Chương 27
Quỳnh Dao
08/10/2013
Đó là việc riêng của hai lão, lúc ấy Phi và Bân Bân cùng Phú hẹn ước với một bạn gái họ Lại, bốn người đến Trung Ương tửu quán dùng cơm tối, tiệc tan họ cùng khiêu vũ, nghe nhạc, xem biểu diễn nghệ thuật.
Thiên Phú luôn luôn vui tính, chàng nói chuyện và cử chỉ rất hoạt bát, có lúc chàng trào lộng, châm biếm gây cho bè bạn đều cười rộ lên, Phú có cá tính riêng biệt, bất cứ những cô gái phong trần, như vũ nữ, gái chiêu đãi, Phú đối xử với họ vô cùng lễ độ, trái lại, đối với những tiểu thơ sang trọng hay hàng quí phái chàng đối xử rất hời hợt.
Theo lý luận của Phú: các cô gái phong trần đã sẵn tánh tự ti, vì bị người khinh rẻ, bỗng nhiên được sự tôn trọng thì tinh thần họ vô cùng vui thích và cảm mến. Riêng bọn tiểu thơ đài các, hằng ngày được thiên hạ tôn trọng, nếu họ gặp người tỏ thái độ khinh thường, chẳng những họ không phiền hà, mà còn chú ý và cảm thấy thú vị nữa là khác.
Bốn người ngồi ở chiếc bàn nơi góc sàn nhẩy, nhìn những bước dồn dập và họ tranh nhau biểu diễn nghệ thuật trên sân khấu rất rõ. Họ cùng xem nhiều tiết mục rất hứng thú. Đến mười giờ, bắt đầu đến tiết mục của vũ nữ người Mỹ biểu diễn một màn thoát y vũ, bỗng nhiên trên màn nhung phía trái có nổi lên dòng chữ: "Lê tiên sinh ở Đạm Thủy có điện thoại".
Người phát hiện ra dòng chữ này trước tiên là Bân Bân, nàng kéo tay Phi nói:
- Anh Phi, có lẽ điện thoại của anh cũng không chừng?
Phi hơi ngạc nhiên, giờ này còn ai gọi điện thoại cho mình? Ai lại biết nơi mình du ngoạn? Chàng lắc đầu nói:
- Không biết phải điện thoại của anh hay không?
Phú trấn tĩnh Phi:
- Đâu Phi đến đó thử xem, có lẽ y viện có chuyện cần gọi mình chưa biết chừng?
Phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Tôi nghĩ không ai biết giờ này mình đi du ngoạn tại đây, nhưng cũng nghe thử xem, nếu không phải cũng chẳng tốn công gì.
Chàng nói xong, bèn hỏi người hầu bàn để biết điện thoại nơi nào, sau đó chàng đi thẳng đến nơi có điện thoại. Quả nhiên cô y tá trực tại y viện điện thoại cho chàng:
- Tôi Lê Dịch Phi đây, tìm tôi có việc gì quan trọng không?
Giọng cô y tá trực rất khẩn cấp:
- Thưa Lê y sĩ, tại nhà của Hùng xưởng trưởng có chuyện cấp bách cần gặp ông, tôi gọi điện thoại đến nhà Khưu viện trưởng mới biết ông đi chơi tại Đài Bắc, tìm nhiều phòng ca vũ nhạc rồi mới gặp ông...
Phi có cảm giác, Tố Tố đã phát sanh ra chuyện gì rồi, chàng rất lo lắng. Chàng lại nhớ đến vấn đề cô họ Vương tự sát tại bịnh viện. Chàng hỏi nhanh:
- Cô có hỏi tìm tôi có chuyện gì không?
- Họ chỉ nói, khi tìm gặp ông sẽ điện thoại cho họ biết. Theo ý trong điện thoại, dường như cô Tố Tố đã xẩy ra việc gì đó.
- Được rồi, phiền cô gọi điện thoại cho nhà Tố Tố biết.
- Xin ông gọi thì tiện hơn tôi.
Phi quay số điện thoại viễn tín để gọi nhà Tố Tố. Người tiếp chuyện là bà Hùng, khi bà nghe đến tiếng Phi, bà tỏ vẻ khẩn cấp:
- Dịch Phi đó hả? Không biết Tố Tố đi đâu mà tìm không ra, chúng tôi gọi điện thoại hỏi thăm cậu đây...
Nghe đến đây, Phi hết lo Tố Tố tự sát, chàng hỏi:
- Thưa bác, đừng lo lắm, tôi sẽ đi tìm Tố Tố, xin bác cho biết cô Tố Tố ra đi từ lúc nào?
- Vào khoảng hơn sáu giờ, tôi sai A Kim gọi nó xuống lầu dùng cơm, A Kim nói, nó đi ra ngoài ngoạn cảnh. Đi tìm những nơi gần đây mà không gặp. Lão Vương cũng đi tìm, nhưng sau cùng hỏi một tiệm nước gần bên đường, họ nói thấy Tố Tố lên một chiếc xe taxi, chạy về hướng Đài Bắc.
- Rồi lão Vưong có đi tìm tiếp không?
- Tôi có sai lão Vương chạy xe đi tìm, nhưng đến giờ chưa thấy về. Trước đây một tiếng đồng hồ, lão Vương có gọi điện thoại về, ông ta nói đã tìm các nơi quen thuộc cũng không gặp được Tố Tố. Ngặt một nỗi ba của nó cũng không có tại nhà...
- Xin bác chớ lo, cháu sẽ đi tìm ngay bây giờ, cháu tin rằng sẽ tìm được.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ có cậu mới biết những nơi Tố Tố nó thích đến, xin phiền cậu lo giúp.
- Xin bác đừng lo lắm, nhất định cháu sẽ dắt Tố Tố về.
- Cám ơn cậu.
Phi buông điện thoại xuống, chàng cảm thấy lo lắng. Nếu Tố Tố một mình lái xe đi thì có mục phiêu của chiếc xe nên dễ nhìn. Đằng này nàng chỉ ra đi một mình lẫn trong hằng vạn người, biết nàng đi đâu? Muốn tìm ra nàng chẳng khác nào xuống biển mò kim?
Nhưng chàng không thể thối thoát được, bởi đã hứa đi tìm nàng, hơn nữa gia đình nàng chỉ hy vọng vào chàng.
Chàng trở lại bàn, ba người kia đều chú ý trông chàng.
Bân Bân nhìn chàng hỏi:
- Ai gọi điện thoại mà anh nói chuyện lâu dữ vậy?
Nghe nàng hỏi, Phi quyết định không nên nói thật cho mọi người biết, bởi bọn họ không thể giúp đỡ gì được chàng. Nếu chàng cùng bọn họ đi tìm, nếu gặp được Tố Tố chắc chắn nàng không vui lòng. Nhưng không nói rõ thì họ chẳng yên lòng, nghĩ thế nên chàng tìm cách nói dối cho họ yên tâm ở lại đây du ngoạn, sau đó chàng nhờ Phú đưa họ về, được như thế chàng mới yên lòng mà đi tìm Tố Tố, chàng nói:
- Tại y viện gọi đến, có việc cần tôi gấp.
- Việc gì mà gấp lắm vậy? Bây giờ chúng ta phải ra về sao?
Phú tiếp lời giải thích:
- Tại y viện thường xẩy ra chuyện này lắm.
- Thời gian gấp lắm, tôi phải đi liền, mấy người vẫn ở lại đây xem tiếp những tiết mục haỵ Nếu tôi không trở lại kịp, phiền anh Phú đưa hai cô ra về.
- Được rồi.
Phú gật đầu đồng ý. Chẳng những chàng rất thích phục vụ hai nàng, mà cũng tuân theo lời Phi ngầm nhờ chàng.
Nhưng đột nhiên Bân Bân nói:
- Nếu vậy chúng ta cùng nhau về nè.
Phi không ngờ lại có biến chuyển như thế, chàng rất ăn năn việc nói dối của mình. Sự thực, nếu Phi đi rồi thì họ không còn thích thú gì mà ngồi lại đây để thưởng thức nữa.
Nhưng chàng nhờ Phú giải vây:
- Cô Bân Bân, còn sớm mà, những tiết mục hấp dẫn đến mười một giờ mới khởi diễn. Không mấy khi hai cô cùng xem, nên ngồi nán lại giây lát nữa đi.
Rốt cuộc Bân Bân phải đồng ý, Phi lại nói nhỏ vào tai nàng:
- Bân Bân, ngày mai anh sẽ nói rõ cho em nghe, bây giờ thì gấp lắm rồi, anh phải đi.
Chàng vội vã ra cửa nhà hàng, gió đêm nhẹ thổi, chàng cảm thấy lạnh. Phi gọi một chiếc taxi lại, tuy bước lên xe nhưng chưa quyết định phải đi đâu. Chàng đóng mạnh cửa xe, người tài xế hỏi chàng đi đâu, chàng như suy nghĩ, nhưng chưa suy nghĩ phải đi đâu, chỉ thuận miệng nói:
- Đi Bích Đàm!
Người tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, đoạn nhấn ga cho xe chạy. Khi ngồi tề tĩnh, chàng nghĩ ra tại sao mình lại bảo xe chạy đi Bích Đàm? Giờ này Tố Tố đi Bích Đàm làm gì? Chàng nghĩ đến vấn đề cô họ Vương tự sát, nên không lạnh mà thấy run. Nếu Tố Tố đến Bích Đàm mà tự vận, bây giờ chàng đi đến đó cũng không còn kịp.
Khi Phi nói chuyện trong điện thoại với bà Hùng chàng quên hỏi bà, Tố Tố ra đi có viết thư để lại hay có vật gì khác lạ không? Nhưng, chàng nghĩ không nên hỏi điều đó, cũng như không nên gây cho bà Hùng lo sợ. Nếu gây cho bịnh tình của bà trở lại thì vô cùng nguy hiểm. Đã đi Bích Đàm thì cứ việc đến đó xem, ngoài nơi này ra chàng chưa biết phải tìm địa điểm thứ hai nào khác nữa.
Xe đến Tân Điếm, Phi bảo tài xế lái xe ra bờ sông, chàng xuống xe trả tiền cho tài xế. Không biết ông ta vì việc làm ăn hay là thấy đêm khuya có người đến Bích Đàm là nghi mưu toan tìm cái chết? Lão tài xế đếm tiền xong bèn hỏi:
- Tôi có thể neo xe đây chờ ông hay không?
- Cám ơn ông, không cần thiết lắm, sợ Ông chờ lâu.
Lão tài xế nói lại:
- Không sao đâu, tôi có thể chờ giây lát.
Phi trông vào sắc diện của ông ta thoáng thấy vẻ nghi ngờ, chàng cười cười nói:
- Tôi đến đây tìm một người bạn, phải đi đến Lạc Viên phía bên kia, nếu không gặp người bạn ấy thì lập tức trở về, nếu gặp thì chưa biết chừng nào mới về. Ông nên đi trước là tốt hơn.
Lão tài xế nhìn thần sắc của Phi đoán là không phải người định đi tìm cõi chết, ông ta tỏ vẻ yên tâm nói:
- Tôi chờ ông nửa giờ, nếu hơn nửa giờ ông chưa về, tôi sẽ đi.
- Được rồi, chúng ta tạm hẹn nhau như vậy.
Phi đi lần theo bờ đê đến Điếu Kiều. Nơi đây chàng có thể nhìn toàn cảnh trí của Bích Đàm. Cảnh về đêm, Bích Đàm mang một vẻ đẹp thần bí, trên sông mờ nhạt khói sương ẩn hiện dường như có một nàng tiên bay bay với chiếc áo trắng mỏng. Trên không những ánh sao thưa thớt. Trước các ánh sáng của đèn màu nên các ánh sao trở thành ánh sáng ảm đạm. Trên mặt nước lặng trang. Điếu Kiều chỉ còn vài người đi đi lại lại.
Phi đi một mình trong cô tịch, sự cô tịch của một tâm trạng bồi hồi khó yên. Nếu Tố Tố có đến thì nàng vẫn ngồi tại đây. Tìm không gặp nàng, không lẽ lại trở về, chàng phải đến Lạc Viên của Bích Đàm, và nơi phòng trà trên Đại Thạch Đỉnh thượng mà tìm nữa. Sau cùng, có thể hỏi thăm xem người vóc dáng như nàng có đến đây không? Chàng đi lên Điếu Kiều nhìn từng người qua lại. Trong lúc này hơn phân nửa du khách đều là người có đôi, họ cùng dắt tay nhau mà chuyện trò thân mật, dĩ nhiên trong số đó không có Tố Tố.
Qua khỏi Điếu Kiều, trước nhất, chàng đến phòng trà nằm trên một khối đá to mà xem thử. Nhưng, trong phòng trà thẩy đều có đôi có bạn cả. Chỉ có bàn ngồi lẻ một người, nhưng người ấy lại là một gã đàn ông. Chàng thất vọng vừa muốn bỏ đi, nhưng sau cùng Phi nhìn vào một bàn trong góc, chàng bỗng nhiên muốn kêu lên. Bởi chàng nhìn thấy lưng của một thiếu nữ. Nàng ngồi quay lưng về phía chàng, mái tóc xõa dài theo đôi bờ vai, nàng mặc chiếc áo màu đỏ sậm. Chiếc lưng đã giống nàng, mà dáng điệu ngồi trầm tư cũng giống nàng.
Chàng không dám mạo muội, nếu đi vòng ra phía sau lưng nàng, đến kề bên, chàng mới xác định rõ chính là nàng. Nhưng Phi không muốn gây cho nàng giật mình, chàng nhè nhẹ ho lên một tiếng, sau đó bèn gọi khẽ:
- Tố Tố!
Nàng như giật mình quay đầu lại. Nhìn phớt qua thấy sắc thái của nàng rất lo âu, da mặt xanh mét đáng sợ. Nàng chẳng khác nào một con nai đang đứng trước đàn hổ đói, khi thấy Phi, nàng bèn đứng lên gọi lớn:
- Anh Phi!
Phi cười cười tỏ vẻ dịu dàng, không bộc lộ vẻ gì lo ngại. Chàng nắm đôi tay nàng, cảm thấy tay nàng lạnh như giá băng. Toàn thân nàng như phát run, chàng nhỏ giọng:
- Tố Tố, cô đến đây lâu lắm rồi hả?
- Lâu lắm rồi, em sợ quá rồi, sợ người đó...
Nàng dùng miệng hướng sang người đàn ông ngồi một mình mà Phi đã thấy trước kia. Nhưng, giữa lúc đó, chàng quay sang thấy người đàn ông ấy đứng dậy tính tiền vội vã bước ra. Dĩ nhiên, anh ta tưởng rằng Phi là bạn trai của nàng, nên không thể làm phiền nàng được nữa, bèn vội vã ra đi.
Phi ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh nàng, hỏi:
- Anh ta đối xử không đẹp với cô hả?
- Chán chết đi anh ơi, anh ta đến tìm lời trêu ghẹo em mấy lần, em không dám ra đi, càng nhìn lên núi lại càng sợ hãi.
Phi vỗ vỗ trên lưng bàn tay nàng:
- Đừng lo nữa, bây giờ mọi chuyện đều qua rồi.
Trong lúc đó, người hầu bàn đến hỏi chàng dùng gì? Phi nhìn Tố Tố tỏ vẻ khuyên bảo:
- Khuya lắm rồi, chúng ta nên về là vừa.
Đôi mắt nàng lộ vẻ khẩn cầu, nàng nhỏ giọng:
- Em buồn quá đi, chúng ta nên ngồi lại đây giây lát?
Chàng gật đầu, hướng vào người hầu bàn gọi ly trà nóng, tiếp theo đó Phi cởi áo ngoài ra, choàng lên mình cho Tố Tố. Phi rất chú ý đến nét mặt xanh mét của nàng, ngoài vấn đề kinh hãi ra, nàng ngồi nơi đây quá lâu, khí trời lạnh lẽo, nàng mặc chiếc áo rất mỏng, nên dễ cảm nhiễm thương hàn.
Tố Tố đã yên tâm, tay nàng lần lần ấm cũng như da mặt nàng từ từ đỏ thắm lại. Tìm được nàng, Phi cũng yên tâm không còn lo lắng nữa.
Thiên Phú luôn luôn vui tính, chàng nói chuyện và cử chỉ rất hoạt bát, có lúc chàng trào lộng, châm biếm gây cho bè bạn đều cười rộ lên, Phú có cá tính riêng biệt, bất cứ những cô gái phong trần, như vũ nữ, gái chiêu đãi, Phú đối xử với họ vô cùng lễ độ, trái lại, đối với những tiểu thơ sang trọng hay hàng quí phái chàng đối xử rất hời hợt.
Theo lý luận của Phú: các cô gái phong trần đã sẵn tánh tự ti, vì bị người khinh rẻ, bỗng nhiên được sự tôn trọng thì tinh thần họ vô cùng vui thích và cảm mến. Riêng bọn tiểu thơ đài các, hằng ngày được thiên hạ tôn trọng, nếu họ gặp người tỏ thái độ khinh thường, chẳng những họ không phiền hà, mà còn chú ý và cảm thấy thú vị nữa là khác.
Bốn người ngồi ở chiếc bàn nơi góc sàn nhẩy, nhìn những bước dồn dập và họ tranh nhau biểu diễn nghệ thuật trên sân khấu rất rõ. Họ cùng xem nhiều tiết mục rất hứng thú. Đến mười giờ, bắt đầu đến tiết mục của vũ nữ người Mỹ biểu diễn một màn thoát y vũ, bỗng nhiên trên màn nhung phía trái có nổi lên dòng chữ: "Lê tiên sinh ở Đạm Thủy có điện thoại".
Người phát hiện ra dòng chữ này trước tiên là Bân Bân, nàng kéo tay Phi nói:
- Anh Phi, có lẽ điện thoại của anh cũng không chừng?
Phi hơi ngạc nhiên, giờ này còn ai gọi điện thoại cho mình? Ai lại biết nơi mình du ngoạn? Chàng lắc đầu nói:
- Không biết phải điện thoại của anh hay không?
Phú trấn tĩnh Phi:
- Đâu Phi đến đó thử xem, có lẽ y viện có chuyện cần gọi mình chưa biết chừng?
Phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Tôi nghĩ không ai biết giờ này mình đi du ngoạn tại đây, nhưng cũng nghe thử xem, nếu không phải cũng chẳng tốn công gì.
Chàng nói xong, bèn hỏi người hầu bàn để biết điện thoại nơi nào, sau đó chàng đi thẳng đến nơi có điện thoại. Quả nhiên cô y tá trực tại y viện điện thoại cho chàng:
- Tôi Lê Dịch Phi đây, tìm tôi có việc gì quan trọng không?
Giọng cô y tá trực rất khẩn cấp:
- Thưa Lê y sĩ, tại nhà của Hùng xưởng trưởng có chuyện cấp bách cần gặp ông, tôi gọi điện thoại đến nhà Khưu viện trưởng mới biết ông đi chơi tại Đài Bắc, tìm nhiều phòng ca vũ nhạc rồi mới gặp ông...
Phi có cảm giác, Tố Tố đã phát sanh ra chuyện gì rồi, chàng rất lo lắng. Chàng lại nhớ đến vấn đề cô họ Vương tự sát tại bịnh viện. Chàng hỏi nhanh:
- Cô có hỏi tìm tôi có chuyện gì không?
- Họ chỉ nói, khi tìm gặp ông sẽ điện thoại cho họ biết. Theo ý trong điện thoại, dường như cô Tố Tố đã xẩy ra việc gì đó.
- Được rồi, phiền cô gọi điện thoại cho nhà Tố Tố biết.
- Xin ông gọi thì tiện hơn tôi.
Phi quay số điện thoại viễn tín để gọi nhà Tố Tố. Người tiếp chuyện là bà Hùng, khi bà nghe đến tiếng Phi, bà tỏ vẻ khẩn cấp:
- Dịch Phi đó hả? Không biết Tố Tố đi đâu mà tìm không ra, chúng tôi gọi điện thoại hỏi thăm cậu đây...
Nghe đến đây, Phi hết lo Tố Tố tự sát, chàng hỏi:
- Thưa bác, đừng lo lắm, tôi sẽ đi tìm Tố Tố, xin bác cho biết cô Tố Tố ra đi từ lúc nào?
- Vào khoảng hơn sáu giờ, tôi sai A Kim gọi nó xuống lầu dùng cơm, A Kim nói, nó đi ra ngoài ngoạn cảnh. Đi tìm những nơi gần đây mà không gặp. Lão Vương cũng đi tìm, nhưng sau cùng hỏi một tiệm nước gần bên đường, họ nói thấy Tố Tố lên một chiếc xe taxi, chạy về hướng Đài Bắc.
- Rồi lão Vưong có đi tìm tiếp không?
- Tôi có sai lão Vương chạy xe đi tìm, nhưng đến giờ chưa thấy về. Trước đây một tiếng đồng hồ, lão Vương có gọi điện thoại về, ông ta nói đã tìm các nơi quen thuộc cũng không gặp được Tố Tố. Ngặt một nỗi ba của nó cũng không có tại nhà...
- Xin bác chớ lo, cháu sẽ đi tìm ngay bây giờ, cháu tin rằng sẽ tìm được.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ có cậu mới biết những nơi Tố Tố nó thích đến, xin phiền cậu lo giúp.
- Xin bác đừng lo lắm, nhất định cháu sẽ dắt Tố Tố về.
- Cám ơn cậu.
Phi buông điện thoại xuống, chàng cảm thấy lo lắng. Nếu Tố Tố một mình lái xe đi thì có mục phiêu của chiếc xe nên dễ nhìn. Đằng này nàng chỉ ra đi một mình lẫn trong hằng vạn người, biết nàng đi đâu? Muốn tìm ra nàng chẳng khác nào xuống biển mò kim?
Nhưng chàng không thể thối thoát được, bởi đã hứa đi tìm nàng, hơn nữa gia đình nàng chỉ hy vọng vào chàng.
Chàng trở lại bàn, ba người kia đều chú ý trông chàng.
Bân Bân nhìn chàng hỏi:
- Ai gọi điện thoại mà anh nói chuyện lâu dữ vậy?
Nghe nàng hỏi, Phi quyết định không nên nói thật cho mọi người biết, bởi bọn họ không thể giúp đỡ gì được chàng. Nếu chàng cùng bọn họ đi tìm, nếu gặp được Tố Tố chắc chắn nàng không vui lòng. Nhưng không nói rõ thì họ chẳng yên lòng, nghĩ thế nên chàng tìm cách nói dối cho họ yên tâm ở lại đây du ngoạn, sau đó chàng nhờ Phú đưa họ về, được như thế chàng mới yên lòng mà đi tìm Tố Tố, chàng nói:
- Tại y viện gọi đến, có việc cần tôi gấp.
- Việc gì mà gấp lắm vậy? Bây giờ chúng ta phải ra về sao?
Phú tiếp lời giải thích:
- Tại y viện thường xẩy ra chuyện này lắm.
- Thời gian gấp lắm, tôi phải đi liền, mấy người vẫn ở lại đây xem tiếp những tiết mục haỵ Nếu tôi không trở lại kịp, phiền anh Phú đưa hai cô ra về.
- Được rồi.
Phú gật đầu đồng ý. Chẳng những chàng rất thích phục vụ hai nàng, mà cũng tuân theo lời Phi ngầm nhờ chàng.
Nhưng đột nhiên Bân Bân nói:
- Nếu vậy chúng ta cùng nhau về nè.
Phi không ngờ lại có biến chuyển như thế, chàng rất ăn năn việc nói dối của mình. Sự thực, nếu Phi đi rồi thì họ không còn thích thú gì mà ngồi lại đây để thưởng thức nữa.
Nhưng chàng nhờ Phú giải vây:
- Cô Bân Bân, còn sớm mà, những tiết mục hấp dẫn đến mười một giờ mới khởi diễn. Không mấy khi hai cô cùng xem, nên ngồi nán lại giây lát nữa đi.
Rốt cuộc Bân Bân phải đồng ý, Phi lại nói nhỏ vào tai nàng:
- Bân Bân, ngày mai anh sẽ nói rõ cho em nghe, bây giờ thì gấp lắm rồi, anh phải đi.
Chàng vội vã ra cửa nhà hàng, gió đêm nhẹ thổi, chàng cảm thấy lạnh. Phi gọi một chiếc taxi lại, tuy bước lên xe nhưng chưa quyết định phải đi đâu. Chàng đóng mạnh cửa xe, người tài xế hỏi chàng đi đâu, chàng như suy nghĩ, nhưng chưa suy nghĩ phải đi đâu, chỉ thuận miệng nói:
- Đi Bích Đàm!
Người tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, đoạn nhấn ga cho xe chạy. Khi ngồi tề tĩnh, chàng nghĩ ra tại sao mình lại bảo xe chạy đi Bích Đàm? Giờ này Tố Tố đi Bích Đàm làm gì? Chàng nghĩ đến vấn đề cô họ Vương tự sát, nên không lạnh mà thấy run. Nếu Tố Tố đến Bích Đàm mà tự vận, bây giờ chàng đi đến đó cũng không còn kịp.
Khi Phi nói chuyện trong điện thoại với bà Hùng chàng quên hỏi bà, Tố Tố ra đi có viết thư để lại hay có vật gì khác lạ không? Nhưng, chàng nghĩ không nên hỏi điều đó, cũng như không nên gây cho bà Hùng lo sợ. Nếu gây cho bịnh tình của bà trở lại thì vô cùng nguy hiểm. Đã đi Bích Đàm thì cứ việc đến đó xem, ngoài nơi này ra chàng chưa biết phải tìm địa điểm thứ hai nào khác nữa.
Xe đến Tân Điếm, Phi bảo tài xế lái xe ra bờ sông, chàng xuống xe trả tiền cho tài xế. Không biết ông ta vì việc làm ăn hay là thấy đêm khuya có người đến Bích Đàm là nghi mưu toan tìm cái chết? Lão tài xế đếm tiền xong bèn hỏi:
- Tôi có thể neo xe đây chờ ông hay không?
- Cám ơn ông, không cần thiết lắm, sợ Ông chờ lâu.
Lão tài xế nói lại:
- Không sao đâu, tôi có thể chờ giây lát.
Phi trông vào sắc diện của ông ta thoáng thấy vẻ nghi ngờ, chàng cười cười nói:
- Tôi đến đây tìm một người bạn, phải đi đến Lạc Viên phía bên kia, nếu không gặp người bạn ấy thì lập tức trở về, nếu gặp thì chưa biết chừng nào mới về. Ông nên đi trước là tốt hơn.
Lão tài xế nhìn thần sắc của Phi đoán là không phải người định đi tìm cõi chết, ông ta tỏ vẻ yên tâm nói:
- Tôi chờ ông nửa giờ, nếu hơn nửa giờ ông chưa về, tôi sẽ đi.
- Được rồi, chúng ta tạm hẹn nhau như vậy.
Phi đi lần theo bờ đê đến Điếu Kiều. Nơi đây chàng có thể nhìn toàn cảnh trí của Bích Đàm. Cảnh về đêm, Bích Đàm mang một vẻ đẹp thần bí, trên sông mờ nhạt khói sương ẩn hiện dường như có một nàng tiên bay bay với chiếc áo trắng mỏng. Trên không những ánh sao thưa thớt. Trước các ánh sáng của đèn màu nên các ánh sao trở thành ánh sáng ảm đạm. Trên mặt nước lặng trang. Điếu Kiều chỉ còn vài người đi đi lại lại.
Phi đi một mình trong cô tịch, sự cô tịch của một tâm trạng bồi hồi khó yên. Nếu Tố Tố có đến thì nàng vẫn ngồi tại đây. Tìm không gặp nàng, không lẽ lại trở về, chàng phải đến Lạc Viên của Bích Đàm, và nơi phòng trà trên Đại Thạch Đỉnh thượng mà tìm nữa. Sau cùng, có thể hỏi thăm xem người vóc dáng như nàng có đến đây không? Chàng đi lên Điếu Kiều nhìn từng người qua lại. Trong lúc này hơn phân nửa du khách đều là người có đôi, họ cùng dắt tay nhau mà chuyện trò thân mật, dĩ nhiên trong số đó không có Tố Tố.
Qua khỏi Điếu Kiều, trước nhất, chàng đến phòng trà nằm trên một khối đá to mà xem thử. Nhưng, trong phòng trà thẩy đều có đôi có bạn cả. Chỉ có bàn ngồi lẻ một người, nhưng người ấy lại là một gã đàn ông. Chàng thất vọng vừa muốn bỏ đi, nhưng sau cùng Phi nhìn vào một bàn trong góc, chàng bỗng nhiên muốn kêu lên. Bởi chàng nhìn thấy lưng của một thiếu nữ. Nàng ngồi quay lưng về phía chàng, mái tóc xõa dài theo đôi bờ vai, nàng mặc chiếc áo màu đỏ sậm. Chiếc lưng đã giống nàng, mà dáng điệu ngồi trầm tư cũng giống nàng.
Chàng không dám mạo muội, nếu đi vòng ra phía sau lưng nàng, đến kề bên, chàng mới xác định rõ chính là nàng. Nhưng Phi không muốn gây cho nàng giật mình, chàng nhè nhẹ ho lên một tiếng, sau đó bèn gọi khẽ:
- Tố Tố!
Nàng như giật mình quay đầu lại. Nhìn phớt qua thấy sắc thái của nàng rất lo âu, da mặt xanh mét đáng sợ. Nàng chẳng khác nào một con nai đang đứng trước đàn hổ đói, khi thấy Phi, nàng bèn đứng lên gọi lớn:
- Anh Phi!
Phi cười cười tỏ vẻ dịu dàng, không bộc lộ vẻ gì lo ngại. Chàng nắm đôi tay nàng, cảm thấy tay nàng lạnh như giá băng. Toàn thân nàng như phát run, chàng nhỏ giọng:
- Tố Tố, cô đến đây lâu lắm rồi hả?
- Lâu lắm rồi, em sợ quá rồi, sợ người đó...
Nàng dùng miệng hướng sang người đàn ông ngồi một mình mà Phi đã thấy trước kia. Nhưng, giữa lúc đó, chàng quay sang thấy người đàn ông ấy đứng dậy tính tiền vội vã bước ra. Dĩ nhiên, anh ta tưởng rằng Phi là bạn trai của nàng, nên không thể làm phiền nàng được nữa, bèn vội vã ra đi.
Phi ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh nàng, hỏi:
- Anh ta đối xử không đẹp với cô hả?
- Chán chết đi anh ơi, anh ta đến tìm lời trêu ghẹo em mấy lần, em không dám ra đi, càng nhìn lên núi lại càng sợ hãi.
Phi vỗ vỗ trên lưng bàn tay nàng:
- Đừng lo nữa, bây giờ mọi chuyện đều qua rồi.
Trong lúc đó, người hầu bàn đến hỏi chàng dùng gì? Phi nhìn Tố Tố tỏ vẻ khuyên bảo:
- Khuya lắm rồi, chúng ta nên về là vừa.
Đôi mắt nàng lộ vẻ khẩn cầu, nàng nhỏ giọng:
- Em buồn quá đi, chúng ta nên ngồi lại đây giây lát?
Chàng gật đầu, hướng vào người hầu bàn gọi ly trà nóng, tiếp theo đó Phi cởi áo ngoài ra, choàng lên mình cho Tố Tố. Phi rất chú ý đến nét mặt xanh mét của nàng, ngoài vấn đề kinh hãi ra, nàng ngồi nơi đây quá lâu, khí trời lạnh lẽo, nàng mặc chiếc áo rất mỏng, nên dễ cảm nhiễm thương hàn.
Tố Tố đã yên tâm, tay nàng lần lần ấm cũng như da mặt nàng từ từ đỏ thắm lại. Tìm được nàng, Phi cũng yên tâm không còn lo lắng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.