Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 5 - Chương 467
Đạm Nguỵêt Tân Lương
10/05/2013
Thập Nhị không chút nương tay ném Nguyệt Nha Nhi vào trong xe ngựa, cũng may bên trong xe có lót đệm khá dày, nên vừa rồi nàng ngã mới không bị thương, lúc chật vật ngồi thẳng dậy, lại nghe giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên ngoài xe ngựa: “Đưa Sườn Vương phi về Vương phủ, nói với quản gia, không được bổn vương cho phép, thì không được để nàng ra khỏi Vương phủ dù chỉ nửa bước!”
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nghe được tiếng người bên ngoài vâng dạ, một lát sau, là tiếng hắn thúc ngựa rời đi.
Phải rồi, hắn còn phải quay về bên cạnh Vương phi của hắn, cùng nàng mừng lễ Dục Lan.
Trở về lại Tây viện, vẫn chỉ có mỗi Xảo nhi, lẳng lặng ngồi dưới bóng râm đánh bông, gương mặt lúc đó, rõ ràng chính là thong thả tự đắc.
Đến khi nàng đi ngang qua, Xảo nhi ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười, cầm lấy một nhúm bông đưa nàng xem. Nguyệt Nha Nhi hơi lắc đầu, ý bảo cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi.
Xảo nhi liền cúi đầu, nàng đứng bên cạnh cô ấy một lúc lâu, vẫn đi đến bậc thang ngồi xuống. Lúc Xảo nhi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy dáng vẻ thất thần, buồn rầu của nàng.
Nhưng không ngờ rằng, đến lúc chạng vạng, Thập Nhị lại xuất hiện trước cửa viện.
Nguyệt Nha Nhi vẫn ngồi thất thần trên bậc thang, Xảo nhi chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, bỗng dưng thoáng nhìn thấy Thập Nhị gia không biết đã đứng đây tự lúc nào, bèn đứng dậy, đến bên cạnh Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng huých nàng một cái.
Nguyệt Nha Nhi giật mình hồi phục lại tinh thần, trong đầu trống rỗng, lúc gương mặt hắn xuất hiện trong mắt nàng, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng tiếp theo, ý thức quay về, chỉ trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt.
Thập Nhi chậm rãi đi lên phía trước, Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, cúi đầu gọi một tiếng: “Thập Nhị gia.”
Hắn đạm mạc liếc nhìn nàng một cái, rồi nhấc chân bước vào phòng.
Nguyệt Nha Nhi hơi lặng đi, rồi mới xoay người đi theo bước chân hắn, nhưng đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, cả thân người lập tức ngã về phía trước!
Xảo nhi chỉ kịp mở to mắt nhìn, Thập Nhị thấy nét mặt của cô, liền xoay mạnh người, lấy một tay đỡ lấy cơ thể sắp gục xuống của nàng vào lòng, nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tái nhợt như trang giấy, nhất thời hoảng hốt: “Nguyệt Nha Nhi?”
Nàng chỉ ngất đi một lát, rồi chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt giống như không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chật vật thoát khỏi vòng ôm của hắn, đứng thẳng người, mỉm cười: “Ta không sao.”
Sự lo lắng trong đôi mắt hắn biến mất không dấu vết chỉ trong tích tắc, thay vào đó là sự lạnh nhạt vô cùng, hờ hững nhìn Xảo nhi một cái, trầm giọng nói: “Đi nói với quản gia, truyền ngự y vào phủ.”
Ngự y đến rất nhanh, tinh thần Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt, thản nhiên trầm mặc để ngự y bắt mạch.
Nhưng không nghĩ rằng, sau khi ngự y kia bắt mạch xong, lại nhanh chóng đứng dậy hành lễ, cao giọng nói với Thập Nhị: “Lão thần xin chúc mừng Thập Nhị gia, sườn Vương phi đã mang thai!”
Đã mang thai! Ba chữ này, đều khiến hai người trong phòng kinh ngạc, bàng hoàng.
Nguyệt Nha Nhi không tin được, vươn tay kéo cổ tay áo của ngự y: “Ông nói gì thế?”
Ngự y kia bày ra vẻ mặt tươi cười: “Bẩm sườn Vương phi, người có thai rồi ạ, thai đã được hai tháng rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, sự mê mang trong mắt dần tan đi, tròng mắt không thể ngăn được mà nở rộ hào quang: “Ta có thai ư?”
“Vâng.” Ngự y khom người nói, “Từ nay về sau, sườn Vương phi nên chú ý đến sức khỏe mới là quan trọng.”
“Ầm” một tiếng, bên kia phòng, bỗng dưng lại truyền đến thanh âm đập bàn, sau đó, giọng nói của Thập Nhị cực kỳ đạm mạc phân phó: “Xảo nhi, tiễn ngự y rời phủ.”
Trong lòng ngự y mặc dù nghi hoặc, nhưng không dám nấn ná thêm, lúc nhìn về phía hắn, trong lòng, bỗng nhiên trở nên bất an lo sợ.
Thập Nhị chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khiến người ta rung động như vậy, từ năm hai mươi tuổi gặp nàng lần đầu tiên, thì chưa từng thấy qua nữa, cho nên chỉ trong chớp mắt, hắn tựa như hoàn toàn xem nhẹ lời ngự y nói, chỉ chăm chăm nhìn nàng.
Nàng mà cũng có lúc sống động đến vậy sao, nàng mà cũng sẽ có lúc vui mừng sao, nhưng, nàng dựa vào đâu mà vui mừng cơ chứ?
“Bỏ nó.” Ánh mắt hắn bỗng ám trầm, thờ ơ phun ra hai chữ, hắn đang nhìn Nguyệt Nha Nhi, nhìn sắc mặt chỉ trong nháy mắt mà trắng bệch đi, trong lòng lại xẹt qua một tia khoái ý không diễn tả được.
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ thôi, lần thứ hai, nàng hoài nghi bản thân có phải là nghe nhầm không, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, hơi khó tin nhìn hắn: “Chàng nói gì?”
Hắn thản nhiên nghiến răng: “Ta nói, bỏ nó.”
Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi tất nhiên là chuyển từ trắng bệch sang trong suốt, môi run lên, thân mình cũng run, tựa như phải dùng hết sức lực mới phát ra âm thanh, lại căn bản không biết bản thân đang nói gì: “ ... Đứa bé ...”
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi từng bước về phía nàng.
Con tim Nguyệt Nha Nhi, theo mỗi bước chân của hắn, mà run lên từng chút một, đến cuối cùng, tựa như khó có thể chấp nhận được nỗi đau trong lòng, khó khăn nhắm mắt lại.
“Nguyệt Nha Nhi, nàng dựa vào điều gì khiến cho ta tin tưởng, đứa bé này là con ta.” Bạc môi hắn phun ra lời này, những câu ác ý, từ từ đả thương người khác, “Hai tháng trước nàng trở về kinh thành, ta làm sao biết được, đứa bé này có thể là nghiệt chủng của nàng cùng nam nhân khác hay không chứ?"
Cả người Nguyệt Nha Nhi run lên, vốn đã đơn bạc, giờ phút này xem ra, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan. Hồi lâu sau, nàng mới gian nan mở mắt ra, nhìn hắn, trong đôi mắt tràn ngập nỗi thê lương: “Chàng hãy cho ta giữ lại đứa bé này đi.”
Chỉ một khắc đó, tim hắn, lại vẫn lạnh cứng như băng, không chút bất vi sở động: “Bỏ nó.”
Trong đôi mắt Nguyệt Nha Nhi phút chốc lệ tràn mi: “Đó là con của chàng mà.”
Hắn vẫn cười đạm mạc như cũ, đón nhận ánh mắt nàng, lại bỗng nhiên cúi đầu xuống: “Nguyệt Nha Nhi, trong lòng nàng có từng có ta không? Trong cuộc sông năm năm trước đây, nàng có từng sống thật lòng không?"
Nàng dường như nao nao, hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên: “Có.”
Tay hắn chậm rãi xoa của đôi má nàng, tựa như thở dài, từng chút lau những giọt nước mắt của nàng đi: “Nguyệt Nha Nhi, lời này, tám năm trước ta sẽ tin, năm năm trước ta vẫn sẽ tin, nhưng mà nay, ta cuối cùng cũng không còn cách để tin được.”
Nói xong, hắn cúi đầu xuống, chậm rãi in nụ hôn lên môi nàng, thấp giọng nói:“Nguyệt Nha Nhi, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi......”
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nghe được tiếng người bên ngoài vâng dạ, một lát sau, là tiếng hắn thúc ngựa rời đi.
Phải rồi, hắn còn phải quay về bên cạnh Vương phi của hắn, cùng nàng mừng lễ Dục Lan.
Trở về lại Tây viện, vẫn chỉ có mỗi Xảo nhi, lẳng lặng ngồi dưới bóng râm đánh bông, gương mặt lúc đó, rõ ràng chính là thong thả tự đắc.
Đến khi nàng đi ngang qua, Xảo nhi ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười, cầm lấy một nhúm bông đưa nàng xem. Nguyệt Nha Nhi hơi lắc đầu, ý bảo cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi.
Xảo nhi liền cúi đầu, nàng đứng bên cạnh cô ấy một lúc lâu, vẫn đi đến bậc thang ngồi xuống. Lúc Xảo nhi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy dáng vẻ thất thần, buồn rầu của nàng.
Nhưng không ngờ rằng, đến lúc chạng vạng, Thập Nhị lại xuất hiện trước cửa viện.
Nguyệt Nha Nhi vẫn ngồi thất thần trên bậc thang, Xảo nhi chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, bỗng dưng thoáng nhìn thấy Thập Nhị gia không biết đã đứng đây tự lúc nào, bèn đứng dậy, đến bên cạnh Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng huých nàng một cái.
Nguyệt Nha Nhi giật mình hồi phục lại tinh thần, trong đầu trống rỗng, lúc gương mặt hắn xuất hiện trong mắt nàng, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng tiếp theo, ý thức quay về, chỉ trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt.
Thập Nhi chậm rãi đi lên phía trước, Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, cúi đầu gọi một tiếng: “Thập Nhị gia.”
Hắn đạm mạc liếc nhìn nàng một cái, rồi nhấc chân bước vào phòng.
Nguyệt Nha Nhi hơi lặng đi, rồi mới xoay người đi theo bước chân hắn, nhưng đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, cả thân người lập tức ngã về phía trước!
Xảo nhi chỉ kịp mở to mắt nhìn, Thập Nhị thấy nét mặt của cô, liền xoay mạnh người, lấy một tay đỡ lấy cơ thể sắp gục xuống của nàng vào lòng, nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tái nhợt như trang giấy, nhất thời hoảng hốt: “Nguyệt Nha Nhi?”
Nàng chỉ ngất đi một lát, rồi chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt giống như không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chật vật thoát khỏi vòng ôm của hắn, đứng thẳng người, mỉm cười: “Ta không sao.”
Sự lo lắng trong đôi mắt hắn biến mất không dấu vết chỉ trong tích tắc, thay vào đó là sự lạnh nhạt vô cùng, hờ hững nhìn Xảo nhi một cái, trầm giọng nói: “Đi nói với quản gia, truyền ngự y vào phủ.”
Ngự y đến rất nhanh, tinh thần Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt, thản nhiên trầm mặc để ngự y bắt mạch.
Nhưng không nghĩ rằng, sau khi ngự y kia bắt mạch xong, lại nhanh chóng đứng dậy hành lễ, cao giọng nói với Thập Nhị: “Lão thần xin chúc mừng Thập Nhị gia, sườn Vương phi đã mang thai!”
Đã mang thai! Ba chữ này, đều khiến hai người trong phòng kinh ngạc, bàng hoàng.
Nguyệt Nha Nhi không tin được, vươn tay kéo cổ tay áo của ngự y: “Ông nói gì thế?”
Ngự y kia bày ra vẻ mặt tươi cười: “Bẩm sườn Vương phi, người có thai rồi ạ, thai đã được hai tháng rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, sự mê mang trong mắt dần tan đi, tròng mắt không thể ngăn được mà nở rộ hào quang: “Ta có thai ư?”
“Vâng.” Ngự y khom người nói, “Từ nay về sau, sườn Vương phi nên chú ý đến sức khỏe mới là quan trọng.”
“Ầm” một tiếng, bên kia phòng, bỗng dưng lại truyền đến thanh âm đập bàn, sau đó, giọng nói của Thập Nhị cực kỳ đạm mạc phân phó: “Xảo nhi, tiễn ngự y rời phủ.”
Trong lòng ngự y mặc dù nghi hoặc, nhưng không dám nấn ná thêm, lúc nhìn về phía hắn, trong lòng, bỗng nhiên trở nên bất an lo sợ.
Thập Nhị chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khiến người ta rung động như vậy, từ năm hai mươi tuổi gặp nàng lần đầu tiên, thì chưa từng thấy qua nữa, cho nên chỉ trong chớp mắt, hắn tựa như hoàn toàn xem nhẹ lời ngự y nói, chỉ chăm chăm nhìn nàng.
Nàng mà cũng có lúc sống động đến vậy sao, nàng mà cũng sẽ có lúc vui mừng sao, nhưng, nàng dựa vào đâu mà vui mừng cơ chứ?
“Bỏ nó.” Ánh mắt hắn bỗng ám trầm, thờ ơ phun ra hai chữ, hắn đang nhìn Nguyệt Nha Nhi, nhìn sắc mặt chỉ trong nháy mắt mà trắng bệch đi, trong lòng lại xẹt qua một tia khoái ý không diễn tả được.
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ thôi, lần thứ hai, nàng hoài nghi bản thân có phải là nghe nhầm không, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, hơi khó tin nhìn hắn: “Chàng nói gì?”
Hắn thản nhiên nghiến răng: “Ta nói, bỏ nó.”
Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi tất nhiên là chuyển từ trắng bệch sang trong suốt, môi run lên, thân mình cũng run, tựa như phải dùng hết sức lực mới phát ra âm thanh, lại căn bản không biết bản thân đang nói gì: “ ... Đứa bé ...”
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi từng bước về phía nàng.
Con tim Nguyệt Nha Nhi, theo mỗi bước chân của hắn, mà run lên từng chút một, đến cuối cùng, tựa như khó có thể chấp nhận được nỗi đau trong lòng, khó khăn nhắm mắt lại.
“Nguyệt Nha Nhi, nàng dựa vào điều gì khiến cho ta tin tưởng, đứa bé này là con ta.” Bạc môi hắn phun ra lời này, những câu ác ý, từ từ đả thương người khác, “Hai tháng trước nàng trở về kinh thành, ta làm sao biết được, đứa bé này có thể là nghiệt chủng của nàng cùng nam nhân khác hay không chứ?"
Cả người Nguyệt Nha Nhi run lên, vốn đã đơn bạc, giờ phút này xem ra, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan. Hồi lâu sau, nàng mới gian nan mở mắt ra, nhìn hắn, trong đôi mắt tràn ngập nỗi thê lương: “Chàng hãy cho ta giữ lại đứa bé này đi.”
Chỉ một khắc đó, tim hắn, lại vẫn lạnh cứng như băng, không chút bất vi sở động: “Bỏ nó.”
Trong đôi mắt Nguyệt Nha Nhi phút chốc lệ tràn mi: “Đó là con của chàng mà.”
Hắn vẫn cười đạm mạc như cũ, đón nhận ánh mắt nàng, lại bỗng nhiên cúi đầu xuống: “Nguyệt Nha Nhi, trong lòng nàng có từng có ta không? Trong cuộc sông năm năm trước đây, nàng có từng sống thật lòng không?"
Nàng dường như nao nao, hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên: “Có.”
Tay hắn chậm rãi xoa của đôi má nàng, tựa như thở dài, từng chút lau những giọt nước mắt của nàng đi: “Nguyệt Nha Nhi, lời này, tám năm trước ta sẽ tin, năm năm trước ta vẫn sẽ tin, nhưng mà nay, ta cuối cùng cũng không còn cách để tin được.”
Nói xong, hắn cúi đầu xuống, chậm rãi in nụ hôn lên môi nàng, thấp giọng nói:“Nguyệt Nha Nhi, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.