Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 1 - Chương 218
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Nam Cung Ngự với hắn, chỉ có thể chọn một, chọn ai?
Tịch Nhan rốt cuộc không còn sức lực chịu đựng ánh mắt nóng rực của hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Chàng tội gì bức ta như vậy?”
“Nàng biết ta muốn là thứ gì.” Khí lực trên tay hắn mạnh hơn, một lần nữa khiến cho Tịch Nhan phải mở mắt ra.
Tịch Nhan chỉ nhìn vào đôi mắt tối đen như mực, sâu không thấy đáy của hắn, cảm thấy từng cơn lạnh buốt ập đến trên người, dường như truyền đến từ trên người hắn, xuyên thẳng vào tim người khác.
Nàng bỗng nhiên bật cười, nhưng nụ cười lại hết sức lãnh đạm, sắc mặt cũng lãnh đạm, giống như chỉ cần một thoáng vô ý sẽ vỡ tan từng mãnh: “Chàng muốn đơn giản chỉ là ta mà thôi, người của ta tâm của ta, chàng đều đã chiếm được rồi.”
“Không đủ.” Thanh âm của hắn giống như trên người hắn đều phát ra hàn ý, “Nàng biết không đủ mà.”
“Sao, còn muốn như thế nào nữa?” Tịch Nhan nhịn không được hơi đề cao thanh âm, “Nam Cung Ngự là sư huynh ta, huống hồ...... Hắn theo ta nhiều năm như vậy, ta sẽ không buông tay hắn.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc ngưng lại, trong lúc đó Tịch Nhan trở nên hoảng hốt, cảm thấy giống như có một mũi nhọn đâm thẳng vào chỗ sâu trong trái tim của nàng, đau đến không thể hô hấp.
Hồi lâu sau, hai người đều không nói thêm gì nữa. Ngoài phòng, dông tố vẫn mãnh liệt như trước, cuồng phong thổi vào qua cánh cửa khép hờ trong thư phòng. Ngọn nến trên bàn “Phốc” bị dập tắt.
Tịch Nhan xưa nay luôn sợ hãi bóng tối, kia trong chớp mắt, nàng bất giác liền vươn tay ra kéo tay áo của hắn lại. Dừng một chút, lại chậm rãi buông ra.
Trong bóng tối, hắn chỉ nghe thanh âm của nàng mang theo nỗi bi thương cùng mâu thuẫn nồng đậm: “Vì sao chàng bắt ta phải chọn, ta vốn là của chàng mà, không phải sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cảm thấy có bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại kéo tay hắn lại, sau đó, mang theo tay hắn, chậm rãi chuyển qua thắt lưng của nàng, đặt trên đai lưng của nàng. Kế đó, nàng buông lỏng tay ra, hai tay lại đặt lên vai hắn, thì thào bên tai hắn: “Ta là của chàng...... Chỉ cần chàng không bức ta......”
Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề động.
Đôi môi Tịch Nhan học theo tư thế trằn trọc của hắn lúc trước, lướt qua cằm hắn, phủ lên đôi môi hắn --
Đột nhiên, Tịch Nhan cảm thấy trên lưng bị người ta hung hăng đẩy ra, sau đó nàng bị đập vào giá sách, trên lưng xuất hiện một cơn đau nhức, nhịn không được chật vật cúi gập thắt lưng xuống.
Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người, bước đi không ngừng ra khỏi thư phòng.
Trong bóng tối, Tịch Nhan dựa vào giá sách, chậm rãi trượt xuống mặt đất, chôn mặt vào hai đầu gối, tùy ý để nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
----------------------------------------------
Lúc nàng trở về phòng, tiếng sấm đã nhỏ rất nhiều, Bất Ly cũng đang ngủ.
Ngân Châm thấy nàng tiến vào, vội hỏi: “Sườn Vương phi, lúc nãy Vương gia tới đã dỗ tiểu Quận chúa ngủ rồi. Người tìm được quyển sách kia không?”
Tịch Nhan lắc đầu, nhìn Bất Ly đang ngủ say, rồi nói: “Chuẩn bị nước cho ta tắm. Tối nay mưa lớn như vậy, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tắm rửa xong, ngoài trời mưa vẫn còn rất lớn, Tịch Nhan để lại Ngân Châm thu dọn mọi thứ, một mình nàng lên giường nằm, nhắm hai mắt lại bắt buộc mình phải ngủ.
Trong lúc mông mông lung lung, dường như đột nhiên có hơi thở quen thuộc đánh úp lại, mãnh liệt, dây dưa nhất quyết không bỏ qua cho nàng.
Tịch Nhan vừa mới mở mắt ra, đôi môi bỗng dưng ngưng lại.
Nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mắt, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, lúc đầu lưỡi hắn thâm nhập vào trong khoang miệng mình, nàng mới giật mình hoảng hốt phát hiện -- hắn đã uống rượu.
Dưới ánh nến lúc sáng lúc tối trong phòng, vẻ mặt hắn cũng lúc sáng lúc tối, không thể nắm bắt được.
Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, tay hắn liền thâm nhập vào trong quần áo mình, chậm rãi di động, nhẹ nhàng ma sát, những động tác hai người đều rất quen thuộc.
Hắn thật sự là quá mức quen thuộc thân thể của nàng, Tịch Nhan nhịn không được cúi đầu thở hổn hển một tiếng, sau đó quay đầu đi nơi khác.
“Nhìn ta.” Thanh âm của hắn trầm thấp, giống như tiếng nói dụ dỗ của yêu ma.
Thế nhưng Tịch Nhan quả thực quay đầu lại, đón nhận ánh mắt chăm chú của hắn, ngẩng đầu lên thở dốc.
Hắn lại áp phủ lên đôi môi của nàng, mạnh mẽ cắn mút, Tịch Nhan cảm thấy trên người bất chợt lạnh lẽo, bấy giờ mới phát hiện thân thể không còn một mảnh vải che thân đang nằm ở dưới thân hắn.
Da thịt tiếp xúc thân mật như vậy đã lâu rồi chưa xảy ra. Từ khi nàng trở lại bên cạnh hắn, hai người chỉ có hai lần hoan ái cùng nhau, một lần là trước khi nàng có mang, một lần khác là lúc hắn ghen với Nam Cung Ngự.
Trong lòng Tịch Nhan vừa lạnh lẽo vừa đau đớn, rốt cuộc vẫn kìm lòng không đậu hôn trả lại hắn, đồng thời đặt quàng tay ôm lấy hắn.
Đợi cho đến khi hai người đều thở hổn hển tách ra, Tịch Nhan vẫn cảm giác được độ ấm của thân thể hắn vẫn bao phủ nàng, trong đêm tối lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể hắn như lửa nóng kinh người.
Nàng không biết bản thân mình đang nghênh đón hắn, hay rốt cuộc vẫn nhịn không được thấp giọng nói: “Chàng nhẹ một chút, ta sợ --”
Lời còn chưa dứt, môi nàng bỗng nhiên một lần nữa bị người ta phong kín lại, sau đó liền cảm giác được hắn tiến quân thần tốc, mạnh mẽ tiến thẳng vào nàng.
Tịch Nhan dùng hết toàn lực để theo kịp tiết tấu của hắn, nàng cảm thấy hắn thật hung hăng. Những chỗ bị hắn xâm chiếm địa vừa nóng lại vừa đau, nhưng đồng thời lại làm cho người ta có cảm giác như rơi vào vực sâu không đáy, hồn xiêu phách tán.
Trong lòng nàng hoàn toàn mê loạn, chỉ có một nỗi sợ hãi càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc nhịn không được bật khóc.
Hắn đột nhiên liền ôn nhu lại, động tác cũng trở nên mềm nhẹ, rời khỏi môi của nàng, hôn lên những giọt lệ lăn trên mặt nàng, thấp giọng thì thào: “Nhan Nhan, ngoan......”
Hắn ôn nhu, nhưng nàng vẫn sợ.
Tịch Nhan một mặt khóc thút thít, một mặt nhịn không được khẽ rên lên, hai chân đạp lung tung, muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Hắn bỗng nhiên thở dốc, mạnh mẽ nắm cằm của nàng, nhưng ánh mắt lại ôn nhu khác thường: “Ngoan, đừng lộn xộn, ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tịch Nhan đột nhiên trở nên mê man, quả thật làm theo lời hắn không giãy dụa nữa, chỉ mềm người lại mặc cho hắn bài bố.
Hắn vừa nhẹ nhàng hôn nàng, vừa thong thả mà ôn nhu thẳng tiến vào cơ thể nàng.
Trong cơ thể, cảm giác vui thích không ngừng đột kích đến, Tịch Nhan nhịn không được cắn tay mình, đem thân mình cuộn lại thành một đoàn, khẽ run run.
Hắn nhẹ nhàng lấy tay nàng ra, lấy môi mình thay thế.
Nháy mắt Tịch Nhan đã lên đến đỉnh, đột nhiên trong lúc lệ rơi đầy mặt nàng sáng tỏ -- hắn quả nhiên vẫn không thể buông tay được.
Tịch Nhan rốt cuộc không còn sức lực chịu đựng ánh mắt nóng rực của hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Chàng tội gì bức ta như vậy?”
“Nàng biết ta muốn là thứ gì.” Khí lực trên tay hắn mạnh hơn, một lần nữa khiến cho Tịch Nhan phải mở mắt ra.
Tịch Nhan chỉ nhìn vào đôi mắt tối đen như mực, sâu không thấy đáy của hắn, cảm thấy từng cơn lạnh buốt ập đến trên người, dường như truyền đến từ trên người hắn, xuyên thẳng vào tim người khác.
Nàng bỗng nhiên bật cười, nhưng nụ cười lại hết sức lãnh đạm, sắc mặt cũng lãnh đạm, giống như chỉ cần một thoáng vô ý sẽ vỡ tan từng mãnh: “Chàng muốn đơn giản chỉ là ta mà thôi, người của ta tâm của ta, chàng đều đã chiếm được rồi.”
“Không đủ.” Thanh âm của hắn giống như trên người hắn đều phát ra hàn ý, “Nàng biết không đủ mà.”
“Sao, còn muốn như thế nào nữa?” Tịch Nhan nhịn không được hơi đề cao thanh âm, “Nam Cung Ngự là sư huynh ta, huống hồ...... Hắn theo ta nhiều năm như vậy, ta sẽ không buông tay hắn.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc ngưng lại, trong lúc đó Tịch Nhan trở nên hoảng hốt, cảm thấy giống như có một mũi nhọn đâm thẳng vào chỗ sâu trong trái tim của nàng, đau đến không thể hô hấp.
Hồi lâu sau, hai người đều không nói thêm gì nữa. Ngoài phòng, dông tố vẫn mãnh liệt như trước, cuồng phong thổi vào qua cánh cửa khép hờ trong thư phòng. Ngọn nến trên bàn “Phốc” bị dập tắt.
Tịch Nhan xưa nay luôn sợ hãi bóng tối, kia trong chớp mắt, nàng bất giác liền vươn tay ra kéo tay áo của hắn lại. Dừng một chút, lại chậm rãi buông ra.
Trong bóng tối, hắn chỉ nghe thanh âm của nàng mang theo nỗi bi thương cùng mâu thuẫn nồng đậm: “Vì sao chàng bắt ta phải chọn, ta vốn là của chàng mà, không phải sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cảm thấy có bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại kéo tay hắn lại, sau đó, mang theo tay hắn, chậm rãi chuyển qua thắt lưng của nàng, đặt trên đai lưng của nàng. Kế đó, nàng buông lỏng tay ra, hai tay lại đặt lên vai hắn, thì thào bên tai hắn: “Ta là của chàng...... Chỉ cần chàng không bức ta......”
Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề động.
Đôi môi Tịch Nhan học theo tư thế trằn trọc của hắn lúc trước, lướt qua cằm hắn, phủ lên đôi môi hắn --
Đột nhiên, Tịch Nhan cảm thấy trên lưng bị người ta hung hăng đẩy ra, sau đó nàng bị đập vào giá sách, trên lưng xuất hiện một cơn đau nhức, nhịn không được chật vật cúi gập thắt lưng xuống.
Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người, bước đi không ngừng ra khỏi thư phòng.
Trong bóng tối, Tịch Nhan dựa vào giá sách, chậm rãi trượt xuống mặt đất, chôn mặt vào hai đầu gối, tùy ý để nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
----------------------------------------------
Lúc nàng trở về phòng, tiếng sấm đã nhỏ rất nhiều, Bất Ly cũng đang ngủ.
Ngân Châm thấy nàng tiến vào, vội hỏi: “Sườn Vương phi, lúc nãy Vương gia tới đã dỗ tiểu Quận chúa ngủ rồi. Người tìm được quyển sách kia không?”
Tịch Nhan lắc đầu, nhìn Bất Ly đang ngủ say, rồi nói: “Chuẩn bị nước cho ta tắm. Tối nay mưa lớn như vậy, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tắm rửa xong, ngoài trời mưa vẫn còn rất lớn, Tịch Nhan để lại Ngân Châm thu dọn mọi thứ, một mình nàng lên giường nằm, nhắm hai mắt lại bắt buộc mình phải ngủ.
Trong lúc mông mông lung lung, dường như đột nhiên có hơi thở quen thuộc đánh úp lại, mãnh liệt, dây dưa nhất quyết không bỏ qua cho nàng.
Tịch Nhan vừa mới mở mắt ra, đôi môi bỗng dưng ngưng lại.
Nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mắt, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, lúc đầu lưỡi hắn thâm nhập vào trong khoang miệng mình, nàng mới giật mình hoảng hốt phát hiện -- hắn đã uống rượu.
Dưới ánh nến lúc sáng lúc tối trong phòng, vẻ mặt hắn cũng lúc sáng lúc tối, không thể nắm bắt được.
Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, tay hắn liền thâm nhập vào trong quần áo mình, chậm rãi di động, nhẹ nhàng ma sát, những động tác hai người đều rất quen thuộc.
Hắn thật sự là quá mức quen thuộc thân thể của nàng, Tịch Nhan nhịn không được cúi đầu thở hổn hển một tiếng, sau đó quay đầu đi nơi khác.
“Nhìn ta.” Thanh âm của hắn trầm thấp, giống như tiếng nói dụ dỗ của yêu ma.
Thế nhưng Tịch Nhan quả thực quay đầu lại, đón nhận ánh mắt chăm chú của hắn, ngẩng đầu lên thở dốc.
Hắn lại áp phủ lên đôi môi của nàng, mạnh mẽ cắn mút, Tịch Nhan cảm thấy trên người bất chợt lạnh lẽo, bấy giờ mới phát hiện thân thể không còn một mảnh vải che thân đang nằm ở dưới thân hắn.
Da thịt tiếp xúc thân mật như vậy đã lâu rồi chưa xảy ra. Từ khi nàng trở lại bên cạnh hắn, hai người chỉ có hai lần hoan ái cùng nhau, một lần là trước khi nàng có mang, một lần khác là lúc hắn ghen với Nam Cung Ngự.
Trong lòng Tịch Nhan vừa lạnh lẽo vừa đau đớn, rốt cuộc vẫn kìm lòng không đậu hôn trả lại hắn, đồng thời đặt quàng tay ôm lấy hắn.
Đợi cho đến khi hai người đều thở hổn hển tách ra, Tịch Nhan vẫn cảm giác được độ ấm của thân thể hắn vẫn bao phủ nàng, trong đêm tối lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể hắn như lửa nóng kinh người.
Nàng không biết bản thân mình đang nghênh đón hắn, hay rốt cuộc vẫn nhịn không được thấp giọng nói: “Chàng nhẹ một chút, ta sợ --”
Lời còn chưa dứt, môi nàng bỗng nhiên một lần nữa bị người ta phong kín lại, sau đó liền cảm giác được hắn tiến quân thần tốc, mạnh mẽ tiến thẳng vào nàng.
Tịch Nhan dùng hết toàn lực để theo kịp tiết tấu của hắn, nàng cảm thấy hắn thật hung hăng. Những chỗ bị hắn xâm chiếm địa vừa nóng lại vừa đau, nhưng đồng thời lại làm cho người ta có cảm giác như rơi vào vực sâu không đáy, hồn xiêu phách tán.
Trong lòng nàng hoàn toàn mê loạn, chỉ có một nỗi sợ hãi càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc nhịn không được bật khóc.
Hắn đột nhiên liền ôn nhu lại, động tác cũng trở nên mềm nhẹ, rời khỏi môi của nàng, hôn lên những giọt lệ lăn trên mặt nàng, thấp giọng thì thào: “Nhan Nhan, ngoan......”
Hắn ôn nhu, nhưng nàng vẫn sợ.
Tịch Nhan một mặt khóc thút thít, một mặt nhịn không được khẽ rên lên, hai chân đạp lung tung, muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Hắn bỗng nhiên thở dốc, mạnh mẽ nắm cằm của nàng, nhưng ánh mắt lại ôn nhu khác thường: “Ngoan, đừng lộn xộn, ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tịch Nhan đột nhiên trở nên mê man, quả thật làm theo lời hắn không giãy dụa nữa, chỉ mềm người lại mặc cho hắn bài bố.
Hắn vừa nhẹ nhàng hôn nàng, vừa thong thả mà ôn nhu thẳng tiến vào cơ thể nàng.
Trong cơ thể, cảm giác vui thích không ngừng đột kích đến, Tịch Nhan nhịn không được cắn tay mình, đem thân mình cuộn lại thành một đoàn, khẽ run run.
Hắn nhẹ nhàng lấy tay nàng ra, lấy môi mình thay thế.
Nháy mắt Tịch Nhan đã lên đến đỉnh, đột nhiên trong lúc lệ rơi đầy mặt nàng sáng tỏ -- hắn quả nhiên vẫn không thể buông tay được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.