Chương 38: Buông xuống (1)
Kinh Chập
30/09/2021
Nếu như thời gian trước đây bôn ba ngược xuôi thì bây giờ lại điềm tĩnh như nước.
Ba tháng này đối với Chiêu Đệ mà nói là quãng thời gian đầy rung động. Kết thúc khóa hè sẽ chuẩn bị nghênh đón mùa thu tới.
Danh tiếng của Chiêu Đệ trong lĩnh vực giáo dục ngày càng được biết đến rộng rãi, cô bị thầy Vương kéo đi diễn thuyết ở các trường cấp hai, đồng thời làm quen được với một số giáo viên trong nghề. Họ đều là người đã có con nên gặp một cô giáo vừa xinh đẹp vừa có kiến thức như Chiêu Đệ lại càng thêm yêu thích. Có người còn muốn mai mối cho cô nhưng bị cô khéo léo từ chối.
Cô đã xem qua một căn hộ chung cư nên dự định ứng trước tiền nhà đợt đầu. Chiêu Đệ cảm thấy rất thân thuộc với thành phố An Thành này, có thể do đây là thành phố đầu tiên cô ở lại, giống như quê thứ hai của mình.
Ông bà nội ở Đa Thành vẫn khỏe mạnh, họ không có ý kiến việc cô mua nhà ở đây, chỉ dặn dò cháu gái mình nên cẩn thận đừng để bị lừa. Anh hai đã kết hôn vào tháng trước, cô dâu là một cô giáo dạy piano, là người dịu dàng cởi mở, đối với Chiệu Đệ rất hòa nhã.
Anh trai trẻ được Diệp Bảo Nghi bao nuôi gần đây bắt riết lấy cô ấy không tha, có thể nói là dùng ý chí nấu đá thành trứng để theo đuổi cô ấy. Diệp Bảo Nghi như cũng muốn bắt đầu mùa xuân thứ hai của mình, Chiêu Đệ chúc cô ấy được hạnh phúc.
Vân Tranh dẫn cô về nhà anh rất nhiều lần, ông bà nội của anh cũng rất thích cô. Tháng trước ông nội còn tặng cô một bộ trang sức nhưng Chiêu Đệ không dám nhận, Vân Tranh nhận thay cô. Bạc Viễn rất vừa ý với cô, lúc trước là ông ấy phỏng vấn cho cô ở giáo dục Thiên Lý nên những ấn tượng về cô gái điềm đạm này vẫn chưa phai. Chủ tịch Tống thường xuyên dẫn cô đi thẩm mỹ viện với bà, còn mua cho cô đủ loại sườn xám, chỉ cô cách xem đá quý chỉ có điều đối với việc này Chiêu Đệ chỉ biết cho qua chứ không có ham thú gì. Sau này cô mới biết được chủ tịch Tống thích cô vì bà chỉ sinh được một thằng con trai lưu manh, bà vẫn luôn khao khát có một cô con gái bầu bạn.
Chiêu Đệ cảm thấy Vân Tranh như đang cố dồn sự chú ý của mọi người vào một việc để thuận nước đẩy thuyền. Cô có thích anh hơn một chút nhưng vẫn chưa đến mức sẽ phó thác bản thân cho anh. Suy cho cùng thì cô là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đừng nói đến bây giờ cô có thời gian tự do thoải mái, công việc suôn sẻ, nên không có nguyện vọng gì lớn lao hơn nữa.
***
Trường cấp ba của Vân Tranh làm lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường nên anh dẫn cô đi tham dự, anh chỉ vào từng phòng học kể cho cô nghe những chuyện ngày xưa của mình, có hô hào khuấy động đám bạn, có lúc bị phạt mắt mặt mũi giữa lớp, còn có mỗi đoạn tình yêu gà bông chíp chíp của anh. Mỗi một chuyện tình anh đều kể tường tận bắt đầu và kết thúc cho cô nghe, anh thẳng thắn kể hết với cô.
Chiêu Đệ chỉ yên lặng nghe anh kể, cô không vui cũng không buồn, từ thời điểm xảy ra chuyện ở nhà, ở khách sạn, lúc cô phát hiện anh xóa tin nhắn của một người, lúc những cô bạn gái cũ của anh thay phiên nhau đến, lúc anh xóa nhật ký điện thoại, xóa ghi chú, cô đã không muốn truy xét đến cùng là như thế nào.
Những chuyện đó đều đã trôi qua.
Ảnh bìa trên vòng bạn bè của anh là hình cô, ảnh đại diện Wechat là hình hai người họ đang nắm tay. Trước kia Chiêu Đệ không thích việc công khai chuyện riêng tư cá nhân lên mạng xã hội nhưng anh hết lần này đến lần khác thuyết phục cô cũng đành nhắm mắt cho qua.
Vân Tranh dẫn cô đi gặp giáo viên cũ của anh, lúc đi qua lớp của anh cô gặp lại Hà Viên Nguyệt. Cô ấy nhìn thấy cô thì mặt mày tái nhợt, cúi thấp đầu xuống, lúc đi ngang qua còn nhỏ giọng nói, "Xin lỗi."
Rồi sau đó, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu, các cựu học sinh của trường đứng đầy trên sân cỏ, Vân Tranh dẫn cô lên phòng thực hành ở lầu 7, chỉ cho cô đây là nơi anh thường cùng bạn bè trốn học lên hút thuốc, vì thành tích học tập của anh tốt, có nhà mặt phố bố làm to nên dù có bị giám thị bắt được cũng không làm được gì. Hóa ra, tính nết anh bốc đồng như vậy do được bao che từ nhỏ. Chỉ có điều cô tò mò anh hút thuốc nhiều năm rồi, tự nhiên nói cai là cai, rõ ràng là trước đây cô cũng chưa từng phàn nàn anh về vấn đề này.
Bên khung cửa sổ ở hành lang, Vân Tranh cúi đầu xuống khẩu giao cho cô, trên người anh còn mặc nguyên bộ vest, chui vào dưới váy của cô, đặt một chân cô trên tay vịn lan can, hai ngón tay tách ra hai cánh hoa môi, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ qua lại. Chiêu Đệ dòm trước ngó sau, cô sợ sẽ có người đột nhiên đi lên đây, bên dưới vừa co rút vừa ướt, ngoài cửa sổ bóng bay đầy trời.
Người bên dưới cười nói vui vẻ, trời xanh mây trắng, một khung trời đầy náo nhiệt.
Cuối cùng Chiêu Đệ bị liếm đến mức xụi lơ như nước, Vân Tranh kéo khóa quần móc ra em trai nhỏ đâm vào, nhẹ nhàng chậm chạp chuyển động.
Chiêu Đệ ở chỗ này bị kɦoáı ƈảʍ dịu dàng cọ xát trong cơ thể còn anh đến bước cuối thì bắn ra bên ngoài.
Cô hỏi anh có từng khẩu giao cho cô gái nào khác hay không, anh gõ đầu cô, chỉ hận sắt không thể rèn thành thép, hung hăng nói đời này của anh chỉ liếm cho một mình cô.
Thật ra anh cũng muốn Chiêu Đệ khẩu giao cho anh, tuy nhiên nhiều lần làm công tác tư tưởng cho cô vẫn không thành công nên anh cũng không miễn cưỡng, chỉ nói trong chuyện giường chiếu này hai người họ còn thiếu một tư thế mà thôi.
Sau khi hai người ở bên nhau, Chiêu Đệ bị anh huấn luyện đến càng lúc càng phóng khoáng, chỉ cần nghĩ đến cùng với anh đã chảy ra nước, cô cũng trở nên chủ động hơn, có khi đánh dã chiến thế này vẫn có thể chịu được.
Thời gian như vậy trôi qua không nhanh không chậm, ngoại trừ ở trên giường thì hai người còn nhiều lần làm ở bên ngoài, Vân Tranh còn thích chơi bịt mắt cô lại, cô nhắc anh nhớ làm các biện pháp an toàn. Mỗi lần hai người làm xong chuyện anh đều giúp cô tắm rửa, dần dà cô bị anh hầu hạ thành quen.
Vân Tranh rất thường hay lên núi Thanh Linh, Chiêu Đệ hỏi anh lên đó làm gì thì anh nói mình đi trả lễ thần phật.
Trước đây anh cầu Phật, cầu được cô trở về. Sau khi cô trở về anh lại cầu xin điều khác. Dường như đối với Chiêu Đệ anh đã trở nên tham lam hơn, ngày càng trở nên khó thỏa mãn.
***
Thời tiết tháng 10 chưa tan đi cái nóng của ngày hè, khí trời nóng bức, Chiêu Đệ ngày càng trở nên thích ngủ, cũng không có sức lực vận động mà chỉ làm vài động tác yoga nhẹ nhàng, lúc đánh răng nghe mùi kem đánh răng thì nôn khan dữ dội. Đối diện trung tâm Vạn Quyển có tiệm mì chua cay, gần đây nhất cô ghé qua ăn một chén, ngửi mùi tanh muốn nôn ra. Cho đến một lần có vị phụ huynh đang mang thai đến hỏi cô tình hình học tập của con mình, cô mới chợt nhận ra, có thể mình đã mang thai.
Khi đến bệnh viện khám cô vẫn giữ bình tĩnh, suy xét lại mọi dấu hiệu gần đây xem thế nào. Mỗi lần Vân Tranh dụ dỗ cô mang bịt mắt, áo mưa đều là anh mua, mỗi lần làm xong anh đều mang rác đi vứt, còn có lần nào xong cũng để yên trong người cô không chịu rút ra, còn giúp cô tắm rửa.
Xem ra mọi chuyện anh đều đã tính toán rất lâu rồi, vậy là bấy lâu nay anh vẫn chưa hết hy vọng vào chuyện đó.
Nghĩ đến đây Chiêu Đệ có chút đau lòng cho anh, anh biết cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, cô còn tính mua nhà ở một mình. Vân Tranh không có cảm giác an toàn trong chuyện tình cảm này nên muốn để cô mang thai, chỉ có điều đã làm khó cho anh rồi, cách chọc thủng áo mưa này tỉ lệ thụ thai rất thấp.
Không trách được mỗi ngày anh đều quấn lấy cô.
Cô cầm báo cáo của bác sĩ trên tay, ghi rõ đã 4 tuần rồi. Chiêu Đệ nghĩ một chút, có thể là trúng thưởng trong đêm sinh nhật của Vân Tranh.
Đêm đó bọn họ quá điên cuồng, trét bơ khắp người, Vân Tranh liên tục liếm cho cô, Chiêu Đệ ý loạn tình mê. Cuối cùng hai người làm đến mức chân mềm nhũn ra, áo mưa dùng hết cái này đến cái khác, cũng không biết ở lần nào đã quên mang.
Trên đường trở về Chiêu Đệ suy nghĩ rất nhiều, cô có đứa bé, có Vân Tranh, còn có chuyện tiếp theo phải nghĩ đến là kết hôn.
Càng nghĩ càng loạn.
Về đến chung cư đã thấy Vân Tranh ngồi sẵn trên sô pha, ánh mắt anh vừa chờ mong vừa sợ hãi, như vậy chắc anh đã nghe thầy Vương nói chuyện cô xin nghỉ đi bệnh viện.
Chiêu Đệ rút báo cáo ra, "4 tuần."
Vân Tranh rõ ràng mừng như điên, anh bế cô ngồi trên ghế sô pha, lấy báo cáo xem kỹ càng, hình siêu âm rất mơ hồ, cái gì cũng không rõ mà anh lại cười một cách ngây ngốc.
Nhìn thấy anh cười như bắt được vàng thì trong lòng Chiêu Đệ chỉ có cười khổ.
Anh ôm cô, "Chiêu Đệ, bé con nhất định sẽ giỏi giang giống như em." Anh nói xong hồi hộp nhìn cô, "Em giận sao? Có khi nào em sẽ bỏ con hay không?"
"Anh còn nhớ rõ em đã từng nói rằng đừng có lấy con ra trói buộc em không?" Chiêu Đệ lẳng lặng nắm chặt tờ giấy trong tay, "Em có thể nghĩ đến việc lần nào anh cũng cho em mang bịt mắt, sau đó còn lén chọc áo mưa, còn có việc anh lén tập thể hình, cai thuốc, làm việc, nghỉ ngơi theo quy tắc." Tất cả việc đó anh đều chuẩn bị sẵn cho con.
Vân Tranh nghe vậy vô cùng nóng ruột, anh ôm hai bả vai cô, "Em không cần con sao?" Anh nói năng ngập ngừng, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, "Anh muốn cầu hôn em. Chiêu Đệ, em gả cho anh được không?"
Ba tháng này đối với Chiêu Đệ mà nói là quãng thời gian đầy rung động. Kết thúc khóa hè sẽ chuẩn bị nghênh đón mùa thu tới.
Danh tiếng của Chiêu Đệ trong lĩnh vực giáo dục ngày càng được biết đến rộng rãi, cô bị thầy Vương kéo đi diễn thuyết ở các trường cấp hai, đồng thời làm quen được với một số giáo viên trong nghề. Họ đều là người đã có con nên gặp một cô giáo vừa xinh đẹp vừa có kiến thức như Chiêu Đệ lại càng thêm yêu thích. Có người còn muốn mai mối cho cô nhưng bị cô khéo léo từ chối.
Cô đã xem qua một căn hộ chung cư nên dự định ứng trước tiền nhà đợt đầu. Chiêu Đệ cảm thấy rất thân thuộc với thành phố An Thành này, có thể do đây là thành phố đầu tiên cô ở lại, giống như quê thứ hai của mình.
Ông bà nội ở Đa Thành vẫn khỏe mạnh, họ không có ý kiến việc cô mua nhà ở đây, chỉ dặn dò cháu gái mình nên cẩn thận đừng để bị lừa. Anh hai đã kết hôn vào tháng trước, cô dâu là một cô giáo dạy piano, là người dịu dàng cởi mở, đối với Chiệu Đệ rất hòa nhã.
Anh trai trẻ được Diệp Bảo Nghi bao nuôi gần đây bắt riết lấy cô ấy không tha, có thể nói là dùng ý chí nấu đá thành trứng để theo đuổi cô ấy. Diệp Bảo Nghi như cũng muốn bắt đầu mùa xuân thứ hai của mình, Chiêu Đệ chúc cô ấy được hạnh phúc.
Vân Tranh dẫn cô về nhà anh rất nhiều lần, ông bà nội của anh cũng rất thích cô. Tháng trước ông nội còn tặng cô một bộ trang sức nhưng Chiêu Đệ không dám nhận, Vân Tranh nhận thay cô. Bạc Viễn rất vừa ý với cô, lúc trước là ông ấy phỏng vấn cho cô ở giáo dục Thiên Lý nên những ấn tượng về cô gái điềm đạm này vẫn chưa phai. Chủ tịch Tống thường xuyên dẫn cô đi thẩm mỹ viện với bà, còn mua cho cô đủ loại sườn xám, chỉ cô cách xem đá quý chỉ có điều đối với việc này Chiêu Đệ chỉ biết cho qua chứ không có ham thú gì. Sau này cô mới biết được chủ tịch Tống thích cô vì bà chỉ sinh được một thằng con trai lưu manh, bà vẫn luôn khao khát có một cô con gái bầu bạn.
Chiêu Đệ cảm thấy Vân Tranh như đang cố dồn sự chú ý của mọi người vào một việc để thuận nước đẩy thuyền. Cô có thích anh hơn một chút nhưng vẫn chưa đến mức sẽ phó thác bản thân cho anh. Suy cho cùng thì cô là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đừng nói đến bây giờ cô có thời gian tự do thoải mái, công việc suôn sẻ, nên không có nguyện vọng gì lớn lao hơn nữa.
***
Trường cấp ba của Vân Tranh làm lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường nên anh dẫn cô đi tham dự, anh chỉ vào từng phòng học kể cho cô nghe những chuyện ngày xưa của mình, có hô hào khuấy động đám bạn, có lúc bị phạt mắt mặt mũi giữa lớp, còn có mỗi đoạn tình yêu gà bông chíp chíp của anh. Mỗi một chuyện tình anh đều kể tường tận bắt đầu và kết thúc cho cô nghe, anh thẳng thắn kể hết với cô.
Chiêu Đệ chỉ yên lặng nghe anh kể, cô không vui cũng không buồn, từ thời điểm xảy ra chuyện ở nhà, ở khách sạn, lúc cô phát hiện anh xóa tin nhắn của một người, lúc những cô bạn gái cũ của anh thay phiên nhau đến, lúc anh xóa nhật ký điện thoại, xóa ghi chú, cô đã không muốn truy xét đến cùng là như thế nào.
Những chuyện đó đều đã trôi qua.
Ảnh bìa trên vòng bạn bè của anh là hình cô, ảnh đại diện Wechat là hình hai người họ đang nắm tay. Trước kia Chiêu Đệ không thích việc công khai chuyện riêng tư cá nhân lên mạng xã hội nhưng anh hết lần này đến lần khác thuyết phục cô cũng đành nhắm mắt cho qua.
Vân Tranh dẫn cô đi gặp giáo viên cũ của anh, lúc đi qua lớp của anh cô gặp lại Hà Viên Nguyệt. Cô ấy nhìn thấy cô thì mặt mày tái nhợt, cúi thấp đầu xuống, lúc đi ngang qua còn nhỏ giọng nói, "Xin lỗi."
Rồi sau đó, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu, các cựu học sinh của trường đứng đầy trên sân cỏ, Vân Tranh dẫn cô lên phòng thực hành ở lầu 7, chỉ cho cô đây là nơi anh thường cùng bạn bè trốn học lên hút thuốc, vì thành tích học tập của anh tốt, có nhà mặt phố bố làm to nên dù có bị giám thị bắt được cũng không làm được gì. Hóa ra, tính nết anh bốc đồng như vậy do được bao che từ nhỏ. Chỉ có điều cô tò mò anh hút thuốc nhiều năm rồi, tự nhiên nói cai là cai, rõ ràng là trước đây cô cũng chưa từng phàn nàn anh về vấn đề này.
Bên khung cửa sổ ở hành lang, Vân Tranh cúi đầu xuống khẩu giao cho cô, trên người anh còn mặc nguyên bộ vest, chui vào dưới váy của cô, đặt một chân cô trên tay vịn lan can, hai ngón tay tách ra hai cánh hoa môi, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ qua lại. Chiêu Đệ dòm trước ngó sau, cô sợ sẽ có người đột nhiên đi lên đây, bên dưới vừa co rút vừa ướt, ngoài cửa sổ bóng bay đầy trời.
Người bên dưới cười nói vui vẻ, trời xanh mây trắng, một khung trời đầy náo nhiệt.
Cuối cùng Chiêu Đệ bị liếm đến mức xụi lơ như nước, Vân Tranh kéo khóa quần móc ra em trai nhỏ đâm vào, nhẹ nhàng chậm chạp chuyển động.
Chiêu Đệ ở chỗ này bị kɦoáı ƈảʍ dịu dàng cọ xát trong cơ thể còn anh đến bước cuối thì bắn ra bên ngoài.
Cô hỏi anh có từng khẩu giao cho cô gái nào khác hay không, anh gõ đầu cô, chỉ hận sắt không thể rèn thành thép, hung hăng nói đời này của anh chỉ liếm cho một mình cô.
Thật ra anh cũng muốn Chiêu Đệ khẩu giao cho anh, tuy nhiên nhiều lần làm công tác tư tưởng cho cô vẫn không thành công nên anh cũng không miễn cưỡng, chỉ nói trong chuyện giường chiếu này hai người họ còn thiếu một tư thế mà thôi.
Sau khi hai người ở bên nhau, Chiêu Đệ bị anh huấn luyện đến càng lúc càng phóng khoáng, chỉ cần nghĩ đến cùng với anh đã chảy ra nước, cô cũng trở nên chủ động hơn, có khi đánh dã chiến thế này vẫn có thể chịu được.
Thời gian như vậy trôi qua không nhanh không chậm, ngoại trừ ở trên giường thì hai người còn nhiều lần làm ở bên ngoài, Vân Tranh còn thích chơi bịt mắt cô lại, cô nhắc anh nhớ làm các biện pháp an toàn. Mỗi lần hai người làm xong chuyện anh đều giúp cô tắm rửa, dần dà cô bị anh hầu hạ thành quen.
Vân Tranh rất thường hay lên núi Thanh Linh, Chiêu Đệ hỏi anh lên đó làm gì thì anh nói mình đi trả lễ thần phật.
Trước đây anh cầu Phật, cầu được cô trở về. Sau khi cô trở về anh lại cầu xin điều khác. Dường như đối với Chiêu Đệ anh đã trở nên tham lam hơn, ngày càng trở nên khó thỏa mãn.
***
Thời tiết tháng 10 chưa tan đi cái nóng của ngày hè, khí trời nóng bức, Chiêu Đệ ngày càng trở nên thích ngủ, cũng không có sức lực vận động mà chỉ làm vài động tác yoga nhẹ nhàng, lúc đánh răng nghe mùi kem đánh răng thì nôn khan dữ dội. Đối diện trung tâm Vạn Quyển có tiệm mì chua cay, gần đây nhất cô ghé qua ăn một chén, ngửi mùi tanh muốn nôn ra. Cho đến một lần có vị phụ huynh đang mang thai đến hỏi cô tình hình học tập của con mình, cô mới chợt nhận ra, có thể mình đã mang thai.
Khi đến bệnh viện khám cô vẫn giữ bình tĩnh, suy xét lại mọi dấu hiệu gần đây xem thế nào. Mỗi lần Vân Tranh dụ dỗ cô mang bịt mắt, áo mưa đều là anh mua, mỗi lần làm xong anh đều mang rác đi vứt, còn có lần nào xong cũng để yên trong người cô không chịu rút ra, còn giúp cô tắm rửa.
Xem ra mọi chuyện anh đều đã tính toán rất lâu rồi, vậy là bấy lâu nay anh vẫn chưa hết hy vọng vào chuyện đó.
Nghĩ đến đây Chiêu Đệ có chút đau lòng cho anh, anh biết cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, cô còn tính mua nhà ở một mình. Vân Tranh không có cảm giác an toàn trong chuyện tình cảm này nên muốn để cô mang thai, chỉ có điều đã làm khó cho anh rồi, cách chọc thủng áo mưa này tỉ lệ thụ thai rất thấp.
Không trách được mỗi ngày anh đều quấn lấy cô.
Cô cầm báo cáo của bác sĩ trên tay, ghi rõ đã 4 tuần rồi. Chiêu Đệ nghĩ một chút, có thể là trúng thưởng trong đêm sinh nhật của Vân Tranh.
Đêm đó bọn họ quá điên cuồng, trét bơ khắp người, Vân Tranh liên tục liếm cho cô, Chiêu Đệ ý loạn tình mê. Cuối cùng hai người làm đến mức chân mềm nhũn ra, áo mưa dùng hết cái này đến cái khác, cũng không biết ở lần nào đã quên mang.
Trên đường trở về Chiêu Đệ suy nghĩ rất nhiều, cô có đứa bé, có Vân Tranh, còn có chuyện tiếp theo phải nghĩ đến là kết hôn.
Càng nghĩ càng loạn.
Về đến chung cư đã thấy Vân Tranh ngồi sẵn trên sô pha, ánh mắt anh vừa chờ mong vừa sợ hãi, như vậy chắc anh đã nghe thầy Vương nói chuyện cô xin nghỉ đi bệnh viện.
Chiêu Đệ rút báo cáo ra, "4 tuần."
Vân Tranh rõ ràng mừng như điên, anh bế cô ngồi trên ghế sô pha, lấy báo cáo xem kỹ càng, hình siêu âm rất mơ hồ, cái gì cũng không rõ mà anh lại cười một cách ngây ngốc.
Nhìn thấy anh cười như bắt được vàng thì trong lòng Chiêu Đệ chỉ có cười khổ.
Anh ôm cô, "Chiêu Đệ, bé con nhất định sẽ giỏi giang giống như em." Anh nói xong hồi hộp nhìn cô, "Em giận sao? Có khi nào em sẽ bỏ con hay không?"
"Anh còn nhớ rõ em đã từng nói rằng đừng có lấy con ra trói buộc em không?" Chiêu Đệ lẳng lặng nắm chặt tờ giấy trong tay, "Em có thể nghĩ đến việc lần nào anh cũng cho em mang bịt mắt, sau đó còn lén chọc áo mưa, còn có việc anh lén tập thể hình, cai thuốc, làm việc, nghỉ ngơi theo quy tắc." Tất cả việc đó anh đều chuẩn bị sẵn cho con.
Vân Tranh nghe vậy vô cùng nóng ruột, anh ôm hai bả vai cô, "Em không cần con sao?" Anh nói năng ngập ngừng, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, "Anh muốn cầu hôn em. Chiêu Đệ, em gả cho anh được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.