Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 1 - Chương 122
Đạm Nguỵêt Tân Lương
20/04/2019
"Thất gia, sườn phi ở trong viện của Vương
gia, tìm khắp cả thiên hạ cũng không có đạo lý như vậy?" Mắt thấy sắc
mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, Lâm Lạc Tuyết cuối cùng kiềm chế không được nữa, vẻ lãnh ngạo trên mặt dần dần tan ra, hóa thành uấn giận.
Thế nhưng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Lạc Tuyết, vài ngày trước người ở bãi săn săn mang đến tấm da chồn bạc, ta nhớ rõ nàng nói rất thích. Nay đã được chế thành áo chống lạnh, ta đã phái người mang đến cho nàng, sao nàng không quay về thử xem?"
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cứng đờ, môi giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì nữa, dẫn theo tì nữa bên cạnh tông cửa đi ra.
Lúc này Tịch Nhan mới chậm rãi rút bàn tay ra khỏi tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu đánh giá phòng ở một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta bỗng nhiên cảm thấy, nơi này cũng không tệ lắm, vẫn nên ở nơi này đi, đỡ phải để cho người khác nói ta phá hỏng quy củ. Thất gia, chàng nói có phải hay không?"
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm thấp, cũng nhịn không được bật cười thành tiếng: "Được, tất cả đều theo ý nàng."
------------------------------------------
Hạ nhân trong phủ vẫn còn nhận ra được Tịch Nhan. Lúc trước nàng ở trong phủ, rõ ràng là vô danh vô phận, lại nhận được tất cả sủng ái, cùng Thất gia giống như đôi vợ chồng, thậm chí hàng đêm đều ở trong viện của Thất gia. Sau đó nàng lâm bệnh nặng phải rời phủ, trước khi nàng rời phủ Thất gia ngày ngày đều tự mình chăm sóc nàng, có thể nói một tấc cũng không rời, cũng được xem như là hao tổn tất cả tâm cơ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mọi chuyện ngày đó xảy ra mông mông lung lung, không ai hiểu rõ được tình hình bên trong, mọi người tất nhiên không ai dám nhắc lại, nhưng mà cố tình lại có người hiểu chuyện, sau khi gặp lại Tịch Nhan liền kể lại tất cả cho Lâm Lạc Tuyết nghe.
Lâm Lạc Tuyết làm sao có thể đoán được lại có một đoạn chuyện xưa như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy kinh ngạc, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên xoay người quay trở lại Hi Vi viên.
Thôi Thiện Duyên còn canh giữ ngoài viên, có thể thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thật còn chưa rời đi.
Lâm Lạc Tuyết cảm thấy khí huyết dâng lên, ra lệnh cho người đem Thôi Thiện Duyên tránh ra một bên, còn mình lập tức đi vào trong viện, nhìn thấy cửa phòng đang đóng chặt, không biết tình hình bên trong ra sao. Nàng cảm thấy thê lương, có cố gắng cũng là phí công vô ích, muốn bước đến gõ cửa.
Đột nhiên trong lúc đó, trước mắt lại xuất hiện vài bóng người, đợi đến khi nàng nhìn rõ, mới phát hiện những người cản đường mình chính là mười hai ám vệ cận thân bên người Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Mười hai ám vệ, nàng cũng chỉ mới nghe Thập Nhị nhắc tới một lần mà thôi, nghe nói là do lão Cửu tự mình chọn lựa trong Ngự Lâm quân mười hai người có bản lĩnh tốt nhất, đưa cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, để phònng ngừa bất cứ tình huống nào. Không thể tưởng được, mười hai người có bản lĩnh cao cường này hiện nay lại thành hộ viện -- hộ viện cho nữ tử kia.
Phục hồi tinh thần lại, nàng sửa sang quần áo cho chỉnh tề, cằm lại hếch lên. Nàng vẫn còn là Vương phi, là nữ chủ nhân trong phủ này.
"Nói cho Thất gia, ta ở Thanh huy viên chờ ngài." Nàng lạnh giọng phân phó xong sau đó xoay người rời đi.
Ở trong phòng bầu không khí thật hoà thuận vui vẻ.
Tịch Nhan dựa vào nhuyễn điếm nửa nằm nửa ngồi ngủ trên giường, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên cạnh nàng, nhìn hai gò má nàng lúc trước bị đông lạnh bây giờ đã khôi phục lại vẻ sáng bóng mềm mại, ý cười ôn nhuận hiện lên trên khóe miệng hắn, hắn tự tay dùng nước ấm hòa tan một viên thuốc sau đó rót thuốc vào muỗng bạc đưa đến bên miệng Tịch Nhan.
Tịch Nhan chán ghét quay đầu đi, lại nghe hắn nói: "Thân thể nàng hiện đang rất suy nhược, uống thuốc đi."
Nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng không tránh khỏi hơi thở quen thuộc của hắn tràn ngập xung quang. Tay nàng lơ đãng lướt nhẹ qua bụng, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra, tránh khỏi chiếc muỗng trên tay hắn, đoạt lấy chén thuốc, dùng tất cả sự can đảm uống một hơi hết chén thuốc.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười cười, cầm chiếc muỗng trong tay đưa vào miệng mình, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong mới nói: "Mệt mỏi cả buổi rồi nàng có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?"
Tịch Nhan dừng một chút, nghiêng đầu nói: "Ta muốn ăn "trúc tôn tố quái" do Tử Ngạn làm."
Hắn hơi nhíu mày, bộ dáng có vẻ rất lo lắng, sau một lúc lâu mới nói: "Thân thể nàng vốn thuộc thể hàn, trúc tôn tính lạnh, làm sao có thể ăn loại thức ăn như vậy?"
Ánh mắt Tịch Nhan lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Sao, tức giận rồi sao?" Hắn mỉm cười, nửa thật nửa giả nói, "Ta đây sẽ nghĩ biện pháp?"
"Chàng có thể không cần nghĩ." Tịch Nhan lạnh lùng đáp trả một câu.
"Nếu Nhan Nhan đã mở miệng, ta đây nhất định đem hết khả năng có thể để làm nàng hài lòng." Hắn nói câu này mang theo ẩn ý, sau đó đứng dậy, ra ngoài phân phó, không bao lâu sau phòng bếp liền dâng lên một bàn thức ăn, thậm chí còn có một bình rượu nóng.
Mặc dù trong lòng Tịch Nhan trăm chuyển ngàn xoay, nhưng với tình trạng thân thể hiện nay, nàng không được đày đọa bản thân bèn ngồi xuống im lặng ăn thức ăn trên bàn. Nhìn thấy bầu rượu kia, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, bèn tự châm một ly, hướng về phía hắn kính rượu: "Xin chúc mừng Thất gia."
Bạc môi của hắn gợi lên nụ cười yếu ớt: "Chúc mừng ta vì điều gì?"
"Lật đổ thái tử, đường thăng quan tiến chức rộng thênh thang." Tịch Nhan cười lạnh đưa rượu tới trước mặt hắn, quay đầu lại tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Hắn chậm rãi bưng chén rượu lên, nghiền ngẫm nói: "Nếu đây là chén rượu chúc mừng ta một lần nữa tìm được giai nhân, ta đây tất nhiên thoải mái uống. Chỉ tiếc, Nhan Nhan tựa hồ nói sai lời chúc mừng rồi, người lần này lật đổ thái tử không phải ta, mà là lão Tứ."
Tịch Nhan không rõ mối quan hệ rắc rối phức tạp của huynh đệ bọn họ, lúc này nghe hắn nói về chuyện cung biến kia không liên quan đến hắn, nàng không khỏi: "Vậy Tử Ngạn thì sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhíu mày, còn chưa nói nói gì, Tịch Nhan lại đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, nâng tay xoa hai má nóng bỏng của mình, không thể tin được nhìn hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc nãy chàng cho ta uống thuốc gì vậy?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ kéo tay nàng xuống, lạnh nhạt nói: "Nàng bị chứng khí hư thể hàn, lúc nãy dược tính của viên thuốc kia mặc dù mạnh một chút, nhưng cỏ thể trị chứng thể hàn của nàng, bổ khí, đối với thân thể không có hại."
"Chàng nói bậy." Tịch Nhan đứng bật dậy, thối lui hai bước, che mặt mình lại, tránh khỏi ánh mắt hắn.
"Nhan Nhan, tình trạng cơ thể hiện nay của nàng phải uống thuốc này, nếu không sẽ thành bệnh căn......" Hắn dừng lại một chút,"Nàng cũng biết bản thân mình hiện nay như thế nào, chẳng lẽ còn muốn để thân mình tiếp tục suy nhược như vậy sao?"
Hô hấp Tịch Nhan càng ngày càng nhanh, mồ hôi trên trán dần dần chảy ra, nghe xong lời hắn nói, tâm tình rất nhanh được thả lỏng.
Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thật sự...... Đối với thân thể không có hại sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm lấy tay nàng: "Ta làm sao lại có thể hại nàng được?"
Tịch Nhan nhè nhẹ run lên, ngã vào trong lòng hắn, thấp giọng nỉ non bên môi hắn: "Đừng tổn thương đến đứa nhỏ......"
Hơi thở Tịch Nhan hỗn độn, thân thể nóng rực, không thể khống chế nổi nữa, dán chặt vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng cũng làm cho hô hấp của hắn cũng hỗn loạn.
Hắn cúi đầu, đặt vào trên trán Tịch Nhan, hô hấp trên người nàng tỏa ra mùi thơm thản nhiên, hắn vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, ngón cái di chuyển xuống phía dưới xoa xoa khóe môi nàng, đôi môi của nàng ửng hồng mềm mại, dường như hắn có thể ngửi được hơi thở ngọt ngào của nàng.
Chậm rãi in môi mình lên môi của nàng, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng càng nhẹ nhàng như thế lại càng không thể dừng lại được nữa.
Do tác dụng của thuốc, trong đầu Tịch Nhan khi thì thanh tỉnh, khi thì mê ly. Lúc thanh tỉnh, muốn đẩy nam nhân đang ôm mình ra, nhưng trong chớp mắt lại bị lạc vào trong lửa nóng.
Quần áo không tiếng động bị cởi ra hết, màn che buông xuống, da thịt trắng mịn như tuyết của nàng dưới bàn tay của hắn, đôi môi của hắn lộ ra sắc thái dụ hoặc.
Dược tính của thuốc chậm rãi thẩm thấu vào tận xương cốt, Tịch Nhan hoàn toàn mất đi lý trí, gắt gao giữ chặt cánh tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, trầm luân trong lòng hắn không thể kiềm chế được.
Mắt nhìn thấy thần sắc nàng lộ vẻ mê ly, trong đôi mắt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Thanh Vũ hiện lên sự u ám sâu không thấy đáy. Sau đó, nghe thấy tiếng nàng bất mãn lầu bầu nỉ non, hắn mới chậm rãi trầm hạ thân dưới, tận lực chiếm hữu cùng sủng ái nàng.
Một đêm tận tình triền miên.
Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan tỉnh lại trước. Vừa mở mắt, liền thấy trên đỉnh đầu là màn che xa lạ, đầu tiên nàng ngẩn ra, sau đó lập tức nhận ra từ gối bên cạnh truyền đến hơi thở mãnh liệt của nam nhân.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ngủ say, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, hàng chân mày không biết vì sao lại ngưng tụ một chút lạnh lùng.
Tịch Nhan chỉ nhớ lại đêm qua thời điểm trước khi mình mất đi lý trí, chuyện xảy ra sau đó nàng chỉ nhớ lửa nóng xâm nhập, thiêu đốt vào tận xương cốt của mình. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ôm lấy chăn đệm, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn hắn bên cạnh, lại nhìn tình trạnh hiện tại của mình, Tịch Nhan không biết phải làm thế nào.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, nàng một lần lại một lần, dùng hết sức giãy dụa, dùng mọi cách giả vờ, kết quả là vẫn trốn không thoát khỏi tay hắn, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay hắn. Hiện tại, dù nàng đã phí công che dấu bản thân thì có tác dụng gì? Chi bằng dùng sự chân thực nhất của bản thân đối mặt với hắn, hận chính là hận, oán chính là oán, không cần làm mình khó xử.
Trong khi nàng vẫn còn ngồi xuất thần, không biết rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ bênh cạnh đã mở mắt ra tự khi nào, không rời mắt khỏi nàng. Sau khi phục hồi tinh thần lại, Tịch Nhan cúi đầu, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt không biết vì sao mà rơi, vừa xoay đầu, bỗng dưng đối diện với đôi mắt thâm thúy của hắn.
Hốc mắt nàng vẫn còn phiếm hồng, ánh mắt hắn trở nên ám trầm, chậm rãi ngồi dậy.
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, không nói gì, chỉ cúi người nhặt lên quần áo của mình, cảm giác ánh mắt hắn từ nãy đến giờ vẫn dừng lại trên người mình, cuối cùng nàng mới thấp giọng nói: "Tử Ngạn khi nào thì có thể được thả ra?"
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm xuống, không mở miệng.
Tịch Nhan quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhịn không được lạnh lùng cười, nhanh chóng mặc xong xiêm y, quay người lại, quỳ rạp xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào hắn: "Nếu Thất gia tức giận vì ta cùng với hắn đính hôn, nay ta ở nơi này xin thỉnh tội với Thất gia, ta xin lỗi Thất gia, thỉnh Thất gia tha thứ."
"Nhan Nhan." Giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ vang lên nhạt nhẽo, nghe không ra cảm xúc gì, "Đứng lên."
"Ta không nên tùy hứng, không nên cùng Thất gia giận dỗi......" Tịch Nhan nói xong liền dập đầu xuống đất, "Thỉnh thất gia tha thứ."
Trong bầu không khí lạnh như băng, nàng chỉ mặc mỗi trung y, quỳ gối ở nơi đó, thân mình gầy trơ xương dường như suy nhược đến không chịu nổi một chút kích động nào. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhíu mày thật chặt, khoát áo đứng dậy, ngồi ở bên giường vừa cúi xuống mang giày vừa nói: "Đứng lên."
Tịch Nhan vẫn không nhúc nhích như trước, chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia: "Thỉnh Thất gia tha thứ."
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: "Nhan Nhan, ta đã nói rồi người lần này lật đổ thái tử là lão Tứ, không phải ta. Mà Thập Lục thúc là người theo phe thái tử, đương nhiên không tới phiên ta nói chuyện."
Thân mình Tịch Nhan cứng đờ, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn hồi lâu, nở nụ cười khổ: "Ta còn nghĩ là đêm qua Thất gia đã đáp ứng ta, thì ra là không phải. Là thiếp thân ngu muội."
Nàng đứng lên, đi đến bàn trang điểm, bất động thanh sắc bắt đầu chải đầu, nhưng tay lại khắc chế không được khẽ run lên.
Trên mặt nàng tràn đầy nỗi bi ai một chút cũng không che dấu được, toàn thân đều trở nên lạnh lẽo.
"Phanh" một tiếng, đôi tay Tịch Nhan dường như không còn chút sức lực buông thỏng xuống, "Ba" chiếc lược bằng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe tiếng quay lại nhìn, chỉ thấy bộ dáng nàng sắp ngã quỵ đến nơi, mi tâm hắn khẽ nhúc nhích, thân hình chợt lóe lên đã đem nàng ôm vào lòng, nhìn thấy dung nhan nàng tái nhợt, bèn nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một viên viên thuốc cho vào trong miệng nàng: "Nhan Nhan?"
Miễn cưỡng nuốt vào viên thuốc kia, Tịch Nhan rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, dung nhan thảm đạm.
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi động một chút, cuối cùng ôm nàng dựa vào trong lòng mình, hôn nhẹ trán của nàng: "Ta đáp ứng nàng."
Cổ họng Tịch Nhan bị nghẹn lại, cười rộ lên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ta sẽ không cảm kích chàng."
Hồi lâu sau, tay chân lạnh lẽo của Tịch Nhan mới khôi phục lại cảm giác. Hoàng Phủ Thanh Vũ không biết vì sao cứ ôm nàng như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích. Tịch Nhan không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy dựa vào trong lòng hắn thật sự rất ấm áp.
Nơi lồng ngực đó vẫn giống như hôm qua, dương như có một ngọn lửa nóng đang lưu động.
Trong lòng nàng trở nên sợ hãi. Đêm qua nàng hoàn toàn không tỉnh táo, nên không có tiết chế, nếu giờ phút này lại...... Nàng đưa tay xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng của mình, nhịn không được gọi hắn một tiếng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này giống như mới vừa hồi phục tinh thần lại, cầm lấy tay nàng để bắt mạch, cúi đầu nhìn xuống nàng, trong ánh mắt ôn hòa rất nhiều: "Về sau mỗi ngày uống một viên thuốc này, nàng sẽ bình phục rất nhanh."
"Không." Tịch Nhan nhất thời thay đổi sắc mặt, cố gắng chống người ngồi dậy từ trong lòng hắn.
Ẩn ẩn một tiếng khẽ thở dài, rất mơ hồ. Tịch Nhan nghi ngờ không biết mình có phải nghe lầm hay không, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt hắn rõ ràng xuất hiện vẻ bất đắc dĩ.
"Ta không chạm vào nàng." Hắn chạm trán của mình vào trán của nàng,"Chỉ châm kim cho nàng thôi."
Trong lòng Tịch Nhan chợt buông lỏng, đón nhận ánh mắt hắn, trong lòng khẽ run lên.
Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng sẽ không để tâm đến chuyện này sao?
Thế nhưng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Lạc Tuyết, vài ngày trước người ở bãi săn săn mang đến tấm da chồn bạc, ta nhớ rõ nàng nói rất thích. Nay đã được chế thành áo chống lạnh, ta đã phái người mang đến cho nàng, sao nàng không quay về thử xem?"
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cứng đờ, môi giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì nữa, dẫn theo tì nữa bên cạnh tông cửa đi ra.
Lúc này Tịch Nhan mới chậm rãi rút bàn tay ra khỏi tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu đánh giá phòng ở một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta bỗng nhiên cảm thấy, nơi này cũng không tệ lắm, vẫn nên ở nơi này đi, đỡ phải để cho người khác nói ta phá hỏng quy củ. Thất gia, chàng nói có phải hay không?"
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm thấp, cũng nhịn không được bật cười thành tiếng: "Được, tất cả đều theo ý nàng."
------------------------------------------
Hạ nhân trong phủ vẫn còn nhận ra được Tịch Nhan. Lúc trước nàng ở trong phủ, rõ ràng là vô danh vô phận, lại nhận được tất cả sủng ái, cùng Thất gia giống như đôi vợ chồng, thậm chí hàng đêm đều ở trong viện của Thất gia. Sau đó nàng lâm bệnh nặng phải rời phủ, trước khi nàng rời phủ Thất gia ngày ngày đều tự mình chăm sóc nàng, có thể nói một tấc cũng không rời, cũng được xem như là hao tổn tất cả tâm cơ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mọi chuyện ngày đó xảy ra mông mông lung lung, không ai hiểu rõ được tình hình bên trong, mọi người tất nhiên không ai dám nhắc lại, nhưng mà cố tình lại có người hiểu chuyện, sau khi gặp lại Tịch Nhan liền kể lại tất cả cho Lâm Lạc Tuyết nghe.
Lâm Lạc Tuyết làm sao có thể đoán được lại có một đoạn chuyện xưa như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy kinh ngạc, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên xoay người quay trở lại Hi Vi viên.
Thôi Thiện Duyên còn canh giữ ngoài viên, có thể thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thật còn chưa rời đi.
Lâm Lạc Tuyết cảm thấy khí huyết dâng lên, ra lệnh cho người đem Thôi Thiện Duyên tránh ra một bên, còn mình lập tức đi vào trong viện, nhìn thấy cửa phòng đang đóng chặt, không biết tình hình bên trong ra sao. Nàng cảm thấy thê lương, có cố gắng cũng là phí công vô ích, muốn bước đến gõ cửa.
Đột nhiên trong lúc đó, trước mắt lại xuất hiện vài bóng người, đợi đến khi nàng nhìn rõ, mới phát hiện những người cản đường mình chính là mười hai ám vệ cận thân bên người Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Mười hai ám vệ, nàng cũng chỉ mới nghe Thập Nhị nhắc tới một lần mà thôi, nghe nói là do lão Cửu tự mình chọn lựa trong Ngự Lâm quân mười hai người có bản lĩnh tốt nhất, đưa cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, để phònng ngừa bất cứ tình huống nào. Không thể tưởng được, mười hai người có bản lĩnh cao cường này hiện nay lại thành hộ viện -- hộ viện cho nữ tử kia.
Phục hồi tinh thần lại, nàng sửa sang quần áo cho chỉnh tề, cằm lại hếch lên. Nàng vẫn còn là Vương phi, là nữ chủ nhân trong phủ này.
"Nói cho Thất gia, ta ở Thanh huy viên chờ ngài." Nàng lạnh giọng phân phó xong sau đó xoay người rời đi.
Ở trong phòng bầu không khí thật hoà thuận vui vẻ.
Tịch Nhan dựa vào nhuyễn điếm nửa nằm nửa ngồi ngủ trên giường, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên cạnh nàng, nhìn hai gò má nàng lúc trước bị đông lạnh bây giờ đã khôi phục lại vẻ sáng bóng mềm mại, ý cười ôn nhuận hiện lên trên khóe miệng hắn, hắn tự tay dùng nước ấm hòa tan một viên thuốc sau đó rót thuốc vào muỗng bạc đưa đến bên miệng Tịch Nhan.
Tịch Nhan chán ghét quay đầu đi, lại nghe hắn nói: "Thân thể nàng hiện đang rất suy nhược, uống thuốc đi."
Nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng không tránh khỏi hơi thở quen thuộc của hắn tràn ngập xung quang. Tay nàng lơ đãng lướt nhẹ qua bụng, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra, tránh khỏi chiếc muỗng trên tay hắn, đoạt lấy chén thuốc, dùng tất cả sự can đảm uống một hơi hết chén thuốc.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười cười, cầm chiếc muỗng trong tay đưa vào miệng mình, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong mới nói: "Mệt mỏi cả buổi rồi nàng có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?"
Tịch Nhan dừng một chút, nghiêng đầu nói: "Ta muốn ăn "trúc tôn tố quái" do Tử Ngạn làm."
Hắn hơi nhíu mày, bộ dáng có vẻ rất lo lắng, sau một lúc lâu mới nói: "Thân thể nàng vốn thuộc thể hàn, trúc tôn tính lạnh, làm sao có thể ăn loại thức ăn như vậy?"
Ánh mắt Tịch Nhan lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Sao, tức giận rồi sao?" Hắn mỉm cười, nửa thật nửa giả nói, "Ta đây sẽ nghĩ biện pháp?"
"Chàng có thể không cần nghĩ." Tịch Nhan lạnh lùng đáp trả một câu.
"Nếu Nhan Nhan đã mở miệng, ta đây nhất định đem hết khả năng có thể để làm nàng hài lòng." Hắn nói câu này mang theo ẩn ý, sau đó đứng dậy, ra ngoài phân phó, không bao lâu sau phòng bếp liền dâng lên một bàn thức ăn, thậm chí còn có một bình rượu nóng.
Mặc dù trong lòng Tịch Nhan trăm chuyển ngàn xoay, nhưng với tình trạng thân thể hiện nay, nàng không được đày đọa bản thân bèn ngồi xuống im lặng ăn thức ăn trên bàn. Nhìn thấy bầu rượu kia, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, bèn tự châm một ly, hướng về phía hắn kính rượu: "Xin chúc mừng Thất gia."
Bạc môi của hắn gợi lên nụ cười yếu ớt: "Chúc mừng ta vì điều gì?"
"Lật đổ thái tử, đường thăng quan tiến chức rộng thênh thang." Tịch Nhan cười lạnh đưa rượu tới trước mặt hắn, quay đầu lại tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Hắn chậm rãi bưng chén rượu lên, nghiền ngẫm nói: "Nếu đây là chén rượu chúc mừng ta một lần nữa tìm được giai nhân, ta đây tất nhiên thoải mái uống. Chỉ tiếc, Nhan Nhan tựa hồ nói sai lời chúc mừng rồi, người lần này lật đổ thái tử không phải ta, mà là lão Tứ."
Tịch Nhan không rõ mối quan hệ rắc rối phức tạp của huynh đệ bọn họ, lúc này nghe hắn nói về chuyện cung biến kia không liên quan đến hắn, nàng không khỏi: "Vậy Tử Ngạn thì sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhíu mày, còn chưa nói nói gì, Tịch Nhan lại đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, nâng tay xoa hai má nóng bỏng của mình, không thể tin được nhìn hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc nãy chàng cho ta uống thuốc gì vậy?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ kéo tay nàng xuống, lạnh nhạt nói: "Nàng bị chứng khí hư thể hàn, lúc nãy dược tính của viên thuốc kia mặc dù mạnh một chút, nhưng cỏ thể trị chứng thể hàn của nàng, bổ khí, đối với thân thể không có hại."
"Chàng nói bậy." Tịch Nhan đứng bật dậy, thối lui hai bước, che mặt mình lại, tránh khỏi ánh mắt hắn.
"Nhan Nhan, tình trạng cơ thể hiện nay của nàng phải uống thuốc này, nếu không sẽ thành bệnh căn......" Hắn dừng lại một chút,"Nàng cũng biết bản thân mình hiện nay như thế nào, chẳng lẽ còn muốn để thân mình tiếp tục suy nhược như vậy sao?"
Hô hấp Tịch Nhan càng ngày càng nhanh, mồ hôi trên trán dần dần chảy ra, nghe xong lời hắn nói, tâm tình rất nhanh được thả lỏng.
Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thật sự...... Đối với thân thể không có hại sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm lấy tay nàng: "Ta làm sao lại có thể hại nàng được?"
Tịch Nhan nhè nhẹ run lên, ngã vào trong lòng hắn, thấp giọng nỉ non bên môi hắn: "Đừng tổn thương đến đứa nhỏ......"
Hơi thở Tịch Nhan hỗn độn, thân thể nóng rực, không thể khống chế nổi nữa, dán chặt vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng cũng làm cho hô hấp của hắn cũng hỗn loạn.
Hắn cúi đầu, đặt vào trên trán Tịch Nhan, hô hấp trên người nàng tỏa ra mùi thơm thản nhiên, hắn vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, ngón cái di chuyển xuống phía dưới xoa xoa khóe môi nàng, đôi môi của nàng ửng hồng mềm mại, dường như hắn có thể ngửi được hơi thở ngọt ngào của nàng.
Chậm rãi in môi mình lên môi của nàng, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng càng nhẹ nhàng như thế lại càng không thể dừng lại được nữa.
Do tác dụng của thuốc, trong đầu Tịch Nhan khi thì thanh tỉnh, khi thì mê ly. Lúc thanh tỉnh, muốn đẩy nam nhân đang ôm mình ra, nhưng trong chớp mắt lại bị lạc vào trong lửa nóng.
Quần áo không tiếng động bị cởi ra hết, màn che buông xuống, da thịt trắng mịn như tuyết của nàng dưới bàn tay của hắn, đôi môi của hắn lộ ra sắc thái dụ hoặc.
Dược tính của thuốc chậm rãi thẩm thấu vào tận xương cốt, Tịch Nhan hoàn toàn mất đi lý trí, gắt gao giữ chặt cánh tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, trầm luân trong lòng hắn không thể kiềm chế được.
Mắt nhìn thấy thần sắc nàng lộ vẻ mê ly, trong đôi mắt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Thanh Vũ hiện lên sự u ám sâu không thấy đáy. Sau đó, nghe thấy tiếng nàng bất mãn lầu bầu nỉ non, hắn mới chậm rãi trầm hạ thân dưới, tận lực chiếm hữu cùng sủng ái nàng.
Một đêm tận tình triền miên.
Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan tỉnh lại trước. Vừa mở mắt, liền thấy trên đỉnh đầu là màn che xa lạ, đầu tiên nàng ngẩn ra, sau đó lập tức nhận ra từ gối bên cạnh truyền đến hơi thở mãnh liệt của nam nhân.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ngủ say, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, hàng chân mày không biết vì sao lại ngưng tụ một chút lạnh lùng.
Tịch Nhan chỉ nhớ lại đêm qua thời điểm trước khi mình mất đi lý trí, chuyện xảy ra sau đó nàng chỉ nhớ lửa nóng xâm nhập, thiêu đốt vào tận xương cốt của mình. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ôm lấy chăn đệm, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn hắn bên cạnh, lại nhìn tình trạnh hiện tại của mình, Tịch Nhan không biết phải làm thế nào.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, nàng một lần lại một lần, dùng hết sức giãy dụa, dùng mọi cách giả vờ, kết quả là vẫn trốn không thoát khỏi tay hắn, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay hắn. Hiện tại, dù nàng đã phí công che dấu bản thân thì có tác dụng gì? Chi bằng dùng sự chân thực nhất của bản thân đối mặt với hắn, hận chính là hận, oán chính là oán, không cần làm mình khó xử.
Trong khi nàng vẫn còn ngồi xuất thần, không biết rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ bênh cạnh đã mở mắt ra tự khi nào, không rời mắt khỏi nàng. Sau khi phục hồi tinh thần lại, Tịch Nhan cúi đầu, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt không biết vì sao mà rơi, vừa xoay đầu, bỗng dưng đối diện với đôi mắt thâm thúy của hắn.
Hốc mắt nàng vẫn còn phiếm hồng, ánh mắt hắn trở nên ám trầm, chậm rãi ngồi dậy.
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, không nói gì, chỉ cúi người nhặt lên quần áo của mình, cảm giác ánh mắt hắn từ nãy đến giờ vẫn dừng lại trên người mình, cuối cùng nàng mới thấp giọng nói: "Tử Ngạn khi nào thì có thể được thả ra?"
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm xuống, không mở miệng.
Tịch Nhan quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhịn không được lạnh lùng cười, nhanh chóng mặc xong xiêm y, quay người lại, quỳ rạp xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào hắn: "Nếu Thất gia tức giận vì ta cùng với hắn đính hôn, nay ta ở nơi này xin thỉnh tội với Thất gia, ta xin lỗi Thất gia, thỉnh Thất gia tha thứ."
"Nhan Nhan." Giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ vang lên nhạt nhẽo, nghe không ra cảm xúc gì, "Đứng lên."
"Ta không nên tùy hứng, không nên cùng Thất gia giận dỗi......" Tịch Nhan nói xong liền dập đầu xuống đất, "Thỉnh thất gia tha thứ."
Trong bầu không khí lạnh như băng, nàng chỉ mặc mỗi trung y, quỳ gối ở nơi đó, thân mình gầy trơ xương dường như suy nhược đến không chịu nổi một chút kích động nào. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhíu mày thật chặt, khoát áo đứng dậy, ngồi ở bên giường vừa cúi xuống mang giày vừa nói: "Đứng lên."
Tịch Nhan vẫn không nhúc nhích như trước, chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia: "Thỉnh Thất gia tha thứ."
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: "Nhan Nhan, ta đã nói rồi người lần này lật đổ thái tử là lão Tứ, không phải ta. Mà Thập Lục thúc là người theo phe thái tử, đương nhiên không tới phiên ta nói chuyện."
Thân mình Tịch Nhan cứng đờ, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn hồi lâu, nở nụ cười khổ: "Ta còn nghĩ là đêm qua Thất gia đã đáp ứng ta, thì ra là không phải. Là thiếp thân ngu muội."
Nàng đứng lên, đi đến bàn trang điểm, bất động thanh sắc bắt đầu chải đầu, nhưng tay lại khắc chế không được khẽ run lên.
Trên mặt nàng tràn đầy nỗi bi ai một chút cũng không che dấu được, toàn thân đều trở nên lạnh lẽo.
"Phanh" một tiếng, đôi tay Tịch Nhan dường như không còn chút sức lực buông thỏng xuống, "Ba" chiếc lược bằng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe tiếng quay lại nhìn, chỉ thấy bộ dáng nàng sắp ngã quỵ đến nơi, mi tâm hắn khẽ nhúc nhích, thân hình chợt lóe lên đã đem nàng ôm vào lòng, nhìn thấy dung nhan nàng tái nhợt, bèn nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một viên viên thuốc cho vào trong miệng nàng: "Nhan Nhan?"
Miễn cưỡng nuốt vào viên thuốc kia, Tịch Nhan rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, dung nhan thảm đạm.
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi động một chút, cuối cùng ôm nàng dựa vào trong lòng mình, hôn nhẹ trán của nàng: "Ta đáp ứng nàng."
Cổ họng Tịch Nhan bị nghẹn lại, cười rộ lên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ta sẽ không cảm kích chàng."
Hồi lâu sau, tay chân lạnh lẽo của Tịch Nhan mới khôi phục lại cảm giác. Hoàng Phủ Thanh Vũ không biết vì sao cứ ôm nàng như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích. Tịch Nhan không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy dựa vào trong lòng hắn thật sự rất ấm áp.
Nơi lồng ngực đó vẫn giống như hôm qua, dương như có một ngọn lửa nóng đang lưu động.
Trong lòng nàng trở nên sợ hãi. Đêm qua nàng hoàn toàn không tỉnh táo, nên không có tiết chế, nếu giờ phút này lại...... Nàng đưa tay xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng của mình, nhịn không được gọi hắn một tiếng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này giống như mới vừa hồi phục tinh thần lại, cầm lấy tay nàng để bắt mạch, cúi đầu nhìn xuống nàng, trong ánh mắt ôn hòa rất nhiều: "Về sau mỗi ngày uống một viên thuốc này, nàng sẽ bình phục rất nhanh."
"Không." Tịch Nhan nhất thời thay đổi sắc mặt, cố gắng chống người ngồi dậy từ trong lòng hắn.
Ẩn ẩn một tiếng khẽ thở dài, rất mơ hồ. Tịch Nhan nghi ngờ không biết mình có phải nghe lầm hay không, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt hắn rõ ràng xuất hiện vẻ bất đắc dĩ.
"Ta không chạm vào nàng." Hắn chạm trán của mình vào trán của nàng,"Chỉ châm kim cho nàng thôi."
Trong lòng Tịch Nhan chợt buông lỏng, đón nhận ánh mắt hắn, trong lòng khẽ run lên.
Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng sẽ không để tâm đến chuyện này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.