Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 1 - Chương 228
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Trong lòng Tịch Nhan một dự cảm không tốt dâng lên, tim đập mạnh và loạn nhịp ở phương nào, gật đầu không được, lắc đầu cũng không xong.
Bỗng nhiên nhìn thấy Nam Cung Ngự vỗ tay, Thủy Lam đứng một bên liền đưa lên một phong thơ, đến trước mặt.
Qua hồi lâu, Tịch Nhan mới chậm rãi vươn tay nhận lấy lá thư, mở ra, thong thả mà gian nan đọc từng con chữ.
Thế nhưng đây lại là thư do chính tay ngoại tổ mẫu viết, hoặc có thể nói là thủ dụ, chỉ hôn cho nàng, chỉ hôn cho Nam Cung Ngự.
Khi Tịch Nhan xem xong thủ dụ, sớm đã không biết tâm tình của mình ra sao.
"Thì ra mục đích cuối cùng của hoàng tổ mẫu là muốn ta hòa thân" Tịch Nhan cực kỳ thong thả gấp thư lại, rồi bỏ thư vào trong, hồi lâu sau, mới bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn về phía Nam Cung Ngự, "Vì sao ngoại tổ mẫu lại hứa đem ta gả cho huynh?"
Nam Cung Ngự hơi điều mi: "Bởi vì ta nói rõ thân phận, đích thân đi xin bà ấy"
Tịch Nhan kinh ngạc đứng dậy: "Huynh đi xin người?"
"Nhan Nhan, nếu đến tận bây giờ mà muội còn hỏi ta vì sao, thì không phải Nhan Nhan mà ta biết" Đôi con ngươi màu đen, lưu quang tràn đầy, khóe miệng lộ ra ý cười ôn hòa nhìn nàng.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy bất khả tư nghị. Trong trí nhớ của nàng, chưa ai thổ lộ với nàng, bởi vì không ai dám. Nhưng mà không nghĩ đến, người đầu tiên lại là Nam Cung Ngự! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng đều xem hắn như ca ca của mình!
Nam Cung Ngự đứng lên, đi đến trước mặt nàng, chậm rãi cúi đầu nhìn nàng: "Nhan Nhan, ta không tốt sao?"
Ta không tốt sao?
Không biết vì sao, những lời này thập phần quen tai, dường như nàng đã nghe qua đâu đó, nhưng lại không nghĩ được gì.
Trong lòng nhất thời càng thêm hỗn loạn, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình gióng như sắp điên lên mất: "Không phải huynh không tốt, mà là không được, chính là không được!"
"Không được chuyện gì?" Nam Cung Ngự thấp giọng hỏi.
"Hai chúng ta, hai chúng ta sao có thể thành thân được chứ?" Trước giờ Tịch Nhan chưa từng hỗn loạn, "Hai chúng ta, không thể nào thành thân được!"
"Sao lại không thể chứ?" Nam Cung Ngự bỗng dưng vươn tay đến, nâng mặt Tịch Nhan lên, "Hay là, muội tình nguyện để Thái Hoàng Thái Hậu gả nàng cho một nam nhân xa lạ, cũng không nguyện ý gả cho ta?"
Tịch Nhan buộc phải nhìn hắn, trước mặt nàng là người nàng tín nhiệm nhất, trong lòng rốt cuộc cũng lắng đọng lại: "Bởi vì huynh luôn rất tốt với ta, cho dù chúng ta không thành thân, huynh cũng sẽ tốt với ta, không phải sao?"
"Đúng" Nam Cung Ngự rất nhanh liền khẳng định, lại nói, "Nếu vậy thì ngại gì không thành thân?"
"Thành thân ....." Tịch Nhan cười khổ một tiếng, “Huynh biết rõ trong lòng ta nghĩ như thế nào, cần gì phải làm khó ta?”
"Chẳng lẽ ngay cả ta, mà nàng cũng không thể buông lỏng phòng tuyến của mình sao?" Nam Cung Ngự nhìn sâu vào mắt nàng, nhưng nàng lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng cắn môi: "Ta không phải không tin huynh, Nam Cung Ngự. Ta chỉ là, không cách nào tin tưởng chính mình".
"Không sao cả. Ta sẽ chờ nàng từ từ tin tưởng vào chính mình" Tay Nam Cung Ngự chậm rãi vòng qua sau lưng nàng, kéo nàng vào lòng mình, ánh mắt ám trầm, "Nhan Nhan, ta sẽ để muội vì ta mà tin tưởng bản thân, ta sẽ mang lại hạnh phúc cho muội"
Chỉ sợ, thời gian hạnh phúc thật ngắn ngủi, nhưng ít nhất đây sẽ là thời gian đẹp nhất giữa ta và nàng.
---------------------------------
Nếu gả cho ai cũng như nhau, vậy thì, gả cho hắn đi. Ít nhất có thế chắc chắn là, hắn đối xử tốt với mình, thật sự sẽ không phụ bạc mình.
Vô số những buổi tối sau này, Tịch Nhan nằm ở nơi mà Nam Cung Ngự đã vì nàng xây tường băng ba ngày liền, trước khi đi vào giấc ngủ, đều như đọc bùa chú, lặp đi lặp lại những lời này trong lòng, thuyết phục bản thân rằng gả cho Nam Cung Ngự tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Cứ như thế, trong lòng tưởng chừng không yên lại dần dần yên ổn, giấc ngủ ban đêm cũng an ổn nhiều hơn.
Nhưng mấy đêm gần đây, giấc mơ khiến nàng trở nên bất an.
Trong mơ, nàng dường như có thể nghe thấy giọng nói của một nam tử xa lạ, một thanh âm đang gọi mình: "Nhan Nhan, Nhan Nhan......"
Trong giấc mơ, nàng mở mắt ra thì thấy mắt mày tuấn tú của nam tử kia, ấn tượng khắc sâu nhất chính la đôi mắt, thâm thúy như vậy, âm trầm như vậy. Chưa hết, còn có cả đôi môi mềm mại, cùng với đôi tay đang rong ruổi trên người nàng.
Có nam nhân xa lạ khinh bạc nàng ngay trong giấc mơ!
Tịch Nhan mặt đỏ tai hồng từ trong mộng tỉnh lại, nhớ đến cảnh trong mơ, lại chỉ cảm thấy trong lòng bỗng dưng trống trải, giống như mất mát thứ gì, rốt cuộc vẫn như cũ tìm mãi không ra.
Nhưng nàng lại chẳng nói gì với Nam Cung Ngự cả, chỉ là hàng đêm đều cảnh báo bản thân.
Cả ngày nay, nàng đang nằm trên nhuyễn tháp trong căn phòng cực mát mẻ, Nam Cung Ngự liền xuất hiện.
Thấy nàng ngủ mà mắt nhắm mắt mở, dáng vẻ vừa muốn tỉnh vừa không của nàng khiến Nam Cung Ngự cười khẽ một tiếng, đến bên trúc tháp ngồi xuống, lấy một viên kẹo nho do Thổ Phiên mới cống nạp, vụng trộm đưa vào miệng nàng.
"Ơ...." Lần này Tịch Nhan tỉnh hẳn, có chút căm tức nhìn hắn.
Nam Cung Ngự bày ra vẻ mặt vô tội mở hai tay ra: "Làm một đôi phu thê, Nhan Nhan muội nhìn thấy mà lại phản ứng vậy sao? Tối thiểu muội cũng phải mắng ta một câu, hỏi ta sao giờ mới đến, hoặc những câu tương tự, vậy mới phù hợp với thân phận của chúng ta, không phải sao?"
Sau đó, hắn khép hai cánh tay lại, thuận thế ôm Tịch Nhan vào lòng.
Tịch Nhan dựa vào ngực hắn, nghe trên người hắn Long Tiên Hương xa lạ, mặc dù có chút không tốt, nhưng nếu là hắn, nàng vẫn cảm thấy an tâm. Cứ như vậy để hắn ôm vào lòng, nàng nở nụ cười: "Mỗi ngày đều ở đây mà thấy huynh, ta không chê phiền, là đã không làm huynh thất vọng rồi!"
Nàng vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt lóe sáng lạ thường, hai gò má đỏ bừng động lòng người, hơn nữa, nàng vừa mới ăn nho do hắn đút, thậm chí còn bất giác dùng đầu lưỡi hơi liếm khóe môi.
Nam Cung Ngự vừa nhìn vừa động lòng, cũng không đáp lời nàng, mà chỉ chậm rãi cúi đầu, in nụ hôn vào môi nàng.
Bỗng nhiên nhìn thấy Nam Cung Ngự vỗ tay, Thủy Lam đứng một bên liền đưa lên một phong thơ, đến trước mặt.
Qua hồi lâu, Tịch Nhan mới chậm rãi vươn tay nhận lấy lá thư, mở ra, thong thả mà gian nan đọc từng con chữ.
Thế nhưng đây lại là thư do chính tay ngoại tổ mẫu viết, hoặc có thể nói là thủ dụ, chỉ hôn cho nàng, chỉ hôn cho Nam Cung Ngự.
Khi Tịch Nhan xem xong thủ dụ, sớm đã không biết tâm tình của mình ra sao.
"Thì ra mục đích cuối cùng của hoàng tổ mẫu là muốn ta hòa thân" Tịch Nhan cực kỳ thong thả gấp thư lại, rồi bỏ thư vào trong, hồi lâu sau, mới bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn về phía Nam Cung Ngự, "Vì sao ngoại tổ mẫu lại hứa đem ta gả cho huynh?"
Nam Cung Ngự hơi điều mi: "Bởi vì ta nói rõ thân phận, đích thân đi xin bà ấy"
Tịch Nhan kinh ngạc đứng dậy: "Huynh đi xin người?"
"Nhan Nhan, nếu đến tận bây giờ mà muội còn hỏi ta vì sao, thì không phải Nhan Nhan mà ta biết" Đôi con ngươi màu đen, lưu quang tràn đầy, khóe miệng lộ ra ý cười ôn hòa nhìn nàng.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy bất khả tư nghị. Trong trí nhớ của nàng, chưa ai thổ lộ với nàng, bởi vì không ai dám. Nhưng mà không nghĩ đến, người đầu tiên lại là Nam Cung Ngự! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng đều xem hắn như ca ca của mình!
Nam Cung Ngự đứng lên, đi đến trước mặt nàng, chậm rãi cúi đầu nhìn nàng: "Nhan Nhan, ta không tốt sao?"
Ta không tốt sao?
Không biết vì sao, những lời này thập phần quen tai, dường như nàng đã nghe qua đâu đó, nhưng lại không nghĩ được gì.
Trong lòng nhất thời càng thêm hỗn loạn, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình gióng như sắp điên lên mất: "Không phải huynh không tốt, mà là không được, chính là không được!"
"Không được chuyện gì?" Nam Cung Ngự thấp giọng hỏi.
"Hai chúng ta, hai chúng ta sao có thể thành thân được chứ?" Trước giờ Tịch Nhan chưa từng hỗn loạn, "Hai chúng ta, không thể nào thành thân được!"
"Sao lại không thể chứ?" Nam Cung Ngự bỗng dưng vươn tay đến, nâng mặt Tịch Nhan lên, "Hay là, muội tình nguyện để Thái Hoàng Thái Hậu gả nàng cho một nam nhân xa lạ, cũng không nguyện ý gả cho ta?"
Tịch Nhan buộc phải nhìn hắn, trước mặt nàng là người nàng tín nhiệm nhất, trong lòng rốt cuộc cũng lắng đọng lại: "Bởi vì huynh luôn rất tốt với ta, cho dù chúng ta không thành thân, huynh cũng sẽ tốt với ta, không phải sao?"
"Đúng" Nam Cung Ngự rất nhanh liền khẳng định, lại nói, "Nếu vậy thì ngại gì không thành thân?"
"Thành thân ....." Tịch Nhan cười khổ một tiếng, “Huynh biết rõ trong lòng ta nghĩ như thế nào, cần gì phải làm khó ta?”
"Chẳng lẽ ngay cả ta, mà nàng cũng không thể buông lỏng phòng tuyến của mình sao?" Nam Cung Ngự nhìn sâu vào mắt nàng, nhưng nàng lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng cắn môi: "Ta không phải không tin huynh, Nam Cung Ngự. Ta chỉ là, không cách nào tin tưởng chính mình".
"Không sao cả. Ta sẽ chờ nàng từ từ tin tưởng vào chính mình" Tay Nam Cung Ngự chậm rãi vòng qua sau lưng nàng, kéo nàng vào lòng mình, ánh mắt ám trầm, "Nhan Nhan, ta sẽ để muội vì ta mà tin tưởng bản thân, ta sẽ mang lại hạnh phúc cho muội"
Chỉ sợ, thời gian hạnh phúc thật ngắn ngủi, nhưng ít nhất đây sẽ là thời gian đẹp nhất giữa ta và nàng.
---------------------------------
Nếu gả cho ai cũng như nhau, vậy thì, gả cho hắn đi. Ít nhất có thế chắc chắn là, hắn đối xử tốt với mình, thật sự sẽ không phụ bạc mình.
Vô số những buổi tối sau này, Tịch Nhan nằm ở nơi mà Nam Cung Ngự đã vì nàng xây tường băng ba ngày liền, trước khi đi vào giấc ngủ, đều như đọc bùa chú, lặp đi lặp lại những lời này trong lòng, thuyết phục bản thân rằng gả cho Nam Cung Ngự tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Cứ như thế, trong lòng tưởng chừng không yên lại dần dần yên ổn, giấc ngủ ban đêm cũng an ổn nhiều hơn.
Nhưng mấy đêm gần đây, giấc mơ khiến nàng trở nên bất an.
Trong mơ, nàng dường như có thể nghe thấy giọng nói của một nam tử xa lạ, một thanh âm đang gọi mình: "Nhan Nhan, Nhan Nhan......"
Trong giấc mơ, nàng mở mắt ra thì thấy mắt mày tuấn tú của nam tử kia, ấn tượng khắc sâu nhất chính la đôi mắt, thâm thúy như vậy, âm trầm như vậy. Chưa hết, còn có cả đôi môi mềm mại, cùng với đôi tay đang rong ruổi trên người nàng.
Có nam nhân xa lạ khinh bạc nàng ngay trong giấc mơ!
Tịch Nhan mặt đỏ tai hồng từ trong mộng tỉnh lại, nhớ đến cảnh trong mơ, lại chỉ cảm thấy trong lòng bỗng dưng trống trải, giống như mất mát thứ gì, rốt cuộc vẫn như cũ tìm mãi không ra.
Nhưng nàng lại chẳng nói gì với Nam Cung Ngự cả, chỉ là hàng đêm đều cảnh báo bản thân.
Cả ngày nay, nàng đang nằm trên nhuyễn tháp trong căn phòng cực mát mẻ, Nam Cung Ngự liền xuất hiện.
Thấy nàng ngủ mà mắt nhắm mắt mở, dáng vẻ vừa muốn tỉnh vừa không của nàng khiến Nam Cung Ngự cười khẽ một tiếng, đến bên trúc tháp ngồi xuống, lấy một viên kẹo nho do Thổ Phiên mới cống nạp, vụng trộm đưa vào miệng nàng.
"Ơ...." Lần này Tịch Nhan tỉnh hẳn, có chút căm tức nhìn hắn.
Nam Cung Ngự bày ra vẻ mặt vô tội mở hai tay ra: "Làm một đôi phu thê, Nhan Nhan muội nhìn thấy mà lại phản ứng vậy sao? Tối thiểu muội cũng phải mắng ta một câu, hỏi ta sao giờ mới đến, hoặc những câu tương tự, vậy mới phù hợp với thân phận của chúng ta, không phải sao?"
Sau đó, hắn khép hai cánh tay lại, thuận thế ôm Tịch Nhan vào lòng.
Tịch Nhan dựa vào ngực hắn, nghe trên người hắn Long Tiên Hương xa lạ, mặc dù có chút không tốt, nhưng nếu là hắn, nàng vẫn cảm thấy an tâm. Cứ như vậy để hắn ôm vào lòng, nàng nở nụ cười: "Mỗi ngày đều ở đây mà thấy huynh, ta không chê phiền, là đã không làm huynh thất vọng rồi!"
Nàng vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt lóe sáng lạ thường, hai gò má đỏ bừng động lòng người, hơn nữa, nàng vừa mới ăn nho do hắn đút, thậm chí còn bất giác dùng đầu lưỡi hơi liếm khóe môi.
Nam Cung Ngự vừa nhìn vừa động lòng, cũng không đáp lời nàng, mà chỉ chậm rãi cúi đầu, in nụ hôn vào môi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.