Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
Chương 63: Sau này (3)
Lục Xu
15/10/2014
Kỷ Niệm Hi vẫn đứng
lại ở quảng trường chưa bỏ đi, thật ra trong mắt cô, có đứng lại ở quảng trường hay không cũng chẳng khác gì nhau, vẫn tốt hơn nhiều so với phải đối diện với thương nhân sở hữu một thương hiệu lớn vô cùng nổi tiếng,
vì trước mặt anh, ngoài một số phán đoán nhỏ nhặt, cô cũng không thể làm gì hơn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô chỉ muốn được làm một nhân
viên nho nhỏ trong công ty, chắc chắn suy nghĩ của cô sẽ bị những người
thường xuyên du lịch chê cười, bởi vì cô cảm thấy việc đi du lịch cũng
chẳng có ý nghĩa gì, nếu tham gia theo tuor cũng không thú vị, mà đi du
lịch một mình thì cô không biết đường, vì vậy tốt nhất là nên quên ý
tưởng này đi.
Màn đêm dần buông xuống.
Cô thực sự cảm thấy bực bội với người đàn ông đang đứng bên cạnh cô lúc này, thế nhưng cô vẫn luôn giữ yên lặng.
Cô quan sát anh:
- Câm điếc?
Kỷ Thành Minh đưa mắt dạo một vòng quanh người cô:
- Nhận ra anh à?
Dường như anh giữ im lặng là để dụ dỗ cô mở lời, để sau đó anh sẽ cho ra những lời này. Thú vị nhất là khi ta dẫn dắt đối phương nói ra những điều bản thân mong muốn, cuối cùng là đáp lại bằng một câu trí mạng.
Cô ấm ức không thèm nhìn anh, hiện tại cô chẳng biết anh ta.
Mỗi ngày, cứ đến giờ này, có rất nhiều cụ già cao tuổi cùng tụ tập tại đây để khiêu vũ với những động tác không quá khó và một tiết tấu thật chậm, thế nhưng lại rất đều nhịp, tạo nên một bức tranh sống động tuyệt đẹp.
Cô lắc đầu, về nhà thôi, thật lãng phí thời gian mà.
Vì thế mà người phía sau vẫn lẽo đẽo theo cô:
- Để anh đưa em đi.
- Cám ơn. – Cô dừng lại. – Không…
- Không cần khách sáo. – Giọng nói của anh lập tức che lấp biểu cảm từ chối của cô.
- Anh có thể về được rồi. – Một lát sau, khi chiếc xa đã đỗ dưới chung cư của cô, cô lập tức mở lời, không một chút khách khí.
- Đáng nhẽ sau đó em phải tỏ ra cảm ơn chứ?
- Đó là đối với những người cần lịch sự cơ. – Cô xoay người định rời đi.
Anh cũng xuống xe, bước nhanh vài bước xuống bắt lấy tay cô:
- Anh không quen thuộc với nơi này.
Vậy nên… Cô vẫn không mở miệng.
- Đưa anh đến khách sạn gần đây nhất đi nào. – Ít nhất cũng phải là một khách sạn cấp năm sao nào đó.
Cô ngẫm nghĩ, khách sạn gần đây nhất cũng phải cách đây 50 phút lái xe… mà cô thì đâu có nhàn rỗi đến như vậy chứ.
Vì thế kết quả của buổi “đàm phán” sẽ là, cô để Kỷ Thành Minh ở lại nhà, nhưng anh ta phải trả tiền thuê nhà… hơn nữa chỉ được phép ở lại trong một ngày duy nhất.
Thật ra, đêm đó cũng không có chuyện gì xảy ra.
Kỷ Niệm Hi:
- Muốn tìm gì thì tự đi mà tìm, muốn dùng gì thì tự xử lý, người có chỉ số IQ cao như anh hẳn có thể tự thu xếp ổn thỏa nhỉ. – Vậy nên đừng hỏi cô bất cứ điều gì hết.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại người ta đã phải nhờ vả dưới hiên nhà cô rồi nhỉ.
- Anh chỉ muốn hỏi… thôi quên đi, để anh tự giải quyết.
Cô nhíu mi:
- Hỏi gì đấy? – Thôi bỏ qua vấn đề này coi như nằm ngoài yêu cầu vừa rồi của cô.
- Anh ngủ ở đâu bây giờ?
Lúc Kỷ Niệm Hi tỉnh dậy, Kỷ Thành Minh đã sớm đi mất. Cô đứng trước cửa phòng chăm chú nhìn về phía chiếc sofa trong phòng khách, cô đứng im lặng rất lâu. Thậm chí sau khi đứng lặng im không biết bao lâu, cô đã làm một việc mà chính bản thân cũng không thể ngờ tới, cô tiến lại gần, vuốt ve chiếc sofa, dường như để xác định độ ấm còn lưu lại trên ghế. Không còn bất kỳ chút hơi ấm nào còn sót lại nơi đây. Hơn nữa, khi cô đi một vòng quanh căn nhà, rồi tiến vào nhà vệ sinh tựa như cô đang trốn tránh một vật gì đó lạ lẫm còn lưu lại nơi đây. Thế nhưng mọi thứ vẫn y nguyên như dáng vẻ của ngày hôm qua hay ngày hôm kia, không hề thay đổi chút nào. Cô không biết mình đang tìm gì nữa. Nhưng dường như cô vừa nhận ra, cô đang tìm kiếm bóng dáng của Kỷ Thành Minh còn lưu lại nơi đây. Nhưng thật đáng tiếc, cô lại chẳng thể tìm thấy gì hết, kể cả khi cô đã đã xác nhận mình thật sự muốn tìm kiếm điều gì.
Một ngày làm việc mới vẫn y hệt như ngày hôm qua, chỉ một điểm khác biệt duy nhất là cô đã tìm hiểu được nguyên nhân Kỷ Thành Minh đến thành phố Yên Xuyên. Cô nhớ lại lời anh từng nói: “vì nhớ cô” mà dường như lại cảm thấy sởn gai ốc. Kỷ Thành Minh chủ yếu là muốn đàm phán với Kỷ Y ĐÌnh, hi vọng anh ta sẽ có thể cùng cô em gái ngoan của mình là Kỷ Trừng Tâm kết duyên.
Kết quả là Kỷ Y Đình đã hoàn toàn từ chối.
Nếu suy ngẫm lại tính tình của Kỷ Thành Minh, trên đời này thật khó có chuyện mà anh ta không thể thực hiện được. Đàn ông đều chỉ chú tâm vào việc của mình, thuận tiện ban phát một chút ưu ái đối với phụ nữ, thế nhưng phụ nữ vẫn cứ ngây thơ tin tưởng vào điều đó, đương nhiên đó chỉ là một vài trường hợp đôi khi xảy ra.
Kỷ Niệm Hi tự cảm thấy bực bội với bản thân.
Hơn thế cô không thể tưởng tượng được rằng tại sao Kỷ Trừng Tâm lại thích một người đàn ông nguy hiểm như Kỷ Y Đình đến dốc hết ruột gan như thế, cô nhớ lại cuộc đối thoại mình đã nghe được cách đây một năm mà không khỏi buồn cười. Xem ra Kỷ Trừng Tâm đã sớm say mê Kỷ Y Đình, thế nhưng Kỷ Thành Minh dựa vào cái gì để đàm phán vụ hôn nhân này với Kỷ Y Đình, cô lại muốn chống mắt chờ xem.
Thế nhưng cô không dám nghĩ đến kết quả có thể mong đợi.
Vào đêm hôm đó, Kỷ Niệm Hi gặp một cơn ác mộng thật đáng sợ, thậm chí cô còn không thể phân biệt được được thật giả. Dưởng như có ai đó đang thì thầm bên tai cô rằng: “ Ta muốn đi qua đây.” Cô nằm bất động trên giường, người đó dường như đang thực sự bước qua người cô, tạo nên những tiếng động rõ ràng trên giường. Thế nhưng cô lại không thể hét lên, cô thấy rõ ràng đó là một người con gái, có mái tóc rất dài, nhưng không giống như ma nữ đáng sợ. Thậm chí cô gái đó cũng không giống với người Trung Quốc. Sau đó cô ấy ngồi xuống sau tấm rèm, bên cạnh cô ấy xuất hiện một tượng phật. Cô vẫn không thể hét lên, cô chỉ có thể nhìn. Sau đó có một người bước ra khỏi màn, theo sau vẫn là cô gái đó. Khung cảnh trong giấc mơ dường như càng trở nên hỗn loạn và phức tạp, cô cảm thấy mình đang dần chìm vào một không gian vô cùng hoang tàn. Có một vài cô gái đang ngồi thắp hương bái phật nơi đây, bên cạnh họ là vài đứa trẻ nhỏ.
Cô từng đến tìm ban quản lý căn nhà nơi cô thuê, họ đã giải thích với cô rằng ở nơi này trước đây đã có rất rất nhiều người chết. Cô nhìn thấy những đứa trẻ trong cơn ác mộng đó, trong đó có một bé gái thật đáng yêu, cô bế cô bé ấy lên, cô bế một lúc lâu rồi bình tĩnh hỏi cô bé: “Em có phải là ma không?” Cô bé gật đầu, nhưng nàng lại không nỡ đặt cô bé xuống.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Kỷ Niệm Hi thắc mắc tại sao khi ấy cô lại không hét lên, cô vẫn có thể bình tĩnh nhớ lại cơn ác mộng của mình. Trên giường vẫn còn cảm giác rung rung, khiến cô không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ vì cô rất ít khi có những giấc mơ như vậy, thậm chí có thể nói rằng cô rất ít khi nằm mơ.
Cô nhìn lại tấm rèm treo trên cửa sổ, dường như nó vẫn không ngừng lay động.
Cô bước xuống giường, tháo tấm rèm xuống, cô thậm chí nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ dám kéo tấm rèm đó ra. Cũng may hôm nay là cuối tuần nên cô vẫn không cần vội. Ngày hôm đó thật kỳ lạ là cô hoàn toàn tỉnh táo không hề buồn ngủ.
Đến ngày hôm sau, cô rút ra một kinh nghiệm xương máu, cô vốn luôn luôn bình tĩnh trong cuộc sống, không biết tại sao cô tự nhiên lại lo sợ như vậy chứ. Nhất là khi cô xuống lầu lại gặp được Kỷ Thành Minh. Lúc này có lẽ cô đã hiểu tại sao mình lại mơ thấy một giấc mơ quỷ dị đến vậy. Hẳn vì kẻ thù của anh ta quá nhiều nên mới kéo đến nhà cô biết bao ân oán thế này, có khi anh phụ tình cô gái đó, còn cô ta lại tưởng cô là người tình mới nên kéo đến đây hù dọa cô.
Cô cho rằng suy nghĩ của mình cực kỳ có lý, rất rất có lý, lập tức tỏ ra khó chịu với anh:
- Ồ , thật khéo.
- Không khéo đâu, anh đến tìm em mà.
Ồ hiếm khi anh lại có dịp nhàn rỗi đến vậy, thật đáng kinh ngạc còn hơn cả sự xuất hiện của Kỷ Y ĐÌnh ý chứ.
Cô nghi ngờ nhìn anh, cảm thấy anh thật khác lạ, anh mỉm cười:
- Tìm giúp anh một khách sạn nào đó tốt tốt quanh đây nhé. – Nụ cười đó có nghĩa là, nếu cô không đồng ý, anh sẽ lại đến tìm cô.
Cô ngồi an vị vào xe anh, cô sẽ không mắc mưu của anh đâu.
- Rẽ trái. – Cô chỉ hướng.
- Rẽ phải. – Cô lại nói.
Cô nhận ra lúc này anh thật ngốc nghếch, thật biết nghe lời… cảm giác này khiến người ta cảm thấy rất thích.
Cô định để anh chọn lựa vài khách sạn, nhưng rồi sau đó cô lại cân nhắc liệu mình tối nay có còn mơ thấy giấc mộng đó hay không nhỉ, ôi chỉ cần nghĩ thôi đã muốn nổi cả da gà rồi.
Vì thế cô để cho Kỷ Thành Minh lái xe lượn một vòng lớn.
Đến khi xuống xe, anh nở một nụ cười rất đẹp:
- Đây có phải là em muốn hướng dẫn anh phương pháp để khỏi lạc đường không nhỉ?
- Không, lần trước anh vẫn chưa trả tôi tiền thuê nhà đâu đấy. – Sợ anh chạy mất nha.
Dứt lời cô cũng cười tươi.
Kỷ Thành Minh dạo một vòng quanh phòng cô, lần này anh muốn xem cô có lòng tốt để cho anh ở một phòng thế nào đây, phụ nữ đúng là loại động vật ki bo mà, lần trước cô còn thừa phòng mà lại để anh ngủ trên sofa, ai dám nói phụ nữ không tuyệt tình chứ.
Anh không dám nói thêm một lời.
Cô tiếp tục nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ma nữ đó tốt nhất đêm nay đi mà đến tìm anh ta, để cho cô được mơ một giấc mơ thật đẹp.
Màn đêm dần buông xuống.
Cô thực sự cảm thấy bực bội với người đàn ông đang đứng bên cạnh cô lúc này, thế nhưng cô vẫn luôn giữ yên lặng.
Cô quan sát anh:
- Câm điếc?
Kỷ Thành Minh đưa mắt dạo một vòng quanh người cô:
- Nhận ra anh à?
Dường như anh giữ im lặng là để dụ dỗ cô mở lời, để sau đó anh sẽ cho ra những lời này. Thú vị nhất là khi ta dẫn dắt đối phương nói ra những điều bản thân mong muốn, cuối cùng là đáp lại bằng một câu trí mạng.
Cô ấm ức không thèm nhìn anh, hiện tại cô chẳng biết anh ta.
Mỗi ngày, cứ đến giờ này, có rất nhiều cụ già cao tuổi cùng tụ tập tại đây để khiêu vũ với những động tác không quá khó và một tiết tấu thật chậm, thế nhưng lại rất đều nhịp, tạo nên một bức tranh sống động tuyệt đẹp.
Cô lắc đầu, về nhà thôi, thật lãng phí thời gian mà.
Vì thế mà người phía sau vẫn lẽo đẽo theo cô:
- Để anh đưa em đi.
- Cám ơn. – Cô dừng lại. – Không…
- Không cần khách sáo. – Giọng nói của anh lập tức che lấp biểu cảm từ chối của cô.
- Anh có thể về được rồi. – Một lát sau, khi chiếc xa đã đỗ dưới chung cư của cô, cô lập tức mở lời, không một chút khách khí.
- Đáng nhẽ sau đó em phải tỏ ra cảm ơn chứ?
- Đó là đối với những người cần lịch sự cơ. – Cô xoay người định rời đi.
Anh cũng xuống xe, bước nhanh vài bước xuống bắt lấy tay cô:
- Anh không quen thuộc với nơi này.
Vậy nên… Cô vẫn không mở miệng.
- Đưa anh đến khách sạn gần đây nhất đi nào. – Ít nhất cũng phải là một khách sạn cấp năm sao nào đó.
Cô ngẫm nghĩ, khách sạn gần đây nhất cũng phải cách đây 50 phút lái xe… mà cô thì đâu có nhàn rỗi đến như vậy chứ.
Vì thế kết quả của buổi “đàm phán” sẽ là, cô để Kỷ Thành Minh ở lại nhà, nhưng anh ta phải trả tiền thuê nhà… hơn nữa chỉ được phép ở lại trong một ngày duy nhất.
Thật ra, đêm đó cũng không có chuyện gì xảy ra.
Kỷ Niệm Hi:
- Muốn tìm gì thì tự đi mà tìm, muốn dùng gì thì tự xử lý, người có chỉ số IQ cao như anh hẳn có thể tự thu xếp ổn thỏa nhỉ. – Vậy nên đừng hỏi cô bất cứ điều gì hết.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại người ta đã phải nhờ vả dưới hiên nhà cô rồi nhỉ.
- Anh chỉ muốn hỏi… thôi quên đi, để anh tự giải quyết.
Cô nhíu mi:
- Hỏi gì đấy? – Thôi bỏ qua vấn đề này coi như nằm ngoài yêu cầu vừa rồi của cô.
- Anh ngủ ở đâu bây giờ?
Lúc Kỷ Niệm Hi tỉnh dậy, Kỷ Thành Minh đã sớm đi mất. Cô đứng trước cửa phòng chăm chú nhìn về phía chiếc sofa trong phòng khách, cô đứng im lặng rất lâu. Thậm chí sau khi đứng lặng im không biết bao lâu, cô đã làm một việc mà chính bản thân cũng không thể ngờ tới, cô tiến lại gần, vuốt ve chiếc sofa, dường như để xác định độ ấm còn lưu lại trên ghế. Không còn bất kỳ chút hơi ấm nào còn sót lại nơi đây. Hơn nữa, khi cô đi một vòng quanh căn nhà, rồi tiến vào nhà vệ sinh tựa như cô đang trốn tránh một vật gì đó lạ lẫm còn lưu lại nơi đây. Thế nhưng mọi thứ vẫn y nguyên như dáng vẻ của ngày hôm qua hay ngày hôm kia, không hề thay đổi chút nào. Cô không biết mình đang tìm gì nữa. Nhưng dường như cô vừa nhận ra, cô đang tìm kiếm bóng dáng của Kỷ Thành Minh còn lưu lại nơi đây. Nhưng thật đáng tiếc, cô lại chẳng thể tìm thấy gì hết, kể cả khi cô đã đã xác nhận mình thật sự muốn tìm kiếm điều gì.
Một ngày làm việc mới vẫn y hệt như ngày hôm qua, chỉ một điểm khác biệt duy nhất là cô đã tìm hiểu được nguyên nhân Kỷ Thành Minh đến thành phố Yên Xuyên. Cô nhớ lại lời anh từng nói: “vì nhớ cô” mà dường như lại cảm thấy sởn gai ốc. Kỷ Thành Minh chủ yếu là muốn đàm phán với Kỷ Y ĐÌnh, hi vọng anh ta sẽ có thể cùng cô em gái ngoan của mình là Kỷ Trừng Tâm kết duyên.
Kết quả là Kỷ Y Đình đã hoàn toàn từ chối.
Nếu suy ngẫm lại tính tình của Kỷ Thành Minh, trên đời này thật khó có chuyện mà anh ta không thể thực hiện được. Đàn ông đều chỉ chú tâm vào việc của mình, thuận tiện ban phát một chút ưu ái đối với phụ nữ, thế nhưng phụ nữ vẫn cứ ngây thơ tin tưởng vào điều đó, đương nhiên đó chỉ là một vài trường hợp đôi khi xảy ra.
Kỷ Niệm Hi tự cảm thấy bực bội với bản thân.
Hơn thế cô không thể tưởng tượng được rằng tại sao Kỷ Trừng Tâm lại thích một người đàn ông nguy hiểm như Kỷ Y Đình đến dốc hết ruột gan như thế, cô nhớ lại cuộc đối thoại mình đã nghe được cách đây một năm mà không khỏi buồn cười. Xem ra Kỷ Trừng Tâm đã sớm say mê Kỷ Y Đình, thế nhưng Kỷ Thành Minh dựa vào cái gì để đàm phán vụ hôn nhân này với Kỷ Y Đình, cô lại muốn chống mắt chờ xem.
Thế nhưng cô không dám nghĩ đến kết quả có thể mong đợi.
Vào đêm hôm đó, Kỷ Niệm Hi gặp một cơn ác mộng thật đáng sợ, thậm chí cô còn không thể phân biệt được được thật giả. Dưởng như có ai đó đang thì thầm bên tai cô rằng: “ Ta muốn đi qua đây.” Cô nằm bất động trên giường, người đó dường như đang thực sự bước qua người cô, tạo nên những tiếng động rõ ràng trên giường. Thế nhưng cô lại không thể hét lên, cô thấy rõ ràng đó là một người con gái, có mái tóc rất dài, nhưng không giống như ma nữ đáng sợ. Thậm chí cô gái đó cũng không giống với người Trung Quốc. Sau đó cô ấy ngồi xuống sau tấm rèm, bên cạnh cô ấy xuất hiện một tượng phật. Cô vẫn không thể hét lên, cô chỉ có thể nhìn. Sau đó có một người bước ra khỏi màn, theo sau vẫn là cô gái đó. Khung cảnh trong giấc mơ dường như càng trở nên hỗn loạn và phức tạp, cô cảm thấy mình đang dần chìm vào một không gian vô cùng hoang tàn. Có một vài cô gái đang ngồi thắp hương bái phật nơi đây, bên cạnh họ là vài đứa trẻ nhỏ.
Cô từng đến tìm ban quản lý căn nhà nơi cô thuê, họ đã giải thích với cô rằng ở nơi này trước đây đã có rất rất nhiều người chết. Cô nhìn thấy những đứa trẻ trong cơn ác mộng đó, trong đó có một bé gái thật đáng yêu, cô bế cô bé ấy lên, cô bế một lúc lâu rồi bình tĩnh hỏi cô bé: “Em có phải là ma không?” Cô bé gật đầu, nhưng nàng lại không nỡ đặt cô bé xuống.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Kỷ Niệm Hi thắc mắc tại sao khi ấy cô lại không hét lên, cô vẫn có thể bình tĩnh nhớ lại cơn ác mộng của mình. Trên giường vẫn còn cảm giác rung rung, khiến cô không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ vì cô rất ít khi có những giấc mơ như vậy, thậm chí có thể nói rằng cô rất ít khi nằm mơ.
Cô nhìn lại tấm rèm treo trên cửa sổ, dường như nó vẫn không ngừng lay động.
Cô bước xuống giường, tháo tấm rèm xuống, cô thậm chí nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ dám kéo tấm rèm đó ra. Cũng may hôm nay là cuối tuần nên cô vẫn không cần vội. Ngày hôm đó thật kỳ lạ là cô hoàn toàn tỉnh táo không hề buồn ngủ.
Đến ngày hôm sau, cô rút ra một kinh nghiệm xương máu, cô vốn luôn luôn bình tĩnh trong cuộc sống, không biết tại sao cô tự nhiên lại lo sợ như vậy chứ. Nhất là khi cô xuống lầu lại gặp được Kỷ Thành Minh. Lúc này có lẽ cô đã hiểu tại sao mình lại mơ thấy một giấc mơ quỷ dị đến vậy. Hẳn vì kẻ thù của anh ta quá nhiều nên mới kéo đến nhà cô biết bao ân oán thế này, có khi anh phụ tình cô gái đó, còn cô ta lại tưởng cô là người tình mới nên kéo đến đây hù dọa cô.
Cô cho rằng suy nghĩ của mình cực kỳ có lý, rất rất có lý, lập tức tỏ ra khó chịu với anh:
- Ồ , thật khéo.
- Không khéo đâu, anh đến tìm em mà.
Ồ hiếm khi anh lại có dịp nhàn rỗi đến vậy, thật đáng kinh ngạc còn hơn cả sự xuất hiện của Kỷ Y ĐÌnh ý chứ.
Cô nghi ngờ nhìn anh, cảm thấy anh thật khác lạ, anh mỉm cười:
- Tìm giúp anh một khách sạn nào đó tốt tốt quanh đây nhé. – Nụ cười đó có nghĩa là, nếu cô không đồng ý, anh sẽ lại đến tìm cô.
Cô ngồi an vị vào xe anh, cô sẽ không mắc mưu của anh đâu.
- Rẽ trái. – Cô chỉ hướng.
- Rẽ phải. – Cô lại nói.
Cô nhận ra lúc này anh thật ngốc nghếch, thật biết nghe lời… cảm giác này khiến người ta cảm thấy rất thích.
Cô định để anh chọn lựa vài khách sạn, nhưng rồi sau đó cô lại cân nhắc liệu mình tối nay có còn mơ thấy giấc mộng đó hay không nhỉ, ôi chỉ cần nghĩ thôi đã muốn nổi cả da gà rồi.
Vì thế cô để cho Kỷ Thành Minh lái xe lượn một vòng lớn.
Đến khi xuống xe, anh nở một nụ cười rất đẹp:
- Đây có phải là em muốn hướng dẫn anh phương pháp để khỏi lạc đường không nhỉ?
- Không, lần trước anh vẫn chưa trả tôi tiền thuê nhà đâu đấy. – Sợ anh chạy mất nha.
Dứt lời cô cũng cười tươi.
Kỷ Thành Minh dạo một vòng quanh phòng cô, lần này anh muốn xem cô có lòng tốt để cho anh ở một phòng thế nào đây, phụ nữ đúng là loại động vật ki bo mà, lần trước cô còn thừa phòng mà lại để anh ngủ trên sofa, ai dám nói phụ nữ không tuyệt tình chứ.
Anh không dám nói thêm một lời.
Cô tiếp tục nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ma nữ đó tốt nhất đêm nay đi mà đến tìm anh ta, để cho cô được mơ một giấc mơ thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.