Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 1 - Chương 119
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Lúc Tử Ngạn từ bên ngoài đi vào sau viên tìm nàng, nhìn thấy Tịch Nhan đang ngồi thẫn thờ trong lương đình trong vườn, không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt.
Từ khi nàng gầy đi nhanh chóng, mỗi khi hắn nhìn thấy bộ dáng ngây người của nàng, liền đau lòng mà không hiểu lý do, nhưng mà hiện nay, hôn sự hai người đã định rồi, hắn lại bắt gặp bộ dáng này của nàng, ngoại trừ đau lòng còn có hoảng hốt.
“Nhan Nhan.” Hắn gọi tên của nàng, đi vào trong đình, cầm lấy tay nàng, quả nhiên bàn tay nàng thật lạnh lẽo. Tử Ngạn nhíu nhíu mày, xoa hai má nàng cũng lạnh lẽo như vậy: “Trời lạnh như vậy nàng ngồi ở chỗ này làm gì?”
Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng cười, giống như băng tuyết tan chảy: “Thuận tiện đi đến nơi này, liền ngồi nghỉ ngơi một chút. Huynh lại xuống núi sao?”
Lúc này Tử Ngạn mới nhớ tới thứ gì, từ bên hông lấy ra một đôi khuyên tai, đưa tới trước mắt Tịch Nhan: “Ta chọn cho nàng, có đẹp không?”
Tịch Nhan nhận lấy, mặc dù cũng không vui sướng lắm, nhưng vẫn nở nụ cười: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày huynh đều xuống núi, là vì mang về những thứ làm cho ta vui sao? Hay còn có chuyện gì khác nữa?”
“Không có chuyện gì.” Tử Ngạn nhẹ nhàng bâng quơ đáp sau đó nói lảng sang chuyện khác, “Nếu nàng không thích, nói cho ta biết nàng muốn thứ gì, ta sẽ tặng nàng thứ đó.”
Tịch Nhan ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nhìn thấy Tử Ngạn càng lúc càng mặt nhăn mày nhíu, hồi lâu sau, nàng mới bật cười “Xì”: “Huynh buồn khổ như vậy làm gì, ta chưa từng bảo huynh lên trời xuống đất, hay hái sao hái trăng cho ta.”
Nghe vậy, Tử Ngạn cũng bật cười: “Ta không có bản lãnh đó, nhưng chỉ cần là thứ Nhan Nhan nàng muốn, mặc dù là thứ khó lấy nhất trong thiên hạ, ta cũng nhất định dốc hết toàn lực lấy về cho nàng.”
Tâm thần Tịch Nhan chấn động mạnh, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tử Ngạn, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, huynh đừng bao giờ lừa gạt ta.”
Tử Ngạn nao nao: “Vì sao nàng lại nói như vậy?”
Tịch Nhan lạnh nhạt cười: “Không biết. Sợ rồi sao, cho dù là huynh, ta cũng sợ sẽ bị lừa.”
Tử Ngạn nhìn nàng thật sâu, bạc môi khẽ nhấp nháy, không nói gì thêm.
Một tháng sau.
Ngay cả Tịch Nhan cũng không biết từ sớm mình đã cảm giác được điều gì, hay là hiểu rõ điều gì hay không, nhưng sự thật đã chứng minh, trước ngày kết hôn của nàng cùng Tử Ngạn năm ngày, trong kinh truyền ra tin tức Tử Ngạn tham dự vào âm mưu của thái tử bị nhốt vào thiên lao, nàng ngoại trừ sầu lo, kỳ thật cũng không khiếp sợ lắm.
Lúc Tử Nhi sợ tới mức thay đổi sắc mặt đến trước mặt nàng bẩm báo tử tin tức đó, nhìn thấy trên mặt Tịch Nhan chỉ tái nhợt một chút, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cô ta cảm thấy không khỏi ảm đạm, nghĩ rằng Tịch Nhan không chút quan tâm đến Tử Ngạn.
Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, cũng cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ đứng lên đi ra ngoài.
Trong Phật đường, Thái Hậu nhắm chặt hai mắt, không ngừng lần phật châu trong tay, trong miệng thì thào tụng kinh. Nhưng cái nhíu chặt mày kia, cùng với bàn tay run run đều thể hiện có chuyện đã xảy ra.
Sau đó, một thanh âm rất nhẹ vang lên, phật châu trong tay Thái Hậu đột nhiên bị đứt, từng hạt từng hạt châu rơi đầy trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thái Hậu lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt chứa đựng sự tức giận hiếm thấy.
Nghe thấy tiếng vang, nha hoàn sợ tới mức thay đổi sắc mặt đẩy cửa bước vào: “Thái Hậu......”
Thái Hậu nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu sau đó nhẹ giọng nói: “Mời Vi Chi cô nương đến đây.”
“Ta ở đây rồi.” Thanh âm Tịch Nhan hợp đúng lúc vang lên ở cửa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lay động lòng người.
Thái Hậu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, mày nhíu chặt hơi giãn ra, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: “Xem ra lần này Lão Thất rất có khả năng.”
“Thật sự là hắn.” Tịch Nhan thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Thanh Vũ là một người quá mức thâm trầm, đến nỗi tuy rằng nàng từng ái mộ, giao phó bản thân cho hắn nhưng lại không thể thấu hiểu con người hắn. Là người từng đồng giường cộng chẩm với hắn nên Tịch Nhan có loại cảm giác này -- hắn sẽ không buông tay như vậy.
Quả nhiên.
Nhưng Thái Hậu lại nói nguyên nhân là bởi vì hắn gặp hạn, thế thì sao? Tịch Nhan rất muốn cười lên, chỉ sợ không phải gặp hạn, mà là không cam lòng thôi. Ngữ khí cùng thần sắc của Thái Hậu nói cho nàng biết lúc này đây, chuyện của Tử Ngạn thực sự rất nghiêm trọng.
“Ngay cả Thái Hậu cũng không thể ra tay sao?” Tịch Nhan thấp giọng hỏi.
Thái Hậu nhíu nhíu mày, trong thanh âm lộ ra vẻ thê lương: “Lão Thất càng ngày càng có năng lực, không ai có thể đụng chạm tới hắn.”
Tịch Nhan ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong ánh của ngọn đèn trong phòng, sắc mặt Thái Hậu lúc sáng lúc tối.
Quay trở về phòng, Tịch Nhan ngồi bên giường tĩnh tâm, nhưng suy nghĩ lại trôi dạt nơi nào, những chuyện xưa bỗng dưng tràn về như thiên quân vạn mã kéo tới, nhưng hiện rõ trong trí nhớ của nàng nhất là quãng thời gian ở trại hoa.
Khi đó, nàng mới biết được mình bị Nam Cung Ngự lừa gạt, bị thương tích đầy mình, chính Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày đêm chăm sóc bên cạnh mới khiến nàng quên đi đau xót. Khi đó, hắn nắm tay nàng, ngày ngày đi dạo ở trại hoa ngắm cảnh, thời gian tốt đẹp đó nàng tưởng như mình được sống trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Nàng nhịn không được gợi lên khóe miệng, nhưng tiếp theo sau lại đổi thành cơn ác mộng -- lừa gạt, lừa gạt, tràn đầy lừa gạt.
Sắc mặt Tịch Nhan đột nhiên biến đổi, đứng bật dậy, lại đột nhiên nghe được ngoài cửa có động tĩnh bất thường.
Là tiếng chìa khoá!
Đến khi nàng đi đến cửa, thử thăm dò kéo cửa ra, lại phát hiện cửa không thể di chuyển được, rõ ràng đã bị người ta bên ngoài.
“Tử Nhi.” Tịch Nhan biết nhất định cô ta đang ở bên ngoài, bèn cúi đầu gọi một tiếng.
Quả nhiên, “A” một âm thanh rất nhỏ vang lên, đó là âm thanh của chìa khóa, nha đầu kia rõ ràng sợ tới mức làm rớt chìa khóa. Một lát sau, mới nghe giọng nàng nơm nớp lo sợ vang lên: “Vi Chi cô nương, ta cũng chỉ phụng mệnh của Thái Hậu --”
Lời còn chưa nói xong, ngay sau đó vang lên giọng nói của Thái Hậu:“Nay thái tử bị giam, trong kinh đại loạn, ta hy vọng ngươi yên ổn ở lại nơi này, trăm ngàn lần không cần có động tĩnh gì, bằng không, ai gia chỉ sợ không có cách nào bảo vệ sự an toàn của ngươi.”
“Thái Hậu!” Tịch Nhan bỗng dưng hiểu ra, “Ngài nhốt ta tại nơi này, sẽ hại chết Tử Ngạn -- ngài...... Muốn hy sinh Tử Ngạn sao?”
Thanh âm Thái Hậu lộ ra vẻ lạnh lẽo và cứng rắn: “Mặc dù hy sinh Tử Ngạn, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lão Thất càng lún càng sâu. Nếu Tử Ngạn không còn, ta sẽ làm cho tiên đế truy phong hắn là vương. Mà ngươi, cũng sẽ được truy phong là Vương phi.”
Từ khi nàng gầy đi nhanh chóng, mỗi khi hắn nhìn thấy bộ dáng ngây người của nàng, liền đau lòng mà không hiểu lý do, nhưng mà hiện nay, hôn sự hai người đã định rồi, hắn lại bắt gặp bộ dáng này của nàng, ngoại trừ đau lòng còn có hoảng hốt.
“Nhan Nhan.” Hắn gọi tên của nàng, đi vào trong đình, cầm lấy tay nàng, quả nhiên bàn tay nàng thật lạnh lẽo. Tử Ngạn nhíu nhíu mày, xoa hai má nàng cũng lạnh lẽo như vậy: “Trời lạnh như vậy nàng ngồi ở chỗ này làm gì?”
Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng cười, giống như băng tuyết tan chảy: “Thuận tiện đi đến nơi này, liền ngồi nghỉ ngơi một chút. Huynh lại xuống núi sao?”
Lúc này Tử Ngạn mới nhớ tới thứ gì, từ bên hông lấy ra một đôi khuyên tai, đưa tới trước mắt Tịch Nhan: “Ta chọn cho nàng, có đẹp không?”
Tịch Nhan nhận lấy, mặc dù cũng không vui sướng lắm, nhưng vẫn nở nụ cười: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày huynh đều xuống núi, là vì mang về những thứ làm cho ta vui sao? Hay còn có chuyện gì khác nữa?”
“Không có chuyện gì.” Tử Ngạn nhẹ nhàng bâng quơ đáp sau đó nói lảng sang chuyện khác, “Nếu nàng không thích, nói cho ta biết nàng muốn thứ gì, ta sẽ tặng nàng thứ đó.”
Tịch Nhan ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nhìn thấy Tử Ngạn càng lúc càng mặt nhăn mày nhíu, hồi lâu sau, nàng mới bật cười “Xì”: “Huynh buồn khổ như vậy làm gì, ta chưa từng bảo huynh lên trời xuống đất, hay hái sao hái trăng cho ta.”
Nghe vậy, Tử Ngạn cũng bật cười: “Ta không có bản lãnh đó, nhưng chỉ cần là thứ Nhan Nhan nàng muốn, mặc dù là thứ khó lấy nhất trong thiên hạ, ta cũng nhất định dốc hết toàn lực lấy về cho nàng.”
Tâm thần Tịch Nhan chấn động mạnh, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tử Ngạn, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, huynh đừng bao giờ lừa gạt ta.”
Tử Ngạn nao nao: “Vì sao nàng lại nói như vậy?”
Tịch Nhan lạnh nhạt cười: “Không biết. Sợ rồi sao, cho dù là huynh, ta cũng sợ sẽ bị lừa.”
Tử Ngạn nhìn nàng thật sâu, bạc môi khẽ nhấp nháy, không nói gì thêm.
Một tháng sau.
Ngay cả Tịch Nhan cũng không biết từ sớm mình đã cảm giác được điều gì, hay là hiểu rõ điều gì hay không, nhưng sự thật đã chứng minh, trước ngày kết hôn của nàng cùng Tử Ngạn năm ngày, trong kinh truyền ra tin tức Tử Ngạn tham dự vào âm mưu của thái tử bị nhốt vào thiên lao, nàng ngoại trừ sầu lo, kỳ thật cũng không khiếp sợ lắm.
Lúc Tử Nhi sợ tới mức thay đổi sắc mặt đến trước mặt nàng bẩm báo tử tin tức đó, nhìn thấy trên mặt Tịch Nhan chỉ tái nhợt một chút, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cô ta cảm thấy không khỏi ảm đạm, nghĩ rằng Tịch Nhan không chút quan tâm đến Tử Ngạn.
Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, cũng cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ đứng lên đi ra ngoài.
Trong Phật đường, Thái Hậu nhắm chặt hai mắt, không ngừng lần phật châu trong tay, trong miệng thì thào tụng kinh. Nhưng cái nhíu chặt mày kia, cùng với bàn tay run run đều thể hiện có chuyện đã xảy ra.
Sau đó, một thanh âm rất nhẹ vang lên, phật châu trong tay Thái Hậu đột nhiên bị đứt, từng hạt từng hạt châu rơi đầy trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thái Hậu lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt chứa đựng sự tức giận hiếm thấy.
Nghe thấy tiếng vang, nha hoàn sợ tới mức thay đổi sắc mặt đẩy cửa bước vào: “Thái Hậu......”
Thái Hậu nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu sau đó nhẹ giọng nói: “Mời Vi Chi cô nương đến đây.”
“Ta ở đây rồi.” Thanh âm Tịch Nhan hợp đúng lúc vang lên ở cửa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lay động lòng người.
Thái Hậu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, mày nhíu chặt hơi giãn ra, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: “Xem ra lần này Lão Thất rất có khả năng.”
“Thật sự là hắn.” Tịch Nhan thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Thanh Vũ là một người quá mức thâm trầm, đến nỗi tuy rằng nàng từng ái mộ, giao phó bản thân cho hắn nhưng lại không thể thấu hiểu con người hắn. Là người từng đồng giường cộng chẩm với hắn nên Tịch Nhan có loại cảm giác này -- hắn sẽ không buông tay như vậy.
Quả nhiên.
Nhưng Thái Hậu lại nói nguyên nhân là bởi vì hắn gặp hạn, thế thì sao? Tịch Nhan rất muốn cười lên, chỉ sợ không phải gặp hạn, mà là không cam lòng thôi. Ngữ khí cùng thần sắc của Thái Hậu nói cho nàng biết lúc này đây, chuyện của Tử Ngạn thực sự rất nghiêm trọng.
“Ngay cả Thái Hậu cũng không thể ra tay sao?” Tịch Nhan thấp giọng hỏi.
Thái Hậu nhíu nhíu mày, trong thanh âm lộ ra vẻ thê lương: “Lão Thất càng ngày càng có năng lực, không ai có thể đụng chạm tới hắn.”
Tịch Nhan ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong ánh của ngọn đèn trong phòng, sắc mặt Thái Hậu lúc sáng lúc tối.
Quay trở về phòng, Tịch Nhan ngồi bên giường tĩnh tâm, nhưng suy nghĩ lại trôi dạt nơi nào, những chuyện xưa bỗng dưng tràn về như thiên quân vạn mã kéo tới, nhưng hiện rõ trong trí nhớ của nàng nhất là quãng thời gian ở trại hoa.
Khi đó, nàng mới biết được mình bị Nam Cung Ngự lừa gạt, bị thương tích đầy mình, chính Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày đêm chăm sóc bên cạnh mới khiến nàng quên đi đau xót. Khi đó, hắn nắm tay nàng, ngày ngày đi dạo ở trại hoa ngắm cảnh, thời gian tốt đẹp đó nàng tưởng như mình được sống trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Nàng nhịn không được gợi lên khóe miệng, nhưng tiếp theo sau lại đổi thành cơn ác mộng -- lừa gạt, lừa gạt, tràn đầy lừa gạt.
Sắc mặt Tịch Nhan đột nhiên biến đổi, đứng bật dậy, lại đột nhiên nghe được ngoài cửa có động tĩnh bất thường.
Là tiếng chìa khoá!
Đến khi nàng đi đến cửa, thử thăm dò kéo cửa ra, lại phát hiện cửa không thể di chuyển được, rõ ràng đã bị người ta bên ngoài.
“Tử Nhi.” Tịch Nhan biết nhất định cô ta đang ở bên ngoài, bèn cúi đầu gọi một tiếng.
Quả nhiên, “A” một âm thanh rất nhỏ vang lên, đó là âm thanh của chìa khóa, nha đầu kia rõ ràng sợ tới mức làm rớt chìa khóa. Một lát sau, mới nghe giọng nàng nơm nớp lo sợ vang lên: “Vi Chi cô nương, ta cũng chỉ phụng mệnh của Thái Hậu --”
Lời còn chưa nói xong, ngay sau đó vang lên giọng nói của Thái Hậu:“Nay thái tử bị giam, trong kinh đại loạn, ta hy vọng ngươi yên ổn ở lại nơi này, trăm ngàn lần không cần có động tĩnh gì, bằng không, ai gia chỉ sợ không có cách nào bảo vệ sự an toàn của ngươi.”
“Thái Hậu!” Tịch Nhan bỗng dưng hiểu ra, “Ngài nhốt ta tại nơi này, sẽ hại chết Tử Ngạn -- ngài...... Muốn hy sinh Tử Ngạn sao?”
Thanh âm Thái Hậu lộ ra vẻ lạnh lẽo và cứng rắn: “Mặc dù hy sinh Tử Ngạn, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lão Thất càng lún càng sâu. Nếu Tử Ngạn không còn, ta sẽ làm cho tiên đế truy phong hắn là vương. Mà ngươi, cũng sẽ được truy phong là Vương phi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.