Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 143: Quay trở lại
Hàn Tiểu Đình
16/08/2014
“Thứ nhất, làm phu nhân bảo chủ của Cô Hồng bảo.”
Cổ Lạc Nhi không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng phản đối.
“Người ta muốn gả là Đong Phong Túy, ta sẽ không gả cho ngươi.”
Lãnh Dạ lạnh nhạt nhìn nàng, lạnh như băng nói ra lựa chọn khác.
“Thứ hai, trở thành sát thủ của Cô Hồng bảo.”
“Không, ta không muốn giết người.”
Cổ Lạc Nhi cực lực phản đối.
Sau đó lại thử thăm dò hỏi: “Không có lựa chọn thứ ba sao?”
“Lựa chọn thứ ba, là chết. Tự suy nghĩ kĩ đi.”
Lãnh Dạ dứt lời, không quay đầu mà ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa phát ra một tiếng rầm lớn, làm màng nhĩ Cổ Lạc Nhi run lên.
Trời ạ, nàng phải khâm phục cánh cửa này, bị Lãnh Dạ mạnh tay như vậy mà không hề hấn gì.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lãnh Da.
“Khóa lại.”
“Vâng.”
Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng kim loại va chạm, hiển nhiên cửa đã bị khóa.
Cổ Lạc Nhi lúc này mới có tâm tư đánh giá tình hình trong phòng.
Gian phòng không lớn lắm, nhưng bố trí cũng coi như tinh xảo.
Nàng ngồi lên một cái ghế, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.
Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, biến hóa quá nhanh.
Hơn mười ngày trước, nàng còn đang phiền não vì chuyện sắp trở thành hoàng hậu của Đông Phong Túy.
Hiện giờ, cũng đang vì hai lựa chọn Lãnh Dạ cho nàng mà phiền não.
Haaaa, nàng không cần mấy cái nội lực, mấy cái võ công này nữa được chưa?
Nhưng thật sự không nỡ.
Khó khăn lắm mới trở thành cao thủ võ lâm, trở thành một nữ đại hiệp, hi vọng cùng Đông Phong Túy sóng vai hành tẩu trên giang hồ.
Nếu như nàng không biết võ công, mọi thứ đều phải dựa vào Đông Phong Túy, không hề có ý nghĩa.
Trong tiềm thức, cảm thấy rằng sự tình không đơn giản như nàng nghĩ.
Cho dù nàng mất đi nội lực, Lãnh Dạ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Hừ, nghĩ cách thoát ra, ở chung một chỗ với Đông Phong Túy, có lẽ Lãnh Dạ sẽ không có cách nào bắt nàng.
Có điều, độc trong cơ thể nàng phải làm sao bây giờ?
Giải dược còn đang nằm trong tay Lãnh Dạ.
Cổ Lạc Nhi thở ngắn than dài, trong lòng thầm nguyền rủa Lãnh Dạ.
Nếu như không có y, nàng sẽ chẳng có chuyện gì cả, nàng sẽ vui vui vẻ vẻ mà sống chung với Đông Phong Túy.
Sau đó, nàng có thể làm Minh Châu lâu phát triển rực rỡ.
Ngoại trừ Minh Châu lâu, còn có ấn thư nghiệp, và còn rất nhiều rất nhiều thứ buôn bán có thể phát triển.
Vô Ưu quốc nhất định sẽ trở thành một quốc gia giàu có.
Thế mà tất cả đều bị Lãnh Dạ hủy hoại.
Lãnh Dạ chỉ làm được một việc tốt duy nhất, chính là tác hợp nàng với Đông Phong Túy.
Nếu như không phải lúc trước y ép buộc nàng phải ngủ cùng phòng với Đông Phong Túy, nàng và Đông Phong Túy nào có ngày hôm nay?
Thật sự rất khó nói.
Có lẽ, mọi việc luôn có luật nhân quả.
Nghĩ đến đây, không còn tức giận Lãnh Dạ như lúc đầu nữa.
Lãnh Dạ ngoại trừ giam nàng lại, cũng không có bạc đãi nàng.
Cho nàng ăn cũng là đồ thượng hạng, so với trong cung không kém bao nhiêu.
Nhiều lần, Cổ Lạc Nhi muốn thử đánh ra Vô ảnh phiêu miểu chưởng để phá cửa.
Nhưng không biết có phải trong lòng có chướng ngại, nội lực chỉ đi đến khuỷu tay rồi lại lui về.
Làm cách nào cũng không sử dụng được.
Một buổi tối hai ngày sau khi Cổ Lạc Nhi bị giam.
Gió đêm vắng vẻ, Cổ Lạc Nhi vô cùng buồn chán ngáp một cái, định bụng trèo lên giường đi ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát ngoài cửa.
“Ngươi là ai?”
Là giọng của thủ vệ canh cửa.
Ngoài cửa phòng nàng, một ngày hai mươi tư giờ đều có người canh gác.
Sau đó là một giọng nói của nữ tử.
“Nô tỳ là a hoàn ở trù phòng mới đến, đưa điểm tâm khuya đến cho Cổ tiểu thư.”
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như đã từng nghe qua, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.
Thủ vệ hỏi: “Yêu bài?”
Sau đó yên lặng.
Loại đối thoại này hai đêm trước Cổ Lạc Nhi cũng đã nghe qua.
Hình như quy củ trong Cô Hồng bảo rất nghiêm, dù thủ vệ có biết người tới đưa cơm, nhưng vẫn phải qua thông lệ kiểm tra yêu bài.
Xem chừng bây giờ đang kiểm tra.
“Tiểu Hồng.”
Thủ vệ nói nhỏ.
Sau đó lại vang lên tiếng chìa khóa chạm vào khóa cửa.
Cửa được mở ra, một thị tỳ áo hồng, quần xanh đi đến.
Cổ Lạc Nhi vừa thấy có chút quáng mắt.
Nha đầu này đúng là rất cao, khó trách vừa rồi thủ vệ trầm mặc lâu như vậy.
Nhưng mà, ánh mắt của nàng thật kỳ quái nha.
Cổ Lạc Nhi không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng phản đối.
“Người ta muốn gả là Đong Phong Túy, ta sẽ không gả cho ngươi.”
Lãnh Dạ lạnh nhạt nhìn nàng, lạnh như băng nói ra lựa chọn khác.
“Thứ hai, trở thành sát thủ của Cô Hồng bảo.”
“Không, ta không muốn giết người.”
Cổ Lạc Nhi cực lực phản đối.
Sau đó lại thử thăm dò hỏi: “Không có lựa chọn thứ ba sao?”
“Lựa chọn thứ ba, là chết. Tự suy nghĩ kĩ đi.”
Lãnh Dạ dứt lời, không quay đầu mà ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa phát ra một tiếng rầm lớn, làm màng nhĩ Cổ Lạc Nhi run lên.
Trời ạ, nàng phải khâm phục cánh cửa này, bị Lãnh Dạ mạnh tay như vậy mà không hề hấn gì.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lãnh Da.
“Khóa lại.”
“Vâng.”
Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng kim loại va chạm, hiển nhiên cửa đã bị khóa.
Cổ Lạc Nhi lúc này mới có tâm tư đánh giá tình hình trong phòng.
Gian phòng không lớn lắm, nhưng bố trí cũng coi như tinh xảo.
Nàng ngồi lên một cái ghế, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.
Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, biến hóa quá nhanh.
Hơn mười ngày trước, nàng còn đang phiền não vì chuyện sắp trở thành hoàng hậu của Đông Phong Túy.
Hiện giờ, cũng đang vì hai lựa chọn Lãnh Dạ cho nàng mà phiền não.
Haaaa, nàng không cần mấy cái nội lực, mấy cái võ công này nữa được chưa?
Nhưng thật sự không nỡ.
Khó khăn lắm mới trở thành cao thủ võ lâm, trở thành một nữ đại hiệp, hi vọng cùng Đông Phong Túy sóng vai hành tẩu trên giang hồ.
Nếu như nàng không biết võ công, mọi thứ đều phải dựa vào Đông Phong Túy, không hề có ý nghĩa.
Trong tiềm thức, cảm thấy rằng sự tình không đơn giản như nàng nghĩ.
Cho dù nàng mất đi nội lực, Lãnh Dạ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Hừ, nghĩ cách thoát ra, ở chung một chỗ với Đông Phong Túy, có lẽ Lãnh Dạ sẽ không có cách nào bắt nàng.
Có điều, độc trong cơ thể nàng phải làm sao bây giờ?
Giải dược còn đang nằm trong tay Lãnh Dạ.
Cổ Lạc Nhi thở ngắn than dài, trong lòng thầm nguyền rủa Lãnh Dạ.
Nếu như không có y, nàng sẽ chẳng có chuyện gì cả, nàng sẽ vui vui vẻ vẻ mà sống chung với Đông Phong Túy.
Sau đó, nàng có thể làm Minh Châu lâu phát triển rực rỡ.
Ngoại trừ Minh Châu lâu, còn có ấn thư nghiệp, và còn rất nhiều rất nhiều thứ buôn bán có thể phát triển.
Vô Ưu quốc nhất định sẽ trở thành một quốc gia giàu có.
Thế mà tất cả đều bị Lãnh Dạ hủy hoại.
Lãnh Dạ chỉ làm được một việc tốt duy nhất, chính là tác hợp nàng với Đông Phong Túy.
Nếu như không phải lúc trước y ép buộc nàng phải ngủ cùng phòng với Đông Phong Túy, nàng và Đông Phong Túy nào có ngày hôm nay?
Thật sự rất khó nói.
Có lẽ, mọi việc luôn có luật nhân quả.
Nghĩ đến đây, không còn tức giận Lãnh Dạ như lúc đầu nữa.
Lãnh Dạ ngoại trừ giam nàng lại, cũng không có bạc đãi nàng.
Cho nàng ăn cũng là đồ thượng hạng, so với trong cung không kém bao nhiêu.
Nhiều lần, Cổ Lạc Nhi muốn thử đánh ra Vô ảnh phiêu miểu chưởng để phá cửa.
Nhưng không biết có phải trong lòng có chướng ngại, nội lực chỉ đi đến khuỷu tay rồi lại lui về.
Làm cách nào cũng không sử dụng được.
Một buổi tối hai ngày sau khi Cổ Lạc Nhi bị giam.
Gió đêm vắng vẻ, Cổ Lạc Nhi vô cùng buồn chán ngáp một cái, định bụng trèo lên giường đi ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát ngoài cửa.
“Ngươi là ai?”
Là giọng của thủ vệ canh cửa.
Ngoài cửa phòng nàng, một ngày hai mươi tư giờ đều có người canh gác.
Sau đó là một giọng nói của nữ tử.
“Nô tỳ là a hoàn ở trù phòng mới đến, đưa điểm tâm khuya đến cho Cổ tiểu thư.”
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như đã từng nghe qua, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.
Thủ vệ hỏi: “Yêu bài?”
Sau đó yên lặng.
Loại đối thoại này hai đêm trước Cổ Lạc Nhi cũng đã nghe qua.
Hình như quy củ trong Cô Hồng bảo rất nghiêm, dù thủ vệ có biết người tới đưa cơm, nhưng vẫn phải qua thông lệ kiểm tra yêu bài.
Xem chừng bây giờ đang kiểm tra.
“Tiểu Hồng.”
Thủ vệ nói nhỏ.
Sau đó lại vang lên tiếng chìa khóa chạm vào khóa cửa.
Cửa được mở ra, một thị tỳ áo hồng, quần xanh đi đến.
Cổ Lạc Nhi vừa thấy có chút quáng mắt.
Nha đầu này đúng là rất cao, khó trách vừa rồi thủ vệ trầm mặc lâu như vậy.
Nhưng mà, ánh mắt của nàng thật kỳ quái nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.