Chương 2: chương 2
Cư Tiểu Diệc
13/10/2017
Nhưng Kiều Hủy cũng
không phiền não lâu lắm, bởi vì cô rất nhanh sẽ thất nghiệp, trước khi
thất nghiệp, cô lại gặp Từ Chính Ngạn một lần nữa.
Trực tiếp mặt đối mặt như vậy, cô có thể nhìn anh cẩn thận hơn, khuôn mặt anh tuấn, từ đầu đến chân mỗi một chi tiết đều thực tinh xảo, là một vị tuấn nam làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui nếu nói chuyện không lạnh lùng như thế.
Lông mi nồng đậm, môi mỏng, thoạt nhìn hoa đào rất vượng nhân rất vô tình.
"Kiều tiểu thư, cô đã nói gì với Tĩnh Ngôn?" Từ Chính Ngạn cau mày, lạnh nhạt nhìn cô.
Kiều Hủy đến tận đây mới biết được, nghe đồn Từ Tĩnh Ngôn muốn hối hôn chỉ sợ là thật, hay là đây là muốn tìm cô làm vật hi sinh, mang tới Tống gia giải thích?
"Tôi chỉ cùng Từ tiểu thư nói qua về chuyện bố trí hôn lễ, sau đó đến chỗ Tống tiên sinh, cũng nói giống nhau, không nữa khác." Thần sắc Kiều Hủy tự nhiên, cũng không e ngại ánh mắt sắc bén của anh.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, hay là do câu kia vô tâm của cô làm chuyển biến ý nghĩ trong lòng Từ Tĩnh Ngôn? Cưới người mà mình thích, bởi vì cô ấy không thích Tống Nghị, cho nên đào hôn (*)?
(*) Đào hôn: trốn hôn.
"Tốt nhất là như thế, bằng không trách nhiệm này cô không đỡ nổi đâu." Lời Từ Chính Ngạn ít mà ý nhiều, tiếng nói lạnh lẽo như sông băng.
Kiều Hủy chợp mắt, tựa tiếu phi tiếu (*): "Đa tạ chỉ giáo."
(*) Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Đáng tiếc sau này Kiều Hủy vẫn phải gánh chịu trách nhiệm, công ty sợ hai nhà Từ Tống truy cứu, mặc kệ có hiểu lầm hay không, cũng không kể cô có sai hay không, trực tiếp sa thải cô, phát một tháng lương, cứ như thế, cô bắt đầu cuộc sống khó khăn không yên, bên ngoài chỉ biết cô làm hỏng hôn lễ, Từ gia rất bất mãn (không hài lòng).
Người ngoài bàn tán nhiều về Kiều Hủy, cho là cô không biết xấu hổ làm náo động những người có địa vị cao, lần ngã đau này là báo ứng của cô.
Kiều Hủy rất thản nhiên, cô nhớ kỹ câu nói sư phó tặng cô khi rời đi: "Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc (*)."
(*) Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường.
Cô ôm thùng đồ linh tinh trở lại phòng ở thuê, đầu tiên là ngủ bù hai ngày, đi vào thành phố này, mỗi ngày sớm ra trễ về đi xe điện ngầm, vì bát cơm mà phải chạy đông chạy tây làm phương án, cô đã lâu không nghỉ ngơi tốt.
Không phải giả cười dối trá, không phải trang điểm tinh xảo, không phải đeo giày cao gót cao đến đòi mạng, cô vẫn là Kiều Hủy, là Kiều Hủy chân thật. Bát cơm sinh
Trực tiếp mặt đối mặt như vậy, cô có thể nhìn anh cẩn thận hơn, khuôn mặt anh tuấn, từ đầu đến chân mỗi một chi tiết đều thực tinh xảo, là một vị tuấn nam làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui nếu nói chuyện không lạnh lùng như thế.
Lông mi nồng đậm, môi mỏng, thoạt nhìn hoa đào rất vượng nhân rất vô tình.
"Kiều tiểu thư, cô đã nói gì với Tĩnh Ngôn?" Từ Chính Ngạn cau mày, lạnh nhạt nhìn cô.
Kiều Hủy đến tận đây mới biết được, nghe đồn Từ Tĩnh Ngôn muốn hối hôn chỉ sợ là thật, hay là đây là muốn tìm cô làm vật hi sinh, mang tới Tống gia giải thích?
"Tôi chỉ cùng Từ tiểu thư nói qua về chuyện bố trí hôn lễ, sau đó đến chỗ Tống tiên sinh, cũng nói giống nhau, không nữa khác." Thần sắc Kiều Hủy tự nhiên, cũng không e ngại ánh mắt sắc bén của anh.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, hay là do câu kia vô tâm của cô làm chuyển biến ý nghĩ trong lòng Từ Tĩnh Ngôn? Cưới người mà mình thích, bởi vì cô ấy không thích Tống Nghị, cho nên đào hôn (*)?
(*) Đào hôn: trốn hôn.
"Tốt nhất là như thế, bằng không trách nhiệm này cô không đỡ nổi đâu." Lời Từ Chính Ngạn ít mà ý nhiều, tiếng nói lạnh lẽo như sông băng.
Kiều Hủy chợp mắt, tựa tiếu phi tiếu (*): "Đa tạ chỉ giáo."
(*) Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Đáng tiếc sau này Kiều Hủy vẫn phải gánh chịu trách nhiệm, công ty sợ hai nhà Từ Tống truy cứu, mặc kệ có hiểu lầm hay không, cũng không kể cô có sai hay không, trực tiếp sa thải cô, phát một tháng lương, cứ như thế, cô bắt đầu cuộc sống khó khăn không yên, bên ngoài chỉ biết cô làm hỏng hôn lễ, Từ gia rất bất mãn (không hài lòng).
Người ngoài bàn tán nhiều về Kiều Hủy, cho là cô không biết xấu hổ làm náo động những người có địa vị cao, lần ngã đau này là báo ứng của cô.
Kiều Hủy rất thản nhiên, cô nhớ kỹ câu nói sư phó tặng cô khi rời đi: "Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc (*)."
(*) Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường.
Cô ôm thùng đồ linh tinh trở lại phòng ở thuê, đầu tiên là ngủ bù hai ngày, đi vào thành phố này, mỗi ngày sớm ra trễ về đi xe điện ngầm, vì bát cơm mà phải chạy đông chạy tây làm phương án, cô đã lâu không nghỉ ngơi tốt.
Không phải giả cười dối trá, không phải trang điểm tinh xảo, không phải đeo giày cao gót cao đến đòi mạng, cô vẫn là Kiều Hủy, là Kiều Hủy chân thật. Bát cơm sinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.