Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 5 - Chương 461
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Trong điện An Bình, giờ phút này đúng là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ nhất.
Thập Nhất, Linh Hi và nữ nhi của bọn họ chưa đầy một tuổi, một cô bé miệng cứ bi ba bi bô, lúc này đang ngồi trong lòng Linh Hi, uống liên tiếp từng muỗng nước hạnh nhân, Lương Anh lại nhìn qua cũng tham lam, giật giật kéo kéo tay áo của Tịch Nhan: “Mẫu thân, con đói bụng.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi bên chơi cờ liền ngẩng đầu lên, nhìn cậu con trai thứ ba, tuy còn nhỏ nhưng lại rất láu lỉnh mà thở dài.
Vài vị đại nhân có mặt ở đó đều nở nụ cười.
Thập Nhất không muốn Linh Hi vất vả, nên nhận lấy muỗng bạc từ tay nàng, tự mình đút cho nữ nhi ăn.
Tịch Nhan cũng không phiền hà gì mà nhìn đứa con bé bỏng một cái, vừa định sai cung nữ bên cạnh chuẩn bị một ít đồ ngọt lên, bỗng dưng thoáng thấy hai thân ảnh ngoài cửa, thân mình chợt cứng đò, bất giác nắm chặt lấy long cổn của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu, nhìn theo tầm mắt nàng, hiểu rõ cảm nhận của nàng, rồi nắm ngược lại tay nàng, thấp giọng nói: “Không sao đâu.”
Tịch Nhan hồi phục lại tinh thần, nên cũng cười nhẹ, lại nhìn về phía Thập Nhị và Nguyệt Nha Nhi đang đi vào.
Linh Hi cũng không biết Nguyệt Nha Nhi, trong chốc lát tim đập loạn nhịp nhìn về phía Thập Nhất. Thập Nhất cũng chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng nhìn thấy thần sắc của Thập Nhị, nên cũng đoán được vài phần, sắc mặt hơi trầm xuống, cúi đầu nói với Linh Hi một câu, trên mặt Linh Hi lập tức hiện lên vẻ sáng tỏ.
Ánh mắt mọi người hầu như đều đổ dồn lên người nàng, Nguyệt Nha Nhi khó khăn đón nhận, sau khi nhìn ánh mắt của Tịch Nhan, liền dừng lại đứa bé bên cạnh, sâu trong đáy mắt có một chút hoảng hốt.
Ngay lúc này, Thập Nhị buông tay nàng ra, rồi ngồi qua một bên.
Nguyệt Nh Nhi một mình đứng ở chỗ cũ, qua được vài phút cũng không có ý muốn hành lễ nào, cuối cùng Thập Nhị cất giọng nghiêm nghị: “Còn không mau thỉnh an Thất ca?”
Thỉnh an? Nguyệt Nha Nhi để hai từ này lọt vào tai, nhưng chỉ mỉm cười, còn ánh mắt thì không biết đã dừng ở nơi nào.
Khóe môi Thập Nhị hơi cong lên: “Sao nào, cô cảm thấy việc thỉnh an Thất ca của ta, là gây khó dễ cho cô à?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người đi tiếp một nước cờ, rồi mới ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc Thập Nhị một cái.
Tịch Nhan thản nhiên nở nụ cười: “Thập Nhị đệ, có thể đi vào đến tận đây thì đều là người nhà cả, sao lại còn thỉnh với chả an?”
Nói xong, nàng nhìn nữ tử nhiều năm trước đã từng gặp mặt một lần, lại kinh hoàng nhớ lại cảm giác thanh chủy thủ lạnh lẽo đặt trên cổ mình, không nhịn được liền rụt cổ lại.
Nguyệt Nha Nhi đứng đó một lúc lâu, cuối cùng chân thành cúi người, thản nhiên hành lễ một cái, cũng không nói gì cả, nên cũng chẳng biết nàng hành lễ với ai.
Bất thình lình, nàng vừa hành lễ cong, giống như động tác cáo lui, xoay người liền đi ra khỏi điện.
Thập Nhị đặt mọi sự chú ý lên bóng dáng của nàng, nhưng không hề ngăn cản.
Cùng lúc đó, từ cửa giọng nói thông báo đột nhiên truyền đến: “Trưởng công chúa đến ---”
Tiểu cô nương Bất Ly đã trưởng thành cao lớn từ cửa bước vào, liền chạm mặt Nguyệt Nha Nhi ngay tại cửa.
Cô bé chỉ cảm thấy nữ tử này quen mặt lắm, nên dừng bước, vẫn quan sát gương mặt nàng, một lát sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là ngươi?”
Bất Ly còn nhớ rõ, lúc trước trong sơn trang ở Hoa Đô thành, nữ tử trước mắt đã cầm chủy thủ uy hiếp mẫu thân của mình!
Sắc mặt Nguyệt Nha nhi hơi trắng bệch, nhưng không nói lời nào.
“Ly nhi, đến đây.” Tịch Nhan đoán nàng sẽ nói những lời gây mất hòa khí, nên gọi nàng.
Nhưng, đã chậm mất rồi.
Bất Ly lạnh lùng trừng mặt liếc Nguyệt Nha Nhi một cái, cầm váy lên chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, không kiêng kỵ gì cả: “Phụ hoàng, bắt cô ta đi!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười đạm mạc nhéo chóp mũi của nữ nhi: “Nói bậy bạ gì đó?”
Bất Ly chợt mở to đôi mắt nhìn: “Phụ hoàng đã quên lúc ở sơn trang Hoa Đô, nữ tử này đã đối xử với mẫu thân như thế nào rồi sao? Nhìn qua cứ nghĩ tốt đẹp lắm, không ngờ lại âm hiểm như vậy.” Cô bé nói xong, liền dời ánh mắt qua phía Thập Nhị, hơi nghênh mặt lên, “Cũng không biết Thập Nhị thúc thích cô ta ở điểm nào, lại còn muốn đưa cô ta đến đây nữa chứ? Cô ta xứng sao?”
Bất Ly đã bị chiều đến hư, nên lúc này nhìn thấy kẻ thù hiếm hoi trong trí nhớ, tất nhiên trong lòng không ngăn nỗi cảm giác bực tức, nói ra từng chuyện một, cả chuyện liên quan đến Thập Nhị cũng nói ra hết cho hả dạ.
Ánh mắt Thập Nhị thâm thúy, khóe miệng lại chậm rãi hiện lên ý cười: “Vậy theo ý của Ly nhi, nên xử trí cô ta thế nào?”
Nguyệt Nha Nhi đứng đưa lưng về tất cả mọi người trong điện, nhìn ra bầu trời bao la rộng lớn bên ngoài, thần sắc hơi hoảng hốt.
“Hoặc là đem đi chém, hoặc là ...” Bất Ly dừng một chút, nghênh gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của mình lên, “Giam cô ta cả đời luôn, coi như là một sự khiển trách.”
Thập Nhị bỗng dưng cúi đầu cười thành tiếng: “Tốt, vậy cứ làm y như ý muốn của Trưởng công chúa, giam cô ta cả đời cũng được. Thất ca, huynh thấy thế nào?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, thản nhiên đưa mắt nhìn Thập Nhị.
Tịch Nhan, Thập Nhất và cả Linh Hi đều đồng thời dồn ánh mắt về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt của mỗi người đều có thể nói là cực kỳ phức tạp, như lần trước, lúc Thập Nhị xin ý chỉ cưới Tống Như Tân. Chỉ e lần này, còn nhiều sầu lo hơn nữa.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ hơi trầm xuống, biến hóa cực nhỏ này đến Tịch Nhan còn không phát hiện được, sau đó thản nhiên phun ra hai chữ: “Tùy đệ.”
Lòng bàn tay Nguyệt Nha Nhi đã lạnh lẽo cả rồi, từ xa cuối cùng nhìn thấy Đạm Tuyết đi tới, tầm mắt không tiêu cự dường như tìm được điểm để nương tựa, nhìn Đạm Tuyết, trượng phu của nàng và cả nữ nhi của bọn họ, một nhà ba người, dần dần bước đến đây.
“Nguyệt Nha Nhi?” Đạm Tuyết vừa thấy sắc mặt của nàng, liền biết không ổn, bước lên nắm lấy tay nàng, nghĩ ngợi, nói: “Ta đưa muội đi gặp Tứ ca của muội trước.”
Hoàng Phủ Thanh Thần biến sắc, lập tức vươn tay đến ngăn cản Đạm Tuyết: “Không cho nàng đi.”
Đạm Tuyết hơi cau mày nhìn về phía hắn, vừa muốn mở miệng, Thập Nhị lại chậm rãi từ trong phòng đi ra, nở nụ cười đạm mạc: “Không làm phiền Cửu ca và Cửu tẩu, chỗ của Nam Cung, đệ sẽ đưa Nguyệt Nha Nhi đến.”
Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết nhìn nhau, tất nhiên đã hiểu được điều gì.
Đạm Tuyết nghĩ ngợi, lấy một chiếc khăn nhét vào lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Muội đi đi.”
Nguyệt Nha Nhi cố gắng cười, Thập Nhị cũng đã kéo tay nàng, ra khỏi cửa điện An Bình.
Trong điện, Bất Ly không thể tin nhìn hai người dắt tay nhau rời đi, mở to đôi mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Phụ hoàng, Thập Nhị thúc có ý gì thế ạ?”
Tịch Nhan cầm tay nữ nhi, chậm rãi lắc đầu với cô bé.
Bất Ly cắn môi, không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẫu thân ...”
Tịch Nhan khẽ thở dài một cái: “Được rồi, chuyện quá khứ con quên cả đi, trong thời gian này đứng trêu chọc Thập Nhị thúc.”
“Không phải thúc ấy muốn kết hôn với nữ tử kia đấy chứ?” Bất Ly phút chốc hiểu được sự việc, nhất thời giận dữ, “Nếu đúng là vậy, con nhất định sẽ không để ý đến thúc ấy nữa!”
Thập Nhất, Linh Hi và nữ nhi của bọn họ chưa đầy một tuổi, một cô bé miệng cứ bi ba bi bô, lúc này đang ngồi trong lòng Linh Hi, uống liên tiếp từng muỗng nước hạnh nhân, Lương Anh lại nhìn qua cũng tham lam, giật giật kéo kéo tay áo của Tịch Nhan: “Mẫu thân, con đói bụng.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi bên chơi cờ liền ngẩng đầu lên, nhìn cậu con trai thứ ba, tuy còn nhỏ nhưng lại rất láu lỉnh mà thở dài.
Vài vị đại nhân có mặt ở đó đều nở nụ cười.
Thập Nhất không muốn Linh Hi vất vả, nên nhận lấy muỗng bạc từ tay nàng, tự mình đút cho nữ nhi ăn.
Tịch Nhan cũng không phiền hà gì mà nhìn đứa con bé bỏng một cái, vừa định sai cung nữ bên cạnh chuẩn bị một ít đồ ngọt lên, bỗng dưng thoáng thấy hai thân ảnh ngoài cửa, thân mình chợt cứng đò, bất giác nắm chặt lấy long cổn của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu, nhìn theo tầm mắt nàng, hiểu rõ cảm nhận của nàng, rồi nắm ngược lại tay nàng, thấp giọng nói: “Không sao đâu.”
Tịch Nhan hồi phục lại tinh thần, nên cũng cười nhẹ, lại nhìn về phía Thập Nhị và Nguyệt Nha Nhi đang đi vào.
Linh Hi cũng không biết Nguyệt Nha Nhi, trong chốc lát tim đập loạn nhịp nhìn về phía Thập Nhất. Thập Nhất cũng chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng nhìn thấy thần sắc của Thập Nhị, nên cũng đoán được vài phần, sắc mặt hơi trầm xuống, cúi đầu nói với Linh Hi một câu, trên mặt Linh Hi lập tức hiện lên vẻ sáng tỏ.
Ánh mắt mọi người hầu như đều đổ dồn lên người nàng, Nguyệt Nha Nhi khó khăn đón nhận, sau khi nhìn ánh mắt của Tịch Nhan, liền dừng lại đứa bé bên cạnh, sâu trong đáy mắt có một chút hoảng hốt.
Ngay lúc này, Thập Nhị buông tay nàng ra, rồi ngồi qua một bên.
Nguyệt Nh Nhi một mình đứng ở chỗ cũ, qua được vài phút cũng không có ý muốn hành lễ nào, cuối cùng Thập Nhị cất giọng nghiêm nghị: “Còn không mau thỉnh an Thất ca?”
Thỉnh an? Nguyệt Nha Nhi để hai từ này lọt vào tai, nhưng chỉ mỉm cười, còn ánh mắt thì không biết đã dừng ở nơi nào.
Khóe môi Thập Nhị hơi cong lên: “Sao nào, cô cảm thấy việc thỉnh an Thất ca của ta, là gây khó dễ cho cô à?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người đi tiếp một nước cờ, rồi mới ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc Thập Nhị một cái.
Tịch Nhan thản nhiên nở nụ cười: “Thập Nhị đệ, có thể đi vào đến tận đây thì đều là người nhà cả, sao lại còn thỉnh với chả an?”
Nói xong, nàng nhìn nữ tử nhiều năm trước đã từng gặp mặt một lần, lại kinh hoàng nhớ lại cảm giác thanh chủy thủ lạnh lẽo đặt trên cổ mình, không nhịn được liền rụt cổ lại.
Nguyệt Nha Nhi đứng đó một lúc lâu, cuối cùng chân thành cúi người, thản nhiên hành lễ một cái, cũng không nói gì cả, nên cũng chẳng biết nàng hành lễ với ai.
Bất thình lình, nàng vừa hành lễ cong, giống như động tác cáo lui, xoay người liền đi ra khỏi điện.
Thập Nhị đặt mọi sự chú ý lên bóng dáng của nàng, nhưng không hề ngăn cản.
Cùng lúc đó, từ cửa giọng nói thông báo đột nhiên truyền đến: “Trưởng công chúa đến ---”
Tiểu cô nương Bất Ly đã trưởng thành cao lớn từ cửa bước vào, liền chạm mặt Nguyệt Nha Nhi ngay tại cửa.
Cô bé chỉ cảm thấy nữ tử này quen mặt lắm, nên dừng bước, vẫn quan sát gương mặt nàng, một lát sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là ngươi?”
Bất Ly còn nhớ rõ, lúc trước trong sơn trang ở Hoa Đô thành, nữ tử trước mắt đã cầm chủy thủ uy hiếp mẫu thân của mình!
Sắc mặt Nguyệt Nha nhi hơi trắng bệch, nhưng không nói lời nào.
“Ly nhi, đến đây.” Tịch Nhan đoán nàng sẽ nói những lời gây mất hòa khí, nên gọi nàng.
Nhưng, đã chậm mất rồi.
Bất Ly lạnh lùng trừng mặt liếc Nguyệt Nha Nhi một cái, cầm váy lên chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, không kiêng kỵ gì cả: “Phụ hoàng, bắt cô ta đi!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười đạm mạc nhéo chóp mũi của nữ nhi: “Nói bậy bạ gì đó?”
Bất Ly chợt mở to đôi mắt nhìn: “Phụ hoàng đã quên lúc ở sơn trang Hoa Đô, nữ tử này đã đối xử với mẫu thân như thế nào rồi sao? Nhìn qua cứ nghĩ tốt đẹp lắm, không ngờ lại âm hiểm như vậy.” Cô bé nói xong, liền dời ánh mắt qua phía Thập Nhị, hơi nghênh mặt lên, “Cũng không biết Thập Nhị thúc thích cô ta ở điểm nào, lại còn muốn đưa cô ta đến đây nữa chứ? Cô ta xứng sao?”
Bất Ly đã bị chiều đến hư, nên lúc này nhìn thấy kẻ thù hiếm hoi trong trí nhớ, tất nhiên trong lòng không ngăn nỗi cảm giác bực tức, nói ra từng chuyện một, cả chuyện liên quan đến Thập Nhị cũng nói ra hết cho hả dạ.
Ánh mắt Thập Nhị thâm thúy, khóe miệng lại chậm rãi hiện lên ý cười: “Vậy theo ý của Ly nhi, nên xử trí cô ta thế nào?”
Nguyệt Nha Nhi đứng đưa lưng về tất cả mọi người trong điện, nhìn ra bầu trời bao la rộng lớn bên ngoài, thần sắc hơi hoảng hốt.
“Hoặc là đem đi chém, hoặc là ...” Bất Ly dừng một chút, nghênh gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của mình lên, “Giam cô ta cả đời luôn, coi như là một sự khiển trách.”
Thập Nhị bỗng dưng cúi đầu cười thành tiếng: “Tốt, vậy cứ làm y như ý muốn của Trưởng công chúa, giam cô ta cả đời cũng được. Thất ca, huynh thấy thế nào?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, thản nhiên đưa mắt nhìn Thập Nhị.
Tịch Nhan, Thập Nhất và cả Linh Hi đều đồng thời dồn ánh mắt về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt của mỗi người đều có thể nói là cực kỳ phức tạp, như lần trước, lúc Thập Nhị xin ý chỉ cưới Tống Như Tân. Chỉ e lần này, còn nhiều sầu lo hơn nữa.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ hơi trầm xuống, biến hóa cực nhỏ này đến Tịch Nhan còn không phát hiện được, sau đó thản nhiên phun ra hai chữ: “Tùy đệ.”
Lòng bàn tay Nguyệt Nha Nhi đã lạnh lẽo cả rồi, từ xa cuối cùng nhìn thấy Đạm Tuyết đi tới, tầm mắt không tiêu cự dường như tìm được điểm để nương tựa, nhìn Đạm Tuyết, trượng phu của nàng và cả nữ nhi của bọn họ, một nhà ba người, dần dần bước đến đây.
“Nguyệt Nha Nhi?” Đạm Tuyết vừa thấy sắc mặt của nàng, liền biết không ổn, bước lên nắm lấy tay nàng, nghĩ ngợi, nói: “Ta đưa muội đi gặp Tứ ca của muội trước.”
Hoàng Phủ Thanh Thần biến sắc, lập tức vươn tay đến ngăn cản Đạm Tuyết: “Không cho nàng đi.”
Đạm Tuyết hơi cau mày nhìn về phía hắn, vừa muốn mở miệng, Thập Nhị lại chậm rãi từ trong phòng đi ra, nở nụ cười đạm mạc: “Không làm phiền Cửu ca và Cửu tẩu, chỗ của Nam Cung, đệ sẽ đưa Nguyệt Nha Nhi đến.”
Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết nhìn nhau, tất nhiên đã hiểu được điều gì.
Đạm Tuyết nghĩ ngợi, lấy một chiếc khăn nhét vào lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Muội đi đi.”
Nguyệt Nha Nhi cố gắng cười, Thập Nhị cũng đã kéo tay nàng, ra khỏi cửa điện An Bình.
Trong điện, Bất Ly không thể tin nhìn hai người dắt tay nhau rời đi, mở to đôi mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Phụ hoàng, Thập Nhị thúc có ý gì thế ạ?”
Tịch Nhan cầm tay nữ nhi, chậm rãi lắc đầu với cô bé.
Bất Ly cắn môi, không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẫu thân ...”
Tịch Nhan khẽ thở dài một cái: “Được rồi, chuyện quá khứ con quên cả đi, trong thời gian này đứng trêu chọc Thập Nhị thúc.”
“Không phải thúc ấy muốn kết hôn với nữ tử kia đấy chứ?” Bất Ly phút chốc hiểu được sự việc, nhất thời giận dữ, “Nếu đúng là vậy, con nhất định sẽ không để ý đến thúc ấy nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.