Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 1 - Chương 253
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Nàng nói, nữ nhân của ngài đã sinh cho ngài một đứa con, Trầm Đạm Tuyết, ngươi còn nhớ rõ sao?
Trong chớp mắt, Hoàng Phủ Thanh Vũ gần như mất đi hô hấp, nhìn ánh mắt của nàng đều đã thay đổi. Hồi lâu sau, hắn mới tìm lại thanh âm của chính mình: “Nàng nói cái gì?”
Tịch Nhan tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Còn nhớ không, Hoàng Thượng?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa hồ khắc chế không được tới gần nàng, kéo mạnh nàng vào trong lòng mình, giữ chặt khuôn mặt của nàng, cố gắng hướng ánh mắt của nàng phải đối diện với ánh mắt của mình, giống như muốn tìm một điều gì đó từ trong đôi mắt của nàng.
Tịch Nhan bị hắn làm cho đau, nhịn không được nhíu mi giãy dụa: “Ngài làm gì vậy?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nhỏ giọng rủa một tiếng: “Đến tột cùng Nam Cung Ngự đã làm gì nàng rồi?”
“Huynh ấy thật sự đối xử rất tốt với ta!” Tịch Nhan không thể thoát khỏi hắn, bèn lấy chân đá hắn, nhưng nàng phát hiện làm thế vẫn không có tác dụng, liền cố gắng bình tĩnh lại, nhìn hắn, kiều mỵ nở nụ cười: “Hoàng Thượng, ngài là người trên vạn người, muốn nữ nhân thế nào mà không được chứ? Nếu ngài muốn ta, cũng có thể, chỉ cần ngài cho ta Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu.”
Chỉ một thoáng, chỉ một thoáng thôi, trong lòng hắn như trời sụp đất nứt, nhớ đến có một lần, bản thân mình mạo hiểm đi đến Đại Sở, ở trên đường nhìn thấy tình hình của nàng.
Hắn nhìn thấy nàng ở bên cạnh Nam Cung Ngự, vừa cười nói vừa đùa giỡn, ánh mắt trong trẻo như làn nước hồ thu, bộ dáng không có chút ưu thương nào, điều đó rốt cuộc làm cho tâm hắn hoàn toàn chết lặng, sau đó hắn quay trở về Bắc Mạc.
Nhưng nếu, nếu khi đó nàng đã mất đi ký ức --
Hắn nhịn không được lại đưa cánh tay lên nắm thật chặt nàng lại: “Nàng biết ta là ai sao?”
“Ngài?” Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, “Không phải là hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ sao? Người đã phát binh tấn công Đại Sở, vị quân chủ vĩ đại suýt chút nữa đem ta nhất tiễn xuyên tâm, ta nói đúng không?”
Trầm mặc hồi lâu sau, khóe môi hắn chậm rãi gợi lên ý cười đạm mạc: “Được, thì ra là thế. Như vậy nàng cho rằng chỉ với thân phận quận chúa Tây Càng của nàng, chỉ với một câu nói, lão Cửu sẽ mang nàng tới gặp ta sao? Nàng dựa vào cái gì để có thể diện kiến ta?”
Tịch Nhan không phải không từng nghĩ về vấn đề này, chỉ nói: “Ta không biết nguyên nhân, đương nhiên, chỉ cần có thể diện kiến ngài, nguyên nhân kia cũng không quan trọng! Chỉ cần ngài hứa cho ta thuốc.”
“Vì hắn, nàng sẽ không hối hận chứ?” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi kề sát vào mặt của nàng, trầm giọng nói.
“Đúng.” Tịch Nhan ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt hắn, thản nhiên nói.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bất ngờ cúi đầu, mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi của nàng, sau đó chiếc lưỡi linh hoạt bắt đầu không chút e dè tiến vào, giống như muốn nuốt tất cả hô hấp của nàng vào trong bụng.
Tịch Nhan mở to hai mắt nhìn hắn, cả kinh không thở nổi, nhưng mà vì sao lại có một loại cảm giác quen thuộc như vậy?
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mắt, trong lòng ầm ầm một tiếng -- đúng rồi, tình hình như vậy, ở trong mộng từng xuất hiện rất nhiều lần, là hắn, hắn! Chẳng qua, trong mộng hắn thực ôn nhu, chứ không bá đạo đoạt lấy như thế này.
Đoạt lấy...... Tịch Nhan hốt hoảng, đột nhiên trong lúc đó bừng tỉnh lại, vội vàng ra sức giãy dụa.
Chiếc mũ trên đầu nàng bị hắn kéo xuống, mái tóc đen rơi xuống, trang phục thái giám trên người nàng cũng bị hắn vầy vò đến rối loạn, đai lưng bị bung ra, quần áo xốc xếch.
Rốt cuộc hắn buông đôi môi của nàng ra, nhưng vẫn ép buộc nàng phải trán chạm trán với hắn như cũ, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, thanh âm trầm thấp đủ để cho một mình nàng có thể nghe được: “Nhan Nhan, hiện tại, có nhớ ta là ai chưa?”
Tịch Nhan hít thở phì phò từng ngụm từng ngụm, lại bị buộc phải nhìn vào ánh mắt hắn nên cảm thấy từ nơi tối đen, sâu thẳm trong đầu đang dâng lên cơn lốc xoáy giống như phải cuốn nàng vào trong ấy. Nàng nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia của hắn -- có nhớ ta là ai chưa?
Giống như nàng vốn nên biết hắn, mà hắn giống như thông qua hành động thân mật vừa rồi mới có thể nhắc nhở nàng rằng bọn họ từng có qua lại với nhau?
Nhưng bọn họ từng có qua lại sao? Thật là vớ vẩn! Cho tới bây giờ nàng chỉ sống ở Tây Càng, hơn một năm trước mới theo Nam Cung Ngự đi đến Đại Sở, làm sao có thể biết được hắn? Còn nữa, nếu nàng biết hắn, làm sao nàng có thể hoàn toàn không có chút ấn tượng nào vậy?
Nàng bỗng dưng cảm thấy mình giống như đang trầm mê, theo như lời nói của Hoàng Phủ Thanh Thần, từng câu từng từ đều thể hiện rằng bọn họ chắc chắn có quen biết nhau. Hơn nữa, nếu là người xa lạ, hắn làm sao có thể vì một câu nói không biết là thật sự hay giả dối của nàng liền tùy tiện mang theo nàng tiến cung diện thánh chứ?
Lúc trước nàng cố ý xem nhẹ điều này, không muốn suy nghĩ đến, giờ này khắc này rốt cuộc xâu chuỗi lại, toàn bộ đều nói cho nàng một sự thật -- nàng chắc chắn biết hắn, biết vị hoàng đế Bắc Mạc này, cũng biết được kẻ từng suýt bắn chết mình Hoàng Phủ Thanh Thần.
Nhưng làm sao có thể, điều này sao có thể?!
Tịch Nhan cảm thấy bản thân mình tựa hồ rơi vào một chiếc lưới thật lớn, tất cả mọi người ngoài lưới đều nhìn nàng, chỉ có nàng, đi dạo trong chiếc lưới đó tìm không thấy đường ra.
Nàng cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn hắn trước mặt: “Ta biết ngài sao?”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn trầm tĩnh như trước, nhìn nàng, hồi lâu sau mới thản nhiên nói: “Điều đó không quan trọng. Quan trọng là nàng có muốn nhớ lại ký ức của nàng với ta không?”
Ý tứ của hắn là nàng mất trí nhớ sao? Tịch Nhan cảm thấy rất buồn cười, lẩm bẩm nói: “Trí nhớ của ta đều ở trong đầu mình, nhưng không có ngài, ta không biết ngài.”
Hắn chậm rãi buông lỏng nàng ra, xoay người lại: “Nàng đã không muốn nhớ lại, vậy cũng không sao.”
Tịch Nhan ngẩn ra, liền nhìn thấy hắn lại đi về phía thư án, chậm rãi ngồi xuống, không liếc nhìn nàng một cái nào nữa.
Giờ này khắc này, Tịch Nhan không biết nên làm như thế nào cho phải. Tuy rằng chuyện mất trí nhớ đối với nàng mà nói thật sự là quá mức vớ vẩn, nhưng nhiều sự thật xảy ra trước mắt như vậy, nàng cảm thấy hỗn loạn chưa từng có, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Vậy ngài có thể cho ta thuốc không?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng nâng mắt lên, ánh mắt chỉ lướt qua người nàng liền cúi đầu lại.
Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được tiến lên, chắn trước thư án của của hắn, nói: “Bất luận là ta có biết hay không biết ngài, ít nhất ta đã nói với ngài Đạm Tuyết sinh cho ngài một đứa con, chẳng lẽ một đứa con nối dõi không đáng giá bằng chuyện vớ vẩn là ta có biết hay không biết ngài sao?”
Chuyện vớ vẩn? Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên khóe miệng, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng: “Nhan Nhan, ta lại còn nghĩ đến sau khi nàng rời khỏi ta lại sinh thêm cho ta một đứa con nữa chứ.”
Tịch Nhan, chấn kinh rồi.
Hắn nói, nàng rời khỏi hắn, nàng sinh con cho hắn?!
Nàng ngây người thật lâu, bỗng nhiên ôm đầu kêu to lên -- nếu không phải nàng điên rồi, thì nhất định là nam nhân trước mắt này điên rồi! Cái gì mất trí nhớ, cái gì rời khỏi, cái gì con, toàn bộ đều là nói hưu nói vượn!
Nàng cơ hồ muốn té ngã, nhưng lại ngã vào lòng kẻ vừa rồi còn ôm ấp nàng bửa bãi. Hắn không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, từng chút lại từng chút vỗ về đầu của nàng, thanh âm trầm thấp bi thương phảng phất như truyền từ trên trời xuống: “Nhan Nhan, nàng làm sao có thể không nhớ rõ ta chứ......”
Tịch Nhan rốt cuộc khắc chế không được lâm vào hôn mê bất tỉnh.
********************************************
Đợi cho đến khi nàng tỉnh lại ở trong một gian phòng tràn đầy màu sắc vàng óng chói mắt, thì đã sớm không còn biết thời gian gì nữa.
Nhưng khi nàng vừa mới mở mắt ra, bỗng dưng ập vào mắt là một đôi mắt đen to tròn, người trước mắt cơ hồ đang dán mặt vào mặt nàng, nàng căn bản không nhìn rõ bộ dáng của người đó.
Tinh thần không chịu nổi sự tra tấn rốt cuộc không còn sức lực chịu đựng được nữa, Tịch Nhan khắc chế không được nhắm mắt hét lên một tiếng.
Khuôn mặt trước mắt kia đột nhiên liền lui về phía sau, Tịch Nhan nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy sự ấm áp nho nhỏ một cách mình càng ngày càng xa, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng khi vừa nhìn thấy, nàng lại một lần nữa chấn kinh.
Bên cạnh chiếc giường màu vàng là một tiểu cô nương hơn hai tuổi nhiều, đang mở to hai mắt nhìn nàng. Chính là đôi mắt vừa dán trên mặt nàng vừa rồi.!
Nhưng điều làm Tịch Nhan càng khiếp sợ hơn chính là dung mạo cô bé này không biết vì sao lại vô cùng giống nàng?
Tiểu Bất Ly tựa hồ sinh ra nỗi bất mãn đối với biểu tình trên mặt nàng, khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhăn nhó nhó, nhưng nhớ tới lời phân phó của phụ hoàng lúc nãy, rốt cuộc lại đi đến bên long tháp một lần nữa, mỉm cười ngọt ngào gọi lên: “Mẫu thân!”
Thế giới của Tịch Nhan rốt cuộc hoàn toàn hỗn loạn! Nàng không biết mình nên khóc hay nên cười, không ai có thể nói cho nàng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng trước mắt, đối mặt với khuôn mặt phấn điêu ngọc mài này, tiểu cô nương này cơ hồ giống nàng khi còn bé như đúc, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng khắc chế không được muốn ngất xỉu một lần nữa, nhưng tiểu Bất Ly cũng đã leo lên trên người nàng, lôi kéo tay nàng: “Mẫu thân, dậy đi, mẫu thân đã ngủ một ngày một đêm, không thể ngủ tiếp nữa!”
Tịch Nhan dường như phải dùng hết sức lực cả cuộc đời mình mới tự thuyết phục bản thân phải bình tĩnh lại, nhìn cô bé trước mặt cười vô cùng miễn cưỡng: “Tiểu cô nương, con tên là gì?”
Nàng không tiếp xúc với trẻ con, nên cũng không biết nên dùng ngữ khí như thế nào để nói chuyện cùng cô bé này, chỉ có thử thăm dò từng bước.
“Mẫu thân, con gọi là Bất Ly, Bất Ly trong Bất Ly Bất Khí!” Tiểu Bất Ly tuổi tuy nhỏ nhưng thanh âm lại rất to, một sự buồn phiền tiến vào trong tai Tịch Nhan, Tịch Nhan cảm thấy đầu càng hôn mê.
Bất Ly, Bất Ly...... Nàng cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, sau khi suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc mới nhớ lại đã từng nhìn thấy trên hoàng bảng, đột nhiên tỉnh ngộ kêu lên: “Con là Bất Ly sao? Con chính là trưởng công chúa của Hoàng Phủ Thanh Vũ?”
Trong chớp mắt, Hoàng Phủ Thanh Vũ gần như mất đi hô hấp, nhìn ánh mắt của nàng đều đã thay đổi. Hồi lâu sau, hắn mới tìm lại thanh âm của chính mình: “Nàng nói cái gì?”
Tịch Nhan tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Còn nhớ không, Hoàng Thượng?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa hồ khắc chế không được tới gần nàng, kéo mạnh nàng vào trong lòng mình, giữ chặt khuôn mặt của nàng, cố gắng hướng ánh mắt của nàng phải đối diện với ánh mắt của mình, giống như muốn tìm một điều gì đó từ trong đôi mắt của nàng.
Tịch Nhan bị hắn làm cho đau, nhịn không được nhíu mi giãy dụa: “Ngài làm gì vậy?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nhỏ giọng rủa một tiếng: “Đến tột cùng Nam Cung Ngự đã làm gì nàng rồi?”
“Huynh ấy thật sự đối xử rất tốt với ta!” Tịch Nhan không thể thoát khỏi hắn, bèn lấy chân đá hắn, nhưng nàng phát hiện làm thế vẫn không có tác dụng, liền cố gắng bình tĩnh lại, nhìn hắn, kiều mỵ nở nụ cười: “Hoàng Thượng, ngài là người trên vạn người, muốn nữ nhân thế nào mà không được chứ? Nếu ngài muốn ta, cũng có thể, chỉ cần ngài cho ta Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu.”
Chỉ một thoáng, chỉ một thoáng thôi, trong lòng hắn như trời sụp đất nứt, nhớ đến có một lần, bản thân mình mạo hiểm đi đến Đại Sở, ở trên đường nhìn thấy tình hình của nàng.
Hắn nhìn thấy nàng ở bên cạnh Nam Cung Ngự, vừa cười nói vừa đùa giỡn, ánh mắt trong trẻo như làn nước hồ thu, bộ dáng không có chút ưu thương nào, điều đó rốt cuộc làm cho tâm hắn hoàn toàn chết lặng, sau đó hắn quay trở về Bắc Mạc.
Nhưng nếu, nếu khi đó nàng đã mất đi ký ức --
Hắn nhịn không được lại đưa cánh tay lên nắm thật chặt nàng lại: “Nàng biết ta là ai sao?”
“Ngài?” Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, “Không phải là hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ sao? Người đã phát binh tấn công Đại Sở, vị quân chủ vĩ đại suýt chút nữa đem ta nhất tiễn xuyên tâm, ta nói đúng không?”
Trầm mặc hồi lâu sau, khóe môi hắn chậm rãi gợi lên ý cười đạm mạc: “Được, thì ra là thế. Như vậy nàng cho rằng chỉ với thân phận quận chúa Tây Càng của nàng, chỉ với một câu nói, lão Cửu sẽ mang nàng tới gặp ta sao? Nàng dựa vào cái gì để có thể diện kiến ta?”
Tịch Nhan không phải không từng nghĩ về vấn đề này, chỉ nói: “Ta không biết nguyên nhân, đương nhiên, chỉ cần có thể diện kiến ngài, nguyên nhân kia cũng không quan trọng! Chỉ cần ngài hứa cho ta thuốc.”
“Vì hắn, nàng sẽ không hối hận chứ?” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi kề sát vào mặt của nàng, trầm giọng nói.
“Đúng.” Tịch Nhan ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt hắn, thản nhiên nói.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bất ngờ cúi đầu, mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi của nàng, sau đó chiếc lưỡi linh hoạt bắt đầu không chút e dè tiến vào, giống như muốn nuốt tất cả hô hấp của nàng vào trong bụng.
Tịch Nhan mở to hai mắt nhìn hắn, cả kinh không thở nổi, nhưng mà vì sao lại có một loại cảm giác quen thuộc như vậy?
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mắt, trong lòng ầm ầm một tiếng -- đúng rồi, tình hình như vậy, ở trong mộng từng xuất hiện rất nhiều lần, là hắn, hắn! Chẳng qua, trong mộng hắn thực ôn nhu, chứ không bá đạo đoạt lấy như thế này.
Đoạt lấy...... Tịch Nhan hốt hoảng, đột nhiên trong lúc đó bừng tỉnh lại, vội vàng ra sức giãy dụa.
Chiếc mũ trên đầu nàng bị hắn kéo xuống, mái tóc đen rơi xuống, trang phục thái giám trên người nàng cũng bị hắn vầy vò đến rối loạn, đai lưng bị bung ra, quần áo xốc xếch.
Rốt cuộc hắn buông đôi môi của nàng ra, nhưng vẫn ép buộc nàng phải trán chạm trán với hắn như cũ, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, thanh âm trầm thấp đủ để cho một mình nàng có thể nghe được: “Nhan Nhan, hiện tại, có nhớ ta là ai chưa?”
Tịch Nhan hít thở phì phò từng ngụm từng ngụm, lại bị buộc phải nhìn vào ánh mắt hắn nên cảm thấy từ nơi tối đen, sâu thẳm trong đầu đang dâng lên cơn lốc xoáy giống như phải cuốn nàng vào trong ấy. Nàng nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia của hắn -- có nhớ ta là ai chưa?
Giống như nàng vốn nên biết hắn, mà hắn giống như thông qua hành động thân mật vừa rồi mới có thể nhắc nhở nàng rằng bọn họ từng có qua lại với nhau?
Nhưng bọn họ từng có qua lại sao? Thật là vớ vẩn! Cho tới bây giờ nàng chỉ sống ở Tây Càng, hơn một năm trước mới theo Nam Cung Ngự đi đến Đại Sở, làm sao có thể biết được hắn? Còn nữa, nếu nàng biết hắn, làm sao nàng có thể hoàn toàn không có chút ấn tượng nào vậy?
Nàng bỗng dưng cảm thấy mình giống như đang trầm mê, theo như lời nói của Hoàng Phủ Thanh Thần, từng câu từng từ đều thể hiện rằng bọn họ chắc chắn có quen biết nhau. Hơn nữa, nếu là người xa lạ, hắn làm sao có thể vì một câu nói không biết là thật sự hay giả dối của nàng liền tùy tiện mang theo nàng tiến cung diện thánh chứ?
Lúc trước nàng cố ý xem nhẹ điều này, không muốn suy nghĩ đến, giờ này khắc này rốt cuộc xâu chuỗi lại, toàn bộ đều nói cho nàng một sự thật -- nàng chắc chắn biết hắn, biết vị hoàng đế Bắc Mạc này, cũng biết được kẻ từng suýt bắn chết mình Hoàng Phủ Thanh Thần.
Nhưng làm sao có thể, điều này sao có thể?!
Tịch Nhan cảm thấy bản thân mình tựa hồ rơi vào một chiếc lưới thật lớn, tất cả mọi người ngoài lưới đều nhìn nàng, chỉ có nàng, đi dạo trong chiếc lưới đó tìm không thấy đường ra.
Nàng cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn hắn trước mặt: “Ta biết ngài sao?”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn trầm tĩnh như trước, nhìn nàng, hồi lâu sau mới thản nhiên nói: “Điều đó không quan trọng. Quan trọng là nàng có muốn nhớ lại ký ức của nàng với ta không?”
Ý tứ của hắn là nàng mất trí nhớ sao? Tịch Nhan cảm thấy rất buồn cười, lẩm bẩm nói: “Trí nhớ của ta đều ở trong đầu mình, nhưng không có ngài, ta không biết ngài.”
Hắn chậm rãi buông lỏng nàng ra, xoay người lại: “Nàng đã không muốn nhớ lại, vậy cũng không sao.”
Tịch Nhan ngẩn ra, liền nhìn thấy hắn lại đi về phía thư án, chậm rãi ngồi xuống, không liếc nhìn nàng một cái nào nữa.
Giờ này khắc này, Tịch Nhan không biết nên làm như thế nào cho phải. Tuy rằng chuyện mất trí nhớ đối với nàng mà nói thật sự là quá mức vớ vẩn, nhưng nhiều sự thật xảy ra trước mắt như vậy, nàng cảm thấy hỗn loạn chưa từng có, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Vậy ngài có thể cho ta thuốc không?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng nâng mắt lên, ánh mắt chỉ lướt qua người nàng liền cúi đầu lại.
Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được tiến lên, chắn trước thư án của của hắn, nói: “Bất luận là ta có biết hay không biết ngài, ít nhất ta đã nói với ngài Đạm Tuyết sinh cho ngài một đứa con, chẳng lẽ một đứa con nối dõi không đáng giá bằng chuyện vớ vẩn là ta có biết hay không biết ngài sao?”
Chuyện vớ vẩn? Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên khóe miệng, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng: “Nhan Nhan, ta lại còn nghĩ đến sau khi nàng rời khỏi ta lại sinh thêm cho ta một đứa con nữa chứ.”
Tịch Nhan, chấn kinh rồi.
Hắn nói, nàng rời khỏi hắn, nàng sinh con cho hắn?!
Nàng ngây người thật lâu, bỗng nhiên ôm đầu kêu to lên -- nếu không phải nàng điên rồi, thì nhất định là nam nhân trước mắt này điên rồi! Cái gì mất trí nhớ, cái gì rời khỏi, cái gì con, toàn bộ đều là nói hưu nói vượn!
Nàng cơ hồ muốn té ngã, nhưng lại ngã vào lòng kẻ vừa rồi còn ôm ấp nàng bửa bãi. Hắn không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, từng chút lại từng chút vỗ về đầu của nàng, thanh âm trầm thấp bi thương phảng phất như truyền từ trên trời xuống: “Nhan Nhan, nàng làm sao có thể không nhớ rõ ta chứ......”
Tịch Nhan rốt cuộc khắc chế không được lâm vào hôn mê bất tỉnh.
********************************************
Đợi cho đến khi nàng tỉnh lại ở trong một gian phòng tràn đầy màu sắc vàng óng chói mắt, thì đã sớm không còn biết thời gian gì nữa.
Nhưng khi nàng vừa mới mở mắt ra, bỗng dưng ập vào mắt là một đôi mắt đen to tròn, người trước mắt cơ hồ đang dán mặt vào mặt nàng, nàng căn bản không nhìn rõ bộ dáng của người đó.
Tinh thần không chịu nổi sự tra tấn rốt cuộc không còn sức lực chịu đựng được nữa, Tịch Nhan khắc chế không được nhắm mắt hét lên một tiếng.
Khuôn mặt trước mắt kia đột nhiên liền lui về phía sau, Tịch Nhan nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy sự ấm áp nho nhỏ một cách mình càng ngày càng xa, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng khi vừa nhìn thấy, nàng lại một lần nữa chấn kinh.
Bên cạnh chiếc giường màu vàng là một tiểu cô nương hơn hai tuổi nhiều, đang mở to hai mắt nhìn nàng. Chính là đôi mắt vừa dán trên mặt nàng vừa rồi.!
Nhưng điều làm Tịch Nhan càng khiếp sợ hơn chính là dung mạo cô bé này không biết vì sao lại vô cùng giống nàng?
Tiểu Bất Ly tựa hồ sinh ra nỗi bất mãn đối với biểu tình trên mặt nàng, khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhăn nhó nhó, nhưng nhớ tới lời phân phó của phụ hoàng lúc nãy, rốt cuộc lại đi đến bên long tháp một lần nữa, mỉm cười ngọt ngào gọi lên: “Mẫu thân!”
Thế giới của Tịch Nhan rốt cuộc hoàn toàn hỗn loạn! Nàng không biết mình nên khóc hay nên cười, không ai có thể nói cho nàng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng trước mắt, đối mặt với khuôn mặt phấn điêu ngọc mài này, tiểu cô nương này cơ hồ giống nàng khi còn bé như đúc, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng khắc chế không được muốn ngất xỉu một lần nữa, nhưng tiểu Bất Ly cũng đã leo lên trên người nàng, lôi kéo tay nàng: “Mẫu thân, dậy đi, mẫu thân đã ngủ một ngày một đêm, không thể ngủ tiếp nữa!”
Tịch Nhan dường như phải dùng hết sức lực cả cuộc đời mình mới tự thuyết phục bản thân phải bình tĩnh lại, nhìn cô bé trước mặt cười vô cùng miễn cưỡng: “Tiểu cô nương, con tên là gì?”
Nàng không tiếp xúc với trẻ con, nên cũng không biết nên dùng ngữ khí như thế nào để nói chuyện cùng cô bé này, chỉ có thử thăm dò từng bước.
“Mẫu thân, con gọi là Bất Ly, Bất Ly trong Bất Ly Bất Khí!” Tiểu Bất Ly tuổi tuy nhỏ nhưng thanh âm lại rất to, một sự buồn phiền tiến vào trong tai Tịch Nhan, Tịch Nhan cảm thấy đầu càng hôn mê.
Bất Ly, Bất Ly...... Nàng cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, sau khi suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc mới nhớ lại đã từng nhìn thấy trên hoàng bảng, đột nhiên tỉnh ngộ kêu lên: “Con là Bất Ly sao? Con chính là trưởng công chúa của Hoàng Phủ Thanh Vũ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.