Chương 63: Nhật ký yêu Sanh (mười ba)
Quảng Lăng Tán Nhi
12/12/2016
Ngày 5 tháng 2.
Mùa đông này lạnh lẽo kỳ lạ, mấy ngày ngắn ngủi mà như qua mấy năm trời. Về vấn đề tình cảm của tôi, trong mắt mẹ luôn là thứ quan trọng nhất, mẹ luôn không ngại phiền phức khuyên tôi chuyển về làm ở gần nhà, mẹ nói mẹ muốn tôi ở bên bố mẹ, như vậy bố mẹ mới có thể yên tâm một chút, tôi biết còn một nguyên nhân quan trọng hơn, vì anh Vân Tuấn đã dọn trở về để làm việc, về việc đó, tôi thật sự không muốn nói gì.
Chú Tào và dì Văn càng ngày càng thường xuyên ra ra vào vào nhà tôi, mỗi lần họ nhìn tôi cười một cách khác thường, còn thêm cái kiểu trao đổi ánh mắt với mẹ, đều làm cho tôi xấu hổ khó chịu, tôi đối với anh Vân Tuấn xa cách khách khí, chẳng lẽ trong mắt họ, đó là biểu hiện ngượng ngùng sao?
Tôi biết vấn đề tình cảm không thể trốn tránh, tôi cũng không nghĩ đến chuyện trốn tránh, cứ vì việc này mà tôi và Sanh luôn phải thấp thỏm lo lắng. Chúng tôi đã bàn bạc rồi, vốn định chờ cậu ấy tốt nghiệp xong, hoặc là đi làm rồi, hoặc sau khi cậu ấy đi nghiên cứu sinh, tôi sẽ nói với bố mẹ chuyện này, mặc kệ bố mẹ có phản đối hay không, tôi đều ở bên Sanh, dùng thời gian để từ từ đả thông tư tưởng của bố mẹ.
Nhưng hiện tại, ngả bài với mẹ là chuyện vô cùng cấp bách, tôi không muốn mỗi lần về nhà lại khó chịu như vậy, vì tương lai của tôi và Sanh, chúng tôi phải hợp sức liều mạng!
Ngày 18 tháng 3.
Sanh luôn khuyên tôi, khoan hẵng nói chuyện của chúng tôi với mẹ. Nhưng hôm này khi vừa về nhà, chú dì Tào vừa đến, nội dung họ nói chuyện, so với mọi ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí còn nhắc đến chuyện đính hôn, cảm giác giống như tôi và anh Vân Tuấn đã đính ước từ nhỏ, bây giờ tốt nghiệp rồi, đương nhiên phải nói đến chuyện kết hôn.
Tôi biết mình có chút xúc động, lúc nãy, tôi không kiềm chế được, thẳng thắn với mẹ, tôi nói với mẹ là tôi đã có người yêu, tôi nói với mẹ người tôi yêu là một cô gái, tôi nói với mẹ người tôi yêu là Sanh, tôi nói tất cả với mẹ, mặc kệ họ có không thể nào hiểu nổi, tôi vĩnh viễn muốn ở bên cạnh Sanh, nhất định không chia lìa…
A! Mẹ hoảng sợ, ánh mắt khó tin bây giờ vẫn còn hiện lên trong mắt tôi.
Tin tưởng tôi đang nói lời nghiêm túc, xác định mẹ không nghe lầm, mẹ như bị sét đánh, mẹ suy sụp, mẹ chất vấn tôi, trách cứ tôi, tức giận mắng tôi, tức giận mắng Sanh, tôi càng muốn mẹ hiểu được tình cảm giữa tôi và Sanh, mẹ càng kích động phẫn nộ, mẹ nói thế nào cũng không tin nổi con gái mình lại bị đồng tính luyến ái, mẹ khóc lớn, liên tục hỏi lại tôi tại sao lại đối xử với bố mẹ mình như vậy, mẹ luôn miệng nói đồng tính luyến ái là biến thái, mẹ nói muốn đi tìm Sanh, hỏi cậu ấy đã quyến rũ tôi kiểu gì, mẹ vừa gào thét, vừa quăng hết mọi thứ trong phòng có thể quăng, bố cũng không khuyên nổi.
Ngôi nhà luôn đầm ấm yên bình của chúng tôi, lần đầu tiên xuất hiện tình trạng long trời lở đất như vậy.
Tôi cũng suy sụp, tôi không nghĩ đến mẹ sẽ phản ứng lớn như vậy, bình thường mẹ luôn rất mở lòng, mẹ cũng thích hòa vào giữa thanh niên, cử chỉ lời nói của mẹ lúc nào cũng tao nhã như vậy, tôi không thể tin được người trước mắt là mẹ mình, nhìn bộ dáng như đầu óc có vấn đề của mẹ, tôi sợ hãi, tôi co rúm đứng ở góc tường, trừ khóc, tôi không biết phải làm sao bây giờ, cuối cùng, bố đang vô cùng lo lắng nhưng luống cuống tay chân kéo tôi trở về phòng mình.
Đối với việc bố mẹ sẽ ngăn cản, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sâu trong nội tâm tôi, luôn tồn tại một tia hi vọng, tôi cảm thấy, bố mẹ yêu tôi như vậy, cho dù bố mẹ không đồng ý, nhưng ít nhất cũng hẳn tôn trọng tôi, lắng nghe nội tâm tôi, tôi có một đống thời gian để thuyết phục họ.
Nhưng mà, hoàn toàn không phải vậy, hèn chi Sanh luôn nói với tôi, tôi cứ ưa đơn giản hóa mọi chuyện, chuyện này không phải chuyện làm nũng có thể giải quyết.
Trời ạ, tại sao lại thành thế này, tớ phải làm gì bây giờ? Sanh, tớ phải làm gì bây giờ??????
Ngày 19 tháng 3.
Sáng sớm tinh mơ, tôi gần như chạy trối chết về tỉnh thành. Tôi không dám đối mặt với mẹ, không dám nghĩ đến tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ, điều tôi cần nhất, là cái ôm an ủi của Sanh.
Tôi ngả bài sớm, cũng làm cho lòng Sanh rối loạn, cậu ấy ôm tôi, dùng ánh mắt và ngôn từ dịu dàng để an ủi tôi, lông mày vẫn nhíu chặt, thần sắc cũng lo âu dị thường. Chúng tôi không còn cách nào khác, cách duy nhất, đó là chờ đợi.
Cả ngày, chúng tôi ở trong phòng, ôm nhau, vẫn nói những lời ngọt ngào động lòng người như lúc trước, những lời thề không xa rời, không vứt bỏ.
Cảm giác này giống như tận thế sắp đến.
Không, sao lại tận thế? Đời này còn dài như vậy, tôi và Sanh còn phải nắm tay nhau đi hết con đường dài này!
Tôi không được nhụt chí, không được thỏa hiệp, không gì có thể tách tôi và Sanh ra, nếu vì vậy mà tôi và bố mẹ phải xảy ra giằng co cãi nhau, tôi nhất định phải là người chiến thắng cuối cùng!
Bố mẹ, thật xin lỗi, vì tình yêu của con, hãy tha thứ cho con gái bất hiếu ích kỷ một lần.
Ngày 20 tháng 3.
Giống như tôi đã đoán trước, bố mẹ đuổi đến tỉnh thành, họ thậm chí còn đến Học viện Y tìm Sanh, may mà tôi đã kêu Sanh trốn trước, lúc này, tôi không muốn họ gặp nhau, vì tôi sợ sẽ phát sinh xung đột. Đêm đó khi mẹ nhắc tới Sanh, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi trong trí nhớ của tôi vẫn còn mới tinh đây, tôi không thể không đề phòng khả năng.
Không gặp được Sanh, mẹ rất là không cam lòng, may mà mục đích cuối cùng mẹ lên tỉnh thành là muốn đem tôi về nhà, cho nên cũng không có ý định đến nơi nào khác để tìm. Khi mẹ tìm được tôi, biểu tình và thái độ đều rất tĩnh lạnh, vô tình làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu này, mẹ tranh chấp với tôi một lúc, tự nhiên lại thỏa hiệp, mãi đến khi họ lên xe trở về, tôi mới giật mình nhận ra, có phải tình hình dễ dàng giải quyết vậy không?
Tâm tình lo lắng mấy ngày liền, rốt cuộc cũng thấy được tia mặt trời. Tôi nghĩ chuyện của tôi và Sanh, có lẽ đã xuất hiện một chút chuyển biến.
Chỉ hi vọng là thế.
Ngày 25 tháng 3.
Tôi không thể tin được, mẹ lại lấy chuyện bệnh tim của bố phát tác mà lừa tôi về nhà, tôi lại càng không dám tin, y như tình tiết cũ kỹ trong phim truyền hình, bố mẹ lấy đi di động của tôi, nhổ điện thoại trong phòng tôi, nhốt tôi ở trong.
Nhìn gắt gao cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến chuyện bố mẹ lừa tôi, tôi lại đau lòng, cảm thấy tuyệt vọng, nhưng hình như bố mẹ rất quyết tâm, không chút nào để ý đến lời than khóc cầu xin của tôi, chỉ lạnh lùng nói với tôi, bố mẹ sẽ thay tôi từ chức công việc trên tỉnh thành, đợi đến ngày nào đó tôi suy nghĩ thông suốt, sẽ cho tôi ra ngoài, sẽ giúp tôi tìm một công việc danh dự ở đây.
Bố mẹ nói, mãi mãi tôi không được gặp lại Sanh, mãi mãi không muốn nghe đến cái tên này, tôi không được có những hành động vớ vẩn ngang ngược nào nữa.
Tôi không thể tin được, bố mẹ lại nói ra những lời này!
Tôi không thế tin được, khốn kiếp mình cứ như vậy mà bị bắt đi!
Tôi không dám tưởng tượng, nếu từ nay về sau không thể gặp Sanh tôi sẽ như thế nào!
Ông trời ơi, nói với tôi đây là mộng đi! Tôi tình nguyện rằng tất cả những gì trước mặt chỉ là mộng thôi, chỉ là ác mộng mà thôi!
Ngày 26 tháng 3.
Đây không phải mộng, đây là sự thật lạnh như băng.
Khi tỉnh lại, tôi không phải ở trong căn phòng nhỏ màu quả quýt mà đứng trước cửa căn phòng khóa trái lạnh như băng, đối mặt với tôi là bố mẹ, là hai người không còn hòa nhã dễ gần mà lạnh như băng.
Tất cả trước mắt, thật sự khiến tôi muốn nổi điên!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi có cảm giác căm thù đến tận xương tận tủy với bọn họ như vậy.
Bố mẹ, thả con ra, con xin bố mẹ, đừng để con hận bố mẹ, xin đừng như vậy!
Ngày 28 tháng 3.
Tôi không muốn ăn thức ăn bọn họ mang tới, một chút cũng không muốn ăn! Bố mẹ mỗi ngày đều canh giữ tôi, thần sắc bố mẹ có vẻ tiều tụy, những cũng là do thương tôi yêu tôi, mà tâm tình bọn họ, tôi cũng có thể hiểu được một chút, trên đời này chắc cũng không có bao nhiêu người cha người mẹ chấp nhận tình cảm như vậy của con gái.
Nhưng mà cảm giác định mệnh giữa tôi và Sanh sâu như vậy, bảo tôi làm sao dứt bỏ?
Bố mẹ, xin bố mẹ, đừng bức con như vậy được không?
Ngày 29 tháng 3.
Tôi nhớ Sanh, tôi muốn được cậu ấy ôm ấp, nhớ độ ấm cơ thể của cậu ấy, nhớ cậu ấy quan tâm che chở tôi, nhớ khi chúng tôi ngồi trên bàn tròn nhỏ làm thức ăn, tôi nhớ nhà của chúng tôi!
Vài ngày không liên lạc, không gọi được điện thoại cho tôi, không biết tin tức nào của tôi, cậu ấy chắc lo lắng lắm, sẽ ăn không ngon ngủ không yên!
Trời ạ, tôi sắp bị tra tấn điên rồi, tôi sắp bị tra tấn điên rồi!
Không được, tôi không để mặc bố mẹ bày bố, tôi muốn ra ngoài, tôi phải nghĩ cách ra ngoài!
Ngày 1 tháng 4.
Chỉ là trốn khỏi nhà thôi, mà tôi có cảm giác như đào tẩu khỏi miệng cọp.
Chỉ lại trở về căn phòng nhỏ màu quả quýt, lại như trở về bến bờ hạnh phúc bình yên.
Khi nhìn thấy Sanh, tôi liền nhớ đến tất cả uất ức mấy ngày nay, nhịn không được mà khóc, Sanh vô cùng đau lòng, yêu thương tôi như yêu thương bảo vật.
Tôi khóc, bỗng nhiên nói với cậu ấy, Sanh, hay là chúng ta bỏ trốn đi?
Sanh hiển nhiên không hề chuẩn bị tâm lý với những lời này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu mới nói: “Tòng Y, cậu nói gì?”
Tôi lại vùi đầu vào lòng cậu ấy, im lặng không lên tiếng, cậu ấy lại truy vấn một câu: “Tòng Y, cậu nói thật sao?”
Là thật sao?
Không, tôi không biết!
Tôi không biết tôi có dũng khí này hay không, không biết tôi có đủ nhẫn tâm để rời xa bố mẹ không, trong lòng tôi toát ra suy nghĩ đó, nhưng tôi nghĩ, nếu phải thật sự làm, tôi vẫn không thể nào ích kỉ như vậy được.
Bố mẹ chỉ có mình đứa con gái là tôi, tuổi tác đang lớn dần…
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, tôi có cảm giác thống khổ như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Có Sanh, tôi thật hạnh phúc, nhưng hiện tại bí mật này bị bố mẹ biết được, nếu không thể khiến bố mẹ hiểu, hạnh phúc của tôi không bao giờ có thể ổn thỏa an tâm như lúc trước, tôi rất rõ chuyện này.
Trải qua những chuyện vừa qua, tôi đột nhiên có cảm giác không dám nghĩ đến ngày mai.
Quyển nhật ký màu xanh nhạt lặng yên không một tiếng động trượt xuống từ tay Diệp Tòng Y, cô nhẹ nhàng ngả vào sô pha, Diệp Tòng Y xuất thần nhìn tay mình, khó hiểu ấy vậy mà nó lại vô lực như thế.
Đây là trang cuối cùng, đến chỗ này, một dấu chấm tròn ngay ngắn xuất hiện trên quyển nhật ký.
Diệp Tòng Y rũ đôi lông mày dài, vẻ mặt tiều tụy dị thường, ngày cả đôi môi hồng phấn mọng nước mê người, giờ phút này cũng mất đi huyết sắc, cô ngồi ở đó, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, giống như trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, biến thành một pho trầm tư hoặc bức tượng ngẩn người.
Khi đang xem nhật ký, cô cũng không có biểu hiện gì đặc biệt kích động trừ lần té xỉu đó, nhưng Hà Na biết cô luôn tự mình kiềm chế đủ loại cảm xúc trong lòng, đây chính là yên tĩnh trước bão táp.
Nàng nhìn cô, ánh mắt vô cùng lo lắng, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng một hồi lâu mới miễn cưỡng mỉm cười nặn ra một câu: “Xem xong rồi?”
Diệp Tòng Y vẫn không hề động, qua một lát mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng nàng: “Quyển nhật ký này, em lấy từ chỗ ai? Từ chỗ Hàn Sanh? Sao cậu ấy lại đưa em?”
Thanh âm cô rất nhẹ, rất thong thả, lại ẩn chứa đè nén.
Hai tay Hà Na, mất tự nhiên nắm lại, do dự một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Không… không phải, em… lấy ở chỗ Duyệt Nhan.”
----------------------------------------
p/s: Đây là chương nhật ký cuối cùng ^^
Mùa đông này lạnh lẽo kỳ lạ, mấy ngày ngắn ngủi mà như qua mấy năm trời. Về vấn đề tình cảm của tôi, trong mắt mẹ luôn là thứ quan trọng nhất, mẹ luôn không ngại phiền phức khuyên tôi chuyển về làm ở gần nhà, mẹ nói mẹ muốn tôi ở bên bố mẹ, như vậy bố mẹ mới có thể yên tâm một chút, tôi biết còn một nguyên nhân quan trọng hơn, vì anh Vân Tuấn đã dọn trở về để làm việc, về việc đó, tôi thật sự không muốn nói gì.
Chú Tào và dì Văn càng ngày càng thường xuyên ra ra vào vào nhà tôi, mỗi lần họ nhìn tôi cười một cách khác thường, còn thêm cái kiểu trao đổi ánh mắt với mẹ, đều làm cho tôi xấu hổ khó chịu, tôi đối với anh Vân Tuấn xa cách khách khí, chẳng lẽ trong mắt họ, đó là biểu hiện ngượng ngùng sao?
Tôi biết vấn đề tình cảm không thể trốn tránh, tôi cũng không nghĩ đến chuyện trốn tránh, cứ vì việc này mà tôi và Sanh luôn phải thấp thỏm lo lắng. Chúng tôi đã bàn bạc rồi, vốn định chờ cậu ấy tốt nghiệp xong, hoặc là đi làm rồi, hoặc sau khi cậu ấy đi nghiên cứu sinh, tôi sẽ nói với bố mẹ chuyện này, mặc kệ bố mẹ có phản đối hay không, tôi đều ở bên Sanh, dùng thời gian để từ từ đả thông tư tưởng của bố mẹ.
Nhưng hiện tại, ngả bài với mẹ là chuyện vô cùng cấp bách, tôi không muốn mỗi lần về nhà lại khó chịu như vậy, vì tương lai của tôi và Sanh, chúng tôi phải hợp sức liều mạng!
Ngày 18 tháng 3.
Sanh luôn khuyên tôi, khoan hẵng nói chuyện của chúng tôi với mẹ. Nhưng hôm này khi vừa về nhà, chú dì Tào vừa đến, nội dung họ nói chuyện, so với mọi ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí còn nhắc đến chuyện đính hôn, cảm giác giống như tôi và anh Vân Tuấn đã đính ước từ nhỏ, bây giờ tốt nghiệp rồi, đương nhiên phải nói đến chuyện kết hôn.
Tôi biết mình có chút xúc động, lúc nãy, tôi không kiềm chế được, thẳng thắn với mẹ, tôi nói với mẹ là tôi đã có người yêu, tôi nói với mẹ người tôi yêu là một cô gái, tôi nói với mẹ người tôi yêu là Sanh, tôi nói tất cả với mẹ, mặc kệ họ có không thể nào hiểu nổi, tôi vĩnh viễn muốn ở bên cạnh Sanh, nhất định không chia lìa…
A! Mẹ hoảng sợ, ánh mắt khó tin bây giờ vẫn còn hiện lên trong mắt tôi.
Tin tưởng tôi đang nói lời nghiêm túc, xác định mẹ không nghe lầm, mẹ như bị sét đánh, mẹ suy sụp, mẹ chất vấn tôi, trách cứ tôi, tức giận mắng tôi, tức giận mắng Sanh, tôi càng muốn mẹ hiểu được tình cảm giữa tôi và Sanh, mẹ càng kích động phẫn nộ, mẹ nói thế nào cũng không tin nổi con gái mình lại bị đồng tính luyến ái, mẹ khóc lớn, liên tục hỏi lại tôi tại sao lại đối xử với bố mẹ mình như vậy, mẹ luôn miệng nói đồng tính luyến ái là biến thái, mẹ nói muốn đi tìm Sanh, hỏi cậu ấy đã quyến rũ tôi kiểu gì, mẹ vừa gào thét, vừa quăng hết mọi thứ trong phòng có thể quăng, bố cũng không khuyên nổi.
Ngôi nhà luôn đầm ấm yên bình của chúng tôi, lần đầu tiên xuất hiện tình trạng long trời lở đất như vậy.
Tôi cũng suy sụp, tôi không nghĩ đến mẹ sẽ phản ứng lớn như vậy, bình thường mẹ luôn rất mở lòng, mẹ cũng thích hòa vào giữa thanh niên, cử chỉ lời nói của mẹ lúc nào cũng tao nhã như vậy, tôi không thể tin được người trước mắt là mẹ mình, nhìn bộ dáng như đầu óc có vấn đề của mẹ, tôi sợ hãi, tôi co rúm đứng ở góc tường, trừ khóc, tôi không biết phải làm sao bây giờ, cuối cùng, bố đang vô cùng lo lắng nhưng luống cuống tay chân kéo tôi trở về phòng mình.
Đối với việc bố mẹ sẽ ngăn cản, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sâu trong nội tâm tôi, luôn tồn tại một tia hi vọng, tôi cảm thấy, bố mẹ yêu tôi như vậy, cho dù bố mẹ không đồng ý, nhưng ít nhất cũng hẳn tôn trọng tôi, lắng nghe nội tâm tôi, tôi có một đống thời gian để thuyết phục họ.
Nhưng mà, hoàn toàn không phải vậy, hèn chi Sanh luôn nói với tôi, tôi cứ ưa đơn giản hóa mọi chuyện, chuyện này không phải chuyện làm nũng có thể giải quyết.
Trời ạ, tại sao lại thành thế này, tớ phải làm gì bây giờ? Sanh, tớ phải làm gì bây giờ??????
Ngày 19 tháng 3.
Sáng sớm tinh mơ, tôi gần như chạy trối chết về tỉnh thành. Tôi không dám đối mặt với mẹ, không dám nghĩ đến tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ, điều tôi cần nhất, là cái ôm an ủi của Sanh.
Tôi ngả bài sớm, cũng làm cho lòng Sanh rối loạn, cậu ấy ôm tôi, dùng ánh mắt và ngôn từ dịu dàng để an ủi tôi, lông mày vẫn nhíu chặt, thần sắc cũng lo âu dị thường. Chúng tôi không còn cách nào khác, cách duy nhất, đó là chờ đợi.
Cả ngày, chúng tôi ở trong phòng, ôm nhau, vẫn nói những lời ngọt ngào động lòng người như lúc trước, những lời thề không xa rời, không vứt bỏ.
Cảm giác này giống như tận thế sắp đến.
Không, sao lại tận thế? Đời này còn dài như vậy, tôi và Sanh còn phải nắm tay nhau đi hết con đường dài này!
Tôi không được nhụt chí, không được thỏa hiệp, không gì có thể tách tôi và Sanh ra, nếu vì vậy mà tôi và bố mẹ phải xảy ra giằng co cãi nhau, tôi nhất định phải là người chiến thắng cuối cùng!
Bố mẹ, thật xin lỗi, vì tình yêu của con, hãy tha thứ cho con gái bất hiếu ích kỷ một lần.
Ngày 20 tháng 3.
Giống như tôi đã đoán trước, bố mẹ đuổi đến tỉnh thành, họ thậm chí còn đến Học viện Y tìm Sanh, may mà tôi đã kêu Sanh trốn trước, lúc này, tôi không muốn họ gặp nhau, vì tôi sợ sẽ phát sinh xung đột. Đêm đó khi mẹ nhắc tới Sanh, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi trong trí nhớ của tôi vẫn còn mới tinh đây, tôi không thể không đề phòng khả năng.
Không gặp được Sanh, mẹ rất là không cam lòng, may mà mục đích cuối cùng mẹ lên tỉnh thành là muốn đem tôi về nhà, cho nên cũng không có ý định đến nơi nào khác để tìm. Khi mẹ tìm được tôi, biểu tình và thái độ đều rất tĩnh lạnh, vô tình làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu này, mẹ tranh chấp với tôi một lúc, tự nhiên lại thỏa hiệp, mãi đến khi họ lên xe trở về, tôi mới giật mình nhận ra, có phải tình hình dễ dàng giải quyết vậy không?
Tâm tình lo lắng mấy ngày liền, rốt cuộc cũng thấy được tia mặt trời. Tôi nghĩ chuyện của tôi và Sanh, có lẽ đã xuất hiện một chút chuyển biến.
Chỉ hi vọng là thế.
Ngày 25 tháng 3.
Tôi không thể tin được, mẹ lại lấy chuyện bệnh tim của bố phát tác mà lừa tôi về nhà, tôi lại càng không dám tin, y như tình tiết cũ kỹ trong phim truyền hình, bố mẹ lấy đi di động của tôi, nhổ điện thoại trong phòng tôi, nhốt tôi ở trong.
Nhìn gắt gao cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến chuyện bố mẹ lừa tôi, tôi lại đau lòng, cảm thấy tuyệt vọng, nhưng hình như bố mẹ rất quyết tâm, không chút nào để ý đến lời than khóc cầu xin của tôi, chỉ lạnh lùng nói với tôi, bố mẹ sẽ thay tôi từ chức công việc trên tỉnh thành, đợi đến ngày nào đó tôi suy nghĩ thông suốt, sẽ cho tôi ra ngoài, sẽ giúp tôi tìm một công việc danh dự ở đây.
Bố mẹ nói, mãi mãi tôi không được gặp lại Sanh, mãi mãi không muốn nghe đến cái tên này, tôi không được có những hành động vớ vẩn ngang ngược nào nữa.
Tôi không thể tin được, bố mẹ lại nói ra những lời này!
Tôi không thế tin được, khốn kiếp mình cứ như vậy mà bị bắt đi!
Tôi không dám tưởng tượng, nếu từ nay về sau không thể gặp Sanh tôi sẽ như thế nào!
Ông trời ơi, nói với tôi đây là mộng đi! Tôi tình nguyện rằng tất cả những gì trước mặt chỉ là mộng thôi, chỉ là ác mộng mà thôi!
Ngày 26 tháng 3.
Đây không phải mộng, đây là sự thật lạnh như băng.
Khi tỉnh lại, tôi không phải ở trong căn phòng nhỏ màu quả quýt mà đứng trước cửa căn phòng khóa trái lạnh như băng, đối mặt với tôi là bố mẹ, là hai người không còn hòa nhã dễ gần mà lạnh như băng.
Tất cả trước mắt, thật sự khiến tôi muốn nổi điên!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi có cảm giác căm thù đến tận xương tận tủy với bọn họ như vậy.
Bố mẹ, thả con ra, con xin bố mẹ, đừng để con hận bố mẹ, xin đừng như vậy!
Ngày 28 tháng 3.
Tôi không muốn ăn thức ăn bọn họ mang tới, một chút cũng không muốn ăn! Bố mẹ mỗi ngày đều canh giữ tôi, thần sắc bố mẹ có vẻ tiều tụy, những cũng là do thương tôi yêu tôi, mà tâm tình bọn họ, tôi cũng có thể hiểu được một chút, trên đời này chắc cũng không có bao nhiêu người cha người mẹ chấp nhận tình cảm như vậy của con gái.
Nhưng mà cảm giác định mệnh giữa tôi và Sanh sâu như vậy, bảo tôi làm sao dứt bỏ?
Bố mẹ, xin bố mẹ, đừng bức con như vậy được không?
Ngày 29 tháng 3.
Tôi nhớ Sanh, tôi muốn được cậu ấy ôm ấp, nhớ độ ấm cơ thể của cậu ấy, nhớ cậu ấy quan tâm che chở tôi, nhớ khi chúng tôi ngồi trên bàn tròn nhỏ làm thức ăn, tôi nhớ nhà của chúng tôi!
Vài ngày không liên lạc, không gọi được điện thoại cho tôi, không biết tin tức nào của tôi, cậu ấy chắc lo lắng lắm, sẽ ăn không ngon ngủ không yên!
Trời ạ, tôi sắp bị tra tấn điên rồi, tôi sắp bị tra tấn điên rồi!
Không được, tôi không để mặc bố mẹ bày bố, tôi muốn ra ngoài, tôi phải nghĩ cách ra ngoài!
Ngày 1 tháng 4.
Chỉ là trốn khỏi nhà thôi, mà tôi có cảm giác như đào tẩu khỏi miệng cọp.
Chỉ lại trở về căn phòng nhỏ màu quả quýt, lại như trở về bến bờ hạnh phúc bình yên.
Khi nhìn thấy Sanh, tôi liền nhớ đến tất cả uất ức mấy ngày nay, nhịn không được mà khóc, Sanh vô cùng đau lòng, yêu thương tôi như yêu thương bảo vật.
Tôi khóc, bỗng nhiên nói với cậu ấy, Sanh, hay là chúng ta bỏ trốn đi?
Sanh hiển nhiên không hề chuẩn bị tâm lý với những lời này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu mới nói: “Tòng Y, cậu nói gì?”
Tôi lại vùi đầu vào lòng cậu ấy, im lặng không lên tiếng, cậu ấy lại truy vấn một câu: “Tòng Y, cậu nói thật sao?”
Là thật sao?
Không, tôi không biết!
Tôi không biết tôi có dũng khí này hay không, không biết tôi có đủ nhẫn tâm để rời xa bố mẹ không, trong lòng tôi toát ra suy nghĩ đó, nhưng tôi nghĩ, nếu phải thật sự làm, tôi vẫn không thể nào ích kỉ như vậy được.
Bố mẹ chỉ có mình đứa con gái là tôi, tuổi tác đang lớn dần…
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, tôi có cảm giác thống khổ như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Có Sanh, tôi thật hạnh phúc, nhưng hiện tại bí mật này bị bố mẹ biết được, nếu không thể khiến bố mẹ hiểu, hạnh phúc của tôi không bao giờ có thể ổn thỏa an tâm như lúc trước, tôi rất rõ chuyện này.
Trải qua những chuyện vừa qua, tôi đột nhiên có cảm giác không dám nghĩ đến ngày mai.
Quyển nhật ký màu xanh nhạt lặng yên không một tiếng động trượt xuống từ tay Diệp Tòng Y, cô nhẹ nhàng ngả vào sô pha, Diệp Tòng Y xuất thần nhìn tay mình, khó hiểu ấy vậy mà nó lại vô lực như thế.
Đây là trang cuối cùng, đến chỗ này, một dấu chấm tròn ngay ngắn xuất hiện trên quyển nhật ký.
Diệp Tòng Y rũ đôi lông mày dài, vẻ mặt tiều tụy dị thường, ngày cả đôi môi hồng phấn mọng nước mê người, giờ phút này cũng mất đi huyết sắc, cô ngồi ở đó, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, giống như trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, biến thành một pho trầm tư hoặc bức tượng ngẩn người.
Khi đang xem nhật ký, cô cũng không có biểu hiện gì đặc biệt kích động trừ lần té xỉu đó, nhưng Hà Na biết cô luôn tự mình kiềm chế đủ loại cảm xúc trong lòng, đây chính là yên tĩnh trước bão táp.
Nàng nhìn cô, ánh mắt vô cùng lo lắng, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng một hồi lâu mới miễn cưỡng mỉm cười nặn ra một câu: “Xem xong rồi?”
Diệp Tòng Y vẫn không hề động, qua một lát mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng nàng: “Quyển nhật ký này, em lấy từ chỗ ai? Từ chỗ Hàn Sanh? Sao cậu ấy lại đưa em?”
Thanh âm cô rất nhẹ, rất thong thả, lại ẩn chứa đè nén.
Hai tay Hà Na, mất tự nhiên nắm lại, do dự một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Không… không phải, em… lấy ở chỗ Duyệt Nhan.”
----------------------------------------
p/s: Đây là chương nhật ký cuối cùng ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.