Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 4 - Chương 405
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Ban đêm, trong doanh trướngcủa chủ soái.
“...... Đám mọi rợ kia còn muốn tập hợp lại chống đối quân đội Bắc Mạc chúng ta, không phải bọn chúng không biết tự lượng sức mình thì là gì? Thủ lĩnh của bọn chúng gọi là gì nhỉ?......”
Thập Nhất vốn đang thất thần nghe thanh âm tục tằng của Tả tướng quân nên phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ:“Xích liệt.”
“Đúng!” Tả tướng quân mạnh vỗ mạnh lên bàn,“Cái lũ mọi rợ lúc này đang hối hả ngược xuôi, thật là vui đến quên trời quên đất!”
Trong doanh trướng nhất thời vang lên một trận cười nghiêng ngả, Thập Nhất cũng khẽ cười ra tiếng.
Mành che củađại trướng đột nhiên bị xốc lên, mọi người đồng thời nhìn ra, thì ra là Linh Himangtheo khay rượu và thức ăn đi vào đại trướng. Sau khi tiến vào, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn bất luận kẻ nào một cái, lập tức bày rượu và thức ăn lên bàn.
Mày của Thập Nhất hơi nhếch lên, chợt Từ Dương chỉ vào Linh Hi cao giọng cười nói:“Nói ra các người cũng không tin được đâu, ta ở trong quân doanh mười mấy năm trời nhưng chưa bao giờ kén chọn thức ăn, nhưng hôm qua đượcnếm thử rượu và thức ăn của tên tiểu tử này, những thứ khác đều ăn không vô nữa, các ngươi nói xem có kỳ lạ hay không? Cho nên ta ra lệnh cho hắn tối nay làm chút rượu và thức ăn cho các người nếm thử! Thập Nhất gia, đến đây, ngài cũng thử xem.”
Trong trướng cũng chỉ có một mình hắn cười nói, sắc mặt những người khác đều có chút xấu hổ.
Từ Dương là một người cực kỳ hào sảng, nhưng cũng nhận thấy được không khí có chỗ nào đó không đúng, nhìn trái nhìn phải vào cái:“Làm sao vậy?”
Tả tướng quân ho khan một tiếng, quay mặt đi. Lúc trước còn có lời đồn đại tên tiểu tử gọi là Tiết Lâm này chính là nam sủng của Thập Nhất gia, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, chỉ có tênTừ Dương này không thèm quan tâm tới lời đồn đãi, thế cho nên không biết nhân vật chính của tin đồn kia đang ở ngay trước mắt mình.
Thập Nhất liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, lúc này mới thản nhiên nở nụ cười, nói với mọi người:“Nếu như thế mọi người đều lại đây ăn một chút, nếm thử xem tay nghề đã làm cho Từ tướng quân khen không dứt miệng đi.”
Từ Dương cũng không để tâm nhiều, lập tức lôi kéo mọi người cùng nhau đến nếm thử. Thập Nhất cũng không có khẩu vịgì, nên vẫn không động đũa, chính là ngẫu nhiên giương mắt nhìn xem Linh Hi vẫn đứng yên không nhúc nhích ở một bên. Trên khuôn mặt thiếu đi nụ cười, thật đúng là làm cho người ta không quen được.
Linh Hi quay đầu nhìn một bên, chỉ để lại cho hắn một bên mặt. Đưa rượu và thức ăn vào đây vốn không phải là ý nguyện của nàng, nếu không phảidoTừ Dương ra lệnh, nàng nhất định không bao giờ chủ động vào đây.
Không lâu sau, Thập Nhất đột nhiên đứng dậy, nói:“Các ngươi chậm dùng, ta thay đổi xiêm y xong sẽ trở lại.”
Rốt cuộc hắn vẫn là người xuất thân từ hoàng tộc, tuy rằng đang ở trong quân, nhưng vẫn còn duy trì lễ tiết khí độcủa mình, toàn bộ võ tướng đều tự trách bản thân quá thất thố, vừa nhìn thấy hắn đi vào nội trướng, mọi người đều tạm dừngđũa. Tả tướng quân kéo Từ Dương vẫn đang há mồm uống rượu ăn thịt như cũ lại gần, ánh mắt nhìn Linh Hi, nói khẽ với hắn một câu.
“Phụt” một tiếng, một ngụm rượu trong miệng Từ Dương phun ra, một bàn đồ ănđều bị dính rượu. Hắn không thể tin ngẩng đầu liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, kinh ngạc nói:“Tiểu Tiết, thì ra ngươi chính là 'người kia' của Thập Nhất gia...... Ấy chà......” Hắn không tiếp tục nói nữa, ngược lại dùng ánh mắt nhìn Linh Hi từ trên xuống dưới, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cũng không phải không thể nào, xem tên tiểu tử này bộ dạng mi thanh mục tú, Thập Nhất gia lại là người đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, trong lúckiềm chế không được cũng là bình thường.
Linh Hi bị ánh mắt có vẻ thông suốt của hắn làm cho khuôn mặt đỏ bừng, những người khác vừa nhìn thấy tình hìnhnày làm sao còn dám tiếp tục giả ngốc nữa, trong chốc lát liền liên tiếp đứng dậy cáo lui, tiện thể quăng cho Từ Dương nhiệm vụ cáo từ với Thập Nhất gia.
Linh Hi cắn chặt răng, cũng muốn xoay người đi ra ngoài, Từ Dương vội đứng dậy ngăn nàng lại:“Đừng đừng đừng, ngươi chớ đi, mọi thứ còn chưathu dọn, đi cái gì mà đi chứ.”
Thập Nhất đúng lúc này từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tình hình này cũng không kinh ngạc, có lẽ là đã nghe được những lời vừa rồi, cúi đầu ho một tiếng rồi ngồi xuống.
Từ Dương nở nụ cười:“Thập Nhất gia, ngài đã tới, mọi người đột nhiên nhớ tới còn có một đám binh lính thao luyện chưa xong, cho nên tất cả cáo lui rồi. Thập Nhất gia ngài nên nghỉ ngơi cho tốt, tiểu Tiết, ngươi phải hầu hạ Thập Nhất gia thật cẩn thận!” Nói xong, hắn xoay người liền không ngừng chạy ra ngoài.
Trong trướng giờ chỉ còn lại Thập Nhất cùng Linh Hi, cả hai đều bởi vì lời nói cuối cùng có thâm ý khác của hắn mà có chút xấu hổ. Linh Hitức giận muốn dậm chân, kiên trì tiến lên bắt đầu thu dọn đống chén bát hỗn độn trên bàn.
Thập Nhất ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn nàng một cái, rốt cuộcmở miệng:“Làm ra vẻ làm chi, ta sẽ gọi người tới thu dọn.”
Linh Hi nói:“Không cần, ta đã làm quen rồi.”
Thập Nhất bất ngờ đứng dậy, đè lại bàn tay bận rộn không ngừng của nàng, trong giọng nói tựa hồ mang theo sự tức giận:“Ta nói không cần nàng làm.”
Linh Hi cũng nổi giận, ngẩng đầu nhìn hắn:“Vậy ta đây nên làm gì? Hầu hạ Thập Nhất gia ngài sao?”
Ánh mắt hắn tựa hồ ngưng trọng lại, bất động nhìn nàng.
Linh Hi tránh một chút, không giãy ra, rốt cuộc cũng cứng người lại.
“Nàng rốt cuộc đang làm mình làm mẩy điều gì chứ?” Hắn lại mở miệng, thanh âm hơi trầm xuống.
Linh Hi tựa hồ chấn động, nâng mắt nhìn về phía hắn, bỗng nhiên nở nụ cười:“Sớm biết rằng làm mình làm mẩy như vậy mới có thể làm cho Thập Nhất gia liếc mắt nhìn ta, nói với ta như vậy, ta nên làm mình làm mẩy từ sớm rồi phải không?”
Thập Nhất giật mình. Trong nháy mắt, hắn nhớ tới Mẫu Đơn. Mẫu Đơn là nữ tử ôn nhu ẩn nhẫn, cũng từng làm mình làm mẩy với hắn, nhưng mặc dù trong lòng không được thoải mái, nàng cũng vẫn ôn nhu, chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng chỉ cần nàng cúi đầu, hắn liền nhìn ra được. Mà nữ tử trước mặt này, lại hoàn toàn khác biệt, nàng làm mình làm mẩy, nói với hắn những lời lạnh nhạt, nhưng hắn lại chú ý nàng đang làm mình làm mẩy với hắn?
Trong thoáng chốc, hắn đột nhiên chán ghét bản thân mình, vội buông lỏng Linh Hira, thản nhiên nói:“Hai ngày nữa ta sẽ phái người đưa nàng hồi kinh.”
Linh Hi cắn môi dưới nhìn hắn, bỗng nhiên nói:“Hoàng Phủ Thanh Dung, ngoại trừ trốn tránh, chàng còn có thể làm được gì? Sau cái chết của Mẫu Đơn chàng bắt đầu trốn tránh, chàng muốn chạy trốn tới khi nào?”
Hắn không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới Mẫu Đơn, trong nháy mắt ánh mắt liền ám trầm xuống, gân xanh trên trán cũng hiện ra, mắt lạnh nhìn nàng.
Linh Hi cơ hồ không chút nghi ngờ, nếu hắn không phải là Thập Nhất Vương gia có giáo dưỡng cẩn thận, nhất định sẽ động thủ với nàng. Nhưng nàng vẫn nhịn không được, cười lạnh nói:“Ngay đếnThất tẩu của chàng, chàng vẫn đang trốn tránh, không phải sao?”
“...... Đám mọi rợ kia còn muốn tập hợp lại chống đối quân đội Bắc Mạc chúng ta, không phải bọn chúng không biết tự lượng sức mình thì là gì? Thủ lĩnh của bọn chúng gọi là gì nhỉ?......”
Thập Nhất vốn đang thất thần nghe thanh âm tục tằng của Tả tướng quân nên phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ:“Xích liệt.”
“Đúng!” Tả tướng quân mạnh vỗ mạnh lên bàn,“Cái lũ mọi rợ lúc này đang hối hả ngược xuôi, thật là vui đến quên trời quên đất!”
Trong doanh trướng nhất thời vang lên một trận cười nghiêng ngả, Thập Nhất cũng khẽ cười ra tiếng.
Mành che củađại trướng đột nhiên bị xốc lên, mọi người đồng thời nhìn ra, thì ra là Linh Himangtheo khay rượu và thức ăn đi vào đại trướng. Sau khi tiến vào, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn bất luận kẻ nào một cái, lập tức bày rượu và thức ăn lên bàn.
Mày của Thập Nhất hơi nhếch lên, chợt Từ Dương chỉ vào Linh Hi cao giọng cười nói:“Nói ra các người cũng không tin được đâu, ta ở trong quân doanh mười mấy năm trời nhưng chưa bao giờ kén chọn thức ăn, nhưng hôm qua đượcnếm thử rượu và thức ăn của tên tiểu tử này, những thứ khác đều ăn không vô nữa, các ngươi nói xem có kỳ lạ hay không? Cho nên ta ra lệnh cho hắn tối nay làm chút rượu và thức ăn cho các người nếm thử! Thập Nhất gia, đến đây, ngài cũng thử xem.”
Trong trướng cũng chỉ có một mình hắn cười nói, sắc mặt những người khác đều có chút xấu hổ.
Từ Dương là một người cực kỳ hào sảng, nhưng cũng nhận thấy được không khí có chỗ nào đó không đúng, nhìn trái nhìn phải vào cái:“Làm sao vậy?”
Tả tướng quân ho khan một tiếng, quay mặt đi. Lúc trước còn có lời đồn đại tên tiểu tử gọi là Tiết Lâm này chính là nam sủng của Thập Nhất gia, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, chỉ có tênTừ Dương này không thèm quan tâm tới lời đồn đãi, thế cho nên không biết nhân vật chính của tin đồn kia đang ở ngay trước mắt mình.
Thập Nhất liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, lúc này mới thản nhiên nở nụ cười, nói với mọi người:“Nếu như thế mọi người đều lại đây ăn một chút, nếm thử xem tay nghề đã làm cho Từ tướng quân khen không dứt miệng đi.”
Từ Dương cũng không để tâm nhiều, lập tức lôi kéo mọi người cùng nhau đến nếm thử. Thập Nhất cũng không có khẩu vịgì, nên vẫn không động đũa, chính là ngẫu nhiên giương mắt nhìn xem Linh Hi vẫn đứng yên không nhúc nhích ở một bên. Trên khuôn mặt thiếu đi nụ cười, thật đúng là làm cho người ta không quen được.
Linh Hi quay đầu nhìn một bên, chỉ để lại cho hắn một bên mặt. Đưa rượu và thức ăn vào đây vốn không phải là ý nguyện của nàng, nếu không phảidoTừ Dương ra lệnh, nàng nhất định không bao giờ chủ động vào đây.
Không lâu sau, Thập Nhất đột nhiên đứng dậy, nói:“Các ngươi chậm dùng, ta thay đổi xiêm y xong sẽ trở lại.”
Rốt cuộc hắn vẫn là người xuất thân từ hoàng tộc, tuy rằng đang ở trong quân, nhưng vẫn còn duy trì lễ tiết khí độcủa mình, toàn bộ võ tướng đều tự trách bản thân quá thất thố, vừa nhìn thấy hắn đi vào nội trướng, mọi người đều tạm dừngđũa. Tả tướng quân kéo Từ Dương vẫn đang há mồm uống rượu ăn thịt như cũ lại gần, ánh mắt nhìn Linh Hi, nói khẽ với hắn một câu.
“Phụt” một tiếng, một ngụm rượu trong miệng Từ Dương phun ra, một bàn đồ ănđều bị dính rượu. Hắn không thể tin ngẩng đầu liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, kinh ngạc nói:“Tiểu Tiết, thì ra ngươi chính là 'người kia' của Thập Nhất gia...... Ấy chà......” Hắn không tiếp tục nói nữa, ngược lại dùng ánh mắt nhìn Linh Hi từ trên xuống dưới, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cũng không phải không thể nào, xem tên tiểu tử này bộ dạng mi thanh mục tú, Thập Nhất gia lại là người đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, trong lúckiềm chế không được cũng là bình thường.
Linh Hi bị ánh mắt có vẻ thông suốt của hắn làm cho khuôn mặt đỏ bừng, những người khác vừa nhìn thấy tình hìnhnày làm sao còn dám tiếp tục giả ngốc nữa, trong chốc lát liền liên tiếp đứng dậy cáo lui, tiện thể quăng cho Từ Dương nhiệm vụ cáo từ với Thập Nhất gia.
Linh Hi cắn chặt răng, cũng muốn xoay người đi ra ngoài, Từ Dương vội đứng dậy ngăn nàng lại:“Đừng đừng đừng, ngươi chớ đi, mọi thứ còn chưathu dọn, đi cái gì mà đi chứ.”
Thập Nhất đúng lúc này từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tình hình này cũng không kinh ngạc, có lẽ là đã nghe được những lời vừa rồi, cúi đầu ho một tiếng rồi ngồi xuống.
Từ Dương nở nụ cười:“Thập Nhất gia, ngài đã tới, mọi người đột nhiên nhớ tới còn có một đám binh lính thao luyện chưa xong, cho nên tất cả cáo lui rồi. Thập Nhất gia ngài nên nghỉ ngơi cho tốt, tiểu Tiết, ngươi phải hầu hạ Thập Nhất gia thật cẩn thận!” Nói xong, hắn xoay người liền không ngừng chạy ra ngoài.
Trong trướng giờ chỉ còn lại Thập Nhất cùng Linh Hi, cả hai đều bởi vì lời nói cuối cùng có thâm ý khác của hắn mà có chút xấu hổ. Linh Hitức giận muốn dậm chân, kiên trì tiến lên bắt đầu thu dọn đống chén bát hỗn độn trên bàn.
Thập Nhất ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn nàng một cái, rốt cuộcmở miệng:“Làm ra vẻ làm chi, ta sẽ gọi người tới thu dọn.”
Linh Hi nói:“Không cần, ta đã làm quen rồi.”
Thập Nhất bất ngờ đứng dậy, đè lại bàn tay bận rộn không ngừng của nàng, trong giọng nói tựa hồ mang theo sự tức giận:“Ta nói không cần nàng làm.”
Linh Hi cũng nổi giận, ngẩng đầu nhìn hắn:“Vậy ta đây nên làm gì? Hầu hạ Thập Nhất gia ngài sao?”
Ánh mắt hắn tựa hồ ngưng trọng lại, bất động nhìn nàng.
Linh Hi tránh một chút, không giãy ra, rốt cuộc cũng cứng người lại.
“Nàng rốt cuộc đang làm mình làm mẩy điều gì chứ?” Hắn lại mở miệng, thanh âm hơi trầm xuống.
Linh Hi tựa hồ chấn động, nâng mắt nhìn về phía hắn, bỗng nhiên nở nụ cười:“Sớm biết rằng làm mình làm mẩy như vậy mới có thể làm cho Thập Nhất gia liếc mắt nhìn ta, nói với ta như vậy, ta nên làm mình làm mẩy từ sớm rồi phải không?”
Thập Nhất giật mình. Trong nháy mắt, hắn nhớ tới Mẫu Đơn. Mẫu Đơn là nữ tử ôn nhu ẩn nhẫn, cũng từng làm mình làm mẩy với hắn, nhưng mặc dù trong lòng không được thoải mái, nàng cũng vẫn ôn nhu, chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng chỉ cần nàng cúi đầu, hắn liền nhìn ra được. Mà nữ tử trước mặt này, lại hoàn toàn khác biệt, nàng làm mình làm mẩy, nói với hắn những lời lạnh nhạt, nhưng hắn lại chú ý nàng đang làm mình làm mẩy với hắn?
Trong thoáng chốc, hắn đột nhiên chán ghét bản thân mình, vội buông lỏng Linh Hira, thản nhiên nói:“Hai ngày nữa ta sẽ phái người đưa nàng hồi kinh.”
Linh Hi cắn môi dưới nhìn hắn, bỗng nhiên nói:“Hoàng Phủ Thanh Dung, ngoại trừ trốn tránh, chàng còn có thể làm được gì? Sau cái chết của Mẫu Đơn chàng bắt đầu trốn tránh, chàng muốn chạy trốn tới khi nào?”
Hắn không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới Mẫu Đơn, trong nháy mắt ánh mắt liền ám trầm xuống, gân xanh trên trán cũng hiện ra, mắt lạnh nhìn nàng.
Linh Hi cơ hồ không chút nghi ngờ, nếu hắn không phải là Thập Nhất Vương gia có giáo dưỡng cẩn thận, nhất định sẽ động thủ với nàng. Nhưng nàng vẫn nhịn không được, cười lạnh nói:“Ngay đếnThất tẩu của chàng, chàng vẫn đang trốn tránh, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.