Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 4 - Chương 398
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ mặt hắn, càng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại chỉ thấy hắn trầm mặc rất lâu, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, vừa muốn nói điều gì đó, hắn lại dột nhiên xoay người đi về phía doanh trại!
Trong lòng Linh Hi hoảng hốt, nên đuổi theo sau, vừa chạy được vài bước, lại nhớ là chưa lấy túi quả tre núi, lại vòng lại vài bước, mò mẫm cái túi trên mặt đất, nhặt lên ôm vào ngực, nghĩ ngợi, sợ bản thân vừa mới rơi xuống nước đã để lộ ra gương mặt vốn có, lập tức lấy bùn đất bôi lên mặt vài lần, xong xuôi mới xoay người đuổi theo bước chân hắn.
Thập Nhất đi rất nhanh, cả quãng đường đi về quân doanh cũng chưa dừng lại nửa phút, cả người Linh Hi ướt đẫm, vẻ mặt mệt mỏi, ôm chặt túi quả tre núi trong lòng chạy chậm theo sau hắn: “Thập Nhất gia, người đi chậm một chút ----”
Trong quân doanh, nhóm binh lính gác đêm đều chứng kiến một màn mờ ám, ngay khi Thập Nhất bước vào lều chủ soái, còn Linh Hi bị chặn bên ngoài không thể đi vào. Trong lòng vẫn ôm chặt túi quả tre núi, thật ra là để che đậy thân mình --- bởi vì rơi xuống nước, vải thô vốn đã dính chặt lên người, nàng sợ bị người khác phát hiện thân nữ nhi, nên căn bản không dám buông lỏng.
Đứng bên ngoài lều của Thập Nhất ngập ngừng một lúc lâu, lại cũng không thấy có động tĩnh gì, Linh Hi thì lạnh run hắt hơi một cái, suy nghĩ giây lát, chung quy cảm thấy bản thân gây cho hắn thêm phiền toái, nên ôm quả tre núi về lều bếp.
Một đám nam nhân đang ngủ say, thường ngày nàng đều rất cẩn thận ngủ ở trong một góc tối, còn tiểu Lữ thì ngủ cách nàng không xa lắm, bởi vậy nàng đã tìm ra hắn rất nhanh, lay hắn tỉnh dậy, đem quả tre núi dí vào lòng hắn, cất giọng buồn bã nói: “Quả tre núi nè, có thể ăn sống, bây giờ huynh đi đưa cho Thập Nhất gia ăn đi.”
Tiểu Lữ vốn mơ mơ màng màng, lại nghe nàng nhắc đến quả tre núi, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Ngươi quả thật đã tìm được rồi à?” Nói xong, trong lòng mới thấy có điều gì đó không đúng, nói, “Ngươi làm sao vậy? Rơi xuống nước à?”
Không phải bị rơi xuống nước mà! Linh Hi căm giận nghĩ, rơi xuống thì cũng đành chịu thôi, vì sao còn để hắn phát hiện cơ chứ!
Đương nhiên tiểu Lữ sẽ không bỏ qua cơ hội lập công, nên cũng không ngủ nữa, vui mừng ôm quả tre núi đến lều của Thập Nhất.
Linh Hi ngồi một mình trong góc lều, trong lòng như một mảnh hỗn loạn, chỉ cảm thấy trong nháy mắt trong đầu đã hiện lên rất nhiều những suy nghĩ, nhưng không có cái nào thực hiện được.
Tiểu Lữ nghe thông truyền, rất nhanh đã vào căn lều lớn của Thập Nhất, nhìn thấy Thập Nhất đang ngồi ở ghế chủ soái, sắc mặt có chút âm trầm, hẳn cũng không đáng sợ lắm, nên bước lên thỉnh an, cười nói: “Thập Nhất gia, gần đây khẩu vị của Thập Nhất gia không tốt, đây là tiểu nhân đi tìm quả tre núi về cho người, có thế giúp người thay đổi khẩu vị. Thập Nhất nên bảo trọng sức khỏe mới tốt ạ”
Thập Nhất nhìn thoáng qua chiếc túi trái cây đang nhiễu nước kia, lúc đó sắc mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc nhìn tiểu Lữ: “Thứ này do ai tìm được?”
Tiểu Lữ đã lâu chưa thấy vẻ mặt hắn như vậy, nhất thời trở nên hoảng sợ, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, cả người run lên nói: “Thập Nhất gia, món này là tiểu nhân sai ngươi đi hái về ....”
Thập Nhất phiền chán đập mấy cái lên bàn: “Đi ra ngoài!”
Tiểu Lữ nghe thế, không ngừng chạy trối chết khỏi lều trại, nhưng vẫn sợ đến mức hai chân phát run.
Trong lều trại, Thập Nhất vẫn ngồi yên không nhúc nhích đằng kia, nhìn túi trái cây trước mặt, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Ước chừng một nén nhang sau, phó tướng bên cạnh Thập Nhất đi đến trước lều bếp, gọi người bên trong dậy hết: “Trong lều các ngươi có ai họ Tiết không, Thập Nhất gia muốn gặp hắn.”
Lúc đó, Linh Hi đang lui trong góc, nghe vậy, ngẩng đầu mạnh lên, trong lòng ý nghĩ đầu tiên vẫn là chạy trốn, sợ sẽ mang đến cho hắn thêm phiền toái. Nhưng mà Triệu Huy đã thấy nàng, sắc mặt không tốt nói: “Tiết Lâm, Thập Nhất gia muốn gặp ngươi, còn không mau đi?”
Linh Hi vẫn ôm chặt bản thân, không tình nguyện bước lên đây, Triều Huy vừa thấy dáng vẻ chật vật của nàng liền nhíu mày: “Rửa mặt trước đi.”
Nghe vậy, Linh Hi không nhịn được liền tỏ vẻ khinh thường – rửa mặt, vì sao còn muốn nàng rửa sạch bùn trên mặt kia chứ?
Theo phó tướng của Thập Nhất đi vào trước sảnh lều, lần này, thủ vệ canh gác rốt cuộc không chặn nàng lại nữa. Linh Hi cẩn thận bước vào, nhất thời lều trại của chủ soái thật không giống như nàng nghĩ, mà lại cực kỳ ấm áp. Còn Thập Nhất ngồi ở vị trí chủ thượng, cúi đầu nghiên cứu một bức bản đồ quân sự, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.
Linh Hi chỉ đứng ở đó, cũng không dám quấy rầy hắn, nhưng mà đứng hồi lâu, đúng là vẫn không thể chịu thêm được nữa, lại hắt hơi một cái.
Thập Nhất rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, mày nhanh chóng cau lại, chỉ vào một bộ quần áo binh linh bên cạnh, thấp giọng nói: “Thay bộ y phục này vào.”
Đầu tiên Linh Hi ngẩn ra, sau đó trong lòng không thể ngăn được cảm giác vui vẻ, bước lên ôm bộ binh phục kia vào lòng.
Hóa ra phòng bên trong đã chuẩn bị nước ấm và khăn mặt sạch sẽ, trong lòng Linh Hi cảm động, thay đổi binh phục, rồi lấy nước gội đầu một chút, do dự chốc lát, vẫn không lau sạch bùn đất trên mặt, xong hết mới đi ra ngoài, thấy Thập Nhất vẫn ngồi ở đằng kia, lúc này mới mở lời: “Thập Nhất gia, ta không phải cố ý đem đến cho người thêm phiền toái đâu, người có thể vẫn làm như không biết ta có mặt ở đây là được.”
Thập Nhất hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn nàng, lại lập tức lại cau mày: “Lau cho sạch mặt đi.”
Linh Hi cắn môi, xấu hổ cười nói: “Vậy, nơi này của Thập Nhất gia có lọ nghẹ không?”
Thập Nhất không nhịn được day day huyết thái dương, Linh Hi thấy sắc mặt hắn thật sự rất khó coi, rốt cuộc đành đi vào trong cầm khăn lau sạch mặt, lại cảm thấy đau, thế mới nhớ là mặt mình đập mạnh vào cây nên bị trầy da.
Bởi vậy lúc nàng lần nữa xuất hiện trước mặt Thập Nhất, vẻ mặt vẫn chật vật như cũ, chỉ là lần này không còn là bùn đất nữa, mà là vết thương.
Sắc mặt Thập Nhất so với khi nãy mà nói, thì giờ càng thêm khó coi hơn vài phần, dừng một lát, mới đè nén lửa giận trong lòng, thản nhiên nói: “Đi vào trong nghỉ ngơi, ngày mai ta phái người đưa cô hồi kinh.”
“Ta không đi” Linh Hi lập tức mở miệng nói, “Ta không về đâu, ta nán lại trong quân đội cũng được mà.” Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp hắn, nàng sẽ vẫn ở lại đến ngày đại quân khải hoàn luôn ấy chứ.
Thập Nhất cười lạnh một tiếng: “Ở lại cũng được? Ta không biết là thiên kim của Hộ Quốc công, ở giữa một đám nam nhân cũng có thể như cá gặp nước đến vậy.”
Sao Linh Hi lại không nghe ra ý tứ trong lời hắn nói chứ, lập tức cắn răng nói: “Chuyện này không cần người quan tâm, dù sao người cứ coi như hôm nay chưa từng thấy ta, không phải là được rồi sao?”
“Không cần ta quan tâm?” Thập Nhất thản nhiên quét mắt nhìn nàng, “Cô cũng biết, nữ tữ lẫn vào quân doanh, là tội chết.”
Trong lòng Linh Hi hoảng hốt, nên đuổi theo sau, vừa chạy được vài bước, lại nhớ là chưa lấy túi quả tre núi, lại vòng lại vài bước, mò mẫm cái túi trên mặt đất, nhặt lên ôm vào ngực, nghĩ ngợi, sợ bản thân vừa mới rơi xuống nước đã để lộ ra gương mặt vốn có, lập tức lấy bùn đất bôi lên mặt vài lần, xong xuôi mới xoay người đuổi theo bước chân hắn.
Thập Nhất đi rất nhanh, cả quãng đường đi về quân doanh cũng chưa dừng lại nửa phút, cả người Linh Hi ướt đẫm, vẻ mặt mệt mỏi, ôm chặt túi quả tre núi trong lòng chạy chậm theo sau hắn: “Thập Nhất gia, người đi chậm một chút ----”
Trong quân doanh, nhóm binh lính gác đêm đều chứng kiến một màn mờ ám, ngay khi Thập Nhất bước vào lều chủ soái, còn Linh Hi bị chặn bên ngoài không thể đi vào. Trong lòng vẫn ôm chặt túi quả tre núi, thật ra là để che đậy thân mình --- bởi vì rơi xuống nước, vải thô vốn đã dính chặt lên người, nàng sợ bị người khác phát hiện thân nữ nhi, nên căn bản không dám buông lỏng.
Đứng bên ngoài lều của Thập Nhất ngập ngừng một lúc lâu, lại cũng không thấy có động tĩnh gì, Linh Hi thì lạnh run hắt hơi một cái, suy nghĩ giây lát, chung quy cảm thấy bản thân gây cho hắn thêm phiền toái, nên ôm quả tre núi về lều bếp.
Một đám nam nhân đang ngủ say, thường ngày nàng đều rất cẩn thận ngủ ở trong một góc tối, còn tiểu Lữ thì ngủ cách nàng không xa lắm, bởi vậy nàng đã tìm ra hắn rất nhanh, lay hắn tỉnh dậy, đem quả tre núi dí vào lòng hắn, cất giọng buồn bã nói: “Quả tre núi nè, có thể ăn sống, bây giờ huynh đi đưa cho Thập Nhất gia ăn đi.”
Tiểu Lữ vốn mơ mơ màng màng, lại nghe nàng nhắc đến quả tre núi, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Ngươi quả thật đã tìm được rồi à?” Nói xong, trong lòng mới thấy có điều gì đó không đúng, nói, “Ngươi làm sao vậy? Rơi xuống nước à?”
Không phải bị rơi xuống nước mà! Linh Hi căm giận nghĩ, rơi xuống thì cũng đành chịu thôi, vì sao còn để hắn phát hiện cơ chứ!
Đương nhiên tiểu Lữ sẽ không bỏ qua cơ hội lập công, nên cũng không ngủ nữa, vui mừng ôm quả tre núi đến lều của Thập Nhất.
Linh Hi ngồi một mình trong góc lều, trong lòng như một mảnh hỗn loạn, chỉ cảm thấy trong nháy mắt trong đầu đã hiện lên rất nhiều những suy nghĩ, nhưng không có cái nào thực hiện được.
Tiểu Lữ nghe thông truyền, rất nhanh đã vào căn lều lớn của Thập Nhất, nhìn thấy Thập Nhất đang ngồi ở ghế chủ soái, sắc mặt có chút âm trầm, hẳn cũng không đáng sợ lắm, nên bước lên thỉnh an, cười nói: “Thập Nhất gia, gần đây khẩu vị của Thập Nhất gia không tốt, đây là tiểu nhân đi tìm quả tre núi về cho người, có thế giúp người thay đổi khẩu vị. Thập Nhất nên bảo trọng sức khỏe mới tốt ạ”
Thập Nhất nhìn thoáng qua chiếc túi trái cây đang nhiễu nước kia, lúc đó sắc mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc nhìn tiểu Lữ: “Thứ này do ai tìm được?”
Tiểu Lữ đã lâu chưa thấy vẻ mặt hắn như vậy, nhất thời trở nên hoảng sợ, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, cả người run lên nói: “Thập Nhất gia, món này là tiểu nhân sai ngươi đi hái về ....”
Thập Nhất phiền chán đập mấy cái lên bàn: “Đi ra ngoài!”
Tiểu Lữ nghe thế, không ngừng chạy trối chết khỏi lều trại, nhưng vẫn sợ đến mức hai chân phát run.
Trong lều trại, Thập Nhất vẫn ngồi yên không nhúc nhích đằng kia, nhìn túi trái cây trước mặt, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Ước chừng một nén nhang sau, phó tướng bên cạnh Thập Nhất đi đến trước lều bếp, gọi người bên trong dậy hết: “Trong lều các ngươi có ai họ Tiết không, Thập Nhất gia muốn gặp hắn.”
Lúc đó, Linh Hi đang lui trong góc, nghe vậy, ngẩng đầu mạnh lên, trong lòng ý nghĩ đầu tiên vẫn là chạy trốn, sợ sẽ mang đến cho hắn thêm phiền toái. Nhưng mà Triệu Huy đã thấy nàng, sắc mặt không tốt nói: “Tiết Lâm, Thập Nhất gia muốn gặp ngươi, còn không mau đi?”
Linh Hi vẫn ôm chặt bản thân, không tình nguyện bước lên đây, Triều Huy vừa thấy dáng vẻ chật vật của nàng liền nhíu mày: “Rửa mặt trước đi.”
Nghe vậy, Linh Hi không nhịn được liền tỏ vẻ khinh thường – rửa mặt, vì sao còn muốn nàng rửa sạch bùn trên mặt kia chứ?
Theo phó tướng của Thập Nhất đi vào trước sảnh lều, lần này, thủ vệ canh gác rốt cuộc không chặn nàng lại nữa. Linh Hi cẩn thận bước vào, nhất thời lều trại của chủ soái thật không giống như nàng nghĩ, mà lại cực kỳ ấm áp. Còn Thập Nhất ngồi ở vị trí chủ thượng, cúi đầu nghiên cứu một bức bản đồ quân sự, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.
Linh Hi chỉ đứng ở đó, cũng không dám quấy rầy hắn, nhưng mà đứng hồi lâu, đúng là vẫn không thể chịu thêm được nữa, lại hắt hơi một cái.
Thập Nhất rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, mày nhanh chóng cau lại, chỉ vào một bộ quần áo binh linh bên cạnh, thấp giọng nói: “Thay bộ y phục này vào.”
Đầu tiên Linh Hi ngẩn ra, sau đó trong lòng không thể ngăn được cảm giác vui vẻ, bước lên ôm bộ binh phục kia vào lòng.
Hóa ra phòng bên trong đã chuẩn bị nước ấm và khăn mặt sạch sẽ, trong lòng Linh Hi cảm động, thay đổi binh phục, rồi lấy nước gội đầu một chút, do dự chốc lát, vẫn không lau sạch bùn đất trên mặt, xong hết mới đi ra ngoài, thấy Thập Nhất vẫn ngồi ở đằng kia, lúc này mới mở lời: “Thập Nhất gia, ta không phải cố ý đem đến cho người thêm phiền toái đâu, người có thể vẫn làm như không biết ta có mặt ở đây là được.”
Thập Nhất hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn nàng, lại lập tức lại cau mày: “Lau cho sạch mặt đi.”
Linh Hi cắn môi, xấu hổ cười nói: “Vậy, nơi này của Thập Nhất gia có lọ nghẹ không?”
Thập Nhất không nhịn được day day huyết thái dương, Linh Hi thấy sắc mặt hắn thật sự rất khó coi, rốt cuộc đành đi vào trong cầm khăn lau sạch mặt, lại cảm thấy đau, thế mới nhớ là mặt mình đập mạnh vào cây nên bị trầy da.
Bởi vậy lúc nàng lần nữa xuất hiện trước mặt Thập Nhất, vẻ mặt vẫn chật vật như cũ, chỉ là lần này không còn là bùn đất nữa, mà là vết thương.
Sắc mặt Thập Nhất so với khi nãy mà nói, thì giờ càng thêm khó coi hơn vài phần, dừng một lát, mới đè nén lửa giận trong lòng, thản nhiên nói: “Đi vào trong nghỉ ngơi, ngày mai ta phái người đưa cô hồi kinh.”
“Ta không đi” Linh Hi lập tức mở miệng nói, “Ta không về đâu, ta nán lại trong quân đội cũng được mà.” Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp hắn, nàng sẽ vẫn ở lại đến ngày đại quân khải hoàn luôn ấy chứ.
Thập Nhất cười lạnh một tiếng: “Ở lại cũng được? Ta không biết là thiên kim của Hộ Quốc công, ở giữa một đám nam nhân cũng có thể như cá gặp nước đến vậy.”
Sao Linh Hi lại không nghe ra ý tứ trong lời hắn nói chứ, lập tức cắn răng nói: “Chuyện này không cần người quan tâm, dù sao người cứ coi như hôm nay chưa từng thấy ta, không phải là được rồi sao?”
“Không cần ta quan tâm?” Thập Nhất thản nhiên quét mắt nhìn nàng, “Cô cũng biết, nữ tữ lẫn vào quân doanh, là tội chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.