệt quý phi chứ sao.”
Nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt Cầm phi Ngọc phi lập tức thay đổi.
Các nàng phải chịu, đâu chỉ là ức hiếp của Nguyệt quý phi.
Ngay cả tụi nô tỳ của Nguyệt quý phi cũng có thể tùy ý khi dễ các nàng.
Các nàng là chủ tử, nhưng ngay cả nô tài cũng không bằng.
Nhớ ngày đó, khi đó chưa xuất giá, các nàng đều là thiên kim đại tiểu thư nha, chưa từng chịu qua loại khổ sở này.
Hơn nữa, e rằng không đơn giản chỉ có khổ sở như vậy, nghe nói Nguyệt quý phi còn tìm cách lấy mạng người a.
Nghe nói, có một cung nữ, không cẩn thận chọc giận tới Nguyệt quý phi, bị loạn côn đánh chết.
Đương nhiên, cũng chỉ là nghe nói, không ai có chứng cứ rõ ràng.
Còn có một tần phi, bị Nguyệt quý phi khuất nhục, nghĩ không thoáng tự tìm đến cái chết.
Nếu không phải may mắn được người ta cứu, chỉ sợ đã không còn ở nhân thế.
Ngày đó, lời lẽ của Cổ Lạc Nhi cổ động, gắng sức du thuyết, hết sức khai thác tiềm năng diễn thuyết biện luận của nàng.
Sau đó Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, khó trách bạn cùng lớp lại đề cử nàng đi biện luận.
Hóa ra nàng thật là có thiên phú về phương diện này nha.
Đột nhiên đối với khi trước căm thù biện luận đến tận xương tuỷ cũng có chút hảo cảm.
Sở dĩ lúc trước chán ghét, có lẽ không phải là thực sực chán ghét bản thân biện luận, chỉ là không thích làm việc người khác bắt buộc nàng thôi.
Lòng tin của Cầm phi Ngọc phi được Cổ Lạc Nhi khuyến khích hoàn toàn vùng dậy , hơn nữa xung phong nhận việc đòi đi thuyết phục các phi tần khác.
Đông Phong Linh đương nhiên cũng nóng lòng muốn thử.
Cổ Lạc Nhi sợ tin tức bị lộ, chỉ lựa chọn mấy tần phi bị Nguyệt quý phi áp bức lợi hại nhất, cực muốn thoát khỏi bể khổ này.
Trong đó bao gồm cả vị tần phi đã tìm đến cái chết kia, Liên phi.
Mọi người giao hẹn ngày hôm sau tại rừng Lê Tuyết họp lại, lúc này mới chia nhau hành động.
Đông Phong Linh sợ Nguyệt quý phi tìm Cổ Lạc Nhi gây phiền toái, tự mình đưa nàng về cửa Tử Tiêu Cung.
Hai ngày này, đám ngươi các nàng đều họp tại rừng Lê Tuyết âm mưu việc này, đem đủ loại chi tiết đã trù tính gần xong bàn bạc lại.
Có Đông Phong Linh lên tiếng, ngự thiện phòng đem dụng cụ thiêu nướng cùng với các thức điểm tâm nhỏ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng .
Cổ Lạc Nhi chẳng những lôi kéo một nhóm người làm về phe nàng, ngay cả vấn đề ba bữa cơm cũng được giải quyết.
Càng nghĩ càng đắc ý.
Cái gì mà cháo loãng rau dưa, gặp quỷ đi.
Kỳ thật a, Cổ Lạc Nhi quyết định ở rừng Lê Tuyết tụ họp ăn cơm dã ngoại, mục đích thật sự cũng không phải để giải quyết ba bữa cơm của nàng.
Nếu là vì giải quyết ba bữa cơm, chỉ cần ở cùng Đông Phong Linh cũng có thể.
Hoặc là a, cũng có thể đi tới quấy quấy Đông Phong Túy.
Nhớ tới Đông Phong Túy, Cổ Lạc Nhi lại nhịn không được hé miệng cười.
Tên kia, hiện tại hơn phân nửa sợ lúc ăn cơm thấy nàng xuất hiện ở trước mặt.
Nàng làm như vậy, thứ nhất là muốn che giấu tai mắt người, không muốn để lộ tin tức.
Ví như mọi người không có chuyện gì, cả ngày tụ cùng một chỗ thủ thỉ thầm thì, không làm cho người ta sinh nghi mới là lạ.
Thứ hai là muốn cho những nhóm hậu phi thể nghiệm cuộc sống tự do tự tại một phen, càng dễ dàng hấp dẫn các nàng hạ quyết tâm xuất cung.
Có lẽ các nàng vừa ra đời đã là danh môn khuê tú, thiên kim đại tiểu thư, ngay cả cơ hội được ăn cơm dã ngoại, chỉ sợ cũng là ăn đến lịch sự rồi .
Mọi thứ đều do nhóm nha đầu nô bộc chuẩn bị đâu đấy, bản thân chỉ việc ngồi ăn.
Ừ, cũng không chỉ là ăn, còn phải giả cười xã giao thân bằng hảo hữu nữa.
Nhiều mệt mỏi a.
Kia giống như hiện tại, hai tay cầm lấy đồ nướng lên ăn, không cần bận tâm hình tượng, không cần quan tâm tới cái nhìn của người khác, thật nhiều thống khoái.
Làm cho các nàng thoát khỏi dáng điệu thiên kim tiểu thư, hậu phi nương nương, nàng quả thực hao phí không ít công phu a.
Hai ngày này, vì thu hút các nàng, yết hầu đều nói đến khô rát.
May mắn nàng đã đi du ngoạn qua nhiều nơi, xem sách cũng nhiều, nói đến quang cảnh bên ngoài, có thể nói say sưa.
Đông Phong Linh cùng nhóm hậu phi lắng nghe như si như say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.