Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 1 - Chương 195
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp một lát, lúc này nàng mới ý thức được Thái hoàng Thái hậu đang nói với mình, bất chợt ngẩng đầu lên, Lâm thừa tướng và Lâm Lạc Tuyết cũng cùng nhìn lại đây. Tịch Nhan khẽ cười: "Vâng"
Vì thế nàng đi đến cạnh bàn, rót chén trà nóng, tự mình đưa đến bên giường, nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa: "Tỷ tỷ, mời uống nước."
Lâm thừa tướng thấy thế liền đưa tay nhận thay: "Đa tạ sườn Vương phi". Quay đầu tự mình giúp cho Lâm Lạc Tuyết uống nước, thấp giọng, dặn dò: "Coi chừng, nóng đó."
Lâm Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Đa tạ phụ thân."
Nhìn thấy cảnh cha con thâm tình, Tịch Nhan hơi cắn môi, lui về một bên, nhìn ra cửa sổ
Nhưng cảnh bên ngoài xem còn chưa xong, bỗng nhiên nghe Thái hậu gọi mình, Tịch Nhanh quay đầu về phía bà ta, liền nghe bà ta nói: "Ngươi qua đây, theo ta ra hoa viên một chút, để cha con họ ngồi nói chuyện."
Tịch Nhan lên tiếng đáp ứng, vừa bước đến, Thái hậu thuận thế liền cầm tay nàng, hai người cùng nhau ung dung đi ra khỏi cửa.
Lúc này Lâm thừa tướng mới nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết hỏi: "Khi con bị thương, Vương gia có thái độ gì?"
"Hôm qua, chàng ở bên cạnh con cả đêm", Lâm Lạc Tuyết thấp giọng nói: "Thị vệ ở trong viện không có năng lực đều bị chàng trị tội"
Lâm thừa tướng nhịn không được thở dài một tiếng: "Chỉ trách phạt thị vệ thôi sao? Hắn thật có lòng, để bên cạnh nữ tử kia toàn những cao thủ, lại không thể phái vài người cho con, thế này là sao?"
"Phụ thân?" Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết thoáng chốc trắng bệch.
Đôi mắt đen của Lâm thừa tướng sâu không lường được: "Những người âm thầm bảo vệ nữ tử kia, đều là cao thủ nhất đẳng."
-----------------------------------
Tịch Nhan theo Thái Hậu đi đến hoa viên, vốn nghĩ Thái Hậu sẽ buông mình ra, không ngờ bà ta vẫn cứ nắm tay mình, đến lúc tới hậu viện, dần dần tách khỏi những cung nữ và nha hoàn theo sau, bà ta cuối cùng cũng mở miêng: "Ta nghĩ, ngươi đã quyết định lựa chọn như thế nào rồi."
Tịch Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta làm người thất vọng rồi.”
Thái hậu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng: "Việc ta thất vọng quan trọng lắm sao? Quan trọng là, sau này ngươi sẽ không được hối hận. Ta cũng biết trong lòng ngươi, người đó chiếm vị trí rất quan trọng, nhưng vẫn không quan trọng hơn bản thân ngươi, có phải hay không?”
Tịch Nhan vẫn cười đáp: "Ta không biết sau này mình có hối hận không, ta cũng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, Thái hậu, người từng trải như người lại đẩy ta vào hoàn cảnh khó xử thế này -- ta luyến tiếc chàng, ta muốn hàng ngày vui vẻ bên chàng, nhưng con tim ta vẫn rất sợ hãi, sợ rằng hai năm sau chàng sẽ không chấp nhận được. Ta hiểu rõ, bắt đầu càng hạnh phúc, vui vẻ bao nhiêu, thì khi kết thúc sẽ càng đau khổ và tổn thương nhiều hơn."
"Nhưng ngươi vẫn chọn lựa sẽ khiến hắn về sau một mình phải chịu đựng đau khổ, không phải sao?"
"Không phải" Tịch Nhan cúi đầu đáp một tiếng, "Đau khổ hay hạnh phúc, ta sẽ cùng chàng trải qua, bất ly bất khí."
Đôi mắt của Hoàng thái hậu cuối cùng trở nên lạnh lùng, đầy vẻ chế nhạo, đứng dậy phẩy tay áo tức giận bỏ đi.
Lúc Lâm thừa tướng rời đi liền đối mặt với Tịch Nhan.
Sau khi Thái Hậu rời khỏi, Tịch Nhan đã ngủ trưa được một lát, sau đó đứng dậy đi dạo quanh hoa viên, vừa đụng mặt nàng liền muốn tránh xa Lâm thừa tướng.
Nhưng Tịch Nhan vẫn mỉm cười đón nhận ánh mắt lão ta, Lâm thừa tướng thập phần lễ độ: "Sức khỏe của sườn Vương phi vẫn tốt chứ?"
"Tạ Lâm thừa tướng quan tâm, ta vẫn tốt lắm." Tịch Nhan cười nói: "Sức khỏe của Vương phi, cũng không có gì đáng ngại nữa chứ?"
Lâm thừa tướng gật đầu, vẫn như cũ đứng yên tại chỗ: "Hình như Sườn Vương phi có chuyện muốn nói với thần?"
Tịch Nhan hạ mắt, cười: "Quả thật không thể qua mắt Lâm thừa tướng. Có chút chuyện, ta cảm thấy nói với Lâm thừa tướng sẽ tốt hơn là để chính tai Vương phi nghe. Ta biết tình cảnh hiện nay của Vương phi, và cũng hiểu được là Vương phi rất đau khổ."
Lâm thừa tướng nở nụ cười châm biếm, giống như không thể tin được lời nói này: "Người hiểu sao?"
"Ta hiểu được" Tịch Nhan gật đầu khẳng định. Tâm tình của Lâm Lạc Tuyết lúc này, có lẽ cũng giống ngày đó nàng cô đơn trên núi Lăng Tiêu chăng? Hơn nữa khi đó, trong lòng nàng chỉ toàn là tuyệt vọng, mà Lâm thừa tướng đây, chắc chắn sẽ không để Lâm Lạc Tuyết lâm vào hoàn cảnh như vậy. Bởi thế, dù hiện tại Lâm Lạc Tuyết đau khổ, cũng sẽ không bằng nỗi đau ngày đó của nàng trên núi Lăng Tiêu.
"Lâm thừa tướng, Vương phi là thê tử được Vương gia cưới hỏi theo nghi lễ, điều này, bất luận là thế nào cũng không thay đổi được. Chỉ mong Lâm thừa tướng nói lại với Vương phi, sau khi hồi phục chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi, sau cơn mưa trời sẽ sáng. Rồi sẽ có một ngày, Vương phi sẽ là thê tử duy nhất của Vương gia, dù sao thì người ngoài không thể sánh được với vợ mình."
Lâm thừa tướng không nghĩ đến nàng sẽ nói với mình những lời này, hơi nhướng mày nhìn nàng, nhưng cũng rất thức thời không hỏi rõ nguyên do, chỉ nói: "Vậy tiểu nữ phải chờ bao lâu?"
"Hai năm. Nhiều nhất là hai năm."
Lâm thừa tướng khẽ cười một tiếng: "Thời gian hai năm, lâu vậy sao, Sườn Vương phi lấy gì cam đoan? Dựa vào đâu mà người bắt tiểu nữ chờ tận hai năm?"
"Ý của thừa tướng là?" Tịch Nhan nghe được ẩn ý trong lời lão ta nói
Tầm mắt lão chậm rãi dời về phía bụng nàng, thản nhiên nói: "Nếu Ttiểu nữ có thể giống sườn Vương phi, vì Vương gia mà sinh con nối dõi, thời gian hai năm, hẳn sẽ nhanh chóng trôi qua."
Thân mình Tịch Nhan hơi chấn động, trán bất giác nhăn lại, nhìn về phía người đàn ông tung hoành nhiều năm trong triều đình, nhẹ nhàng cắn môi.
------------------------------------------------------------------------------
Thật ra, hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ không đi thăm Thập Nhất, thế nhưng Tịch Nhan vẫn sốt rột chờ hắn, mãi cho đến dùng bữa tối cũng chưa thấy hắn trở về, rốt cuộc hết kiên nhẫn, liền bảo muốn đi nghỉ ngơi trước.
Ngân Châm thấy nàng hôm nay thấp thỏm không yên, liền sai người đem một chén thuốc an thai đến, khuyên can mãi Tịch Nhan mới chịu uống.
Vừa mới uống được một nửa, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã trở về, nhìn thấy Tịch Nhan uống thuốc, hơi nâng mày: “Nàng sao vậy, thân mình không thoải mái sao?”
Vừa thấy hắn, Tịch Nhan lập tức đem nửa chén thuốc còn lại đẩy ra, bĩu môi: “Bọn họ quên thêm cam thảo vào rồi.”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được khẽ cười, bước lên ôm nàng vào lòng: "Vậy bảo bọn họ làm lại một chén khác nhé?"
Vì thế nàng đi đến cạnh bàn, rót chén trà nóng, tự mình đưa đến bên giường, nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa: "Tỷ tỷ, mời uống nước."
Lâm thừa tướng thấy thế liền đưa tay nhận thay: "Đa tạ sườn Vương phi". Quay đầu tự mình giúp cho Lâm Lạc Tuyết uống nước, thấp giọng, dặn dò: "Coi chừng, nóng đó."
Lâm Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Đa tạ phụ thân."
Nhìn thấy cảnh cha con thâm tình, Tịch Nhan hơi cắn môi, lui về một bên, nhìn ra cửa sổ
Nhưng cảnh bên ngoài xem còn chưa xong, bỗng nhiên nghe Thái hậu gọi mình, Tịch Nhanh quay đầu về phía bà ta, liền nghe bà ta nói: "Ngươi qua đây, theo ta ra hoa viên một chút, để cha con họ ngồi nói chuyện."
Tịch Nhan lên tiếng đáp ứng, vừa bước đến, Thái hậu thuận thế liền cầm tay nàng, hai người cùng nhau ung dung đi ra khỏi cửa.
Lúc này Lâm thừa tướng mới nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết hỏi: "Khi con bị thương, Vương gia có thái độ gì?"
"Hôm qua, chàng ở bên cạnh con cả đêm", Lâm Lạc Tuyết thấp giọng nói: "Thị vệ ở trong viện không có năng lực đều bị chàng trị tội"
Lâm thừa tướng nhịn không được thở dài một tiếng: "Chỉ trách phạt thị vệ thôi sao? Hắn thật có lòng, để bên cạnh nữ tử kia toàn những cao thủ, lại không thể phái vài người cho con, thế này là sao?"
"Phụ thân?" Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết thoáng chốc trắng bệch.
Đôi mắt đen của Lâm thừa tướng sâu không lường được: "Những người âm thầm bảo vệ nữ tử kia, đều là cao thủ nhất đẳng."
-----------------------------------
Tịch Nhan theo Thái Hậu đi đến hoa viên, vốn nghĩ Thái Hậu sẽ buông mình ra, không ngờ bà ta vẫn cứ nắm tay mình, đến lúc tới hậu viện, dần dần tách khỏi những cung nữ và nha hoàn theo sau, bà ta cuối cùng cũng mở miêng: "Ta nghĩ, ngươi đã quyết định lựa chọn như thế nào rồi."
Tịch Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta làm người thất vọng rồi.”
Thái hậu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng: "Việc ta thất vọng quan trọng lắm sao? Quan trọng là, sau này ngươi sẽ không được hối hận. Ta cũng biết trong lòng ngươi, người đó chiếm vị trí rất quan trọng, nhưng vẫn không quan trọng hơn bản thân ngươi, có phải hay không?”
Tịch Nhan vẫn cười đáp: "Ta không biết sau này mình có hối hận không, ta cũng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, Thái hậu, người từng trải như người lại đẩy ta vào hoàn cảnh khó xử thế này -- ta luyến tiếc chàng, ta muốn hàng ngày vui vẻ bên chàng, nhưng con tim ta vẫn rất sợ hãi, sợ rằng hai năm sau chàng sẽ không chấp nhận được. Ta hiểu rõ, bắt đầu càng hạnh phúc, vui vẻ bao nhiêu, thì khi kết thúc sẽ càng đau khổ và tổn thương nhiều hơn."
"Nhưng ngươi vẫn chọn lựa sẽ khiến hắn về sau một mình phải chịu đựng đau khổ, không phải sao?"
"Không phải" Tịch Nhan cúi đầu đáp một tiếng, "Đau khổ hay hạnh phúc, ta sẽ cùng chàng trải qua, bất ly bất khí."
Đôi mắt của Hoàng thái hậu cuối cùng trở nên lạnh lùng, đầy vẻ chế nhạo, đứng dậy phẩy tay áo tức giận bỏ đi.
Lúc Lâm thừa tướng rời đi liền đối mặt với Tịch Nhan.
Sau khi Thái Hậu rời khỏi, Tịch Nhan đã ngủ trưa được một lát, sau đó đứng dậy đi dạo quanh hoa viên, vừa đụng mặt nàng liền muốn tránh xa Lâm thừa tướng.
Nhưng Tịch Nhan vẫn mỉm cười đón nhận ánh mắt lão ta, Lâm thừa tướng thập phần lễ độ: "Sức khỏe của sườn Vương phi vẫn tốt chứ?"
"Tạ Lâm thừa tướng quan tâm, ta vẫn tốt lắm." Tịch Nhan cười nói: "Sức khỏe của Vương phi, cũng không có gì đáng ngại nữa chứ?"
Lâm thừa tướng gật đầu, vẫn như cũ đứng yên tại chỗ: "Hình như Sườn Vương phi có chuyện muốn nói với thần?"
Tịch Nhan hạ mắt, cười: "Quả thật không thể qua mắt Lâm thừa tướng. Có chút chuyện, ta cảm thấy nói với Lâm thừa tướng sẽ tốt hơn là để chính tai Vương phi nghe. Ta biết tình cảnh hiện nay của Vương phi, và cũng hiểu được là Vương phi rất đau khổ."
Lâm thừa tướng nở nụ cười châm biếm, giống như không thể tin được lời nói này: "Người hiểu sao?"
"Ta hiểu được" Tịch Nhan gật đầu khẳng định. Tâm tình của Lâm Lạc Tuyết lúc này, có lẽ cũng giống ngày đó nàng cô đơn trên núi Lăng Tiêu chăng? Hơn nữa khi đó, trong lòng nàng chỉ toàn là tuyệt vọng, mà Lâm thừa tướng đây, chắc chắn sẽ không để Lâm Lạc Tuyết lâm vào hoàn cảnh như vậy. Bởi thế, dù hiện tại Lâm Lạc Tuyết đau khổ, cũng sẽ không bằng nỗi đau ngày đó của nàng trên núi Lăng Tiêu.
"Lâm thừa tướng, Vương phi là thê tử được Vương gia cưới hỏi theo nghi lễ, điều này, bất luận là thế nào cũng không thay đổi được. Chỉ mong Lâm thừa tướng nói lại với Vương phi, sau khi hồi phục chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi, sau cơn mưa trời sẽ sáng. Rồi sẽ có một ngày, Vương phi sẽ là thê tử duy nhất của Vương gia, dù sao thì người ngoài không thể sánh được với vợ mình."
Lâm thừa tướng không nghĩ đến nàng sẽ nói với mình những lời này, hơi nhướng mày nhìn nàng, nhưng cũng rất thức thời không hỏi rõ nguyên do, chỉ nói: "Vậy tiểu nữ phải chờ bao lâu?"
"Hai năm. Nhiều nhất là hai năm."
Lâm thừa tướng khẽ cười một tiếng: "Thời gian hai năm, lâu vậy sao, Sườn Vương phi lấy gì cam đoan? Dựa vào đâu mà người bắt tiểu nữ chờ tận hai năm?"
"Ý của thừa tướng là?" Tịch Nhan nghe được ẩn ý trong lời lão ta nói
Tầm mắt lão chậm rãi dời về phía bụng nàng, thản nhiên nói: "Nếu Ttiểu nữ có thể giống sườn Vương phi, vì Vương gia mà sinh con nối dõi, thời gian hai năm, hẳn sẽ nhanh chóng trôi qua."
Thân mình Tịch Nhan hơi chấn động, trán bất giác nhăn lại, nhìn về phía người đàn ông tung hoành nhiều năm trong triều đình, nhẹ nhàng cắn môi.
------------------------------------------------------------------------------
Thật ra, hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ không đi thăm Thập Nhất, thế nhưng Tịch Nhan vẫn sốt rột chờ hắn, mãi cho đến dùng bữa tối cũng chưa thấy hắn trở về, rốt cuộc hết kiên nhẫn, liền bảo muốn đi nghỉ ngơi trước.
Ngân Châm thấy nàng hôm nay thấp thỏm không yên, liền sai người đem một chén thuốc an thai đến, khuyên can mãi Tịch Nhan mới chịu uống.
Vừa mới uống được một nửa, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã trở về, nhìn thấy Tịch Nhan uống thuốc, hơi nâng mày: “Nàng sao vậy, thân mình không thoải mái sao?”
Vừa thấy hắn, Tịch Nhan lập tức đem nửa chén thuốc còn lại đẩy ra, bĩu môi: “Bọn họ quên thêm cam thảo vào rồi.”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được khẽ cười, bước lên ôm nàng vào lòng: "Vậy bảo bọn họ làm lại một chén khác nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.