Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Quyển 4 - Chương 388

Đạm Nguỵêt Tân Lương

10/05/2013

Tiến vào những ngày mùa hè, Linh Hi vẫn rất hiếm khi được gặp Thập Nhất, tuy rằng nàng đã cố gắng hết sức, nhưng mà đối với quá nửa thời gian Thập Nhất đều ở trong cung, nàng cũng đành bất lực, không thể nào mỗi ngày đều đợi suốt đêm chỉ vì muốn thấy mặt hắn một lần.

Thời tiết càng ngày càng nóng lên, nàng lại tìm được một cách khác để được gặp hắn. Trong thời tiết lúc nào cũng nóng thế này, hơn nữa đến buổi tối, có vẻ càng oi bức đến khó chịu, vì thế Linh Hi cố ý tìm rất nhiều phương pháp để làm đồ uống lạnh, đi theo sư phó học rồi lại học, cuối cùng mới làm ra được thành phẩm.

Nàng đi tìm hắn ngay buổi tối sau đó, mang đến cho hắn một chén chè lạnh.

Lúc hắn ở thư phòng, thường không cho phép người khác quấy rầy, vì thế Linh Hi chỉ còn cách đi tìm Tần Minh thông truyền dùm mình. Thật ra Tần Minh theo lời giúp đỡ, nhưng lại nhận được hai từ từ Thập Nhất – “Không gặp”

Linh Hi cũng chẳng thèm để ý, chỉ đưa chén trè lạnh trong cho Tần Minh: “Làm phiền Tần quản gia giúp ta đưa cho Thập Nhất gia, thời tiết nóng thế này, đừng để ngài nóng đến mức đổ bệnh”

Trong thư phòng, toàn thân Thập Nhất đích thị đều là mồ hôi, cổ áo đã mở hai cúc, tuy rằng trong phòng cũng đã thả một khối băng để hạ nhiệt, nhưng thật chất chẳng có tác dụng gì cả.

Lúc Tần Minh cầm chén chè lạnh kia đưa vào, hắn lại chỉ thản nhiên hỏi nguồn gốc, rồi đem cái chén đặt qua một bên, sau đó vẫn vùi đầu xử lý công vụ.

Dười thời tiết như vậy, chè lạnh nhanh chóng biến thành chè nóng, Tần Minh đứng bên cạnh nhìn, khẽ lắc đầu, dưới đáy lòng thì thở dài.

Ngày tiếp theo, Linh Hi vẫn đến, hôm nay nàng mang đến là món Tuyết Ngẫu Ti (*). Những sợi ngó sen đắm mình trong lớp đá bào trắng như tuyết, trong thời tiết thế này, quả thật rất mê người. Thập Nhất theo thường vẫn không chịu gặp, Tần Minh thì đem Tuyết Ngẫu Ti đặt bên mép bàn, lại vẫn trơ mắt nhìn đá tan thành nước.

(*) gọi nôm na là món ngó sen đá bào :”>

Linh Hi cũng vẫn không nổi giận, ngày ngầy đưa đến rất nhiều món ngon đặc sắc, cuối cùng ngày nọ, Tần Minh cũng không thể nhìn thêm phút nào nữa, bèn mở miệng khuyên: “Thập Nhất gia, thời tiết nóng như vậy, ngài mỗi ngày đều nóng nực thế này, chỉ e sẽ hấp thu nhiệt vào người mất, hay là ngài dùng một chút đi”

Lúc đó, Thập Nhất vừa mới xử lý xong một đống việc trong tay, nhắm mắt dưỡng thần một lát, nghe Tần Minh nói vậy, liền mở mắt ra, thản nhiên nhìn chén chè lạnh: “Đây là gì vậy?”



Tần Minh nhẹ giọng nở nụ cười: “Là đậu hủ hạnh nhân ạ”

Ngừng một chút, cuối cùng Thập Nhất cầm lấy chiếc muỗng bạc, nếm thử một muỗng, chỉ cảm thấy hương vị thanh thuần, ngọt lành ngon miệng, cảm giác mát lạnh thấm tận vào tâm tỳ.

Tần Minh thấy hắn nếm một muỗng rồi trầm mặc không nói gì, nhịn không được nói: “Thập Nhất gia, mùi vị không hợp sao ạ?”

Thập Nhất dừng một chút, ném chiếc muỗng đi, lại bắt đầu xử lý những vụ việc còn dang dở.

Sau đó Linh Hi nghe nói cuối cùng hắn cũng đã nếm qua món chè của mình, thì vui mừng chỉ thiếu mỗi việc ôm Thúy Trúc nhảy dựng lên, nhưng vì Tần Minh đang đứng đây, nên không có cử chỉ nào thất thố cả, mà chỉ ríu rít nói lời cảm ơn hắn, vừa quay đi thì liền kéo Thúy Trúc đi nghiên cứu món chè lạnh mới.

Cứ như vậy, Thập Nhất ngẫu nhiên cũng sẽ nếm qua vài ba muỗng món nàng đưa đến, tuy rằng thời gian rất ít, ăn cũng chẳng được nhiều, nhưng như thế cũng đã đủ khiến Linh Hi ngày ngày vui mừng.

Một đêm nọ, lúc nàng đến đưa chè lạnh, trước thư phòng không thấy bóng dáng của Tần Minh đâu cả. Linh Hi sau khi hơi kinh ngạc, liền mơ hồ nghĩ đến điều gì, trong lòng chợt chấn động, rồi tự mình bước lên, đi đến cửa thư phòng, gõ cửa.

“Cho vào” Giọng nói của Thập Nhất trước sau như một vẫn bình thản, còn Linh Hi không nhịn được cúi đầu cười, đẩy cửa đi vào.

Hắn cúi đầu ngồi trước án thư, hơi cau mày nhìn tấu chương dưới bàn, thần thái cực kỳ chăm chú, nàng vào đến nơi, mà hắn cũng chẳng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Linh Hi chậm rãi tiến lên, đem chè lạnh để bên cạnh án thư.

Thập Nhất cầm lấy bút đề vài câu vào tấu sớ, rồi mới day day mi tâm, chốc sau, hắn nhìn đến chén chè bên cạnh bàn, thuận miệng hỏi: “Đây là món gì?”

“Hổ phách cao” Linh Hi nhẹ giọng đáp.

Thập Nhất do dư, ngẩng đầu lên, đã thấy nàng đứng ở án thư, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng hơi ửng hồng, cũng không biết là do nóng hay là do điều gì khác. Thập Nhất chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, liền cúi đầu mở tấu sớ khác ra, rồi cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Đi ra ngoài”



Linh Hi đứng một chút, cười nói: “Thập Nhất gia, người nếm thử hổ phách cao này đi, chỉ dùng nước ô mai làm, rất hợp để giải khát đấy”

Thập Nhất nhanh chóng cầm tấu sớ trong tay ném qua, mở miệng vẫn là câu nói kia: “Đi ra ngoài”

Linh Hi lại nhìn hắn một cái, vừa cười vừa nói: “Được rồi, ta không quấy rầy Thập Nhất gia. Thập Nhất gia nếm thử đi, nếu thích, sau này ta sẽ thường xuyên làm” Nói xong, nàng cũng không chờ hắn trả lời, liền nhanh chân chạy ra khỏi thư phòng, còn nhớ rõ là phải đóng cửa giúp hắn.

Thập Nhất lại cầm bút, dừng hồi lâu, lại vẫn ngập ngừng không đặt bút viết được chữ nào, cuối cùng, phiền chán rồi ném cây bút đi.

Trong vườn, Linh Hi gặp được Tần Minh không biết xuất hiện từ nơi nào, khó có được chút ngượng ngùng cười nói: “Đa tạ Tần quản gia”

“Không có gì ạ” Tần Minh trầm giọng nói, “Vương phi một lòng vì Vương gia như vậy, thân là nô tài thì đương nhiên phải suy nghĩ giúp chủ tử chứ”

Mặt Linh Hi nóng lên, hạ tầm mắt trở về khuôn viên của mình, nhưng cả một đêm chỉ lăn qua lăn lại, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Buổi tối ngày hôm sau, lúc nàng đi đến thư phòng của Thập Nhất vẫn không nhìn thấy Tần Minh đâu cả, nên giống như lần trước nàng tự mình đem chè lạnh vào thư phòng. Thập Nhất vẫn cư xử lãnh đạm với nàng, nàng cũng vẫn chẳng thèm để ý, thay đổi nhiều nguyên liệu để hắn có thể dùng món nào đó mình làm, cho dù chỉ là một hai muỗng.

Thời tiết càng ngày càng nóng, tính tình Thập Nhất cũng càng ngày càng bực dọc, mỗi khi thấy nàng, sắc mặt càng ngày càng kém. Linh Hi cũng nhìn ra được điều đó, sự bực dọc của hắn càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng lại phải nhờ Tần Minh giúp mình đem chè lạnh đưa cho hắn.

Không nhìn thấy hắn, tuy tiếc nuối, nhưng chắc nàng cũng không nỡ trơ mắt nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi thì phải? Ban đêm trăng tròn, Linh Hi cô đơn một mình ghé vào cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, suy nghĩ có chút thương cảm.

Không ngờ rằng, hôm sau đột nhiên trời đổ mưa to, cuốn sạch những ngày khô nóng, đến tối, không khí mát mẻ lạ thường. Linh Hi nhớ đến mấy ngày trước còn nhờ Tần Minh đi đưa chè lạnh, một muỗng Thập Nhất cũng chẳng hề động vào, không nhịn được mà cảm thấy thất vọng, mà nay ban đêm mát mẻ, đương nhiên cũng sẽ không thể lấy cớ để làm chè lạnh cho hắn được nữa.

Ngày hôm nay nàng ngủ rất sớm, đến sáng ngày hôm sau, lại cảm thấy đau đầu. Sức khỏe nàng trước giờ đều rất tốt, ngay cả những cơn đau đầu nhức óc cũng hiếm khi xuất hiện, vừa nói đau đầu như vậy, lại rất sợ Thúy Trúc, bất kể nói gì cũng không chịu để nàng rời giường, mà bắt nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook