Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 4 - Chương 409
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Thập Nhất giống như bị giật mình, cuối cùng, mới nói:“Ừ. Theo ta trở về doanh trướng đi.”
Hắn xoay người liền đi về hướng quân doanh, lúc này đổi lại là Linh Hi ngây ngẩn cả người, khi phục hồi tinh thần lại, nàng vội đuổi theo, tiến lên ngăn ở trước mặt hắn, sau khi nghĩ nghĩ, nói:“Ta không nói muốn cùng chàng trở về quân doanh, ta muốn hồi kinh với các thị vệ do Thập Nhị đệ phái tới.”
Thập Nhất nhìn nàng một cái, môi tựa hồ giật giật, nhưng cuối cùng lại không nói đều gì, nhấc chân tiếp tục đi về phía quân doanh.
Linh Hi cắn chặt răng, lại tiếp tục đuổi theo hắn, chính là lúc này đây, từ phía sau ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào ngực hắn, lớn tiếng nói:“Hoàng Phủ Thanh Dung, ta không cần chàng cho ta hy vọng giả tạo này, chàng chán ghét ta thì cứ chán ghét ta, không cần chịu đựng không nói ra. Ta chỉ muốn chàng vui vẻ mà thôi, chưa từng nghĩ tới muốn thành gánh nặng cho chàng. Đêm qua, chàng xem ta trở thành ai cũng được, coi như là một giấc mộng đi, ta sẽ quên, ta không cần chàng vì thế mà giả vờ đối xử tốt với ta! Chàng như vậy, ta sẽ tiếp tục quấn quít lấy chàng, chàng không chê phiền sao?”
Thập Nhất hơi nhướng mày, trong mắt tựa hồ có mờ mịt chợt lóe rồi tắt, một lát sau, lại hóa thành lạnh lùng:“Nàng là ai, ta thật sự rất rõ ràng.”
Tinh thần Linh Hi bị kiềm hãm, những lời này của hắn là có ý tứ gì?
Khi nàng còn đang cân nhắc, Thập Nhất rõ ràng có chút không kiên nhẫn, thoát khỏi vòng tay của nàng đang quấn bên hông mình, đi về phía trước.
Linh Hi lại một lần nữa bị hắn bỏ lại phía sau, sau một lát, lại đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, cuối cùng lại đuổi theo hắn, khóe miệng mỉm cười:“Ta với chàng trở về doanh trướng.”
Hắn nói, nàng là ai, ta thật sự rất rõ ràng. Những lời này có ý tứ vô cùng minh xác, nhưng lại tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy. Nhưng Linh Hi lại thà rằng tin tưởng hắn nói đêm qua, khi hắn thân thiếtvới nàng, hắn biết nàng là ai. Nàng là Tiết Linh Hi, không phải Mẫu Đơn, không phải hắn nghĩ đến người khác. Như thế, có phải nói lên rằng trong lòng hắn cũng không phải hoàn toàn không có nàng hay không?
Kỳ thật như vậy cũng đã đủ, đối với nàng mà nói, nàng muốn chính là điều đơn giản như thế mà thôi.
Trở về doanh trướng, Thập Nhất lập tức liền sai người chuẩn bị nước ấm, sau đó nói với nàng:“Nàng đi tắm rửa trước đi.”
Linh Hi cười đáp ứng một tiếng, lại nhìn thấy cả người hắn cùng mình vô cùng chật vật, nhịn không được khuôn mặt ửng hồng lên, xoay người chui vào nội trướng.
Ngâm mình ở trong nước ấm, đau đớn trên người cũng chầm chậm tiêu tác đi, Linh Hi thoải mái ghé vào mép bồn tắm, cố ý xem nhẹ nỗi nôn nóng bất an trong lòng kia đi, nàng nhớ tới đêm qua, nhớ tới lời hắn nói, nhịn không được khẽ cười lên.
Khi Thập Nhất đi đến, ánh mắt giao hòa với nhau, khuôn mặt Linh Hi càng đỏ hơn, mà Thập Nhất cũng có chút xấu hổ di chuyển tầm mắt, nói:“Ta đi vào thay đổi xiêm y.”
Ngoại sam của hắn đêm qua bị trải trên mặt đất, có thể nói là vô cùng thê thảm. Linh Hi đem mặt vùi vào khuỷu tay, cúi đầu lên tiếng.
Vốn đại trướng này thiết kế dành riêng cho một mình hắn, cũng không có bình phong linh tinh gì đó, Thập Nhất ngay tại phía sau nàng cởi quần áo ra, Linh Hi nhịn không được vụng trộm xoay mặt xem, liếc mắt một cái liền thấy vết thương trên lưng hắn, nhất thời hút một ngụm khí lạnh.
Thập Nhất quay đầu thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng đang nhìn chằm chằm phía sau lưng mình, thản nhiên nói:“Không có gì trở ngại.”
Trên mặt Linh Hi có chút nóng lên:“Miệng vết thương bị hở rồi, đang rỉ máu.”
Thập Nhất tựa hồ cũng ngẩn ra:“Sao, đắp thuốc sẽ tốt thôi.”
Linh Hi làm sao có thể tiếp tục ngây ngốc trong bồn tắm được nữa, cũng không giả vờ giả vịt nữa, đứng dậy lau khô mình, khoác đại chiếc áo sam:“Thuốc ở nơi nào?”
Thập Nhất chỉ chỉ đầu giường, Linh Hi nhanh chóng tìm được kim sang dược, lấy lại đây, tinh tế đắp vào miệng vết thương của hắn, nhìn thấy không còn rỉ máu nữa, mới nhẹ nhàng thở ra:“Ổn rồi.” Nghĩ nghĩ lại nói:“Quần áo bên trong không cần gài lại, nếu không miệng vết thương sẽ bị hở ra.”
Thập Nhất lên tiếng, nhanh chóng thay xong quần áo lại đi ra đại trướng, một lúc sau gian ngoài liền vang lên thanh âm của các tướng lãnh khác, tiếp theo là thương lượng cách bài binh bày trận. Linh Hi ngồi ở trên giường, nghe thanh âm ở bên ngoài, dần dần cảm thấy mệt mỏi, liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, khi nàng tỉnh lại, bên ngoài đã không còn thanh âm của ai nói chuyện nữa, trên chiếc bàn ở đầu giường là xiêm y cùng thức ăn, không biết hắn đã vào đây lúc nào. Linh Hi đứng dậy, quả thật cảm thấy trong bụng trống trơn, nghĩ nghĩ, vụng trộm đi vào cửa, nhìn thăm dò bên ngoài, nhưng chỉ thấy một mình Thập Nhất đứng ở trước bản đồ hành quân, thần sắc nghiêm túc hình như đang vẽ cái gì.
“Thanh Dung.” Linh Hi nhỏ giọng gọi hắn, Thập Nhất quay đầu nhìn về phía nàng, sửng sốt một lát:“Làm sao vậy?”
Linh Hi cười cười:“Hỏi chàng đã ăn gì chưa thôi.”
Kết quả hắn quả nhiên cũng chưa ăn, vì thế hai người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Không khí có chút làm cho người ta hít thở không thông, dù sao từ trước đến nay họ chưa bao giờ trải qua việc như vậy, hơn nữa hắn luôn luôn ít nói, trong lúc nhất thời Linh Hi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ vùi đầu vào ăn, nhìn thấy hắn rất ít động đũa. Ở trước mặt nàng, khẩu vị hắn tựa hồ vĩnh viễn không được ngon miệng. Linh Hi nhịn không được mở miệng nói: “Chàng gần đây lại không ăn uống đúng giờ sao? Nếu không ta đi hái một ít quả sơn tra về nhé?”
Tim Thập Nhất đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới lắc đầu nói: “Không cần đâu. Nơi đó địa thế rất hiểm yếu, về sau không cần đi đến đó nữa.”
Linh Hi hồ nghi nhìn về phía hắn:“Chàng làm sao biết nơi đó địa thế hiểm yếu?”
Cổ họng Thập Nhất giống như bị nghẹn lại, sau một lúc lâu mới hàm hồ nói: “Lần trước dẫn người đi thám thính địa hình có đi qua đó.”
Linh Hi lại nhịn không được “Phốc xích” cười một tiếng. Thám thính địa hình, không nghĩ đến hắn lại lấy ra cớ này, nào có ai đi nơi đó xem xét địa hình chứ. Vừa nhấc đầu lên, lại phát hiện trên mặt hắn vốn luôn thong dong vậy mà lại hiện lên vẻ quẫn bách không kịp thu hồi, trong lòng Linh Hi nhất thời nôn nao:“Không bằng chàng nói là chàng cho người khác đi hái quả sơn tra, người đó trở về nói cho chàng biết. Như vậy có vẻ dễ tin một chút.”
Thập Nhất nhìn nàng một cái, bỗng nhiên thở dài một hơi, buông chiếc đũa:“Nàng từ từ mà dùng đi.”
“Không cho phép đi!” Nhìn thấy hắn muốn đứng dậy, Linh Hi vội đè vai hắn lại, sau đó khẽ cắn môi, xoay người ngồi vào trong lòng hắn, không hề chớp mắt nhìn hắn,“Thanh Dung, chàng đã đi qua nơi đó, có phải hay không?”
Hắn nhìn nàng, không nói lời nào.
Linh Hi rõ ràng đã có được đáp án, lại nói:“Vì sao chàng đi?”
Thập Nhất nhịn không được tránh khỏi tầm mắt của nàng, Linh Hi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như dùng hết dũng khí lấy đôi môi mình che kín miệng của hắn.
Hắn không đẩy nàng ra, hồi lâu sau, chậm rãi ôm lấy nàng.
Trong lòng Linh Hi mừng rỡ, nhắm hai mắt lại. Nàng cuối cùng đãchạm được vào hắn, không phải sao? Nếu nói Mẫu Đơn là nỗi đau xót của hắn, Thất tẩu là cấm kỵ của hắn, như vậy, hãy để cho nàng đến giúp hắn gánh vác cảm tình làm cho hắn cơ hồ vô lực thừa nhận đi!
Hắn xoay người liền đi về hướng quân doanh, lúc này đổi lại là Linh Hi ngây ngẩn cả người, khi phục hồi tinh thần lại, nàng vội đuổi theo, tiến lên ngăn ở trước mặt hắn, sau khi nghĩ nghĩ, nói:“Ta không nói muốn cùng chàng trở về quân doanh, ta muốn hồi kinh với các thị vệ do Thập Nhị đệ phái tới.”
Thập Nhất nhìn nàng một cái, môi tựa hồ giật giật, nhưng cuối cùng lại không nói đều gì, nhấc chân tiếp tục đi về phía quân doanh.
Linh Hi cắn chặt răng, lại tiếp tục đuổi theo hắn, chính là lúc này đây, từ phía sau ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào ngực hắn, lớn tiếng nói:“Hoàng Phủ Thanh Dung, ta không cần chàng cho ta hy vọng giả tạo này, chàng chán ghét ta thì cứ chán ghét ta, không cần chịu đựng không nói ra. Ta chỉ muốn chàng vui vẻ mà thôi, chưa từng nghĩ tới muốn thành gánh nặng cho chàng. Đêm qua, chàng xem ta trở thành ai cũng được, coi như là một giấc mộng đi, ta sẽ quên, ta không cần chàng vì thế mà giả vờ đối xử tốt với ta! Chàng như vậy, ta sẽ tiếp tục quấn quít lấy chàng, chàng không chê phiền sao?”
Thập Nhất hơi nhướng mày, trong mắt tựa hồ có mờ mịt chợt lóe rồi tắt, một lát sau, lại hóa thành lạnh lùng:“Nàng là ai, ta thật sự rất rõ ràng.”
Tinh thần Linh Hi bị kiềm hãm, những lời này của hắn là có ý tứ gì?
Khi nàng còn đang cân nhắc, Thập Nhất rõ ràng có chút không kiên nhẫn, thoát khỏi vòng tay của nàng đang quấn bên hông mình, đi về phía trước.
Linh Hi lại một lần nữa bị hắn bỏ lại phía sau, sau một lát, lại đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, cuối cùng lại đuổi theo hắn, khóe miệng mỉm cười:“Ta với chàng trở về doanh trướng.”
Hắn nói, nàng là ai, ta thật sự rất rõ ràng. Những lời này có ý tứ vô cùng minh xác, nhưng lại tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy. Nhưng Linh Hi lại thà rằng tin tưởng hắn nói đêm qua, khi hắn thân thiếtvới nàng, hắn biết nàng là ai. Nàng là Tiết Linh Hi, không phải Mẫu Đơn, không phải hắn nghĩ đến người khác. Như thế, có phải nói lên rằng trong lòng hắn cũng không phải hoàn toàn không có nàng hay không?
Kỳ thật như vậy cũng đã đủ, đối với nàng mà nói, nàng muốn chính là điều đơn giản như thế mà thôi.
Trở về doanh trướng, Thập Nhất lập tức liền sai người chuẩn bị nước ấm, sau đó nói với nàng:“Nàng đi tắm rửa trước đi.”
Linh Hi cười đáp ứng một tiếng, lại nhìn thấy cả người hắn cùng mình vô cùng chật vật, nhịn không được khuôn mặt ửng hồng lên, xoay người chui vào nội trướng.
Ngâm mình ở trong nước ấm, đau đớn trên người cũng chầm chậm tiêu tác đi, Linh Hi thoải mái ghé vào mép bồn tắm, cố ý xem nhẹ nỗi nôn nóng bất an trong lòng kia đi, nàng nhớ tới đêm qua, nhớ tới lời hắn nói, nhịn không được khẽ cười lên.
Khi Thập Nhất đi đến, ánh mắt giao hòa với nhau, khuôn mặt Linh Hi càng đỏ hơn, mà Thập Nhất cũng có chút xấu hổ di chuyển tầm mắt, nói:“Ta đi vào thay đổi xiêm y.”
Ngoại sam của hắn đêm qua bị trải trên mặt đất, có thể nói là vô cùng thê thảm. Linh Hi đem mặt vùi vào khuỷu tay, cúi đầu lên tiếng.
Vốn đại trướng này thiết kế dành riêng cho một mình hắn, cũng không có bình phong linh tinh gì đó, Thập Nhất ngay tại phía sau nàng cởi quần áo ra, Linh Hi nhịn không được vụng trộm xoay mặt xem, liếc mắt một cái liền thấy vết thương trên lưng hắn, nhất thời hút một ngụm khí lạnh.
Thập Nhất quay đầu thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng đang nhìn chằm chằm phía sau lưng mình, thản nhiên nói:“Không có gì trở ngại.”
Trên mặt Linh Hi có chút nóng lên:“Miệng vết thương bị hở rồi, đang rỉ máu.”
Thập Nhất tựa hồ cũng ngẩn ra:“Sao, đắp thuốc sẽ tốt thôi.”
Linh Hi làm sao có thể tiếp tục ngây ngốc trong bồn tắm được nữa, cũng không giả vờ giả vịt nữa, đứng dậy lau khô mình, khoác đại chiếc áo sam:“Thuốc ở nơi nào?”
Thập Nhất chỉ chỉ đầu giường, Linh Hi nhanh chóng tìm được kim sang dược, lấy lại đây, tinh tế đắp vào miệng vết thương của hắn, nhìn thấy không còn rỉ máu nữa, mới nhẹ nhàng thở ra:“Ổn rồi.” Nghĩ nghĩ lại nói:“Quần áo bên trong không cần gài lại, nếu không miệng vết thương sẽ bị hở ra.”
Thập Nhất lên tiếng, nhanh chóng thay xong quần áo lại đi ra đại trướng, một lúc sau gian ngoài liền vang lên thanh âm của các tướng lãnh khác, tiếp theo là thương lượng cách bài binh bày trận. Linh Hi ngồi ở trên giường, nghe thanh âm ở bên ngoài, dần dần cảm thấy mệt mỏi, liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, khi nàng tỉnh lại, bên ngoài đã không còn thanh âm của ai nói chuyện nữa, trên chiếc bàn ở đầu giường là xiêm y cùng thức ăn, không biết hắn đã vào đây lúc nào. Linh Hi đứng dậy, quả thật cảm thấy trong bụng trống trơn, nghĩ nghĩ, vụng trộm đi vào cửa, nhìn thăm dò bên ngoài, nhưng chỉ thấy một mình Thập Nhất đứng ở trước bản đồ hành quân, thần sắc nghiêm túc hình như đang vẽ cái gì.
“Thanh Dung.” Linh Hi nhỏ giọng gọi hắn, Thập Nhất quay đầu nhìn về phía nàng, sửng sốt một lát:“Làm sao vậy?”
Linh Hi cười cười:“Hỏi chàng đã ăn gì chưa thôi.”
Kết quả hắn quả nhiên cũng chưa ăn, vì thế hai người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Không khí có chút làm cho người ta hít thở không thông, dù sao từ trước đến nay họ chưa bao giờ trải qua việc như vậy, hơn nữa hắn luôn luôn ít nói, trong lúc nhất thời Linh Hi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ vùi đầu vào ăn, nhìn thấy hắn rất ít động đũa. Ở trước mặt nàng, khẩu vị hắn tựa hồ vĩnh viễn không được ngon miệng. Linh Hi nhịn không được mở miệng nói: “Chàng gần đây lại không ăn uống đúng giờ sao? Nếu không ta đi hái một ít quả sơn tra về nhé?”
Tim Thập Nhất đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới lắc đầu nói: “Không cần đâu. Nơi đó địa thế rất hiểm yếu, về sau không cần đi đến đó nữa.”
Linh Hi hồ nghi nhìn về phía hắn:“Chàng làm sao biết nơi đó địa thế hiểm yếu?”
Cổ họng Thập Nhất giống như bị nghẹn lại, sau một lúc lâu mới hàm hồ nói: “Lần trước dẫn người đi thám thính địa hình có đi qua đó.”
Linh Hi lại nhịn không được “Phốc xích” cười một tiếng. Thám thính địa hình, không nghĩ đến hắn lại lấy ra cớ này, nào có ai đi nơi đó xem xét địa hình chứ. Vừa nhấc đầu lên, lại phát hiện trên mặt hắn vốn luôn thong dong vậy mà lại hiện lên vẻ quẫn bách không kịp thu hồi, trong lòng Linh Hi nhất thời nôn nao:“Không bằng chàng nói là chàng cho người khác đi hái quả sơn tra, người đó trở về nói cho chàng biết. Như vậy có vẻ dễ tin một chút.”
Thập Nhất nhìn nàng một cái, bỗng nhiên thở dài một hơi, buông chiếc đũa:“Nàng từ từ mà dùng đi.”
“Không cho phép đi!” Nhìn thấy hắn muốn đứng dậy, Linh Hi vội đè vai hắn lại, sau đó khẽ cắn môi, xoay người ngồi vào trong lòng hắn, không hề chớp mắt nhìn hắn,“Thanh Dung, chàng đã đi qua nơi đó, có phải hay không?”
Hắn nhìn nàng, không nói lời nào.
Linh Hi rõ ràng đã có được đáp án, lại nói:“Vì sao chàng đi?”
Thập Nhất nhịn không được tránh khỏi tầm mắt của nàng, Linh Hi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như dùng hết dũng khí lấy đôi môi mình che kín miệng của hắn.
Hắn không đẩy nàng ra, hồi lâu sau, chậm rãi ôm lấy nàng.
Trong lòng Linh Hi mừng rỡ, nhắm hai mắt lại. Nàng cuối cùng đãchạm được vào hắn, không phải sao? Nếu nói Mẫu Đơn là nỗi đau xót của hắn, Thất tẩu là cấm kỵ của hắn, như vậy, hãy để cho nàng đến giúp hắn gánh vác cảm tình làm cho hắn cơ hồ vô lực thừa nhận đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.