Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 84: Rốt cuộc là ăn dấm chua gì
Hàn Tiểu Đình
16/08/2014
Không đợi Cổ Lạc Nhi trả lời, vội vàng còn nói: “Nương nương, vậy hạ quan trở về, người tung tin đồn nhảm sẽ mang tới để nương nương xử lý.”
Cổ Lạc Nhi biết rõ, hắn muốn giá họa cho người ngoài, thừa cơ chuồn đi.
Ngăn hắn nói: “Chậm đã, người tung tin thì để sau nói. Ngươi đường đường là một Thái Úy, lại tin vào lời sàm ngôn, ngươi nói xem, nên nhận tội gì?”
Nàng thấy dưới tình huống lúc này, ví như gặng nói Phùng Thái Úy minh tri cố phạm, e rằng Phùng Thái Úy sẽ tìm mọi cách giảo biện.
(minh tri cố phạm: biết rõ mà vẫn phạm vào)
Sẽ đều không có lợi cho hai bên.
Cứ theo lời của hắn, coi như hắn thật sự đã tin vào lời đồn là được.
Phùng Thái Úy xuống dưới bậc thang, theo lời Cổ Lạc Nhi thỉnh tội.
“Nương nương, chỉ cần một câu của người, cho dù người muốn hạ quan vào nơi nước sôi lửa bỏng, hạ quan cũng không chối từ.”
Hiên ngang lẫm liệt nói.
Cổ Lạc Nhi nhìn dân chúng chung quanh đang xem náo nhiệt.
Khoan thai nói: “Ngươi không phân biệt tốt xấu, tủy tiện bắt người phóng hỏa, làm kinh sợ bách tính vô tội, ngươi nói nên làm sao bây giờ đây?”
Phùng Thái Úy hiểu được, Cổ Lạc Nhi đây là muốn chích máu hắn mà.
Đành phải cắn chặt răng hỏi: “Nương nương, ngày mai khai trương Minh Châu lâu sao?”
“Phải.”
“Ngày mai, hạ quan thỉnh tất cả mọi người trong thành đến Minh Châu lâu uống trà, xem như là an ủi bọn họ.”
Cổ Lạc Nhi hài lòng nhìn Phùng Thái Úy, thật là thông minh a, một chút đã hiểu.
Đáng tiếc, một người thông minh như vậy lại không theo chính đạo.
Hỏi: “Phùng Thái Úy, ý của ngươi là nói, ngày mai, bất luận là ai, đến Minh Châu lâu uống trà vui đùa, tất cả phí tổn đều tính cho ngươi?”
Nàng phải đem lời này định chết, tránh cho Phùng Thái Úy quịt nợ.
Trong mắt Phùng Thái Úy giận mức muốn toát ra lửa.
Đành phải cúi đầu, tránh để Cổ Lạc Nhi trông thấy lửa giận trong mắt hắn.
Áp chế tức giận đáp: “Vâng, tất cả phí tổn đều khoán trên người hạ quan.”
Phùng Thái Úy nói đến lời này, trong lòng kịch liệt đau khổ.
Bắt hắn lấy ra những số tiền này, không thể nghi ngờ là muốn cắt thịt trên người hắn ra.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn ăn cơm chùa, cho tới bây giờ chỉ có hắn dọa nạt người khác, cho tới bây giờ chỉ có người khác cống nạp cho hắn, khi nào luận đến chích máu hắn đâu?
Cổ Lạc Nhi đáng giận, bản Thái Úy nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Phùng Thái Úy trong lòng lại một lần nữa tính toán phương pháp đối phó với Cổ Lạc Nhi.
Hừ, minh không được thì ám, hắn không thể không tìm cơ hội bắt cóc nàng.
Cổ Lạc Nhi lúc này mới yên tâm, lớn tiếng tuyên bố với mọi người xung quanh.
“Tất cả mọi người nghe thấy chứ? Ngày mai Phùng Thái Úy đãi khách, hoan nghênh tất cả mọi người đến Minh Châu lâu uống trà.”
“Quá tốt rồi.”
Trong đám người truyền đến trận trận hoan hô.
Cổ Lạc Nhi còn cười hì hì mời Phùng Thái Úy.
“Phùng Thái Úy, ngày mai ngươi làm chủ, mời ngươi cũng tới Minh Châu lâu phát động phong trào nha.”
Phùng Thái Úy còn có thể nói không sao?
Đành phải ôm hận đáp ứng.
“Vâng, hạ quan cẩn tuân nương nương phân phó, ngày mai nhất định đến sớm.”
“Được, ngươi đi đi.”
Cổ Lạc Nhi thong thả ra lệnh một tiếng, Phùng Thái Úy vội vàng cáo từ.
Dẫn theo thủ hạ quần áo tả tơi, lạc hoang ly khứ.
(lạc hoang ly khứ: đại ý xơ xác rời đi)
Phùng Thái Úy vừa mới rời đi, Đông Phong Linh cũng cưỡi ngựa vội vã chạy tới.
Nàng nghe được tin tức thị vệ cầu cứu xong, sợ không kịp, ngay cả xe ngựa cũng không chịu ngồi, cưỡi ngựa, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Đầu tiên trong mắt nàng, là thấy Lý Tể tướng đang dứng dưới bậc thang, mặt không khỏi đỏ hồng.
Cổ Lạc Nhi nhìn ở trong mắt, hé miệng cười.
Trong đầu cũng không tự giác lại hiện ra thân ảnh của Đạp Tuyết công tử ban nãy.
Đông Phong Linh khẽ rũ đầu xuống, cưỡi đến trước bậc thềm, nhảy xuống ngựa.
Cổ Lạc Nhi chú ý đến, tay Lý Tể tướng giật giật, định vươn tay về phía trước đỡ lấy Đông Phong Linh.
Nhưng nói cho cùng nam nữ hữu biệt, lại ngại ngùng rút tay trở về, nhưng ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Đông Phong Linh.
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, hai người kia có triển vọng.
Đông Phong Linh nhìn thấy tạp vật trên mặt đất hỗn loạn lộn xộn, có hỏa tiễn cháy đen thui, có y phục bị xé nát, còn có một số đao kiếm đứt đoạn, trong lòng kinh hoảng.
Biết rõ rằng vừa rồi nhất định đã xảy ra đánh lộn.
Trong mũi lại ngửi thấy được mùi vị khét còn sót lại, khó nén sốt ruột mà muốn xuống ngựa xem rốt cuộc là gì.
Trong lòng nóng nảy, dưới chân lại chênh vênh, thiếu chút nữa bị ngựa đạp trượt chân.
Thân thể Đông Phong Linh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Thân thể Lý Tể tướng cũng khom khom về phía trước, tay rụt về lại vươn ra ngoài, đại khái là muốn đỡ lấy Đông Phong Linh.
Chỉ là, Đông Phong Linh lập tức liền ổn định thân thể.
Lý Tể tướng lại một lần nữa ngại ngùng rụt tay về.
Cổ Lạc Nhi thiếu chút nữa muốn cười to một trận, vội đau khổ nhịn xuống.
Lý Tể Tướng này thật là đáng yêu, cũng quá thẹn thùng.
Đông Phong Linh đi đến bên cạnh nàng, kỳ quái hỏi: “Lạc Nhi, tỷ sao rồi? Gặp phải việc gì vui vậy? Làm sao mà vui thành như vậy đây?”
Cổ Lạc Nhi vội lắc đầu, nén cười.
Nếu nàng đem thực tình nói ra trước mặt Lý Tể Tướng, không khiến hắn thẹn thùng muốn chui xuống đất mới là lạ.
Khó khăn lắm Cổ Lạc Nhi mới nói được một lời.
Nén cười nói: “Ta là nghĩ đến hình dáng chật vật của Phùng Thái Úy ban nãy.”
“Đúng rồi, Phùng Thái Úy làm sao vậy? Hắn có làm tổn hại đến các tỷ hay không?”
Đông Phong Linh lo lắng hỏi.
Lại không khỏi hối hận tự trách, nàng thật sự không nên bỏ lại Cổ Lạc Nhi các nàng tự mình chạy về.
“Không có việc gì, ” Cổ Lạc Nhi đáp, “Hôm nay hắn bị tổn thất nặng. Toàn bộ đều nhờ Lý Tể tướng, thật sự phải cảm ơn ngài ấy mới được.”
Đông Phong Linh quay đầu lại, hướng về phía Lý Tể tướng nói lời cảm tạ.
“Cám ơn ngài, Lý đại nhân.”
Đầu lại buông xuống, ánh mắt nhìn trên mặt đất, xấu hổ nhìn Lý Tể tướng.
Lý Tể tướng cũng buông đầu xuống, ánh nhìn trên mặt đất, xấu hổ nhìn Đông Phong Linh.
(Đôi này thực đáng yêu aaaaaaa.. . . .)
Trong miệng từ tốn nói: “Kỳ thật, hạ quan cũng không có công lao gì. Tiên phi nương nương quá khen.”
Cổ Lạc Nhi âm thầm lắc đầu, hai người kia, da mặt đều mỏng như vậy, thật đúng là một đôi.
Bọn họ rõ ràng đều có ý với đối phương, nhưng chiếu theo tính cách của hai bọn họ, tầng giấy mỏng giữa bọn họ kia khi nào mới có thể xuyên thủng đây?
Đông Phong Linh tạ ơn Lý Tể tướng, quay người lại, hướng về Cổ Lạc Nhi, lập tức khôi phục hoạt bát tự nhiên ngày thường.
Có chút tự trách nói: “Lạc Nhi, đều tại ta, ta không nên trở về một mình.”
Cổ Lạc Nhi lại an ủi nàng.
“Phong Linh, này làm sao có thể trách muội được? Muội không thể thời thời khắc khắc canh giữ ở chỗ này. Chúng ta thế nào cũng phải đối mặt với những vấn đề này. Được rồi, bây giờ không phải là không có việc gì sao?”
“Nhưng, nhưng mà thân phận của chúng ta giờ đã bại lộ, làm sao bây giờ?”
Trang Ái Liên cùng đám hậu phi đều xúm lại, lo lắng nhìn Cổ Lạc Nhi.
Đúng vậy a, Phong Linh công chúa lên tiếng đúng là tiếng lòng các nàng.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết thân phận thật của các nàng, các nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
“Yên tâm, không có việc gì .”
Cổ Lạc Nhi trong miệng an ủi, kéo các nàng, đi vào trà lâu.
Cổ Lạc Nhi biết rõ, hắn muốn giá họa cho người ngoài, thừa cơ chuồn đi.
Ngăn hắn nói: “Chậm đã, người tung tin thì để sau nói. Ngươi đường đường là một Thái Úy, lại tin vào lời sàm ngôn, ngươi nói xem, nên nhận tội gì?”
Nàng thấy dưới tình huống lúc này, ví như gặng nói Phùng Thái Úy minh tri cố phạm, e rằng Phùng Thái Úy sẽ tìm mọi cách giảo biện.
(minh tri cố phạm: biết rõ mà vẫn phạm vào)
Sẽ đều không có lợi cho hai bên.
Cứ theo lời của hắn, coi như hắn thật sự đã tin vào lời đồn là được.
Phùng Thái Úy xuống dưới bậc thang, theo lời Cổ Lạc Nhi thỉnh tội.
“Nương nương, chỉ cần một câu của người, cho dù người muốn hạ quan vào nơi nước sôi lửa bỏng, hạ quan cũng không chối từ.”
Hiên ngang lẫm liệt nói.
Cổ Lạc Nhi nhìn dân chúng chung quanh đang xem náo nhiệt.
Khoan thai nói: “Ngươi không phân biệt tốt xấu, tủy tiện bắt người phóng hỏa, làm kinh sợ bách tính vô tội, ngươi nói nên làm sao bây giờ đây?”
Phùng Thái Úy hiểu được, Cổ Lạc Nhi đây là muốn chích máu hắn mà.
Đành phải cắn chặt răng hỏi: “Nương nương, ngày mai khai trương Minh Châu lâu sao?”
“Phải.”
“Ngày mai, hạ quan thỉnh tất cả mọi người trong thành đến Minh Châu lâu uống trà, xem như là an ủi bọn họ.”
Cổ Lạc Nhi hài lòng nhìn Phùng Thái Úy, thật là thông minh a, một chút đã hiểu.
Đáng tiếc, một người thông minh như vậy lại không theo chính đạo.
Hỏi: “Phùng Thái Úy, ý của ngươi là nói, ngày mai, bất luận là ai, đến Minh Châu lâu uống trà vui đùa, tất cả phí tổn đều tính cho ngươi?”
Nàng phải đem lời này định chết, tránh cho Phùng Thái Úy quịt nợ.
Trong mắt Phùng Thái Úy giận mức muốn toát ra lửa.
Đành phải cúi đầu, tránh để Cổ Lạc Nhi trông thấy lửa giận trong mắt hắn.
Áp chế tức giận đáp: “Vâng, tất cả phí tổn đều khoán trên người hạ quan.”
Phùng Thái Úy nói đến lời này, trong lòng kịch liệt đau khổ.
Bắt hắn lấy ra những số tiền này, không thể nghi ngờ là muốn cắt thịt trên người hắn ra.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn ăn cơm chùa, cho tới bây giờ chỉ có hắn dọa nạt người khác, cho tới bây giờ chỉ có người khác cống nạp cho hắn, khi nào luận đến chích máu hắn đâu?
Cổ Lạc Nhi đáng giận, bản Thái Úy nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Phùng Thái Úy trong lòng lại một lần nữa tính toán phương pháp đối phó với Cổ Lạc Nhi.
Hừ, minh không được thì ám, hắn không thể không tìm cơ hội bắt cóc nàng.
Cổ Lạc Nhi lúc này mới yên tâm, lớn tiếng tuyên bố với mọi người xung quanh.
“Tất cả mọi người nghe thấy chứ? Ngày mai Phùng Thái Úy đãi khách, hoan nghênh tất cả mọi người đến Minh Châu lâu uống trà.”
“Quá tốt rồi.”
Trong đám người truyền đến trận trận hoan hô.
Cổ Lạc Nhi còn cười hì hì mời Phùng Thái Úy.
“Phùng Thái Úy, ngày mai ngươi làm chủ, mời ngươi cũng tới Minh Châu lâu phát động phong trào nha.”
Phùng Thái Úy còn có thể nói không sao?
Đành phải ôm hận đáp ứng.
“Vâng, hạ quan cẩn tuân nương nương phân phó, ngày mai nhất định đến sớm.”
“Được, ngươi đi đi.”
Cổ Lạc Nhi thong thả ra lệnh một tiếng, Phùng Thái Úy vội vàng cáo từ.
Dẫn theo thủ hạ quần áo tả tơi, lạc hoang ly khứ.
(lạc hoang ly khứ: đại ý xơ xác rời đi)
Phùng Thái Úy vừa mới rời đi, Đông Phong Linh cũng cưỡi ngựa vội vã chạy tới.
Nàng nghe được tin tức thị vệ cầu cứu xong, sợ không kịp, ngay cả xe ngựa cũng không chịu ngồi, cưỡi ngựa, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Đầu tiên trong mắt nàng, là thấy Lý Tể tướng đang dứng dưới bậc thang, mặt không khỏi đỏ hồng.
Cổ Lạc Nhi nhìn ở trong mắt, hé miệng cười.
Trong đầu cũng không tự giác lại hiện ra thân ảnh của Đạp Tuyết công tử ban nãy.
Đông Phong Linh khẽ rũ đầu xuống, cưỡi đến trước bậc thềm, nhảy xuống ngựa.
Cổ Lạc Nhi chú ý đến, tay Lý Tể tướng giật giật, định vươn tay về phía trước đỡ lấy Đông Phong Linh.
Nhưng nói cho cùng nam nữ hữu biệt, lại ngại ngùng rút tay trở về, nhưng ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Đông Phong Linh.
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, hai người kia có triển vọng.
Đông Phong Linh nhìn thấy tạp vật trên mặt đất hỗn loạn lộn xộn, có hỏa tiễn cháy đen thui, có y phục bị xé nát, còn có một số đao kiếm đứt đoạn, trong lòng kinh hoảng.
Biết rõ rằng vừa rồi nhất định đã xảy ra đánh lộn.
Trong mũi lại ngửi thấy được mùi vị khét còn sót lại, khó nén sốt ruột mà muốn xuống ngựa xem rốt cuộc là gì.
Trong lòng nóng nảy, dưới chân lại chênh vênh, thiếu chút nữa bị ngựa đạp trượt chân.
Thân thể Đông Phong Linh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Thân thể Lý Tể tướng cũng khom khom về phía trước, tay rụt về lại vươn ra ngoài, đại khái là muốn đỡ lấy Đông Phong Linh.
Chỉ là, Đông Phong Linh lập tức liền ổn định thân thể.
Lý Tể tướng lại một lần nữa ngại ngùng rụt tay về.
Cổ Lạc Nhi thiếu chút nữa muốn cười to một trận, vội đau khổ nhịn xuống.
Lý Tể Tướng này thật là đáng yêu, cũng quá thẹn thùng.
Đông Phong Linh đi đến bên cạnh nàng, kỳ quái hỏi: “Lạc Nhi, tỷ sao rồi? Gặp phải việc gì vui vậy? Làm sao mà vui thành như vậy đây?”
Cổ Lạc Nhi vội lắc đầu, nén cười.
Nếu nàng đem thực tình nói ra trước mặt Lý Tể Tướng, không khiến hắn thẹn thùng muốn chui xuống đất mới là lạ.
Khó khăn lắm Cổ Lạc Nhi mới nói được một lời.
Nén cười nói: “Ta là nghĩ đến hình dáng chật vật của Phùng Thái Úy ban nãy.”
“Đúng rồi, Phùng Thái Úy làm sao vậy? Hắn có làm tổn hại đến các tỷ hay không?”
Đông Phong Linh lo lắng hỏi.
Lại không khỏi hối hận tự trách, nàng thật sự không nên bỏ lại Cổ Lạc Nhi các nàng tự mình chạy về.
“Không có việc gì, ” Cổ Lạc Nhi đáp, “Hôm nay hắn bị tổn thất nặng. Toàn bộ đều nhờ Lý Tể tướng, thật sự phải cảm ơn ngài ấy mới được.”
Đông Phong Linh quay đầu lại, hướng về phía Lý Tể tướng nói lời cảm tạ.
“Cám ơn ngài, Lý đại nhân.”
Đầu lại buông xuống, ánh mắt nhìn trên mặt đất, xấu hổ nhìn Lý Tể tướng.
Lý Tể tướng cũng buông đầu xuống, ánh nhìn trên mặt đất, xấu hổ nhìn Đông Phong Linh.
(Đôi này thực đáng yêu aaaaaaa.. . . .)
Trong miệng từ tốn nói: “Kỳ thật, hạ quan cũng không có công lao gì. Tiên phi nương nương quá khen.”
Cổ Lạc Nhi âm thầm lắc đầu, hai người kia, da mặt đều mỏng như vậy, thật đúng là một đôi.
Bọn họ rõ ràng đều có ý với đối phương, nhưng chiếu theo tính cách của hai bọn họ, tầng giấy mỏng giữa bọn họ kia khi nào mới có thể xuyên thủng đây?
Đông Phong Linh tạ ơn Lý Tể tướng, quay người lại, hướng về Cổ Lạc Nhi, lập tức khôi phục hoạt bát tự nhiên ngày thường.
Có chút tự trách nói: “Lạc Nhi, đều tại ta, ta không nên trở về một mình.”
Cổ Lạc Nhi lại an ủi nàng.
“Phong Linh, này làm sao có thể trách muội được? Muội không thể thời thời khắc khắc canh giữ ở chỗ này. Chúng ta thế nào cũng phải đối mặt với những vấn đề này. Được rồi, bây giờ không phải là không có việc gì sao?”
“Nhưng, nhưng mà thân phận của chúng ta giờ đã bại lộ, làm sao bây giờ?”
Trang Ái Liên cùng đám hậu phi đều xúm lại, lo lắng nhìn Cổ Lạc Nhi.
Đúng vậy a, Phong Linh công chúa lên tiếng đúng là tiếng lòng các nàng.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết thân phận thật của các nàng, các nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
“Yên tâm, không có việc gì .”
Cổ Lạc Nhi trong miệng an ủi, kéo các nàng, đi vào trà lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.