Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 4 - Chương 417
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Nàng không muốn hắn chết, nàng làm sao có thể chấp nhận được của chết của hắn đây? Do nàng nói sai cái gì hay làm sai cái gì rồi nên làm cho hắn đột nhiên quyết định như vậy? Trong lòng nàng hoàn toàn đen tối, vô lực quỳ rạp trước mộ của Mẫu Đơn, bỗng nhiên trong lúc đó nàng rất hận bản thân mình, tuyệt vọng đến mức muốn tự giết mình.
Trước mộ bia, hai chữ Mẫu Đơn dần dần trở nên mơ hồ.
Đứng ở một bên, Thập Nhị giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, xoay người chạy ra khỏi nghĩa trang.
Hắn một đường chạy như điên tới Lăng Tiêu sơn ngoài thành, kỳ thật hắn cũng không chắc chắn lắm, chỉ nhớ rõ lúc trước Thập Nhất từng nói qua thường cùng Mẫu Đơn đi lên núi, kỳ thật trong lòng hắn cũng gần như tuyệt vọng, chỉ thử thời vận mà thôi.
Nhưng Thập Nhất thật sự lại bị hắn tìm được!
Thập Nhất đang đứng bất động dưới thác nước trong khe núi, để dòng nước vừa nhanh vừa mạnh cọ rửa thân thể của mình, vẻ mặt dĩ nhiên là mang một thái độ bình thản!
Thập Nhị thiếu chút nữa sợ tới mức ngay cả kêu cũng không kêu được, hai chân như nhũn ra đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng nhảy vọt vào trong con sông kia, bơi về phía thác nước.
“Thập Nhất ca!” Hắn rốt cuộc mới gọi ra một tiếng, nhưng thanh âm của thác nước đã át cả tiếng của hắn, ngay cả chính hắn cũng nghe không thấy được. Nhưng giống như xuất hiện kỳ tích, Thập Nhất đứng ở dưới thác nước kia lại mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn về phía hắn.
“Thập Nhất ca!” Thập Nhị rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh hắn, một tay ôm lấy hắn, khóc to giống như một đứa nhỏ, “Thập Nhất ca, huynh làm gì vậy, huynh muốn hù chết đệ sao?”
Thập Nhất nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười: “Thập Nhị, đệ nói ta có đáng chết không? Ta đã để cho Mẫu Đơn cô tịch một mình lâu như vậy, nàng rất sợ cô độc, rõ ràng biết ta nàng sợ cô độc nhất, làm sao ta có thể để cho nàng một mình như vậy?”
“Thập Nhất ca!” Thập Nhị bắt đầu kéo hắn, muốn đưa hắn ra khỏi thác nước đang tuôn xối xả này, nhưng Thập Nhất vẫn đứng ở nơi đó, không chút sứt mẻ! Thập Nhị dùng hết toàn lực lôi kéo hắn, thế nhưng vẫn không kéo hắn nhúc nhích được!
Hắn nhìn Thập Nhị suy sụp, duy trì nụ cười như cũ: “Ta thật sự là tên khốn nạn nhất trên đời, nàng là vì ta mà chết, nếu không phải ta, nếu nàng chưa từng biết ta, nàng sẽ không chết ...... Ta lại còn xin nàng tha thứ cho ta, ta lại còn hỏi nàng có thể tha thứ cho ta hay không! Đệ nói xem, ta có phải là tên khốn nạn nhất trên đời hay không?” Thập Nhất nhìn về phía xa xa, ánh mắt lâm vào tĩnh mịch: “Ta không thể để cho Mẫu Đơn một mình cô đơn --”
Thanh âm của hắn phút chốc dừng lại, ánh mắt bỗng dưng hiện lên một tia khó hiểu, nhìn về phía xa xa có một thân ảnh đang gian nan đến gần.
Trên người nàng còn mặc trang phục của binh lính Bắc Mạc, bởi vì một ngày một đêm chạy đến đây, cả người có vẻ chật vật lại buồn cười. Nàng không xem đường đi, mà chỉ nhìn thân ảnh đang được cọ rửa dước thác nước kia, nghiêng ngả lảo đảo, tưởng chứng ngã sấp xuống, nhưng không ngừng cố gắng đứng lên, hướng về phía thác nước đi tới.
Rốt cuộc nàng cũng đứng bờ sông, từ phía xa xa đối diện với Thập Nhất đang ở bên dước thác nước.
“Thanh Dung.” Linh Hi mở miệng gọi hắn, cách xa như vậy, thanh âm của nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng hắn lại cảm thấy mình nghe được thanh âm của nàng, giống như xuất hiện kỳ tích vậy. Nàng nói: “Chàng không cần phải chết, nếu chàng không muốn Mẫu Đơn cô độc một mình, ta sẽ thay chàng đi xuống bầu bạn với nàng!”
Hắn lúc này mới nhìn thấy trong tay nàng đang cầm một thanh kiếm, lúc này kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, nàng kề kiếm lên trên cổ mình, từ phía xa xa nhìn hắn.
“Thập Nhất tẩu!” Thập Nhị đang lo cho bên này, làm sao có thể lo cho bên kia được, nhìn thấy tình hình như vậy, gấp đến độ muốn thét to.
Linh Hi chỉ thấy trên cổ cơn đau lành lạnh, nàng lại không biết bàn tay mình cầm kiếm dùng sức quá mức, cho nên cổ đã bị kiếm làm cho trầy da, dòng máu đỏ tươi đối lập với thân kiếm tuyết trắng, nhưng lại không biết đến đau đớn.
Thập Nhất đẩy mạnh Thập Nhị đang ôm mình ra, nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi về phía bờ bên kia.
Tâm Linh Hi giống như được buông lỏng, thanh kiếm trên tay cũng không thấy cảm giác gì, nhưng ngay sau đó, toàn thân hắn ướt đẫm nhảy lên bờ, khi đứng ở trước mặt nàng, câu đầu tiên mở miệng nói lại làm cho lòng của nàng gắt gao co thắt lại, giống như bị người ta nắm bắt, không thể thở nổi.
Toàn thân hắn đều ướt sũng, ngay cả trên lông mi cũng có bọt nước, lúc hắn rũ mắt xuống nhìn nàng, bọt nước kia mới nhỏ xuống. Hắn đoạt lấy thanh kiếm trong tay nàng, cười lạnh nói: “Nàng cho là nàng có tư cách gì chứ?”
Linh Hi nhất thời cảm thấy tay chân lạnh lẽo, giống như máu trên người đều đông cứng lại, thất thố nhìn hắn trước mắt mình.
Thập Nhị cũng từ thác nước chạy đến đây, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người đang đứng nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Linh Hi hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Là vì ta không ngừng tới gần làm cho chàng cảm thấy chán ghét, làm cho chàng cảm thấy có lỗi với Mẫu Đơn, cho nên chàng mới muốn chết phải không?”
“Tiết Linh Hi, nàng đánh giá mình quá cao rồi.” Thập Nhất lạnh lùng nói, không hề nhìn nàng.
“Vậy chàng nói cho ta biết vì sao ở tối hôm đó! Vì sao lúc trước rõ ràng rất tốt, chàng lại đột nhiên giống như phát điên chạy về đây?” Khuôn mặt Linh Hi trắng bệch, ngẩng đầu hỏi hắn.
Ánh mắt Thập Nhất ngưng trọng lại. Vì sao là tối hôm đó, hắn cũng không biết, chỉ cảm giác có cái gì đó đột nhiên bùng nổ, nhưng đến tột cùng là cái gì, hắn không dám đi tìm hiểu.
Thấy hắn không trả lời, Linh Hi cắn chặt răng: “Nếu là như thế, về sau ta sẽ không tới gần chàng, được chưa? Ta không bao giờ cố ý tiếp cận Hoàng Phủ Thanh Dung chàng nữa dù chỉ là một chút, có được chưa?”
Sắc mặt Thập Nhất không có chút dấu hiệu buông lỏng, mày nhíu lại càng chặt .
Thập Nhị hoảng hốt ôm lấy hắn: “Thập Nhất ca! Huynh không thể làm việc ngu ngốc này nữa, huynh đã quên huynh đã đáp ứng với Thất tẩu muốn thay tẩu ấy làm bạn bên cạnh Thất ca sao? Nay Thất tẩu không ở bên cạnh Thất ca, Thất ca lại sinh bệnh...... Thất ca bị bệnh, lâu như vậy cũng không thấy tốt hơn, còn càng ngày càng nghiêm trọng, huynh và đệ lại không ở quân doanh, chỉ có còn lại một mình Thất ca thôi, Thập Nhất ca, huynh muốn trơ mắt nhìn Thất ca sinh bệnh mệt mỏi mà chết sao?”
Thập Nhất quay đầu nhìn về phía hắn: “Thất ca bị bệnh sao?”
Thập Nhị khóc nói: “Thập Nhất ca, đệ xin huynh, trong các huynh đệ, Thất ca xem trọng nhất chính là huynh, nhưng nay huynh ấy có bệnh trong người, huynh lại để lại vài chữ như vậy rồi chạy trở về đây muốn tìm đến cái chết, huynh muốn Thất ca lo lắng cho huynh đến chết sao? Chẳng lẽ huynh muốn cho huynh ấy lại mang bệnh mà còn phải bôn ba trở về khuyên can huynh sao? Thập Nhất ca, đệ xin huynh, huynh nên ngẫm lại cho kỹ, huynh nên ngẫm lại cho kỹ!”
Thân mình Thập Nhất cứng đờ, mặt bộ cứng ngắc làm nổi bật đường nét cứng rắn băng lãnh, khẽ nâng mắt lên, đảo qua Linh Hi đang đứng trước mặt.
Linh Hi bỗng dưng liền thối lui vài bước, cố kiềm chế nỗi xúc động muốn bật khóc của mình, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Thập Nhất không nhìn nàng nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không dám nhìn tới bóng dáng hắn càng chạy càng xa, Linh Hi trong tiếng thác nước đổ ào ào, rốt cuộc lệ rơi đầy mặt khóc lớn lên.
Trước mộ bia, hai chữ Mẫu Đơn dần dần trở nên mơ hồ.
Đứng ở một bên, Thập Nhị giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, xoay người chạy ra khỏi nghĩa trang.
Hắn một đường chạy như điên tới Lăng Tiêu sơn ngoài thành, kỳ thật hắn cũng không chắc chắn lắm, chỉ nhớ rõ lúc trước Thập Nhất từng nói qua thường cùng Mẫu Đơn đi lên núi, kỳ thật trong lòng hắn cũng gần như tuyệt vọng, chỉ thử thời vận mà thôi.
Nhưng Thập Nhất thật sự lại bị hắn tìm được!
Thập Nhất đang đứng bất động dưới thác nước trong khe núi, để dòng nước vừa nhanh vừa mạnh cọ rửa thân thể của mình, vẻ mặt dĩ nhiên là mang một thái độ bình thản!
Thập Nhị thiếu chút nữa sợ tới mức ngay cả kêu cũng không kêu được, hai chân như nhũn ra đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng nhảy vọt vào trong con sông kia, bơi về phía thác nước.
“Thập Nhất ca!” Hắn rốt cuộc mới gọi ra một tiếng, nhưng thanh âm của thác nước đã át cả tiếng của hắn, ngay cả chính hắn cũng nghe không thấy được. Nhưng giống như xuất hiện kỳ tích, Thập Nhất đứng ở dưới thác nước kia lại mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn về phía hắn.
“Thập Nhất ca!” Thập Nhị rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh hắn, một tay ôm lấy hắn, khóc to giống như một đứa nhỏ, “Thập Nhất ca, huynh làm gì vậy, huynh muốn hù chết đệ sao?”
Thập Nhất nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười: “Thập Nhị, đệ nói ta có đáng chết không? Ta đã để cho Mẫu Đơn cô tịch một mình lâu như vậy, nàng rất sợ cô độc, rõ ràng biết ta nàng sợ cô độc nhất, làm sao ta có thể để cho nàng một mình như vậy?”
“Thập Nhất ca!” Thập Nhị bắt đầu kéo hắn, muốn đưa hắn ra khỏi thác nước đang tuôn xối xả này, nhưng Thập Nhất vẫn đứng ở nơi đó, không chút sứt mẻ! Thập Nhị dùng hết toàn lực lôi kéo hắn, thế nhưng vẫn không kéo hắn nhúc nhích được!
Hắn nhìn Thập Nhị suy sụp, duy trì nụ cười như cũ: “Ta thật sự là tên khốn nạn nhất trên đời, nàng là vì ta mà chết, nếu không phải ta, nếu nàng chưa từng biết ta, nàng sẽ không chết ...... Ta lại còn xin nàng tha thứ cho ta, ta lại còn hỏi nàng có thể tha thứ cho ta hay không! Đệ nói xem, ta có phải là tên khốn nạn nhất trên đời hay không?” Thập Nhất nhìn về phía xa xa, ánh mắt lâm vào tĩnh mịch: “Ta không thể để cho Mẫu Đơn một mình cô đơn --”
Thanh âm của hắn phút chốc dừng lại, ánh mắt bỗng dưng hiện lên một tia khó hiểu, nhìn về phía xa xa có một thân ảnh đang gian nan đến gần.
Trên người nàng còn mặc trang phục của binh lính Bắc Mạc, bởi vì một ngày một đêm chạy đến đây, cả người có vẻ chật vật lại buồn cười. Nàng không xem đường đi, mà chỉ nhìn thân ảnh đang được cọ rửa dước thác nước kia, nghiêng ngả lảo đảo, tưởng chứng ngã sấp xuống, nhưng không ngừng cố gắng đứng lên, hướng về phía thác nước đi tới.
Rốt cuộc nàng cũng đứng bờ sông, từ phía xa xa đối diện với Thập Nhất đang ở bên dước thác nước.
“Thanh Dung.” Linh Hi mở miệng gọi hắn, cách xa như vậy, thanh âm của nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng hắn lại cảm thấy mình nghe được thanh âm của nàng, giống như xuất hiện kỳ tích vậy. Nàng nói: “Chàng không cần phải chết, nếu chàng không muốn Mẫu Đơn cô độc một mình, ta sẽ thay chàng đi xuống bầu bạn với nàng!”
Hắn lúc này mới nhìn thấy trong tay nàng đang cầm một thanh kiếm, lúc này kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, nàng kề kiếm lên trên cổ mình, từ phía xa xa nhìn hắn.
“Thập Nhất tẩu!” Thập Nhị đang lo cho bên này, làm sao có thể lo cho bên kia được, nhìn thấy tình hình như vậy, gấp đến độ muốn thét to.
Linh Hi chỉ thấy trên cổ cơn đau lành lạnh, nàng lại không biết bàn tay mình cầm kiếm dùng sức quá mức, cho nên cổ đã bị kiếm làm cho trầy da, dòng máu đỏ tươi đối lập với thân kiếm tuyết trắng, nhưng lại không biết đến đau đớn.
Thập Nhất đẩy mạnh Thập Nhị đang ôm mình ra, nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi về phía bờ bên kia.
Tâm Linh Hi giống như được buông lỏng, thanh kiếm trên tay cũng không thấy cảm giác gì, nhưng ngay sau đó, toàn thân hắn ướt đẫm nhảy lên bờ, khi đứng ở trước mặt nàng, câu đầu tiên mở miệng nói lại làm cho lòng của nàng gắt gao co thắt lại, giống như bị người ta nắm bắt, không thể thở nổi.
Toàn thân hắn đều ướt sũng, ngay cả trên lông mi cũng có bọt nước, lúc hắn rũ mắt xuống nhìn nàng, bọt nước kia mới nhỏ xuống. Hắn đoạt lấy thanh kiếm trong tay nàng, cười lạnh nói: “Nàng cho là nàng có tư cách gì chứ?”
Linh Hi nhất thời cảm thấy tay chân lạnh lẽo, giống như máu trên người đều đông cứng lại, thất thố nhìn hắn trước mắt mình.
Thập Nhị cũng từ thác nước chạy đến đây, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người đang đứng nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Linh Hi hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Là vì ta không ngừng tới gần làm cho chàng cảm thấy chán ghét, làm cho chàng cảm thấy có lỗi với Mẫu Đơn, cho nên chàng mới muốn chết phải không?”
“Tiết Linh Hi, nàng đánh giá mình quá cao rồi.” Thập Nhất lạnh lùng nói, không hề nhìn nàng.
“Vậy chàng nói cho ta biết vì sao ở tối hôm đó! Vì sao lúc trước rõ ràng rất tốt, chàng lại đột nhiên giống như phát điên chạy về đây?” Khuôn mặt Linh Hi trắng bệch, ngẩng đầu hỏi hắn.
Ánh mắt Thập Nhất ngưng trọng lại. Vì sao là tối hôm đó, hắn cũng không biết, chỉ cảm giác có cái gì đó đột nhiên bùng nổ, nhưng đến tột cùng là cái gì, hắn không dám đi tìm hiểu.
Thấy hắn không trả lời, Linh Hi cắn chặt răng: “Nếu là như thế, về sau ta sẽ không tới gần chàng, được chưa? Ta không bao giờ cố ý tiếp cận Hoàng Phủ Thanh Dung chàng nữa dù chỉ là một chút, có được chưa?”
Sắc mặt Thập Nhất không có chút dấu hiệu buông lỏng, mày nhíu lại càng chặt .
Thập Nhị hoảng hốt ôm lấy hắn: “Thập Nhất ca! Huynh không thể làm việc ngu ngốc này nữa, huynh đã quên huynh đã đáp ứng với Thất tẩu muốn thay tẩu ấy làm bạn bên cạnh Thất ca sao? Nay Thất tẩu không ở bên cạnh Thất ca, Thất ca lại sinh bệnh...... Thất ca bị bệnh, lâu như vậy cũng không thấy tốt hơn, còn càng ngày càng nghiêm trọng, huynh và đệ lại không ở quân doanh, chỉ có còn lại một mình Thất ca thôi, Thập Nhất ca, huynh muốn trơ mắt nhìn Thất ca sinh bệnh mệt mỏi mà chết sao?”
Thập Nhất quay đầu nhìn về phía hắn: “Thất ca bị bệnh sao?”
Thập Nhị khóc nói: “Thập Nhất ca, đệ xin huynh, trong các huynh đệ, Thất ca xem trọng nhất chính là huynh, nhưng nay huynh ấy có bệnh trong người, huynh lại để lại vài chữ như vậy rồi chạy trở về đây muốn tìm đến cái chết, huynh muốn Thất ca lo lắng cho huynh đến chết sao? Chẳng lẽ huynh muốn cho huynh ấy lại mang bệnh mà còn phải bôn ba trở về khuyên can huynh sao? Thập Nhất ca, đệ xin huynh, huynh nên ngẫm lại cho kỹ, huynh nên ngẫm lại cho kỹ!”
Thân mình Thập Nhất cứng đờ, mặt bộ cứng ngắc làm nổi bật đường nét cứng rắn băng lãnh, khẽ nâng mắt lên, đảo qua Linh Hi đang đứng trước mặt.
Linh Hi bỗng dưng liền thối lui vài bước, cố kiềm chế nỗi xúc động muốn bật khóc của mình, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Thập Nhất không nhìn nàng nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không dám nhìn tới bóng dáng hắn càng chạy càng xa, Linh Hi trong tiếng thác nước đổ ào ào, rốt cuộc lệ rơi đầy mặt khóc lớn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.