Chương 37: "Định từ bỏ sao?"
Quân Ước
30/10/2019
Bước chân Tiêu Việt dừng lại, không đi tiếp về phía trước mà cúi đầu đứng trên đá vụn ven đường
Bên kia, Tiểu Sơn vẫn đang nói về "cô Ân", nhưng anh không lên tiếng ngăn cản, cũng chẳng chủ động hỏi thăm, đến tên của cô cũng không muốn nhắc tới.
Tiểu Sơn nói xong, không nghe anh đáp lại. Cậu ta nói ngượng ngùng: "Anh, hai người có thể tái..." Cậu ta ngập ngừng: "Ý em là, cũng đâu nhất định phải chia tay. Cô Ân rất tốt, nếu là cãi nhau, anh nhường cô ấy chút đi. Dù nói thế nào thì cô Ân cũng là con gái, cũng muốn được dỗ dành, anh...."
"Tiểu Sơn!" Rốt cuộc Tiêu Việt ngắt lời cậu ta, giọng anh khàn khàn bảo: "Đừng nói nữa."
"Không phải... Không phải em muốn khuyên nhủ gì đâu". Tiểu Sơn thở dài: "Chỉ là em là cảm thấy cô Ân vẫn còn quan tâm anh. Lúc em nói tay anh bị thương, trông dáng vẻ cô ấy buồn lắm."
Tiểu Sơn không biết nghe cậu ta nói thế thì Tiêu Việt suy nghĩ thế nào, bởi cậu ta không nghe được câu trả lời. Trong điện thoại chỉ truyền tới tiếng gió đêm Tây Bắc.
Tiểu Sơn biết dạo này hôm nào Tiêu Việt cũng phải quay đêm, cũng không dám làm trễ giờ cơm của anh. Cậu ta dặn dò vài câu rồi tắt máy.
Tiêu Việt vẫn đứng một chỗ. Trong lều vải lớn đằng trước có ai đó thò nửa người ra gọi anh. Anh nhét điện thoại vào trong túi quần, sải bước qua đó.
Sau giờ cơm chiều có một chút thời gian nghỉ ngơi, Tiêu Việt ở trong lều vải chờ quay. Mấy ngày liên tục không có thời gian ngủ một giấc ngon lành, thật ra anh rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt nhắm lại một lát đã mở ra. Anh đè nén tâm trạng bực dọc, cầm điện thoại chơi một game nhỏ, thắng hai ván liên tiếp nhưng không hào hứng. Rồi anh tiện tay ấn mở WeChat, trong vòng bạn bè, gần nhất là Hoàng Uyển Thịnh đăng bài. Cô ấy chụp bánh ngọt mình vừa làm, trong ảnh có người khác xuất hiện nhưng không có chụp mặt mà chỉ có đôi tay cầm túi bắt kem đang vắt kem lên bánh ngọt.
Tiêu Việt liếc sơ qua thì biết người nọ là ai. Trên mu bàn tay của cô có một vết sẹo nho nhỏ màu đỏ sậm, là vết thương cũ. Ngón tay anh dừng lại một lúc, sau đó ném điện thoại sang bên cạnh, cầm kịch bản lên đọc.
Giờ phút này, Ân Dao và Hoàng Uyển Thịnh cùng nhau hoàn thành mẻ cupcake cuối cùng. Cô thở phào nhẹ nhõm, như kiểu rất có cảm giác thành tựu.
Hoàng Uyển Thịnh đưa cho cô hai cái bánh, nói: "Cậu vừa trở về thì đến giúp mình làm việc ngay, thật là ngại quá."
Ân Dao uể oải nằm liệt trên ghế sofa: "Mình cũng không ngờ mình cần cù cỡ này."
"Cậu mà không cần cù sao?" Hoàng Uyển Thịnh cười nói: "Cuối năm vẫn đi công tác, đúng là siêu nhân nữ. Lại còn trôi qua hai tháng ở nơi đất khách quê người nữa chứ".
Ân Dao ừ một tiếng, Hoàng Uyển Thịnh quay đầu nhìn cô rồi hỏi: "Sao rồi? Ra ngoài thay đổi hoàn cảnh như vậy, tâm tình có chuyển biến tốt không?"
"Cũng tạm." Ân Dao cười nhạt: "Cậu cũng biết đó, đâu phải lần đầu tiên mình thất tình, có kinh nghiệm mà."
Hoàng Uyển Thịnh nghe được ý tự giễu trong lời nói của cô, lưỡng lự một lúc, cô ấy vẫn hỏi: "Vẫn còn nhớ cậu ấy sao?"
"Mình nói không nhớ, cậu tin không?" Ân Dao cầm một chiếc bánh, cắn phần kem phía trên.
Hoàng Uyển Thịnh nhìn dáng vẻ của cô, cô ấy cười cười: "Không nghĩ tới chuyện tìm cậu ấy sao?"
Ân Dao lắc đầu: "Anh ấy sẽ không để ý đến mình."
"Sao cậu biết?"
Ân Dao ăn hết chiếc bánh trong tay, giọng nói của cô phẳng lặng không chút gợn sóng: "Nếu mình là anh ấy thì cũng không muốn để ý đến mình nữa."
Lần cãi nhau đó, cô nói mà không biết lựa lời. Nghĩ tới nghĩ lui, lần nào cô cũng cảm thấy bản thân vừa xấu xa vừa khó ưa. Cô bảo với Cận Thiệu rằng cô chưa từng dùng cách sỉ nhục để đối xử với người khác, huống chi là Tiêu Việt. Ấy thế mà, cô lại thẳng thừng dùng thủ đoạn đó đáp trả Tiêu Việt. Cùng lắm anh chỉ nói lẫy có một câu.
"Anh ấy ở bên mình không mấy vui vẻ." Ân Dao nói ra kết luận mà cô đã suy nghĩ bấy lâu: "Một vài tư tưởng và thái độ của bọn mình khác nhau rõ rệt. Có lẽ mình không hợp với anh ấy, dây dưa thêm nữa sẽ chỉ tổn thương anh ấy."
Hoàng Uyển Thịnh hơi bất ngờ, hiếm khi nghe được những lời lý trí thế này từ miệng Ân Dao.
"Vậy bây giờ cậu định từ bỏ sao?" Cô ấy hỏi.
Ân Dao: "Xét về mặt lý trí là vậy."
"Thế còn mặt tình cảm?"
"... Cố gắng bảo vệ lý trí thôi."
Ân Dao cũng không phải nói suông, trên thực tế, trong vòng mấy tháng sau đó cô làm như vậy thật. Toàn bộ đồng nghiệp trong Yin Studio đều nhận ra trạng thái của cô thay đổi, gần như dời trọng tâm cuộc sống vào trong công việc. Hồi trước, vừa xong việc liền đi ngay, mà bây giờ thích nán lại văn phòng. Chỉ cần ở Bắc Kinh, hầu như hôm nào cũng đi làm, một ngày ba bữa cơm đều giải quyết trong căn tin của studio, số lần đi công tác cũng nhiều hơn trước kia.
Trời nóng nực nên việc chụp hình trở nên rất vất vả, nhất là chụp ngoại cảnh. Vốn dĩ cân nặng của Ân Dao tăng một chút vào tháng năm, làm xong tháng sáu bỗng dưng tuột xuống, còn gầy hơn trước kia. Lúc này tới Tiết Phùng Phùng cũng có phần lo lắng, mấy ngày liên tục giúp cô cải thiện cơm nước. Ngược lại Ân Dao không quan tâm, gầy chút cũng tốt, cô ăn đồ ngọt không kiêng nể gì cả nhưng Tiết Phùng Phùng cũng không thể nói gì. Có điều dạo này không có đồ gì mới để nếm thử, bởi vì Hoàng Uyển Thịnh vào tổ quay phim rồi, không thể tiếp tục nghiên cứu đồ ngon nữa. Đã hai tháng Ân Dao không gặp cô ấy, nghe nói bộ phim cô ấy đang quay là một phim chính kịch lịch sử nên thời gian quay rất dài.
Mãi đến trung tuần tháng bảy, Hoàng Uyển Thịnh mới xin đoàn phim cho nghỉ, trở về Bắc Kinh để quảng bá cho bộ phim cổ trang "Minh nguyệt" đang có tiếng vang cực tốt. Lượt xem và danh tiếng rất lớn nên đoàn làm phim muốn mở một cuộc gặp mặt.
Bộ phim này, Ân Dao cũng không xa lạ, tháng mười hai năm ngoái cô đã đến thăm đoàn, chỉ là không ngờ bây giờ đã phát hành. Nghe Hoàng Uyển Thịnh nói tới, rõ ràng cô sửng sốt một chút.
Hoàng Uyển Thịnh thấy dáng vẻ Ân Dao hoàn toàn không biết gì cả liền hiểu người này vẫn đang trong trạng thái cai internet, Weibo không lên, TV cũng chẳng xem.
Cuối cùng, cô ấy vẫn nhắc một câu: "Nếu cậu lên Weibo nhìn thử, sẽ cực kỳ ngạc nhiên."
Ân Dao hơi nghi hoặc nhìn cô ấy.
Hoàng Uyển Thịnh: "Mình nói Tiêu Việt."
Ân Dao ngây người, chợt nhận ra đã rất lâu không có ai nhắc tới cái tên này ở trước mặt cô. Cô cố gắng che giấu tâm tình dao động và hỏi: "Anh ấy thế nào?"
"Còn nhớ rõ không? Mình nói phim này phát sóng, cậu ấy sẽ lên một bậc thang. Cậu còn nói mình giống người đại diện."
"Nhớ."
Hoàng Uyển Thịnh mỉm cười: "Sự thật chứng minh, mình thật sự rất có tư chất của người đại diện."
Ân Dao đã hiểu.
Cô không nói gì, Hoàng Uyển Thịnh quan sát biểu cảm của cô, cười nhẹ: "Thật sự không tò mò hả? Dẫu sao cũng đi thăm đoàn rồi, không muốn nhìn xem thành phẩm thế nào sao?"
Ân Dao im lặng một lúc, cô đáp: "Gần đây hơi bận, tối rảnh sẽ xem."
Hoàng Uyển Thịnh ừ. Cứ tưởng hôm nay sẽ bị hỏi chuyện gặp mặt của đoàn làm phim nhưng rốt cuộc Ân Dao không nói gì hết nên cô ấy cũng không kể với Ân Dao rằng Tiêu Việt không đến.
Sau hôm đó, Hoàng Uyển Thịnh về Hoành Điếm, mà Ân Dao đi Lisbon, một tuần sau cô ôm bệnh trở về. Ngày nắng gắt mà bị cảm cúm rất khó chịu. Tiết Phùng Phùng cho cô nghỉ, Ân Dao ở nhà ngủ ba ngày. Xế chiều hôm thứ hai Ân Dao mới đến studio. Cô không chụp hình nên cũng lười trang điểm. Đã rất lâu rồi cô không cắt tóc, tóc đã dài qua vai một đoạn, xõa ra sau lưng. Lại thêm vừa mới bị bệnh chưa khỏi hẳn nên sắc mặt hơi tái. Trông có vẻ không có sức sống, so với trạng thái trước đó thì kém đi rất nhiều.
Tiết Phùng Phùng hơi lo lắng hỏi: "Muốn nghỉ phép dài hạn không? Nhìn thân thể cô hao mòn quá."
Ân Dao cảm thấy không cần thiết: "Thật ra cũng ổn, không nghiêm trọng vậy đâu." Cô cúi đầu uống cà phê nóng mà Đinh Đinh đưa.
Tiết Phùng Phùng nói: "Cận Thiệu nhờ tôi hỏi cô, vì sao hơn nửa năm rồi cô không để ý tới cậu ta?"
Ân Dao im lặng không đáp.
"Tối mai cậu ta tổ chức tiệc sinh nhật, nói là mong cô tới đó." Tiết Phùng Phùng nhíu mày: "Nè, rốt cuộc hai người sao vậy? Tôi cũng tò mò lắm, có phải cậu ta phạm tội chết gì rồi không? Ví dụ như tác hợp cho cô và Lương Tân Nam?"
"Không phải." Ân Dao nói: "Tôi bận quá, không rảnh để ý tới cậu ta."
Tiết Phùng Phùng không tin, nhưng cũng chẳng mấy bận lòng. Cô ấy lại hỏi tiếp: "Vậy đêm mai có đi không?"
"Để sau đi, mệt quá không đi được."
Ân Dao nán lại văn phòng đến tối, cô ăn cơm tối trong studio. Vì tới trễ nên căn tin không còn nhiều đồ ăn, cũng chỉ còn hai bàn có người ngồi. Cô một bàn, ba cô bé thực tập ngồi một bàn khác ở bên kia lối đi nhỏ.
Ân Dao ăn xong, thấy ba cô bé kia vẫn chưa đi mà ngồi xúm lại một chỗ nhìn điện thoại, dáng vẻ rất phấn khích. Cô chỉ nghe được một tí âm thanh, hình như là phim truyền hình, phối nhạc rất hay.
Ân Dao bước qua, vốn muốn nhắc nhở mấy cô ấy về trường học sớm một chút, chú ý an toàn. Kết quả nói xong rồi, lúc đang định đi thì tình cờ nhìn thấy màn hình điện thoại di động, ánh mắt cô chợt khựng lại.
Cô bé bên trái rất hoạt bát, ngạc nhiên hỏi: "Cô Ân, cô cũng hóng phim này sao?"
Ân Dao im lặng rồi vô thức trả lời: "Có xem một chút."
Cô bé kia nói một cách kích động: "Cô Ân, cho cô xem tập mới nhất hôm nay. Ngược quá trời ngược!" Vừa nói vừa thoát khỏi giao diện, sau đó nhanh chóng ấn vào danh sách hot search một lần nữa.
Ân Dao nhìn thấy bốn chữ rõ ràng - "Triệu Thù chiến tử".
Cô thoáng sững sờ. Giao diện mới đã nhảy ra, một đoạn video ngắn bắt đầu phát, dài hai phút rưỡi. Là trích đoạn tướng quân Triệu trước khi chết. Bắt đầu từ lúc chàng trúng tên, ngã ngựa. Đến cuối cùng máu me đầy mình, chàng quỳ rạp bên cạnh cờ soái. Hồi ức xuất hiện, chàng mặc trang phục thiếu niên, cưỡi ngựa băng qua kinh thành. Thắt lưng gấm, giày đen, tay áo phất phơ trong gió. Sau đó chuyển sang cảnh tay chàng nắm chặt chiếc bùa bình an đã bị máu thấm ướt.
Cô bé bên cạnh giải thích chỗ ngược cho Ân Dao hiểu. Cái bùa bình an đó vốn không phải công chúa nhỏ mà chàng thích tặng cho, là tỳ nữ bên cạnh công chúa thầm mến chàng đã tặng. Nhưng mãi đến lúc chết, chàng vẫn không hay biết.
Trước giờ Ân Dao đâu rõ, hóa ra bộ phim này, kết cục của anh là như thế.
Cô lại vô thức nhớ tới mùa đông năm ngoái tới Hoành Điếm thăm anh, mắt anh đỏ ửng bảo là quay cảnh khóc bởi vì đại ca chết rồi. Cô hỏi anh có cảnh tình cảm hay không, anh báo trước để cô chuẩn bị, anh nói anh phải ôm công chúa...
Đêm đó, sau khi về nhà, chuyện gì Ân Dao cũng làm không xong. Cô ở trong phòng tối ba tiếng, rửa hỏng một đống ảnh. Rạng sáng, cô nằm trên giường xem Weibo của Tiêu Việt. Từ tháng Bảy đến nay, anh không có cập nhật nào, nhưng khu vực bình luận lại cực kỳ sôi nổi.
Ân Dao đứng dậy mở chai rượu, uống được một nửa, cô ngồi ngoài ban công gọi điện thoại cho Tiêu Việt.
Bên kia, Tiểu Sơn vẫn đang nói về "cô Ân", nhưng anh không lên tiếng ngăn cản, cũng chẳng chủ động hỏi thăm, đến tên của cô cũng không muốn nhắc tới.
Tiểu Sơn nói xong, không nghe anh đáp lại. Cậu ta nói ngượng ngùng: "Anh, hai người có thể tái..." Cậu ta ngập ngừng: "Ý em là, cũng đâu nhất định phải chia tay. Cô Ân rất tốt, nếu là cãi nhau, anh nhường cô ấy chút đi. Dù nói thế nào thì cô Ân cũng là con gái, cũng muốn được dỗ dành, anh...."
"Tiểu Sơn!" Rốt cuộc Tiêu Việt ngắt lời cậu ta, giọng anh khàn khàn bảo: "Đừng nói nữa."
"Không phải... Không phải em muốn khuyên nhủ gì đâu". Tiểu Sơn thở dài: "Chỉ là em là cảm thấy cô Ân vẫn còn quan tâm anh. Lúc em nói tay anh bị thương, trông dáng vẻ cô ấy buồn lắm."
Tiểu Sơn không biết nghe cậu ta nói thế thì Tiêu Việt suy nghĩ thế nào, bởi cậu ta không nghe được câu trả lời. Trong điện thoại chỉ truyền tới tiếng gió đêm Tây Bắc.
Tiểu Sơn biết dạo này hôm nào Tiêu Việt cũng phải quay đêm, cũng không dám làm trễ giờ cơm của anh. Cậu ta dặn dò vài câu rồi tắt máy.
Tiêu Việt vẫn đứng một chỗ. Trong lều vải lớn đằng trước có ai đó thò nửa người ra gọi anh. Anh nhét điện thoại vào trong túi quần, sải bước qua đó.
Sau giờ cơm chiều có một chút thời gian nghỉ ngơi, Tiêu Việt ở trong lều vải chờ quay. Mấy ngày liên tục không có thời gian ngủ một giấc ngon lành, thật ra anh rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt nhắm lại một lát đã mở ra. Anh đè nén tâm trạng bực dọc, cầm điện thoại chơi một game nhỏ, thắng hai ván liên tiếp nhưng không hào hứng. Rồi anh tiện tay ấn mở WeChat, trong vòng bạn bè, gần nhất là Hoàng Uyển Thịnh đăng bài. Cô ấy chụp bánh ngọt mình vừa làm, trong ảnh có người khác xuất hiện nhưng không có chụp mặt mà chỉ có đôi tay cầm túi bắt kem đang vắt kem lên bánh ngọt.
Tiêu Việt liếc sơ qua thì biết người nọ là ai. Trên mu bàn tay của cô có một vết sẹo nho nhỏ màu đỏ sậm, là vết thương cũ. Ngón tay anh dừng lại một lúc, sau đó ném điện thoại sang bên cạnh, cầm kịch bản lên đọc.
Giờ phút này, Ân Dao và Hoàng Uyển Thịnh cùng nhau hoàn thành mẻ cupcake cuối cùng. Cô thở phào nhẹ nhõm, như kiểu rất có cảm giác thành tựu.
Hoàng Uyển Thịnh đưa cho cô hai cái bánh, nói: "Cậu vừa trở về thì đến giúp mình làm việc ngay, thật là ngại quá."
Ân Dao uể oải nằm liệt trên ghế sofa: "Mình cũng không ngờ mình cần cù cỡ này."
"Cậu mà không cần cù sao?" Hoàng Uyển Thịnh cười nói: "Cuối năm vẫn đi công tác, đúng là siêu nhân nữ. Lại còn trôi qua hai tháng ở nơi đất khách quê người nữa chứ".
Ân Dao ừ một tiếng, Hoàng Uyển Thịnh quay đầu nhìn cô rồi hỏi: "Sao rồi? Ra ngoài thay đổi hoàn cảnh như vậy, tâm tình có chuyển biến tốt không?"
"Cũng tạm." Ân Dao cười nhạt: "Cậu cũng biết đó, đâu phải lần đầu tiên mình thất tình, có kinh nghiệm mà."
Hoàng Uyển Thịnh nghe được ý tự giễu trong lời nói của cô, lưỡng lự một lúc, cô ấy vẫn hỏi: "Vẫn còn nhớ cậu ấy sao?"
"Mình nói không nhớ, cậu tin không?" Ân Dao cầm một chiếc bánh, cắn phần kem phía trên.
Hoàng Uyển Thịnh nhìn dáng vẻ của cô, cô ấy cười cười: "Không nghĩ tới chuyện tìm cậu ấy sao?"
Ân Dao lắc đầu: "Anh ấy sẽ không để ý đến mình."
"Sao cậu biết?"
Ân Dao ăn hết chiếc bánh trong tay, giọng nói của cô phẳng lặng không chút gợn sóng: "Nếu mình là anh ấy thì cũng không muốn để ý đến mình nữa."
Lần cãi nhau đó, cô nói mà không biết lựa lời. Nghĩ tới nghĩ lui, lần nào cô cũng cảm thấy bản thân vừa xấu xa vừa khó ưa. Cô bảo với Cận Thiệu rằng cô chưa từng dùng cách sỉ nhục để đối xử với người khác, huống chi là Tiêu Việt. Ấy thế mà, cô lại thẳng thừng dùng thủ đoạn đó đáp trả Tiêu Việt. Cùng lắm anh chỉ nói lẫy có một câu.
"Anh ấy ở bên mình không mấy vui vẻ." Ân Dao nói ra kết luận mà cô đã suy nghĩ bấy lâu: "Một vài tư tưởng và thái độ của bọn mình khác nhau rõ rệt. Có lẽ mình không hợp với anh ấy, dây dưa thêm nữa sẽ chỉ tổn thương anh ấy."
Hoàng Uyển Thịnh hơi bất ngờ, hiếm khi nghe được những lời lý trí thế này từ miệng Ân Dao.
"Vậy bây giờ cậu định từ bỏ sao?" Cô ấy hỏi.
Ân Dao: "Xét về mặt lý trí là vậy."
"Thế còn mặt tình cảm?"
"... Cố gắng bảo vệ lý trí thôi."
Ân Dao cũng không phải nói suông, trên thực tế, trong vòng mấy tháng sau đó cô làm như vậy thật. Toàn bộ đồng nghiệp trong Yin Studio đều nhận ra trạng thái của cô thay đổi, gần như dời trọng tâm cuộc sống vào trong công việc. Hồi trước, vừa xong việc liền đi ngay, mà bây giờ thích nán lại văn phòng. Chỉ cần ở Bắc Kinh, hầu như hôm nào cũng đi làm, một ngày ba bữa cơm đều giải quyết trong căn tin của studio, số lần đi công tác cũng nhiều hơn trước kia.
Trời nóng nực nên việc chụp hình trở nên rất vất vả, nhất là chụp ngoại cảnh. Vốn dĩ cân nặng của Ân Dao tăng một chút vào tháng năm, làm xong tháng sáu bỗng dưng tuột xuống, còn gầy hơn trước kia. Lúc này tới Tiết Phùng Phùng cũng có phần lo lắng, mấy ngày liên tục giúp cô cải thiện cơm nước. Ngược lại Ân Dao không quan tâm, gầy chút cũng tốt, cô ăn đồ ngọt không kiêng nể gì cả nhưng Tiết Phùng Phùng cũng không thể nói gì. Có điều dạo này không có đồ gì mới để nếm thử, bởi vì Hoàng Uyển Thịnh vào tổ quay phim rồi, không thể tiếp tục nghiên cứu đồ ngon nữa. Đã hai tháng Ân Dao không gặp cô ấy, nghe nói bộ phim cô ấy đang quay là một phim chính kịch lịch sử nên thời gian quay rất dài.
Mãi đến trung tuần tháng bảy, Hoàng Uyển Thịnh mới xin đoàn phim cho nghỉ, trở về Bắc Kinh để quảng bá cho bộ phim cổ trang "Minh nguyệt" đang có tiếng vang cực tốt. Lượt xem và danh tiếng rất lớn nên đoàn làm phim muốn mở một cuộc gặp mặt.
Bộ phim này, Ân Dao cũng không xa lạ, tháng mười hai năm ngoái cô đã đến thăm đoàn, chỉ là không ngờ bây giờ đã phát hành. Nghe Hoàng Uyển Thịnh nói tới, rõ ràng cô sửng sốt một chút.
Hoàng Uyển Thịnh thấy dáng vẻ Ân Dao hoàn toàn không biết gì cả liền hiểu người này vẫn đang trong trạng thái cai internet, Weibo không lên, TV cũng chẳng xem.
Cuối cùng, cô ấy vẫn nhắc một câu: "Nếu cậu lên Weibo nhìn thử, sẽ cực kỳ ngạc nhiên."
Ân Dao hơi nghi hoặc nhìn cô ấy.
Hoàng Uyển Thịnh: "Mình nói Tiêu Việt."
Ân Dao ngây người, chợt nhận ra đã rất lâu không có ai nhắc tới cái tên này ở trước mặt cô. Cô cố gắng che giấu tâm tình dao động và hỏi: "Anh ấy thế nào?"
"Còn nhớ rõ không? Mình nói phim này phát sóng, cậu ấy sẽ lên một bậc thang. Cậu còn nói mình giống người đại diện."
"Nhớ."
Hoàng Uyển Thịnh mỉm cười: "Sự thật chứng minh, mình thật sự rất có tư chất của người đại diện."
Ân Dao đã hiểu.
Cô không nói gì, Hoàng Uyển Thịnh quan sát biểu cảm của cô, cười nhẹ: "Thật sự không tò mò hả? Dẫu sao cũng đi thăm đoàn rồi, không muốn nhìn xem thành phẩm thế nào sao?"
Ân Dao im lặng một lúc, cô đáp: "Gần đây hơi bận, tối rảnh sẽ xem."
Hoàng Uyển Thịnh ừ. Cứ tưởng hôm nay sẽ bị hỏi chuyện gặp mặt của đoàn làm phim nhưng rốt cuộc Ân Dao không nói gì hết nên cô ấy cũng không kể với Ân Dao rằng Tiêu Việt không đến.
Sau hôm đó, Hoàng Uyển Thịnh về Hoành Điếm, mà Ân Dao đi Lisbon, một tuần sau cô ôm bệnh trở về. Ngày nắng gắt mà bị cảm cúm rất khó chịu. Tiết Phùng Phùng cho cô nghỉ, Ân Dao ở nhà ngủ ba ngày. Xế chiều hôm thứ hai Ân Dao mới đến studio. Cô không chụp hình nên cũng lười trang điểm. Đã rất lâu rồi cô không cắt tóc, tóc đã dài qua vai một đoạn, xõa ra sau lưng. Lại thêm vừa mới bị bệnh chưa khỏi hẳn nên sắc mặt hơi tái. Trông có vẻ không có sức sống, so với trạng thái trước đó thì kém đi rất nhiều.
Tiết Phùng Phùng hơi lo lắng hỏi: "Muốn nghỉ phép dài hạn không? Nhìn thân thể cô hao mòn quá."
Ân Dao cảm thấy không cần thiết: "Thật ra cũng ổn, không nghiêm trọng vậy đâu." Cô cúi đầu uống cà phê nóng mà Đinh Đinh đưa.
Tiết Phùng Phùng nói: "Cận Thiệu nhờ tôi hỏi cô, vì sao hơn nửa năm rồi cô không để ý tới cậu ta?"
Ân Dao im lặng không đáp.
"Tối mai cậu ta tổ chức tiệc sinh nhật, nói là mong cô tới đó." Tiết Phùng Phùng nhíu mày: "Nè, rốt cuộc hai người sao vậy? Tôi cũng tò mò lắm, có phải cậu ta phạm tội chết gì rồi không? Ví dụ như tác hợp cho cô và Lương Tân Nam?"
"Không phải." Ân Dao nói: "Tôi bận quá, không rảnh để ý tới cậu ta."
Tiết Phùng Phùng không tin, nhưng cũng chẳng mấy bận lòng. Cô ấy lại hỏi tiếp: "Vậy đêm mai có đi không?"
"Để sau đi, mệt quá không đi được."
Ân Dao nán lại văn phòng đến tối, cô ăn cơm tối trong studio. Vì tới trễ nên căn tin không còn nhiều đồ ăn, cũng chỉ còn hai bàn có người ngồi. Cô một bàn, ba cô bé thực tập ngồi một bàn khác ở bên kia lối đi nhỏ.
Ân Dao ăn xong, thấy ba cô bé kia vẫn chưa đi mà ngồi xúm lại một chỗ nhìn điện thoại, dáng vẻ rất phấn khích. Cô chỉ nghe được một tí âm thanh, hình như là phim truyền hình, phối nhạc rất hay.
Ân Dao bước qua, vốn muốn nhắc nhở mấy cô ấy về trường học sớm một chút, chú ý an toàn. Kết quả nói xong rồi, lúc đang định đi thì tình cờ nhìn thấy màn hình điện thoại di động, ánh mắt cô chợt khựng lại.
Cô bé bên trái rất hoạt bát, ngạc nhiên hỏi: "Cô Ân, cô cũng hóng phim này sao?"
Ân Dao im lặng rồi vô thức trả lời: "Có xem một chút."
Cô bé kia nói một cách kích động: "Cô Ân, cho cô xem tập mới nhất hôm nay. Ngược quá trời ngược!" Vừa nói vừa thoát khỏi giao diện, sau đó nhanh chóng ấn vào danh sách hot search một lần nữa.
Ân Dao nhìn thấy bốn chữ rõ ràng - "Triệu Thù chiến tử".
Cô thoáng sững sờ. Giao diện mới đã nhảy ra, một đoạn video ngắn bắt đầu phát, dài hai phút rưỡi. Là trích đoạn tướng quân Triệu trước khi chết. Bắt đầu từ lúc chàng trúng tên, ngã ngựa. Đến cuối cùng máu me đầy mình, chàng quỳ rạp bên cạnh cờ soái. Hồi ức xuất hiện, chàng mặc trang phục thiếu niên, cưỡi ngựa băng qua kinh thành. Thắt lưng gấm, giày đen, tay áo phất phơ trong gió. Sau đó chuyển sang cảnh tay chàng nắm chặt chiếc bùa bình an đã bị máu thấm ướt.
Cô bé bên cạnh giải thích chỗ ngược cho Ân Dao hiểu. Cái bùa bình an đó vốn không phải công chúa nhỏ mà chàng thích tặng cho, là tỳ nữ bên cạnh công chúa thầm mến chàng đã tặng. Nhưng mãi đến lúc chết, chàng vẫn không hay biết.
Trước giờ Ân Dao đâu rõ, hóa ra bộ phim này, kết cục của anh là như thế.
Cô lại vô thức nhớ tới mùa đông năm ngoái tới Hoành Điếm thăm anh, mắt anh đỏ ửng bảo là quay cảnh khóc bởi vì đại ca chết rồi. Cô hỏi anh có cảnh tình cảm hay không, anh báo trước để cô chuẩn bị, anh nói anh phải ôm công chúa...
Đêm đó, sau khi về nhà, chuyện gì Ân Dao cũng làm không xong. Cô ở trong phòng tối ba tiếng, rửa hỏng một đống ảnh. Rạng sáng, cô nằm trên giường xem Weibo của Tiêu Việt. Từ tháng Bảy đến nay, anh không có cập nhật nào, nhưng khu vực bình luận lại cực kỳ sôi nổi.
Ân Dao đứng dậy mở chai rượu, uống được một nửa, cô ngồi ngoài ban công gọi điện thoại cho Tiêu Việt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.