Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 118: Nỗ lực nhất định phải có hồi báo 2
Hàn Tiểu Đình
16/08/2014
Năng lực Lý Tiến có hạn, sự vụ có chút khó xử thường phải phái người đưa sổ vào hoàng cung, để Đông Phong Túy xử lý.
Chỉ có điều bởi Đông Phong Túy đã dặn trước, nên những việc này không có ai biết đến.
“Lạc Nhi, chúng ta cải trang vi hành đi.”
Cổ Lạc Nhi lần nữa bị lời của hắn cả kinh đến ngây người.
“Hoàng thượng, ngài không mệt sao? Ngài không muốn hồi cung nghỉ ngơi sao?
Nghỉ ngơi?
Hiện giờ mỗi tối hắn đều nghỉ ngơi rất thoải mái, tinh lực ban ngày dồi dào, đang lo không có chỗ phát tiết đây.
Hiếm khi xuất cung một chuyến, cùng với Cổ Lạc Nhi đi dạo, nhân tiện bồi dưỡng cảm tình.
Đông Phong Túy mỉm cười.
“Không mệt.”
Thay đổi phục trang thường dân, xe ngựa cũng vứt một bên, cùng Cổ Lạc Nhi đi dạo.
Cổ Lạc Nhi thân là lão bản của Minh Châu lâu, nhưng rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, Đông Phong Túy lại càng thâm cư trong cung, không người nào có thể dễ dàng nhìn thấy.
Cộng thêm hai người đều đã mang nón, che đi dung mạo hơn người, bởi vậy, không có người nào nhận ra bọn họ.
Hai người rất thoải mái dạo chơi cả buổi chiều, đến khi mặt trời lặn mới hồi cung.
Trong khi đó, Đông Phong Túy hữu ý vô ý hỏi về vấn đề kinh tế Cổ Lạc Nhi từng đề cập tới.
Cổ Lạc Nhi liền chỉ vào tất cả mọi người đang buôn bán trên đường, tẩy não Đông Phong Túy.
Nói cho hắn biết tầm quan trọng của kinh thương, cũng nói chút ít về các hình thức kinh tế cũng như các luật pháp ở thời không của nàng.
Chủ yếu nhằm vào trọng sĩ khinh thương của thời không này, hình thức phong bế kinh tế, tự cấp tự túc nên tiến hành bác bỏ.
Đông Phong Túy lắng nghe không ngừng gật đầu.
Đợi sau khi Cổ Lạc Nhi thao thao bất tuyệt bày tỏ xong, mới hỏi lại nàng.
“Lạc Nhi, có biết vì sao trẫm lại cho phép nàng ra ngoài mở Minh Châu lâu không?”
“Vì sao?”
Cổ Lạc Nhi nghĩ lại, ban đầu là bởi nàng quấy nhiễu hắn, hắn không chịu được mới đồng ý .
Đuổi nàng xuất cung, bên tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Cơ mà, nàng có nhiều chuyện nghĩ mãi không ra.
Ví như, vì sao Đông Phong Túy chán ghét nàng còn để nàng đảm nhiệm chức Tiên phi?
Ngữ khí Đông Phong Túy bình thản nói: “Bởi vì, trẫm chính là muốn lấy hành động thực tế nói với thiên hạ, kinh thương rất đáng tôn trọng, không hề thấp hèn.”
Cổ Lạc Nhi xém nữa không tin nổi lỗ tai của mình.
Đông Phong Túy luôn khiến cho nàng bất ngờ.
Hắn quá sáng suốt, sáng suốt như không phải người ở thời không này.
“Hóa ra, là ngài đã có mưu tính?”
Trong lòng Cổ Lạc Nhi có phần căm giận, lảo đảo vì bị Đông Phong Túy lợi dụng.
Đông Phong Túy đột nhiên cười, ôm lấy đầu vai Cổ Lạc Nhi.
“Trẫm đâu có mưu gì? Mở Minh Châu lâu là tự chủ ý của nàng, trẫm chẳng qua chỉ không phản đối thôi.”
Mọi thứ Cổ Lạc Nhi làm đều hợp ý hắn, hắn đương nhiên muốn thuận theo tự nhiên rồi.
Chỉ có một chút tiếc nuối chính là, nếu như lúc trước hắn có thể dự liệu được ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không giả trang thành Đạp Tuyết công tử đi trêu chọc Cổ Lạc Nhi.
Sẽ giảm đi được khá nhiều phiền toái.
Sau này, khi Cổ Lạc Nhi chỉ yêu một mình hắn, hắn sẽ không bao giờ dùng diện mạo Đạp Tuyết công tử xuất hiện trước mặt nàng.
Lúc nói những lời này, bọn họ đã về cung.
Cổ Lạc Nhi bị hắn ôm trước mặt bao người, rất có phần không được tự nhiên.
Muốn giãy ra khỏi cái ôm của hắn, nhưng khí lực của Đông Phong Túy quá lớn, nàng căn bản không thể kháng cự lại.
Lúc này, Cổ Lạc Nhi mới ý thức rõ ràng, Đông Phong Túy đi dạo cả một buổi chiều, mà giờ đây thần thái vẫn sáng láng như vậy, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.
“Hoàng thượng, ” Cổ Lạc Nhi nhỏ giọng hỏi, “Vì sao bây giờ ngài không buồn ngủ?”
Đông Phong Túy cũng nhỏ giọng trả lời nàng.
“Bởi vì buổi tối trẫm đã có gối ôm tiện lợi, ngủ rất tốt.”
Cổ Lạc Nhi quay đầu không thèm để ý đến hắn.
Trong lòng lại chậm rãi dâng lên cảm xúc ngọt ngào.
Bất tri bất giác, hình bóng Đạp Tuyết công tử trong lòng nàng đang dần dần phai nhạt.
Có lẽ, nàng yêu mến Đạp Tuyết công tử, cũng chỉ như những người ngưỡng mộ hắn, chẳng qua là bị cuốn hút bởi khinh công xuất thần nhập hóa, tư thái phiêu dật của hắn.
Ừ, có lẽ còn có một chút tâm lý báo ân nữa.
Bởi vì, nàng thật sự không biết gì về hắn.
Mà mấy ngày này sự thay đổi của Đông Phong Túy, mỗi lần đều làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Vừa ngạc nhiên, lại bất tri bất giác bị hắn thu hút.
Nàng lại không biết, Đông Phong Túy cũng không phải là người tốt lành gì.
Vì nàng phải thay đổi nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, hắn sao có thể không đòi lấy chút đỉnh hồi báo?
Hắn chẳng những muốn đòi lấy, hơn nữa phải đòi lấy rất nhiều.
Chỉ có điều bởi Đông Phong Túy đã dặn trước, nên những việc này không có ai biết đến.
“Lạc Nhi, chúng ta cải trang vi hành đi.”
Cổ Lạc Nhi lần nữa bị lời của hắn cả kinh đến ngây người.
“Hoàng thượng, ngài không mệt sao? Ngài không muốn hồi cung nghỉ ngơi sao?
Nghỉ ngơi?
Hiện giờ mỗi tối hắn đều nghỉ ngơi rất thoải mái, tinh lực ban ngày dồi dào, đang lo không có chỗ phát tiết đây.
Hiếm khi xuất cung một chuyến, cùng với Cổ Lạc Nhi đi dạo, nhân tiện bồi dưỡng cảm tình.
Đông Phong Túy mỉm cười.
“Không mệt.”
Thay đổi phục trang thường dân, xe ngựa cũng vứt một bên, cùng Cổ Lạc Nhi đi dạo.
Cổ Lạc Nhi thân là lão bản của Minh Châu lâu, nhưng rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, Đông Phong Túy lại càng thâm cư trong cung, không người nào có thể dễ dàng nhìn thấy.
Cộng thêm hai người đều đã mang nón, che đi dung mạo hơn người, bởi vậy, không có người nào nhận ra bọn họ.
Hai người rất thoải mái dạo chơi cả buổi chiều, đến khi mặt trời lặn mới hồi cung.
Trong khi đó, Đông Phong Túy hữu ý vô ý hỏi về vấn đề kinh tế Cổ Lạc Nhi từng đề cập tới.
Cổ Lạc Nhi liền chỉ vào tất cả mọi người đang buôn bán trên đường, tẩy não Đông Phong Túy.
Nói cho hắn biết tầm quan trọng của kinh thương, cũng nói chút ít về các hình thức kinh tế cũng như các luật pháp ở thời không của nàng.
Chủ yếu nhằm vào trọng sĩ khinh thương của thời không này, hình thức phong bế kinh tế, tự cấp tự túc nên tiến hành bác bỏ.
Đông Phong Túy lắng nghe không ngừng gật đầu.
Đợi sau khi Cổ Lạc Nhi thao thao bất tuyệt bày tỏ xong, mới hỏi lại nàng.
“Lạc Nhi, có biết vì sao trẫm lại cho phép nàng ra ngoài mở Minh Châu lâu không?”
“Vì sao?”
Cổ Lạc Nhi nghĩ lại, ban đầu là bởi nàng quấy nhiễu hắn, hắn không chịu được mới đồng ý .
Đuổi nàng xuất cung, bên tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Cơ mà, nàng có nhiều chuyện nghĩ mãi không ra.
Ví như, vì sao Đông Phong Túy chán ghét nàng còn để nàng đảm nhiệm chức Tiên phi?
Ngữ khí Đông Phong Túy bình thản nói: “Bởi vì, trẫm chính là muốn lấy hành động thực tế nói với thiên hạ, kinh thương rất đáng tôn trọng, không hề thấp hèn.”
Cổ Lạc Nhi xém nữa không tin nổi lỗ tai của mình.
Đông Phong Túy luôn khiến cho nàng bất ngờ.
Hắn quá sáng suốt, sáng suốt như không phải người ở thời không này.
“Hóa ra, là ngài đã có mưu tính?”
Trong lòng Cổ Lạc Nhi có phần căm giận, lảo đảo vì bị Đông Phong Túy lợi dụng.
Đông Phong Túy đột nhiên cười, ôm lấy đầu vai Cổ Lạc Nhi.
“Trẫm đâu có mưu gì? Mở Minh Châu lâu là tự chủ ý của nàng, trẫm chẳng qua chỉ không phản đối thôi.”
Mọi thứ Cổ Lạc Nhi làm đều hợp ý hắn, hắn đương nhiên muốn thuận theo tự nhiên rồi.
Chỉ có một chút tiếc nuối chính là, nếu như lúc trước hắn có thể dự liệu được ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không giả trang thành Đạp Tuyết công tử đi trêu chọc Cổ Lạc Nhi.
Sẽ giảm đi được khá nhiều phiền toái.
Sau này, khi Cổ Lạc Nhi chỉ yêu một mình hắn, hắn sẽ không bao giờ dùng diện mạo Đạp Tuyết công tử xuất hiện trước mặt nàng.
Lúc nói những lời này, bọn họ đã về cung.
Cổ Lạc Nhi bị hắn ôm trước mặt bao người, rất có phần không được tự nhiên.
Muốn giãy ra khỏi cái ôm của hắn, nhưng khí lực của Đông Phong Túy quá lớn, nàng căn bản không thể kháng cự lại.
Lúc này, Cổ Lạc Nhi mới ý thức rõ ràng, Đông Phong Túy đi dạo cả một buổi chiều, mà giờ đây thần thái vẫn sáng láng như vậy, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.
“Hoàng thượng, ” Cổ Lạc Nhi nhỏ giọng hỏi, “Vì sao bây giờ ngài không buồn ngủ?”
Đông Phong Túy cũng nhỏ giọng trả lời nàng.
“Bởi vì buổi tối trẫm đã có gối ôm tiện lợi, ngủ rất tốt.”
Cổ Lạc Nhi quay đầu không thèm để ý đến hắn.
Trong lòng lại chậm rãi dâng lên cảm xúc ngọt ngào.
Bất tri bất giác, hình bóng Đạp Tuyết công tử trong lòng nàng đang dần dần phai nhạt.
Có lẽ, nàng yêu mến Đạp Tuyết công tử, cũng chỉ như những người ngưỡng mộ hắn, chẳng qua là bị cuốn hút bởi khinh công xuất thần nhập hóa, tư thái phiêu dật của hắn.
Ừ, có lẽ còn có một chút tâm lý báo ân nữa.
Bởi vì, nàng thật sự không biết gì về hắn.
Mà mấy ngày này sự thay đổi của Đông Phong Túy, mỗi lần đều làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Vừa ngạc nhiên, lại bất tri bất giác bị hắn thu hút.
Nàng lại không biết, Đông Phong Túy cũng không phải là người tốt lành gì.
Vì nàng phải thay đổi nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, hắn sao có thể không đòi lấy chút đỉnh hồi báo?
Hắn chẳng những muốn đòi lấy, hơn nữa phải đòi lấy rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.