Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 77: Lại gặp mối nguy 2
Hàn Tiểu Đình
16/08/2014
Đông Phong Linh liền đi tới phủ Nội Vụ mượn chút bạc, ra giá cao mua lại trà lâu.
Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa đã chọn xong ngày tốt để khai trương.
Cổ Lạc Nhi cả ngày vui sướng.
Ngay cả Đông Phong Túy cùng nàng ăn bữa cơm chiều cũng vui sướng.
Thật sự a, mấy ngày nay tâm tình của hắn đều rất tốt.
Cũng không biết có phải bị lây Cổ Lạc Nhi không.
Thẳng đến một ngày trước khai trương.
Buổi sáng, sau khi hoàn thành công việc cuối cùng ở trà lâu, Cổ Lạc Nhi và nhóm hậu phi đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một cung nữ giả trang đến tìm Đông Phong Linh.
Nói là nhóm tiểu công chúa trong hậu cung ầm ĩ muốn nàng trở về tham gia Thi xã cùng các nàng. (thi xã: hội thơ)
Đám công chúa trong hậu cung nhàn rỗi không có việc gì, lập ra một hội thơ, ngày này mỗi tháng, đều phải họp lại cùng nhau làm thơ.
Mà người khởi xướng lại là Đông Phong Linh.
Thời gian này, Đông Phong Linh gấp rút làm việc ở Minh Châu lâu, cơ hồ đã quên mất chuyện này.
Lúc này, được cung nữ nhắc nhở, mới giật mình nhớ lại.
Cáo lỗi với Cổ Lạc Nhi nói: “Lạc Nhi, ta phải hồi cung đây.”
Cổ Lạc Nhi cười cười trấn an nàng.
“Mấy ngày nay muội đã quá bận rồi. Trở về đi, đừng để các công chúa sốt ruột chờ.”
Đông Phong Linh rầu rĩ không vui nói: “Aiz, ngày mai sẽ khai trương rồi, ta lại phải rời đi trong lúc quan trọng này.”
Cổ Lạc Nhi nắm nắm tay nàng.
“Không có việc gì a, muội xem, tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm xong rồi. Ngày mai muội không vắng mặt là được.”
“Được rồi, ta về trước đây.”
Đông Phong Linh đi ra vài bước, rồi lại có chút lo lắng quay lại.
Thuyết phục Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, hay là, tỷ cùng ta trở về đi. Ta sợ chỉ có một mình tỷ, Nguyệt quý phi sẽ tìm tỷ gây phiền toái.”
Mấy ngày nay, mỗi ngày Đông Phong Linh đều đến Tử Tiêu cung đón Cổ Lạc Nhi, buổi chiều lại đưa nàng về.
Cổ Lạc Nhi cực kỳ áy náy.
Nhiều lần khuyên Đông Phong Linh, Đông Phong Linh nhất định không chịu mặc kệ bỏ lại nàng một mình.
Mà Cổ Lạc Nhi a, tuy luôn nói định thức dậy sớm, chạy đến Thính Phong điện chờ Đông Phong Linh trước.
Cũng không biết có phải là vì ngủ trên giường Đông Phong Túy rất thư thái, nàng lúc nào cũng dậy muộn.
Như thế nào cũng không thể dậy sớm được.
Mỗi lần vội vội vàng vàng đứng lên, không đợi ăn xong điểm tâm, Đông Phong Linh đã tới.
Thấy Đông Phong Linh luôn lo lắng cho mình, Cổ Lạc Nhi vội nói: “Bên này còn có chút việc vặt nữa, ta ở lại một chút sẽ trở về. Đừng lo, còn có thị vệ bảo vệ mà, Nguyệt quý phi sẽ không dám đâu.”
Khuyên can mãi, Đông Phong Linh mới chịu một mình rời đi.
Đông Phong Linh mới rời khỏi không bao lâu, trên đường phố đột nhiên truyền đến tiếng vang hỗn độn.
Có tiếng thét to, còn có tiếng vó ngựa.
“Tránh ra tránh ra.”
“Không được cản đường.”
Cổ Lạc Nhi đang ở lầu hai quan sát bố trí trong trà lâu, nghe tiếng kêu gào lớn như vậy, vội vàng đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy nơi góc đường đằng trước, một đám người dáng vẻ như gia phó vây quanh một con ngựa, hung hăng chạy về phía Minh Châu lâu.
Tất cả đều thân cao thể tráng, trong tay còn cầm rất nhiều vũ khí.
Hiển nhiên ý đồ đến không tốt lành gì.
Người ngồi trên ngựa, hơn hai mươi tuổi, chân cao khí ngang, không coi ai ra gì.
Trên người hắn, mặc một trường y xanh thẫm bằng vải tơ, trên thân cùng vạt áo đều thêu hoa cực kỳ tục diễm.
Hoa lệ thì hoa lệ, lại có vẻ tục khí.
Trong nội tâm Cổ Lạc Nhi treo lên nghi hoặc.
Phùng Thái Úy ép chủ cho thuê nhà không thành, lại tự mình đến đây.
Đông Phong Linh vừa mới rời đi, hắn đã tới rồi.
Hiển nhiên là Nguyệt quý phi báo tin cho hắn.
Hắn không phái người, mà phải đích thân đến, nhất định là sợ những viên quan khác không dám làm càn trước mặt nhóm hậu phi.
Hắn đến lúc này, khẳng định không có chuyện tốt.
Đám người rất nhanh đã đi qua góc đường.
Cổ Lạc Nhi thấy liền hiểu được, sau ngựa Phùng Thái Úy còn đi theo không ít người.
Ít nhất cũng phải đến mấy chục.
Hơn nữa, tất cả đều mặc y phục nha dịch.
Được lắm, người này, ngay cả quan sai đều phái tới.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Cổ Lạc Nhi nhanh chóng chuyển ý nghĩ.
Phía bên nàng chỉ có mấy thị vệ bảo vệ mọi người.
Võ công của bọn hắn mặc dù cao cường, nhưng một người cho dù bốn tay cũng khó có thể chống đỡ được, muốn đối phó với nhiều nanh vuốt của Phùng Thái Úy như vậy, chỉ sợ không nổi.
Nếu tìm cứu binh, nên tìm người nào đây?
Đông Phong Túy thì đừng hy vọng rồi, thái hậu sợ cũng sẽ không quản nhiều chuyện.
Căn cứ vào thông tin mấy ngày nay nàng biết, toàn bộ Vô Ưu quốc, có thể chống lại Phùng Thái Úy, khả năng chỉ có Lý Tể tướng.
Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa đã chọn xong ngày tốt để khai trương.
Cổ Lạc Nhi cả ngày vui sướng.
Ngay cả Đông Phong Túy cùng nàng ăn bữa cơm chiều cũng vui sướng.
Thật sự a, mấy ngày nay tâm tình của hắn đều rất tốt.
Cũng không biết có phải bị lây Cổ Lạc Nhi không.
Thẳng đến một ngày trước khai trương.
Buổi sáng, sau khi hoàn thành công việc cuối cùng ở trà lâu, Cổ Lạc Nhi và nhóm hậu phi đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một cung nữ giả trang đến tìm Đông Phong Linh.
Nói là nhóm tiểu công chúa trong hậu cung ầm ĩ muốn nàng trở về tham gia Thi xã cùng các nàng. (thi xã: hội thơ)
Đám công chúa trong hậu cung nhàn rỗi không có việc gì, lập ra một hội thơ, ngày này mỗi tháng, đều phải họp lại cùng nhau làm thơ.
Mà người khởi xướng lại là Đông Phong Linh.
Thời gian này, Đông Phong Linh gấp rút làm việc ở Minh Châu lâu, cơ hồ đã quên mất chuyện này.
Lúc này, được cung nữ nhắc nhở, mới giật mình nhớ lại.
Cáo lỗi với Cổ Lạc Nhi nói: “Lạc Nhi, ta phải hồi cung đây.”
Cổ Lạc Nhi cười cười trấn an nàng.
“Mấy ngày nay muội đã quá bận rồi. Trở về đi, đừng để các công chúa sốt ruột chờ.”
Đông Phong Linh rầu rĩ không vui nói: “Aiz, ngày mai sẽ khai trương rồi, ta lại phải rời đi trong lúc quan trọng này.”
Cổ Lạc Nhi nắm nắm tay nàng.
“Không có việc gì a, muội xem, tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm xong rồi. Ngày mai muội không vắng mặt là được.”
“Được rồi, ta về trước đây.”
Đông Phong Linh đi ra vài bước, rồi lại có chút lo lắng quay lại.
Thuyết phục Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, hay là, tỷ cùng ta trở về đi. Ta sợ chỉ có một mình tỷ, Nguyệt quý phi sẽ tìm tỷ gây phiền toái.”
Mấy ngày nay, mỗi ngày Đông Phong Linh đều đến Tử Tiêu cung đón Cổ Lạc Nhi, buổi chiều lại đưa nàng về.
Cổ Lạc Nhi cực kỳ áy náy.
Nhiều lần khuyên Đông Phong Linh, Đông Phong Linh nhất định không chịu mặc kệ bỏ lại nàng một mình.
Mà Cổ Lạc Nhi a, tuy luôn nói định thức dậy sớm, chạy đến Thính Phong điện chờ Đông Phong Linh trước.
Cũng không biết có phải là vì ngủ trên giường Đông Phong Túy rất thư thái, nàng lúc nào cũng dậy muộn.
Như thế nào cũng không thể dậy sớm được.
Mỗi lần vội vội vàng vàng đứng lên, không đợi ăn xong điểm tâm, Đông Phong Linh đã tới.
Thấy Đông Phong Linh luôn lo lắng cho mình, Cổ Lạc Nhi vội nói: “Bên này còn có chút việc vặt nữa, ta ở lại một chút sẽ trở về. Đừng lo, còn có thị vệ bảo vệ mà, Nguyệt quý phi sẽ không dám đâu.”
Khuyên can mãi, Đông Phong Linh mới chịu một mình rời đi.
Đông Phong Linh mới rời khỏi không bao lâu, trên đường phố đột nhiên truyền đến tiếng vang hỗn độn.
Có tiếng thét to, còn có tiếng vó ngựa.
“Tránh ra tránh ra.”
“Không được cản đường.”
Cổ Lạc Nhi đang ở lầu hai quan sát bố trí trong trà lâu, nghe tiếng kêu gào lớn như vậy, vội vàng đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy nơi góc đường đằng trước, một đám người dáng vẻ như gia phó vây quanh một con ngựa, hung hăng chạy về phía Minh Châu lâu.
Tất cả đều thân cao thể tráng, trong tay còn cầm rất nhiều vũ khí.
Hiển nhiên ý đồ đến không tốt lành gì.
Người ngồi trên ngựa, hơn hai mươi tuổi, chân cao khí ngang, không coi ai ra gì.
Trên người hắn, mặc một trường y xanh thẫm bằng vải tơ, trên thân cùng vạt áo đều thêu hoa cực kỳ tục diễm.
Hoa lệ thì hoa lệ, lại có vẻ tục khí.
Trong nội tâm Cổ Lạc Nhi treo lên nghi hoặc.
Phùng Thái Úy ép chủ cho thuê nhà không thành, lại tự mình đến đây.
Đông Phong Linh vừa mới rời đi, hắn đã tới rồi.
Hiển nhiên là Nguyệt quý phi báo tin cho hắn.
Hắn không phái người, mà phải đích thân đến, nhất định là sợ những viên quan khác không dám làm càn trước mặt nhóm hậu phi.
Hắn đến lúc này, khẳng định không có chuyện tốt.
Đám người rất nhanh đã đi qua góc đường.
Cổ Lạc Nhi thấy liền hiểu được, sau ngựa Phùng Thái Úy còn đi theo không ít người.
Ít nhất cũng phải đến mấy chục.
Hơn nữa, tất cả đều mặc y phục nha dịch.
Được lắm, người này, ngay cả quan sai đều phái tới.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Cổ Lạc Nhi nhanh chóng chuyển ý nghĩ.
Phía bên nàng chỉ có mấy thị vệ bảo vệ mọi người.
Võ công của bọn hắn mặc dù cao cường, nhưng một người cho dù bốn tay cũng khó có thể chống đỡ được, muốn đối phó với nhiều nanh vuốt của Phùng Thái Úy như vậy, chỉ sợ không nổi.
Nếu tìm cứu binh, nên tìm người nào đây?
Đông Phong Túy thì đừng hy vọng rồi, thái hậu sợ cũng sẽ không quản nhiều chuyện.
Căn cứ vào thông tin mấy ngày nay nàng biết, toàn bộ Vô Ưu quốc, có thể chống lại Phùng Thái Úy, khả năng chỉ có Lý Tể tướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.