Chương 17
Kim Thập Tứ Thoa, Vi Nặc Lạp
10/03/2024
Tiếng nước đồng thời vang lên ở hai phòng tắm, Thịnh Ninh bước ra khỏi phòng tắm lúc gần tám giờ, anh mở tivi hòng át đi tiếng pháo hoa sắp nổ ngoài cửa sổ.
Nhưng mở tivi lên thì lại là tin giải trí, đúng lúc đang truyền hình trực tiếp tiệc sinh nhật của La Mỹ Tinh.
Tưởng Thụy Thần đã bảy mươi hai tuổi, hiếm khi lộ mặt trước công chúng, ông ta và người vợ La Mỹ Tinh sáu mươi sáu tuổi ngồi cùng nhau, mười ngón tay đan chặt từ đầu đến cuối. Dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng Tưởng Thụy Thần vẫn thẳng lưng ưỡn ngực, phong thái ung dung, còn La Mỹ Tinh có khuôn mặt hiền từ nhân ái, trên người toàn là trang sức xa xỉ, đặc biệt là chiếc dây chuyền sapphire mà bà đeo trên cổ, đó là Kashmir Sapphire cao cấp nhất, với phần chính được tạo thành từ hai viên sapphire hình bầu dục tự nhiên không qua xử lý nhiệt, phần thân vòng được ghép từ rất nhiều viên kim cương trắng hình giọt nước. Chiếc vòng cổ này có tên là “Eternal Beauty” (vẻ đẹp vĩnh hằng), là quà sinh nhật cho vợ mà Tưởng Thụy Thần đấu giá từ Christie’s*, lập kỷ lục thế giới mới với giá đấu giá gần hai trăm triệu đô la Hồng Kông.
*Christie’s là một nhà đấu giá của Anh được James Christie thành lập năm 1766.
Một pha chấn động vì tình yêu của nhà giàu số một châu Á, tiêu đề đưa tin giật gân lập tức bùng nổ toàn thế giới.
Ngôi sao nổi tiếng có mặt đông như kiến, rất nhiều người đều tới để biểu diễn nhưng bản tin lại không dành nhiều thời lượng cho họ. Vì tiết mục quan trọng nhất của cả bữa tiệc sinh nhật chắc chắn là màn song tấu piano và violin tặng mẹ được biểu diễn bởi hai anh em nhà họ Tưởng. Trên màn hình, Tưởng Kế Chi mặc đồ trắng, Tưởng Mẫn Chi mặc đồ đen, thậm chí cậu ta còn cố ý buộc đuôi ngựa mái tóc dài ngang vai của mình, để lộ đường quai hàm rõ ràng và quyến rũ của mình.
Tưởng Kế Chi đàn piano còn Tưởng Mẫn Chi kéo violin, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, cùng diễn tấu một khúc dương cầm nghe nhiều thành thuộc. Giai điệu vừa du dương vừa trầm lắng, tựa như tiếng nhạc đến từ thiên đường. Khi tiếng nhạc dần lắng xuống, Tưởng Kế Chi lại có một màn lướt nốt phóng khoáng, tiếng đàn hợp tấu bỗng chốc trở nên vút cao và điên cuồng.
Piano thì như nước chảy mây trôi, đàn violin lại cuồng nhiệt phô trương. Đôi khi người anh trước phím đàn sẽ ngửa mặt lên, nhìn người em đang kéo violin và cùng nở nụ cười. Tưởng Kế Chi khẽ nhếch khóe môi tao nhã, Tưởng Mẫn Chi thì cười lớn để lộ hàm răng trắng bóng, phong cách diễn tấu của cậu ta có cảm xúc mạnh mẽ hơn, như thể đang cố ý khoe mẽ tài kéo đàn, chiếc áo sơ mi màu đen của cậu ta cũng hở sâu hơn, bờ ngực khiêu gợi ẩn hiện theo từng động tác biến ảo.
Một cặp anh em rất đẹp.
La Mỹ Tinh chắc chắn là một người mẹ cực kỳ xuất sắc, bà đã nuôi dạy rất tốt cả bốn đứa con cùng không có quan hệ huyết thống với mình. Con gái cả Tưởng Vân Kỳ ba mươi lăm tuổi không những là một nữ doanh nhân thành đạt mà còn là một nhà làm nghệ thuật sắp đặt* khá nổi tiếng ở nước ngoài, sân khấu dạ hội xa hoa này chính là tác phẩm do chị ta đích thân thiết kế, còn cô con gái út sắp mười sáu tuổi Tưởng Tuyên Kỳ lại quyết đoán cải biên khúc dương cầm chậm và buồn bã ban đầu thành một bản rock trữ tình khiến người ta bất ngờ hơn.
*Nghệ thuật sắp đặt là một thể loại nghệ thuật của các tác phẩm ba chiều thường dành riêng cho địa điểm và được thiết kế để thay đổi nhận thức về một không gian.
Màn biểu diễn dài hơn ba phút kết thúc, tất cả cùng đứng dậy vỗ tay. Lúc xoay người chào cảm ơn, Tưởng Mẫn Chi còn mỉm cười gửi nụ hôn gió về phía ống kính và nói gì đó. Lời nói của cậu ta lập tức bị tiếng vỗ tay vang dội nhấn chìm, nhưng có thể thấy được qua khẩu hình, cậu ta đã nói: Mẹ, I love you.
Camera thoáng dừng lại ở một bức ảnh gia đình của nhà họ Tưởng, hai đứa con trai đứng bên cạnh Tưởng Thụy Thần, hai cô con gái thì đứng cạnh La Mỹ Tinh, gia đình sáu người nhìn hài hòa và hoàn hảo đến mức làm lu mờ tất cả những ngôi sao nổi tiếng ngồi xem.
Dường như không một ai để ý rằng sân khấu ấy thiếu đi một người.
Thịnh Ninh quá tập trung vào màn biểu diễn như mơ đó, hoàn toàn không để ý Tưởng Hạ Chi đã ra khỏi phòng tắm. Đến khi nhận thấy người kia đã đi đến sau lưng mình thì anh muốn tắt tivi cũng không kịp nữa.
Tưởng Hạ Chi lại nói: “Xem hết đi, họ vốn là người nhà của tôi mà.”
Dù là những người có địa vị quan trọng trong hệ thống chính trị và thương trường, hay là những ngôi sao nổi tiếng, ai cũng chắp tay trước màn hình như đang chúc tết lãnh đạo, mặt ai cũng hớn hở vui mừng gửi lời chúc sinh nhật đến La Mỹ Tinh đang ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Họ nói: “Cung chúc bà Tưởng Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Họ nói: “Cung chúc bà Tưởng và ngài Tưởng sống lâu trăm năm, hạnh phúc mặn nồng.”
Họ nói: “Cung chúc bà Tưởng năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như ngày này.”
…
Thịnh Ninh tắt tivi vừa lúc. Anh để ý thấy vai Tưởng Hạ Chi chợt run lên khi nghe đến câu “năm nào cũng như hôm nay”.
Đã sắp đến giờ. Rất nhiều người chạy ra khoảng sân trống của khu dân cư, cùng ngẩng đầu lên và đếm ngược.
Tám giờ hai mươi hai phút, chùm pháo hoa đầu tiên với hai tông đỏ vàng làm chủ đạo được bắn lên trời, nổ tung và tỏa ra không trung như một lời chào mừng, Hồng Kông đôi bờ, vạn hoa tranh nhau khoe sắc.
Tiếng hoan hô vang vọng trong khu dân cư, có người tranh thủ cảnh đẹp để tỏ tình, người đó hô lớn: XXX, anh yêu em!
“XXX” nghe không rõ ràng, nhưng “anh yêu em” thì quả quyết chân thành.
Tưởng Hạ Chi đi ra ban công ngoài phòng khách thì nhận ra ở đây không thấy được biểu diễn pháo hoa, chỉ nghe được tiếng pháo nở rộ trên bầu trời, mơ hồ cảm thấy bầu trời đêm đang thay đổi màu sắc theo từng chùm pháo hoa khác nhau.
Tưởng Hạ Chi mở to mắt, dường như ngay lập tức đã hiểu được ý tốt trong hành động lần này của Thịnh Ninh, hắn cười nói: “Có phải cậu cảm thấy tính tôi rất kỳ cục, không làm thiếu gia nhà giàu lại cứ nhất quyết muốn làm cảnh sát hình sự không?”
Thịnh Ninh không đáp. Đương nhiên lựa chọn như vậy rất kỳ cục rồi.
“Vì không thể.” Tưởng Hạ Chi khẽ cười một tiếng. Hắn nhún vai ra vẻ thản nhiên rồi nói tiếp bằng tiếng Quảng, “Tôi không thể nói ra cái câu “năm nào cũng như hôm nay” vào ngày giỗ của mẹ mình được.”
Thịnh Ninh ngây người, anh chỉ biết được từ những tạp chí lá cải rằng mối quan hệ giữa cậu ba Tưởng và gia đình mình không hòa hợp cho lắm. Anh chỉ biết hôm nay là sinh nhật La Mỹ Tinh, vợ cả của Tưởng Thụy Thần, nhưng không hề biết hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ Tưởng Hạ Chi.
“Rất xin lỗi.” Anh nhìn hắn rồi xin lỗi một cách chân thành, sau đó nói, “Mẹ của anh… bị bệnh à?”
“Ung thư xương, ban đầu chỉ ảnh hưởng đến quai hàm, về sau toàn bộ đầu và mặt đều đau đớn không chịu nổi, hoàn toàn biến dạng, có khi sưng tấy như xác phụ nữ bị ngâm trong nước, có khi giống như một cái đầu lâu dị dạng.” Tưởng Hạ Chi lắc đầu rồi nói, “Nếu nhìn thấy bà ấy như vậy, chắc chắn cậu không thể tưởng tượng được hồi trẻ bà ấy đẹp đến thế nào.”
“Nhìn anh là tưởng tượng ra được mà.” Thịnh Ninh nói.
“Hồi còn bé, tôi suốt ngày bị mấy đứa bạn cùng lớp vây quanh, xô đẩy và cười nhạo vì ngoại hình khác lạ. Chúng nó gọi tôi là “thằng con hoang”, còn nói chắc chắn mẹ tôi là một phụ nữ bị lính nước ngoài hãm hiếp… Có mấy lần tôi không kiềm chế nổi muốn đánh chúng nó, mẹ tôi lại đột nhiên xuất hiện, bà ấy nói với tôi rằng “Không được đánh người, một đứa trẻ có giáo dục sẽ không đánh người”. Sau đó bà ấy lại nhào lên đánh cha mẹ của những đứa trẻ đó như phát điên, hồi ấy bà ấy vẫn chưa nói sõi tiếng Quảng, tiếng phổ thông cũng không tốt, nhưng bà ấy nhảy lên vai một gã đàn ông lực lưỡng, vừa tát gã vừa to tiếng chửi “Đồ khốn nạn, con trai của mày giống lợn, còn con trai tao thì giống tao!”…”
Tưởng Hạ Chi nói đến đây thì khẽ cười thành tiếng, ngay cả Thịnh Ninh cũng không nhịn được mà muốn cong khóe môi lên. Trước mắt anh là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa cứng cỏi, vô cùng sống động, tựa như một cây lau bất khuất.
“Về nhà thì bà ấy nói với tôi, không có cha thì sao nào, con không hề khác biệt so với những người khác. Về sau cuối cùng tôi cũng nhìn thấy “người nhà” của mình trên tivi, bà ấy lại nói với tôi rằng có lẽ cả đời này chúng ta cũng không thể có nhiều tiền như họ. Nhưng không sao hết, chúng ta có thể lương thiện hơn họ, cười nhiều hơn họ. Tôi chỉ vào màn hình rồi vừa khóc vừa nói, nhưng họ cũng đã cười rất nhiều rồi mà. Mẹ tôi thấy vậy mới nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nói rằng vậy thì chúng ta phải cười nhiều hơn, nhiều hơn nữa…”
Thịnh Ninh chống cằm trên đốt ngón tay, anh nghiêm túc lắng nghe, bỏ qua hết tiếng pháo hoa huyên náo quanh mình.
“Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì bà ấy vẫn luôn làm như vậy, kể cả về sau bị bệnh cũng không thay đổi. Có lần tôi tan học về nhà, còn chưa tới gần hàng hiên đã nghe thấy tiếng kêu xé ruột xé gan của bà ấy. Nhưng kỳ lạ là chỉ cần tôi bước một bước vào cửa nhà thì bà ấy lập tức không kêu khóc nữa, trái lại còn cắn răng mỉm cười với tôi. Ngày nào bà ấy cũng phải dùng rất nhiều thuốc giảm đau thuộc nhóm opioid* liều cao, về sau cũng không còn tác dụng nữa. Nhưng dù đau đớn đến thế nào, bà ấy nói chỉ cần tôi xoa bóp cho bà ấy một lát thì bà ấy lập tức không còn đau nữa… Thực ra làm sao có thể không đau được, hẳn là bà ấy cố kìm nén, không muốn để tôi lo lắng về bệnh tình của bà…”
*Opioid là thuật ngữ chỉ một số chất tự nhiên (có nguồn gốc từ cây thuốc phiện) và các chất tương tự bán tổng hợp và tổng hợp của các chất gắn kết với các thụ thể opioid. Opioid là những thuốc giảm đau có mạnh cũng là những loại thuốc hay bị lạm dụng vì tính sẵn có và tính chất gây khoan khoái.
Pháo hoa lại nổ vang, theo sau đó là những tràng cười vui vẻ, Thịnh Ninh thấy Tưởng Hạ Chi hơi run lên, anh cụp mắt, không lên tiếng an ủi mà chỉ tiếp tục im lặng ngồi cạnh hắn.
“Tôi nhớ hôm đó pháo hoa đẹp lắm, bà ấy cũng rất đẹp. Hiếm khi tinh thần của mẹ tốt lên, bà ấy nắm tay tôi, rơi nước mắt lã chã và nói lời xin lỗi, bà ấy nói xin lỗi con, mẹ quá ích kỷ, đáng ra không nên nhất quyết giữ con bên mình, suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời con… Bà ấy còn nói nhưng qua hôm nay thì sẽ ổn thôi, qua hôm nay con sẽ là cậu ba của Tinh Thần, con có thể về nhà… Rõ ràng bà ấy đã khóc đến không ra hình người, nhưng vẫn nói với tôi rằng nhất định đừng buồn vì mẹ, con phải về nhà với nụ cười tươi trên môi, và tạm biệt mẹ với một nụ cười tươi hơn nữa…” Ngoài cửa sổ vẫn là thế gian rực rỡ và ồn ào, hình ảnh người mẹ ra đi lại một lần nữa hiện ra trước mắt, một hàng lệ chậm rãi chảy trên gương mặt của Tưởng Hạ Chi, hắn nói, “Nhưng một đứa bé không có mẹ thì còn nơi nào là nhà của nó nữa đây…”
Dường như màn trình diễn pháo hoa kéo dài nửa giờ của năm nay dài đến lạ thường, tiếng pháo nổ đì đùng trên không trung, bầu trời đêm tựa như một cây thông Noel được trang trí bằng những món quà rực rỡ sắc màu, tất cả những đứa trẻ khát khao hạnh phúc đều có thể chạm tới một cách dễ dàng.
Thịnh Ninh khẽ thở dài, sau đó đẩy mặt của Tưởng Hạ Chi qua để hắn dựa vào vai mình. Anh cảm nhận được nước mắt của hắn chảy vào trong cổ, chảy xuống đầu vai, từng giọt cuối cùng làm tim anh rát bỏng.
Trước giờ Thịnh Ninh vẫn ngủ rất nông, hiếm khi nhà có khách ngủ lại nên anh còn ngủ nông hơn, chưa đến hai giờ sáng đã tỉnh giấc. Vừa tỉnh dậy thì không còn thấy buồn ngủ nữa, anh xuống giường rồi bật đèn bàn, nương theo ánh đèn để nhìn hai cuốn tạp chí trên bàn, sau đó khẽ sờ lên cổ mình.
Hơi ấm từ những giọt lệ của người kia vẫn còn nguyên trên cổ, giờ đây làn da anh vẫn còn bỏng rát. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, vì vậy anh bèn ra khỏi phòng ngủ, định qua phòng khách xem thử người khách ngủ lại kia thế nào.
Đèn không bật nhưng có ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ, ngoài cửa sổ còn có ánh trăng và đom đóm đang nhảy múa, như vậy là đủ để nhìn thấy mọi thứ rồi. Khổ thân cậu ba Tưởng cao ráo chân dài, hẳn là không được thoải mái khi ngủ trên chiếc sofa nhỏ hẹp thế này. Thịnh Ninh nhặt chiếc chăn rơi trên sàn lên rồi đắp lại cho Tưởng Hạ Chi một lần nữa, sau đó anh cúi xuống rồi vươn tay sờ trán hắn.
Da nóng khủng khiếp, chứng tỏ cơn sốt vẫn chưa hạ. Thịnh Ninh tìm được lý do cho hơi nóng tồn tại quá lâu trên cổ mình, anh thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy đi vào bếp, lấy mấy viên đá lạnh trong tủ ra. Anh dùng một chiếc khăn sạch màu trắng để bọc đá, sau đó quay lại phòng khách rồi chườm khăn đá lên trán người kia.
Thịnh Ninh quỳ một gối dưới sàn, cụp mắt nhìn thật kỹ gương mặt này từ khoảng cách gần hơn.
Hiện tại Tưởng Hạ Chi đã ngủ rất sâu, nhưng lông mày hắn hơi nhíu lại, trên má vẫn còn đọng nước mắt, có vẻ đau đớn vô cùng. Bình thường lúc nào cũng cười cợt vui vẻ, chẳng mấy đứng đắn, nhưng khi bị bệnh ngủ say thì lại toát ra vẻ tuấn tú điên đảo chúng sinh.
Như bị ma xui quỷ khiến, Thịnh Ninh nhẹ nhàng lau mặt cho Tưởng Hạ Chi bằng mu bàn tay của mình như muốn xoa dịu cho hắn. Anh ở lại cạnh hắn một lát, đổi khăn lạnh một lần cho hắn rồi mới lặng lẽ rời đi.
Sau khi chắc chắn Thịnh Ninh đã đi rồi, Tưởng Hạ Chi giả vờ ngủ nãy giờ lập tức mở mắt ra. Thực ra hắn đã tỉnh từ lúc Thịnh Ninh mở cửa ra khỏi phòng.
Trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi hỗn hợp của lưu huỳnh và ni-tơ, nhưng động chạm của người này lại như một dòng nước ấm áp, chảy dọc theo khuôn mặt rồi len lỏi vào trong lòng hắn.
Có lẽ vì đêm yên tĩnh quá, hoặc có lẽ vì sốt cao mãi chưa hạ, hắn bỏ cái khăn lạnh trên trán xuống, mở mắt hồi lâu trong bóng đêm, lắng nghe tiếng tim đập càng lúc càng mãnh liệt của chính mình.
Nhưng mở tivi lên thì lại là tin giải trí, đúng lúc đang truyền hình trực tiếp tiệc sinh nhật của La Mỹ Tinh.
Tưởng Thụy Thần đã bảy mươi hai tuổi, hiếm khi lộ mặt trước công chúng, ông ta và người vợ La Mỹ Tinh sáu mươi sáu tuổi ngồi cùng nhau, mười ngón tay đan chặt từ đầu đến cuối. Dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng Tưởng Thụy Thần vẫn thẳng lưng ưỡn ngực, phong thái ung dung, còn La Mỹ Tinh có khuôn mặt hiền từ nhân ái, trên người toàn là trang sức xa xỉ, đặc biệt là chiếc dây chuyền sapphire mà bà đeo trên cổ, đó là Kashmir Sapphire cao cấp nhất, với phần chính được tạo thành từ hai viên sapphire hình bầu dục tự nhiên không qua xử lý nhiệt, phần thân vòng được ghép từ rất nhiều viên kim cương trắng hình giọt nước. Chiếc vòng cổ này có tên là “Eternal Beauty” (vẻ đẹp vĩnh hằng), là quà sinh nhật cho vợ mà Tưởng Thụy Thần đấu giá từ Christie’s*, lập kỷ lục thế giới mới với giá đấu giá gần hai trăm triệu đô la Hồng Kông.
*Christie’s là một nhà đấu giá của Anh được James Christie thành lập năm 1766.
Một pha chấn động vì tình yêu của nhà giàu số một châu Á, tiêu đề đưa tin giật gân lập tức bùng nổ toàn thế giới.
Ngôi sao nổi tiếng có mặt đông như kiến, rất nhiều người đều tới để biểu diễn nhưng bản tin lại không dành nhiều thời lượng cho họ. Vì tiết mục quan trọng nhất của cả bữa tiệc sinh nhật chắc chắn là màn song tấu piano và violin tặng mẹ được biểu diễn bởi hai anh em nhà họ Tưởng. Trên màn hình, Tưởng Kế Chi mặc đồ trắng, Tưởng Mẫn Chi mặc đồ đen, thậm chí cậu ta còn cố ý buộc đuôi ngựa mái tóc dài ngang vai của mình, để lộ đường quai hàm rõ ràng và quyến rũ của mình.
Tưởng Kế Chi đàn piano còn Tưởng Mẫn Chi kéo violin, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, cùng diễn tấu một khúc dương cầm nghe nhiều thành thuộc. Giai điệu vừa du dương vừa trầm lắng, tựa như tiếng nhạc đến từ thiên đường. Khi tiếng nhạc dần lắng xuống, Tưởng Kế Chi lại có một màn lướt nốt phóng khoáng, tiếng đàn hợp tấu bỗng chốc trở nên vút cao và điên cuồng.
Piano thì như nước chảy mây trôi, đàn violin lại cuồng nhiệt phô trương. Đôi khi người anh trước phím đàn sẽ ngửa mặt lên, nhìn người em đang kéo violin và cùng nở nụ cười. Tưởng Kế Chi khẽ nhếch khóe môi tao nhã, Tưởng Mẫn Chi thì cười lớn để lộ hàm răng trắng bóng, phong cách diễn tấu của cậu ta có cảm xúc mạnh mẽ hơn, như thể đang cố ý khoe mẽ tài kéo đàn, chiếc áo sơ mi màu đen của cậu ta cũng hở sâu hơn, bờ ngực khiêu gợi ẩn hiện theo từng động tác biến ảo.
Một cặp anh em rất đẹp.
La Mỹ Tinh chắc chắn là một người mẹ cực kỳ xuất sắc, bà đã nuôi dạy rất tốt cả bốn đứa con cùng không có quan hệ huyết thống với mình. Con gái cả Tưởng Vân Kỳ ba mươi lăm tuổi không những là một nữ doanh nhân thành đạt mà còn là một nhà làm nghệ thuật sắp đặt* khá nổi tiếng ở nước ngoài, sân khấu dạ hội xa hoa này chính là tác phẩm do chị ta đích thân thiết kế, còn cô con gái út sắp mười sáu tuổi Tưởng Tuyên Kỳ lại quyết đoán cải biên khúc dương cầm chậm và buồn bã ban đầu thành một bản rock trữ tình khiến người ta bất ngờ hơn.
*Nghệ thuật sắp đặt là một thể loại nghệ thuật của các tác phẩm ba chiều thường dành riêng cho địa điểm và được thiết kế để thay đổi nhận thức về một không gian.
Màn biểu diễn dài hơn ba phút kết thúc, tất cả cùng đứng dậy vỗ tay. Lúc xoay người chào cảm ơn, Tưởng Mẫn Chi còn mỉm cười gửi nụ hôn gió về phía ống kính và nói gì đó. Lời nói của cậu ta lập tức bị tiếng vỗ tay vang dội nhấn chìm, nhưng có thể thấy được qua khẩu hình, cậu ta đã nói: Mẹ, I love you.
Camera thoáng dừng lại ở một bức ảnh gia đình của nhà họ Tưởng, hai đứa con trai đứng bên cạnh Tưởng Thụy Thần, hai cô con gái thì đứng cạnh La Mỹ Tinh, gia đình sáu người nhìn hài hòa và hoàn hảo đến mức làm lu mờ tất cả những ngôi sao nổi tiếng ngồi xem.
Dường như không một ai để ý rằng sân khấu ấy thiếu đi một người.
Thịnh Ninh quá tập trung vào màn biểu diễn như mơ đó, hoàn toàn không để ý Tưởng Hạ Chi đã ra khỏi phòng tắm. Đến khi nhận thấy người kia đã đi đến sau lưng mình thì anh muốn tắt tivi cũng không kịp nữa.
Tưởng Hạ Chi lại nói: “Xem hết đi, họ vốn là người nhà của tôi mà.”
Dù là những người có địa vị quan trọng trong hệ thống chính trị và thương trường, hay là những ngôi sao nổi tiếng, ai cũng chắp tay trước màn hình như đang chúc tết lãnh đạo, mặt ai cũng hớn hở vui mừng gửi lời chúc sinh nhật đến La Mỹ Tinh đang ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Họ nói: “Cung chúc bà Tưởng Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Họ nói: “Cung chúc bà Tưởng và ngài Tưởng sống lâu trăm năm, hạnh phúc mặn nồng.”
Họ nói: “Cung chúc bà Tưởng năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như ngày này.”
…
Thịnh Ninh tắt tivi vừa lúc. Anh để ý thấy vai Tưởng Hạ Chi chợt run lên khi nghe đến câu “năm nào cũng như hôm nay”.
Đã sắp đến giờ. Rất nhiều người chạy ra khoảng sân trống của khu dân cư, cùng ngẩng đầu lên và đếm ngược.
Tám giờ hai mươi hai phút, chùm pháo hoa đầu tiên với hai tông đỏ vàng làm chủ đạo được bắn lên trời, nổ tung và tỏa ra không trung như một lời chào mừng, Hồng Kông đôi bờ, vạn hoa tranh nhau khoe sắc.
Tiếng hoan hô vang vọng trong khu dân cư, có người tranh thủ cảnh đẹp để tỏ tình, người đó hô lớn: XXX, anh yêu em!
“XXX” nghe không rõ ràng, nhưng “anh yêu em” thì quả quyết chân thành.
Tưởng Hạ Chi đi ra ban công ngoài phòng khách thì nhận ra ở đây không thấy được biểu diễn pháo hoa, chỉ nghe được tiếng pháo nở rộ trên bầu trời, mơ hồ cảm thấy bầu trời đêm đang thay đổi màu sắc theo từng chùm pháo hoa khác nhau.
Tưởng Hạ Chi mở to mắt, dường như ngay lập tức đã hiểu được ý tốt trong hành động lần này của Thịnh Ninh, hắn cười nói: “Có phải cậu cảm thấy tính tôi rất kỳ cục, không làm thiếu gia nhà giàu lại cứ nhất quyết muốn làm cảnh sát hình sự không?”
Thịnh Ninh không đáp. Đương nhiên lựa chọn như vậy rất kỳ cục rồi.
“Vì không thể.” Tưởng Hạ Chi khẽ cười một tiếng. Hắn nhún vai ra vẻ thản nhiên rồi nói tiếp bằng tiếng Quảng, “Tôi không thể nói ra cái câu “năm nào cũng như hôm nay” vào ngày giỗ của mẹ mình được.”
Thịnh Ninh ngây người, anh chỉ biết được từ những tạp chí lá cải rằng mối quan hệ giữa cậu ba Tưởng và gia đình mình không hòa hợp cho lắm. Anh chỉ biết hôm nay là sinh nhật La Mỹ Tinh, vợ cả của Tưởng Thụy Thần, nhưng không hề biết hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ Tưởng Hạ Chi.
“Rất xin lỗi.” Anh nhìn hắn rồi xin lỗi một cách chân thành, sau đó nói, “Mẹ của anh… bị bệnh à?”
“Ung thư xương, ban đầu chỉ ảnh hưởng đến quai hàm, về sau toàn bộ đầu và mặt đều đau đớn không chịu nổi, hoàn toàn biến dạng, có khi sưng tấy như xác phụ nữ bị ngâm trong nước, có khi giống như một cái đầu lâu dị dạng.” Tưởng Hạ Chi lắc đầu rồi nói, “Nếu nhìn thấy bà ấy như vậy, chắc chắn cậu không thể tưởng tượng được hồi trẻ bà ấy đẹp đến thế nào.”
“Nhìn anh là tưởng tượng ra được mà.” Thịnh Ninh nói.
“Hồi còn bé, tôi suốt ngày bị mấy đứa bạn cùng lớp vây quanh, xô đẩy và cười nhạo vì ngoại hình khác lạ. Chúng nó gọi tôi là “thằng con hoang”, còn nói chắc chắn mẹ tôi là một phụ nữ bị lính nước ngoài hãm hiếp… Có mấy lần tôi không kiềm chế nổi muốn đánh chúng nó, mẹ tôi lại đột nhiên xuất hiện, bà ấy nói với tôi rằng “Không được đánh người, một đứa trẻ có giáo dục sẽ không đánh người”. Sau đó bà ấy lại nhào lên đánh cha mẹ của những đứa trẻ đó như phát điên, hồi ấy bà ấy vẫn chưa nói sõi tiếng Quảng, tiếng phổ thông cũng không tốt, nhưng bà ấy nhảy lên vai một gã đàn ông lực lưỡng, vừa tát gã vừa to tiếng chửi “Đồ khốn nạn, con trai của mày giống lợn, còn con trai tao thì giống tao!”…”
Tưởng Hạ Chi nói đến đây thì khẽ cười thành tiếng, ngay cả Thịnh Ninh cũng không nhịn được mà muốn cong khóe môi lên. Trước mắt anh là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa cứng cỏi, vô cùng sống động, tựa như một cây lau bất khuất.
“Về nhà thì bà ấy nói với tôi, không có cha thì sao nào, con không hề khác biệt so với những người khác. Về sau cuối cùng tôi cũng nhìn thấy “người nhà” của mình trên tivi, bà ấy lại nói với tôi rằng có lẽ cả đời này chúng ta cũng không thể có nhiều tiền như họ. Nhưng không sao hết, chúng ta có thể lương thiện hơn họ, cười nhiều hơn họ. Tôi chỉ vào màn hình rồi vừa khóc vừa nói, nhưng họ cũng đã cười rất nhiều rồi mà. Mẹ tôi thấy vậy mới nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nói rằng vậy thì chúng ta phải cười nhiều hơn, nhiều hơn nữa…”
Thịnh Ninh chống cằm trên đốt ngón tay, anh nghiêm túc lắng nghe, bỏ qua hết tiếng pháo hoa huyên náo quanh mình.
“Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì bà ấy vẫn luôn làm như vậy, kể cả về sau bị bệnh cũng không thay đổi. Có lần tôi tan học về nhà, còn chưa tới gần hàng hiên đã nghe thấy tiếng kêu xé ruột xé gan của bà ấy. Nhưng kỳ lạ là chỉ cần tôi bước một bước vào cửa nhà thì bà ấy lập tức không kêu khóc nữa, trái lại còn cắn răng mỉm cười với tôi. Ngày nào bà ấy cũng phải dùng rất nhiều thuốc giảm đau thuộc nhóm opioid* liều cao, về sau cũng không còn tác dụng nữa. Nhưng dù đau đớn đến thế nào, bà ấy nói chỉ cần tôi xoa bóp cho bà ấy một lát thì bà ấy lập tức không còn đau nữa… Thực ra làm sao có thể không đau được, hẳn là bà ấy cố kìm nén, không muốn để tôi lo lắng về bệnh tình của bà…”
*Opioid là thuật ngữ chỉ một số chất tự nhiên (có nguồn gốc từ cây thuốc phiện) và các chất tương tự bán tổng hợp và tổng hợp của các chất gắn kết với các thụ thể opioid. Opioid là những thuốc giảm đau có mạnh cũng là những loại thuốc hay bị lạm dụng vì tính sẵn có và tính chất gây khoan khoái.
Pháo hoa lại nổ vang, theo sau đó là những tràng cười vui vẻ, Thịnh Ninh thấy Tưởng Hạ Chi hơi run lên, anh cụp mắt, không lên tiếng an ủi mà chỉ tiếp tục im lặng ngồi cạnh hắn.
“Tôi nhớ hôm đó pháo hoa đẹp lắm, bà ấy cũng rất đẹp. Hiếm khi tinh thần của mẹ tốt lên, bà ấy nắm tay tôi, rơi nước mắt lã chã và nói lời xin lỗi, bà ấy nói xin lỗi con, mẹ quá ích kỷ, đáng ra không nên nhất quyết giữ con bên mình, suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời con… Bà ấy còn nói nhưng qua hôm nay thì sẽ ổn thôi, qua hôm nay con sẽ là cậu ba của Tinh Thần, con có thể về nhà… Rõ ràng bà ấy đã khóc đến không ra hình người, nhưng vẫn nói với tôi rằng nhất định đừng buồn vì mẹ, con phải về nhà với nụ cười tươi trên môi, và tạm biệt mẹ với một nụ cười tươi hơn nữa…” Ngoài cửa sổ vẫn là thế gian rực rỡ và ồn ào, hình ảnh người mẹ ra đi lại một lần nữa hiện ra trước mắt, một hàng lệ chậm rãi chảy trên gương mặt của Tưởng Hạ Chi, hắn nói, “Nhưng một đứa bé không có mẹ thì còn nơi nào là nhà của nó nữa đây…”
Dường như màn trình diễn pháo hoa kéo dài nửa giờ của năm nay dài đến lạ thường, tiếng pháo nổ đì đùng trên không trung, bầu trời đêm tựa như một cây thông Noel được trang trí bằng những món quà rực rỡ sắc màu, tất cả những đứa trẻ khát khao hạnh phúc đều có thể chạm tới một cách dễ dàng.
Thịnh Ninh khẽ thở dài, sau đó đẩy mặt của Tưởng Hạ Chi qua để hắn dựa vào vai mình. Anh cảm nhận được nước mắt của hắn chảy vào trong cổ, chảy xuống đầu vai, từng giọt cuối cùng làm tim anh rát bỏng.
Trước giờ Thịnh Ninh vẫn ngủ rất nông, hiếm khi nhà có khách ngủ lại nên anh còn ngủ nông hơn, chưa đến hai giờ sáng đã tỉnh giấc. Vừa tỉnh dậy thì không còn thấy buồn ngủ nữa, anh xuống giường rồi bật đèn bàn, nương theo ánh đèn để nhìn hai cuốn tạp chí trên bàn, sau đó khẽ sờ lên cổ mình.
Hơi ấm từ những giọt lệ của người kia vẫn còn nguyên trên cổ, giờ đây làn da anh vẫn còn bỏng rát. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, vì vậy anh bèn ra khỏi phòng ngủ, định qua phòng khách xem thử người khách ngủ lại kia thế nào.
Đèn không bật nhưng có ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ, ngoài cửa sổ còn có ánh trăng và đom đóm đang nhảy múa, như vậy là đủ để nhìn thấy mọi thứ rồi. Khổ thân cậu ba Tưởng cao ráo chân dài, hẳn là không được thoải mái khi ngủ trên chiếc sofa nhỏ hẹp thế này. Thịnh Ninh nhặt chiếc chăn rơi trên sàn lên rồi đắp lại cho Tưởng Hạ Chi một lần nữa, sau đó anh cúi xuống rồi vươn tay sờ trán hắn.
Da nóng khủng khiếp, chứng tỏ cơn sốt vẫn chưa hạ. Thịnh Ninh tìm được lý do cho hơi nóng tồn tại quá lâu trên cổ mình, anh thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy đi vào bếp, lấy mấy viên đá lạnh trong tủ ra. Anh dùng một chiếc khăn sạch màu trắng để bọc đá, sau đó quay lại phòng khách rồi chườm khăn đá lên trán người kia.
Thịnh Ninh quỳ một gối dưới sàn, cụp mắt nhìn thật kỹ gương mặt này từ khoảng cách gần hơn.
Hiện tại Tưởng Hạ Chi đã ngủ rất sâu, nhưng lông mày hắn hơi nhíu lại, trên má vẫn còn đọng nước mắt, có vẻ đau đớn vô cùng. Bình thường lúc nào cũng cười cợt vui vẻ, chẳng mấy đứng đắn, nhưng khi bị bệnh ngủ say thì lại toát ra vẻ tuấn tú điên đảo chúng sinh.
Như bị ma xui quỷ khiến, Thịnh Ninh nhẹ nhàng lau mặt cho Tưởng Hạ Chi bằng mu bàn tay của mình như muốn xoa dịu cho hắn. Anh ở lại cạnh hắn một lát, đổi khăn lạnh một lần cho hắn rồi mới lặng lẽ rời đi.
Sau khi chắc chắn Thịnh Ninh đã đi rồi, Tưởng Hạ Chi giả vờ ngủ nãy giờ lập tức mở mắt ra. Thực ra hắn đã tỉnh từ lúc Thịnh Ninh mở cửa ra khỏi phòng.
Trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi hỗn hợp của lưu huỳnh và ni-tơ, nhưng động chạm của người này lại như một dòng nước ấm áp, chảy dọc theo khuôn mặt rồi len lỏi vào trong lòng hắn.
Có lẽ vì đêm yên tĩnh quá, hoặc có lẽ vì sốt cao mãi chưa hạ, hắn bỏ cái khăn lạnh trên trán xuống, mở mắt hồi lâu trong bóng đêm, lắng nghe tiếng tim đập càng lúc càng mãnh liệt của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.