Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 3 - Chương 367
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Không ai ngờ được sau khi hắn xác định được tin tức này, câu nói đầu tiên chính là: “Tốt lắm, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi lui xuống trước đi.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Lập Thiên, hắn đóng cửa sổ, đi đến nhuyễn tháp nằm xuống.
Nhưng hắn cũng không ngủ được bao lâu, ước chừng khoảng một canh giờ liền tỉnh dậy. Bởi vì ở trong mộng hắn nhìn thấy nàng, nàng ở trong thành Dự Châu khẽ cười với hắn, thản nhiên gọi hắn: “Cửu gia.”
Nhưng nàng lại có vẻ muốn nói lại thôi, nói cách khác, nàng vốn không nghĩ tới nói cho hắn biết hai người đã có con rồi.
Hắn lại nghĩ tới những lời Tịch Nhan nói khi gặp lại ngày ấy – giọt máu hoàng thất đang lưu lạc bên ngoài. Hắn nhịn không được cất tiếng cười to, không ngờ Tịch Nhan lại nghĩ đứa bé Đạm Tuyết sinh ra là con của Hoàng Phủ Thanh Vũ! Đúng vậy, không ai nghĩ đến Đạm Tuyết sẽ sinh con cho hắn, ngay cả chính bản thân hắn cũng vậy.
Nhưng mà nàng cũng không nói cho hắn biết, nàng cứ thế mà gạt hắn! Không phải nàng không muốn sinh con cho hắn sao? Vì sao lại mang thai, vì sao lại sinh con?
Giây lát sau, Hoàng Phủ Thanh Thần nhanh chóng ngồi dậy trên nhuyễn tháp, thay đổi y phục, tông cửa xông ra ngoài.
Hắn tự mình vào cung chọn lựa hai tên thị vệ đắc lực cưỡi ngựa vượt qua ngàn dặm đường thẳng tiến đến Đại Sở.
Ngựa hắn cưỡi là ngựa thượng đẳng, cho nên vừa mới xuất phát liền bỏ lại hai tên thị phía phía sau, nếu cứ tiếp tục như thế này hắn sẽ đến Đại Sở trước vài ngày. Vừa nghĩ đến điều đó, hắn liền không thể chờ đợi được nữa, hung hăng thúc ngựa, một mình phóng như bay trên đường, khoảng cách với hai tên thị vệ càng ngày càng xa, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
Hắn chỉ dùng mười ngày đã tới được thượng kinh Đại Sở, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, lại có chút chật vật, ngay cả thời gian rửa mặt thay đổi y phục cũng không màng đến, vừa vào thành liền tùy tiện kéo người ta lại, hỏi phủ Trạng Nguyên ở đâu, sau đó vội vàng đến đó.
Trong thư phòng phủ Trạng Nguyên, Trầm Mặc Ngân nhìn thị vệ gác cổng trình lên miếng ngọc bội có khắc chữ “Di”, khẽ nhíu mày cười lạnh. Hắn cũng từng nghe nói đến vị Cửu gia này dù ở Bắc Mạc cũng là người cực kỳ không tuân thủ quy củ, nhưng không ngờ đến nơi này vẫn hiểu được một chút cấp bậc lễ nghĩa, để cho hạ nhân vào thông báo chứ không xông thẳng vào phủ.
“Mới hắn vào phòng khách ngời chờ một chút, sau đó ta sẽ đến.” Trầm Mặc Ngân thản nhiên phân phó một câu.
Khi tiến vào phủ đệ trang hoàng đơn giản có chút lạnh lùng này, nội tâm Hoàng Phủ Thanh Thần liền cảm thấy đau đớn.
Đây là nơi nàng sống và lớn lên sao? Phủ đệ tuy lớn, nhưng khắp nơi đều tỏa ra sự lạnh lẽo, hắn nghe nói Trầm Mặc Ngân kia cũng người có tính tình lãnh đạm, cũng khó trách, nàng lại có tính tình như vậy.
Nhưng nhất thời, sự đau đớn trong lòng hắn từ từ biến mất chỉ vì hắn hít thở chung bầu không khí với nàng, điều đó làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Vào phòng khách, có hạ nhân dâng lên chén trà nóng cho hắn, sau đó liền lui xuống, trong phòng khách chỉ còn một mình hắn, hắn muốn tìm người hỏi một chút, thế nhưng lại tìm không thấy một ai. Sau một lúc lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần trở nên nóng nảy, đứng lên muốn đi ra phòng khách tự mình tìm Đạm Tuyết.
Không ngờ vừa mới bước chân ra cửa, hắn liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một nam tử trầm ổn xuất chúng khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khi trông thấy hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày: “Hiếm khi Di thân vương Bắc Mạc đến thăm, nếu có điều chi chậm trễ, thỉnh Vương gia thứ lỗi.”
Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức liền đoán được thân phận của hắn, nhớ tới hắn là ca ca của Đạm Tuyết, trong nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào. Nếu trực tiếp gọi là Trầm đại nhân, nghe thật quá xa lạ, nhưng nếu muốn hắn gọi “Đại cữu tử” linh tinh gì đó, hắn thật sự là không có mặt mũi nào.
Cuối cùng, không biết nên gọi như thế nào, hắn bật thốt lên một chữ “Trầm”, sau đó dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Đại ca.”
Trầm Mặc Ngân vẫn giữ bộ dáng thản nhiên như cũ, hơi khom người: “Không dám nhận.”
Thái độ như vậy quả thực có chút kỳ quái, Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy mình sắp không thể hô hấp được nữa, nên cũng cố tránh những lễ nghi xã giao phiền phức, đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn gặp Đạm Tuyết.”
“Đạm Tuyết?” Trầm Mặc Ngân ra vẻ kinh ngạc, “Xá muội với Vương gia có quan hệ gì mà Vương gia phải ngàn dặm xa xôi đến đây gặp muội ấy?”
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần sắp sửa gặp lại Đạm Tuyết nên trong lòng rất vui sướng, đồng thời cũng hiểu được, vị đại cữu tử Trạng Nguyên gia này đang muốn làm hắn khó xử. Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần hắn là người trời không sợ đất không sợ, ngay cả Thất ca là hoàng đế mà hắn còn không khách khí, nhưng hiện nay vì tên kia là huynh trưởng của Đạm Tuyết, nên hắn mới ăn nói khép nép như vậy, thế mà tên kia cũng không biết tốt xấu.
Trong nhất thời, Hoàng Phủ Thanh Thần sầm mặt xuống, ngữ khí trở nên vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Sao Trầm đại nhân đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi? Nếu Trầm đại nhân thật sự không biết, vậy liền gọi Đạm Tuyết ra đi, lúc đó sẽ hiểu được tất cả mọi chuyện.”
Trầm Mặc Ngân cũng cười lạnh một tiếng: “Ta nghĩ Vương gia thành tâm tới cửa cầu kiến, nhưng không ngờ tự cao tự đại đến đây. Như thế, Trầm phủ của ta chỉ sợ không chiêu đãi nổi Vương gia rồi, mời Vương gia đi đi.”
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức nổi lửa, đau khổ cùng áp lực nhớ nhung nhiều ngày nay bởi vì Trầm Mặc Ngân ra lệnh đuổi khách mà bùng nổ hoàn toàn, vỗ mạnh lên bàn, thiếu chút nữa là rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn hắn: “Hôm nay ta tới đây để gặp Đạm Tuyết, không phải tới để nói những điều vô nghĩa với ngươi.”
Trầm Mặc Ngân vẫn mỉm cười như cũ, đứng dậy nhìn về phía hắn: “Vương gia muốn gặp Đạm Tuyết, vậy cứ đi gặp đi.”
Hắn nói ra thật thoải mái, Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao: “Đạm Tuyết đâu?”
Sắc mặt Trầm Mặc Ngân không thay đổi: “Xá muội thích ngao du khắp nơi, thiên hạ rộng lớn như vậy, không ai biết được muội ấy hiện giờ đang ở nơi đâu?”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, chỉ hận không thể đem nam nhân trước mắt này chém thành vạn mảnh, nhưng hắn vẫn không cam lòng, vừa ra khỏi phòng khách, liền tìm kiếm khắp mọi nơi trong phủ. Cũng may Trầm phủ tuy rằng không nhỏ nhưng cũng không lớn, hắn lục tìm toàn bộ phủ đệ, thế nhưng thật sự không có thân ảnh của Đạm Tuyết!
Thoáng chốc hắn liền giống như người từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cả người giống như bị ai tạt cho một chậu nước lạnh thật to, ủ rũ bước đến tiền viện, Trầm Mặc Ngân đang đứng trên bậc thang nhìn hắn, cười lạnh: “Vương gia đã tin chưa?”
Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, đồng thời biết khó mà moi được tin tức gì từ tên nam nhân này, nghĩ đến đó liền ra khỏi Trầm phủ, tìm một khách điếm, viết một phong thơ phái người đưa đến cho Thập Nhị, bảo hắn phái cấm vệ quân trong tay đi đến Đại Sở điều tra tin tức của Đạm Tuyết. Còn hắn, vẫn ở lại Đại Sở, chờ đợi Đạm Tuyết trở về.
Cũng không ngờ được, lần này chờ đợi lại chờ được Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất binh tấn công Đại Sở một lần nữa.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Lập Thiên, hắn đóng cửa sổ, đi đến nhuyễn tháp nằm xuống.
Nhưng hắn cũng không ngủ được bao lâu, ước chừng khoảng một canh giờ liền tỉnh dậy. Bởi vì ở trong mộng hắn nhìn thấy nàng, nàng ở trong thành Dự Châu khẽ cười với hắn, thản nhiên gọi hắn: “Cửu gia.”
Nhưng nàng lại có vẻ muốn nói lại thôi, nói cách khác, nàng vốn không nghĩ tới nói cho hắn biết hai người đã có con rồi.
Hắn lại nghĩ tới những lời Tịch Nhan nói khi gặp lại ngày ấy – giọt máu hoàng thất đang lưu lạc bên ngoài. Hắn nhịn không được cất tiếng cười to, không ngờ Tịch Nhan lại nghĩ đứa bé Đạm Tuyết sinh ra là con của Hoàng Phủ Thanh Vũ! Đúng vậy, không ai nghĩ đến Đạm Tuyết sẽ sinh con cho hắn, ngay cả chính bản thân hắn cũng vậy.
Nhưng mà nàng cũng không nói cho hắn biết, nàng cứ thế mà gạt hắn! Không phải nàng không muốn sinh con cho hắn sao? Vì sao lại mang thai, vì sao lại sinh con?
Giây lát sau, Hoàng Phủ Thanh Thần nhanh chóng ngồi dậy trên nhuyễn tháp, thay đổi y phục, tông cửa xông ra ngoài.
Hắn tự mình vào cung chọn lựa hai tên thị vệ đắc lực cưỡi ngựa vượt qua ngàn dặm đường thẳng tiến đến Đại Sở.
Ngựa hắn cưỡi là ngựa thượng đẳng, cho nên vừa mới xuất phát liền bỏ lại hai tên thị phía phía sau, nếu cứ tiếp tục như thế này hắn sẽ đến Đại Sở trước vài ngày. Vừa nghĩ đến điều đó, hắn liền không thể chờ đợi được nữa, hung hăng thúc ngựa, một mình phóng như bay trên đường, khoảng cách với hai tên thị vệ càng ngày càng xa, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
Hắn chỉ dùng mười ngày đã tới được thượng kinh Đại Sở, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, lại có chút chật vật, ngay cả thời gian rửa mặt thay đổi y phục cũng không màng đến, vừa vào thành liền tùy tiện kéo người ta lại, hỏi phủ Trạng Nguyên ở đâu, sau đó vội vàng đến đó.
Trong thư phòng phủ Trạng Nguyên, Trầm Mặc Ngân nhìn thị vệ gác cổng trình lên miếng ngọc bội có khắc chữ “Di”, khẽ nhíu mày cười lạnh. Hắn cũng từng nghe nói đến vị Cửu gia này dù ở Bắc Mạc cũng là người cực kỳ không tuân thủ quy củ, nhưng không ngờ đến nơi này vẫn hiểu được một chút cấp bậc lễ nghĩa, để cho hạ nhân vào thông báo chứ không xông thẳng vào phủ.
“Mới hắn vào phòng khách ngời chờ một chút, sau đó ta sẽ đến.” Trầm Mặc Ngân thản nhiên phân phó một câu.
Khi tiến vào phủ đệ trang hoàng đơn giản có chút lạnh lùng này, nội tâm Hoàng Phủ Thanh Thần liền cảm thấy đau đớn.
Đây là nơi nàng sống và lớn lên sao? Phủ đệ tuy lớn, nhưng khắp nơi đều tỏa ra sự lạnh lẽo, hắn nghe nói Trầm Mặc Ngân kia cũng người có tính tình lãnh đạm, cũng khó trách, nàng lại có tính tình như vậy.
Nhưng nhất thời, sự đau đớn trong lòng hắn từ từ biến mất chỉ vì hắn hít thở chung bầu không khí với nàng, điều đó làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Vào phòng khách, có hạ nhân dâng lên chén trà nóng cho hắn, sau đó liền lui xuống, trong phòng khách chỉ còn một mình hắn, hắn muốn tìm người hỏi một chút, thế nhưng lại tìm không thấy một ai. Sau một lúc lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần trở nên nóng nảy, đứng lên muốn đi ra phòng khách tự mình tìm Đạm Tuyết.
Không ngờ vừa mới bước chân ra cửa, hắn liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một nam tử trầm ổn xuất chúng khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khi trông thấy hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày: “Hiếm khi Di thân vương Bắc Mạc đến thăm, nếu có điều chi chậm trễ, thỉnh Vương gia thứ lỗi.”
Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức liền đoán được thân phận của hắn, nhớ tới hắn là ca ca của Đạm Tuyết, trong nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào. Nếu trực tiếp gọi là Trầm đại nhân, nghe thật quá xa lạ, nhưng nếu muốn hắn gọi “Đại cữu tử” linh tinh gì đó, hắn thật sự là không có mặt mũi nào.
Cuối cùng, không biết nên gọi như thế nào, hắn bật thốt lên một chữ “Trầm”, sau đó dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Đại ca.”
Trầm Mặc Ngân vẫn giữ bộ dáng thản nhiên như cũ, hơi khom người: “Không dám nhận.”
Thái độ như vậy quả thực có chút kỳ quái, Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy mình sắp không thể hô hấp được nữa, nên cũng cố tránh những lễ nghi xã giao phiền phức, đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn gặp Đạm Tuyết.”
“Đạm Tuyết?” Trầm Mặc Ngân ra vẻ kinh ngạc, “Xá muội với Vương gia có quan hệ gì mà Vương gia phải ngàn dặm xa xôi đến đây gặp muội ấy?”
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần sắp sửa gặp lại Đạm Tuyết nên trong lòng rất vui sướng, đồng thời cũng hiểu được, vị đại cữu tử Trạng Nguyên gia này đang muốn làm hắn khó xử. Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần hắn là người trời không sợ đất không sợ, ngay cả Thất ca là hoàng đế mà hắn còn không khách khí, nhưng hiện nay vì tên kia là huynh trưởng của Đạm Tuyết, nên hắn mới ăn nói khép nép như vậy, thế mà tên kia cũng không biết tốt xấu.
Trong nhất thời, Hoàng Phủ Thanh Thần sầm mặt xuống, ngữ khí trở nên vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Sao Trầm đại nhân đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi? Nếu Trầm đại nhân thật sự không biết, vậy liền gọi Đạm Tuyết ra đi, lúc đó sẽ hiểu được tất cả mọi chuyện.”
Trầm Mặc Ngân cũng cười lạnh một tiếng: “Ta nghĩ Vương gia thành tâm tới cửa cầu kiến, nhưng không ngờ tự cao tự đại đến đây. Như thế, Trầm phủ của ta chỉ sợ không chiêu đãi nổi Vương gia rồi, mời Vương gia đi đi.”
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức nổi lửa, đau khổ cùng áp lực nhớ nhung nhiều ngày nay bởi vì Trầm Mặc Ngân ra lệnh đuổi khách mà bùng nổ hoàn toàn, vỗ mạnh lên bàn, thiếu chút nữa là rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn hắn: “Hôm nay ta tới đây để gặp Đạm Tuyết, không phải tới để nói những điều vô nghĩa với ngươi.”
Trầm Mặc Ngân vẫn mỉm cười như cũ, đứng dậy nhìn về phía hắn: “Vương gia muốn gặp Đạm Tuyết, vậy cứ đi gặp đi.”
Hắn nói ra thật thoải mái, Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao: “Đạm Tuyết đâu?”
Sắc mặt Trầm Mặc Ngân không thay đổi: “Xá muội thích ngao du khắp nơi, thiên hạ rộng lớn như vậy, không ai biết được muội ấy hiện giờ đang ở nơi đâu?”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, chỉ hận không thể đem nam nhân trước mắt này chém thành vạn mảnh, nhưng hắn vẫn không cam lòng, vừa ra khỏi phòng khách, liền tìm kiếm khắp mọi nơi trong phủ. Cũng may Trầm phủ tuy rằng không nhỏ nhưng cũng không lớn, hắn lục tìm toàn bộ phủ đệ, thế nhưng thật sự không có thân ảnh của Đạm Tuyết!
Thoáng chốc hắn liền giống như người từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cả người giống như bị ai tạt cho một chậu nước lạnh thật to, ủ rũ bước đến tiền viện, Trầm Mặc Ngân đang đứng trên bậc thang nhìn hắn, cười lạnh: “Vương gia đã tin chưa?”
Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, đồng thời biết khó mà moi được tin tức gì từ tên nam nhân này, nghĩ đến đó liền ra khỏi Trầm phủ, tìm một khách điếm, viết một phong thơ phái người đưa đến cho Thập Nhị, bảo hắn phái cấm vệ quân trong tay đi đến Đại Sở điều tra tin tức của Đạm Tuyết. Còn hắn, vẫn ở lại Đại Sở, chờ đợi Đạm Tuyết trở về.
Cũng không ngờ được, lần này chờ đợi lại chờ được Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất binh tấn công Đại Sở một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.