Chương 6: Người xa lạ (2)
Kinh Chập
30/09/2021
Vân Tranh đến tòa nhà Phú Lệ lúc 9 giờ, trước đó đã ghé qua bệnh viện để băng bó vết thương. Lúc vào cửa thì Bạc Viễn đang ngồi ở phòng khách pha trà, nhìn thấy vết thương trên tay anh động tác đang nhàn nhã lập tức trở nên gấp gáp.
"Sao lại thành ra thế này?" Ông chỉ vào vết thương của anh.
Vân Tranh đem mui bàn tay đưa ra phía sau, sắc mặt bình thường, "Bị kính cắt vào thôi, không có gì đáng ngại, con đi làm việc trước đây."
"Đợi đã." Bạc Viễn gọi, Vân Tranh dừng lại, ông dùng ánh mắt dò xét mà nhìn anh, "Tại sao bị cắt? Chiêu Đệ đâu?"
Quả nhiên khi nhắc tới Chiêu Đệ sắc mặt anh trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, " Nếu không có việc gì thì con phải đi làm rồi."
"Con làm gì với người ta rồi?" Bạc Viễn nhìn đến dấu cắn trên cánh tay anh mà trong lòng lo lắng, "Con khi dễ cô ấy phải không?"
Thấy Vân Tranh không phản bác lại, ông giơ bàn tay lên ngừng giữa không trung, thấy con trai không né không tránh lại buông tay xuống, "Ba hỏi qua thầy Vương, người ta đã có bạn trai rồi, là người rất khá, con cũng đừng cứng đầu cố chấp nữa."
Bạc Viễn lúc trước cũng nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, Chiêu Đệ quả thực là một cô gái tốt, về sau Vân Tranh thay đổi rất nhiều trở nên chững chạc hơn.
Đáng tiếc anh lại một chân đứng hai thuyền, mặc dù Chiêu Đệ tính tình dịu dàng hòa nhã nhưng cũng có giới hạn.
"Bạn trai thì như thế nào? Không phải còn chưa kết hôn sao?" Anh đáp lại.
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Bạc Viễn ngậm thuốc lá thở dài một hơi, thầm mắng con trai tính cách bá đạo.
"Con đi công tác."
"Bạn gái cũ đang ở văn phòng chờ con." Bạc Viễn nhấp ngụm trà hạ hỏa.
Đôi mắt Vân Tranh sáng lên, Bạc Viễn ý thức được lời mình vừa nói còn có nghĩa khác.
"Khoáng Nguyệt Hảo." Ông tức giận giải thích.
Vân Tranh khẽ gật đầu.
Bạc Viễn nhìn bóng dáng của con trai mình mà không còn tâm tình đi thưởng trà.
Tòa nhà Phú Lệ 345 tầng là trụ sở chính của giáo dục Khải Minh, được chia thành lớp thiếu nhi, lớp thanh niên, lớp người lớn, bao gồm các môn trung học, tiểu học, ngoại ngữ, âm nhạc, mỹ thuật, vũ đạo, dẫn chương trình.
Học viên đông đảo, phòng học cũng nhiều. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, học viên đến học càng đông.
Các bạn nhỏ thấy Vân Tranh là anh tổng giám đẹp trai, đều rất ngoan ngoãn chào hỏi.
Vân Tranh đối với trẻ con rất dịu dàng, có khi còn ngồi xuống sửa lại cổ áo cho bọn chúng.
"Anh ơi, tay anh bị sao vậy?" bạn nhỏ Tâm Hinh ở lớp vũ đạo chớp mắt to dò hỏi.
Đứa nhỏ này ngày thường rất hay bám lấy anh, mỗi khi tan học đều sẽ chạy tới chỗ anh cùng nói chuyện.
"Do anh không cẩn thận thôi, em đừng lo."
"Anh có bạn gái sao? Tay anh trai em bị thương đều là chị gái nhỏ giúp anh ấy băng bó." Bạn nhỏ Tâm Hinh ngắm nghía tay anh rất cẩn thận.
Vân Tranh ngưng một chút, mỉm cười nhéo mặt cô bé, "Rất nhanh sẽ có."
Tạm biệt bạn học nhỏ này, anh đẩy cửa văn phòng bước vào thấy một bóng dáng xinh đẹp màu đỏ đang ngồi trên ghế làm việc của anh, trên tay cầm con chuột bằng thủy tinh, thấy anh đến gần liền buông đồ xuống chạy đến kéo tay anh.
"A Tranh, anh tới rồi." Khoáng Nguyệt Hảo hôm nay mặc một chiếc đầm màu đỏ lại trang điểm tỉ mỉ trông vô cùng xinh đẹp.
Vân Tranh lặng lẽ buông tay ra, lúc đi đến bàn làm việc thì ngửi được một mùi hương nước hoa, anh liền xoay người đi mở cửa sổ.
Khoáng Nguyệt Hảo thấy anh tránh né chính mình thì trong lòng không khỏi chua xót, nhìn thấy mui bàn tay anh đang bó băng gạc mà lo lắng cầm lên, "Sao lại ra như vậy?"
Vân Tranh đẩy cô ra một chút, "Tôi muốn làm việc, cô trở về đi." Nói xong trở lại bàn làm việc, đem những vật trang trí cô mới cầm lên đặt lại vị trí cũ.
Khoáng Nguyệt Hảo giống như không nghe thấy, vui vẻ hỏi anh, "A Tranh, gần đây có buổi biểu diễn của Chung Lân, chúng ta đi xem được không, trước kia đều là anh mua vé, lần này đến lượt em."
Vân Tranh không mảy may quan tâm, "Không rảnh, cô tự mình đi đi, lần sau đến có thể ngồi vào ghế sô pha ở chỗ đó." Lại thêm một câu, "Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi."
Mặt anh không chút biểu cảm, ngữ khí lại xa cách.
Thật ra Vân Tranh đã nói rõ ràng từ hai năm trước nhưng Khoáng Nguyệt Hảo thấy mấy năm nay anh vẫn luôn một mình nên chưa từ bỏ ý định.
Khoáng Nguyệt Hảo nhéo góc váy, cô hôm nay cố tình ăn mặc như vậy là muốn bắt chước người trong lòng anh nhưng bị Vân Tranh dùng dáng vẻ này đối phó, cô không cam lòng.
Nhìn thấy anh đang nghiêm túc làm việc, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, áo sơ mi xanh cùng quần tây mang vẻ cấm dục, ngón tay thon dài, ánh mắt kiên định. Anh trưởng thành đến nước này khiến cô ngày càng si mê.
Khoáng Nguyệt Hảo trước kia quá kiêu ngạo không chịu cúi đầu, nên mới đẩy mối quan hệ của bọn họ đến bước đường này. Nếu hai người không tách ra, A Tranh sẽ không gặp Chiêu Đệ, cũng sẽ không đến bước tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Nghĩ đến đây, cô bước lên định từ phía sau ôm chặt lấy anh nhưng Vân Tranh đã kịp tránh lúc cô đưa hai tay ra, dùng giọng điệu tức giận nói, "Tôi đã nói rồi, hành động như vậy dừng lặp lại lần thứ hai."
Khoáng Nguyệt Hảo giương đôi mắt chất chứa si hận tham oán mà nhìn anh, "Lúc trước khi còn có Chiêu Đệ, không phải anh vẫn giữ liên lạc với em sao? Bây giờ chúng ta đều độc thân thì tại sao không thể bắt đầu lại từ đầu?"
Cô vừa nhắc tới Chiêu Đệ, Vân Tranh liền cảm thấy miệng vết thương bắt đầu âm ỉ đau, anh quay mặt đi chỉ về hướng cửa, "Cô đi đi, hai năm trước đã nói rõ là chúng ta không có khả năng quay lại, cô cũng đừng dây dưa không dứt nữa."
Anh sẽ không cho cô bất cứ hy vọng nào, bởi vì anh biết hy vọng rất tàn nhẫn, nó sẽ khiến con người ta càng muốn nhiều hơn nữa.
Giống như anh, chỉ cần chạm được đến một chút hơi ấm của Chiêu Đệ sẽ khiến anh trở thành lòng tham không đáy mà càng đòi hỏi nhiều hơn.
Khoáng Nguyệt Hảo nghe xong những lời anh nói liền cười rộ lên, lại nhìn đến ánh mắt vừa sắc bén vừa chất chứa oán giận của anh mà chỉ về hướng cây bút máy nằm trên bàn, "Vậy thì sao, đồ đạc cô ta để lại anh đều xem như bảo bối mà giữ gìn cẩn thận như vậy?"
Vân Tranh hơi nheo mắt lại.
Móng tay cô lướt qua góc bàn chỉ vào con chuột bằng thủy tinh, "Lúc trước anh đập phá đồ vật xong lại mua cái giống y như vậy mà để vào, nhưng bản chất nó vẫn thay đổi, không phải sao?" Cô cười như không cười mà ánh mắt lại mang vẻ châm biếm.
Vân Tranh hóp hai má, hàm dưới ngạnh lại vì căng thẳng.
Khoáng Nguyệt Hảo nhìn thấy dáng vẻ này, ánh mắt lướt qua vết thương đang rỉ máu trên tay anh, giống như bừng tỉnh mà cười lớn.
"Thì ra anh đã sớm gặp được cô ấy." Cô cười nhưng lại nhìn như đang khóc, "Rồi sao đó? Cùng cô ấy lên giường? Mùi vị như thế nào? Có phải nhớ mãi không quên hay không?"
Vân Tranh hơi thở trở nên nặng nề, trên trán hiện lên gân xanh, "Cô tốt nhất là nên đi ngay bây giờ."
Khoáng Nguyệt Hảo tiếp tục khiêu khích, ánh mắt lại tràn đầy sự ghen ghét oán trách, " Nhìn thấy cô ấy thì cảm thấy như thế nào? Anh cầu thần bái phật lâu như vậy rốt cuộc được cái gì?"
Nửa tháng trước, Khoáng Nguyệt Hảo phát hiện Chiêu Đệ đã trở về An Thanh là vào ngày cô đi đón cháu gái tan học ở một chi nhánh của trung tâm giáo dục Vạn Quyển.
Lúc đi tham quan bên trong, cô thấy Chiêu Đệ đang đứng lớp, cô ấy thay đổi trở nên đoan trang tú lệ hơn, chỉ có đôi mắt kia vẫn như mặt hồ bình lặng không gợn sóng.
Lớp của Chiêu Đệ rất đông học viên, mỗi cử chỉ nhỏ của cô cũng toát lên được sự tự tin nghiêm túc của mình.
Giống như lúc Chiêu Đệ trông thấy cô quần áo không chỉnh tề mà ôm lấy Vân Tranh, biểu cảm của cô ấy tuy là rất tức giận nhưng vẫn kiên định làm cô cảm thấy như chính mình mới là người thua cuộc.
Một giây đó, Khoáng Nguyệt Hảo chạy trối chết.
Cô nhìn kỹ gương mặt anh, không bỏ sót bất cứ một biểu cảm nhỏ nào, "Nghe đồng nghiệp của cô ấy nói, cô ấy đã có bạn trai gần một năm nay, là một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn ở Thanh Châu."
Cô bước đến trước mặt Vân Tranh vẫy vẫy tay, "Anh cũng bất chấp tất cả đến như vậy sao? Cô ấy quay đầu là có thể cùng người khác ở bên nhau, địa vị ở anh ở trong lòng cô ấy không có nghĩa gì cả."
Vân Tranh cuối cùng cũng nổi giận mà lớn tiếng, "Đi, lập tức đi ngay."
Khoáng Nguyệt Hảo cười ra nước mắt, nhòe cả chì kẻ mắt làm chảy xuống hai vệt đen trông như quỷ dữ từ địa ngục đến đòi mạng, "Đây là báo ứng của anh, cả đời này anh đều cầu mà không được. Lúc trước khi anh cự tuyệt với tôi thì ít nhất cũng phải nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay. Đồ ích kỷ, anh xứng đáng cả đời này mất đi tình yêu."
"Tôi nói cô cút đi cô có nghe thấy không?"
Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, "Chiêu Đệ là ai chứ? Là người sẽ chấp nhận nhặt tiền đã rơi vào bồn cầu hay sao? Anh cũng đừng si tâm vọng tưởng."
Khoáng Nguyệt Hảo nói xong thì kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu bước ra khỏi văn phòng.
Vân Tranh hất tất cả tài liệu trên bàn làm việc xuống đất, thấy cây bút máy rơi mà lòng như lửa đốt vội nhặt lên, phủi sạch bụi bám liền mang nó đặt về chỗ cũ.
Anh móc ra bật lửa châm thuốc hút, hít sâu một hơi.
Trong văn phòng làn khói trắng lượn lờ nhưng chân mày anh vẫn chưa dãn ra chút nào.
Đồng hồ tí tách chuyển động, trong tim anh cỏ mọc xanh um, bàn tay nắm lại rồi thả ra, thả ra rồi nắm lại.
"Cô ấy đã có bạn trai."
"Anh ở trong lòng cô ấy chẳng là cái gì cả."
"Anh cũng đừng si tâm vọng tưởng."
Không, không phải như vậy, hai người bọn họ không nên như vậy.
Sẽ không, anh cùng Chiêu Đệ vĩnh viễn cũng không thay đổi.
***
Anh cầm lấy chìa khóa xe mặc kệ Bạc Viễn đang gọi mà bước nhanh đi xuống lầu, lái xe đi thẳng đến núi Thanh Linh.
Ánh đèn đổi vận vẫn luôn sáng, Vân Tranh quỳ gối trước mặt Phật Tổ, chắp hai tay trước ngược mà thành kính quỳ lạy.
Những người khách đến viếng chùa đều nhìn thấy người đàn ông này.
Mọi người đều là đến cầu nguyện hoặc là dâng hương, chỉ có anh quỳ gối trước mặt Phật nhưng biểu cảm lại bi thương hơn bất cứ ai ở đây.
Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách.
*Bát Nhã Tâm Kinh.
Phật Tổ, nếu như trên đời thật sự có nhân duyên sao không thể để con tiếp tục nó một lần nữa? Con nguyện ngày sau ăn chay ba năm tích thiện tích đức mà bù đắp.
Đêm đó, Vân Tranh nằm mơ, mơ thấy Khoáng Nguyệt Hảo tới tìm anh, ở trên giường của anh và Chiêu Đệ cởi hết quần áo dùng chăn bọc mình mà lôi kéo anh cùng hôn môi.
Khoáng Nguyệt Hảo vung tay lên hất bình thủy tinh đựng sao giấy vỡ nát mà Chiêu Đệ lại đang đứng ở cửa phòng, sắc mặt tối đen nhìn không rõ.
Anh đẩy Khoáng Nguyệt Hảo ra, trong lòng hoảng hốt vội chạy theo cô nhưng vẫn không đuổi kịp.
Quay đầu lại đã thấy Khoảng Nguyệt Hảo cơ thể quyến rũ đang nằm trên giường, gương mặt đẹp đẽ đột nhiên trở nên dữ tợn, "Anh đời này cầu mà không được."
Vân Tranh bị doạ tỉnh, buổi tối 30 độ, điều hòa vẫn đang chạy mà anh lại đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hạc giấy trên cửa sổ đung đưa, đồng hồ chỉ 3 giờ sáng.
Lư hương trước tượng Quan Thế Âm chỉ còn sót lại phần chân hương.
Vân Tranh tim đập như sấm mà âm thanh của Khoáng Nguyệt Hảo lại giống như ma chú quanh quẩn trong đầu anh.
"Đừng lại đến tìm tôi, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa."
Một câu nói cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng,
"Sao lại thành ra thế này?" Ông chỉ vào vết thương của anh.
Vân Tranh đem mui bàn tay đưa ra phía sau, sắc mặt bình thường, "Bị kính cắt vào thôi, không có gì đáng ngại, con đi làm việc trước đây."
"Đợi đã." Bạc Viễn gọi, Vân Tranh dừng lại, ông dùng ánh mắt dò xét mà nhìn anh, "Tại sao bị cắt? Chiêu Đệ đâu?"
Quả nhiên khi nhắc tới Chiêu Đệ sắc mặt anh trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, " Nếu không có việc gì thì con phải đi làm rồi."
"Con làm gì với người ta rồi?" Bạc Viễn nhìn đến dấu cắn trên cánh tay anh mà trong lòng lo lắng, "Con khi dễ cô ấy phải không?"
Thấy Vân Tranh không phản bác lại, ông giơ bàn tay lên ngừng giữa không trung, thấy con trai không né không tránh lại buông tay xuống, "Ba hỏi qua thầy Vương, người ta đã có bạn trai rồi, là người rất khá, con cũng đừng cứng đầu cố chấp nữa."
Bạc Viễn lúc trước cũng nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, Chiêu Đệ quả thực là một cô gái tốt, về sau Vân Tranh thay đổi rất nhiều trở nên chững chạc hơn.
Đáng tiếc anh lại một chân đứng hai thuyền, mặc dù Chiêu Đệ tính tình dịu dàng hòa nhã nhưng cũng có giới hạn.
"Bạn trai thì như thế nào? Không phải còn chưa kết hôn sao?" Anh đáp lại.
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Bạc Viễn ngậm thuốc lá thở dài một hơi, thầm mắng con trai tính cách bá đạo.
"Con đi công tác."
"Bạn gái cũ đang ở văn phòng chờ con." Bạc Viễn nhấp ngụm trà hạ hỏa.
Đôi mắt Vân Tranh sáng lên, Bạc Viễn ý thức được lời mình vừa nói còn có nghĩa khác.
"Khoáng Nguyệt Hảo." Ông tức giận giải thích.
Vân Tranh khẽ gật đầu.
Bạc Viễn nhìn bóng dáng của con trai mình mà không còn tâm tình đi thưởng trà.
Tòa nhà Phú Lệ 345 tầng là trụ sở chính của giáo dục Khải Minh, được chia thành lớp thiếu nhi, lớp thanh niên, lớp người lớn, bao gồm các môn trung học, tiểu học, ngoại ngữ, âm nhạc, mỹ thuật, vũ đạo, dẫn chương trình.
Học viên đông đảo, phòng học cũng nhiều. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, học viên đến học càng đông.
Các bạn nhỏ thấy Vân Tranh là anh tổng giám đẹp trai, đều rất ngoan ngoãn chào hỏi.
Vân Tranh đối với trẻ con rất dịu dàng, có khi còn ngồi xuống sửa lại cổ áo cho bọn chúng.
"Anh ơi, tay anh bị sao vậy?" bạn nhỏ Tâm Hinh ở lớp vũ đạo chớp mắt to dò hỏi.
Đứa nhỏ này ngày thường rất hay bám lấy anh, mỗi khi tan học đều sẽ chạy tới chỗ anh cùng nói chuyện.
"Do anh không cẩn thận thôi, em đừng lo."
"Anh có bạn gái sao? Tay anh trai em bị thương đều là chị gái nhỏ giúp anh ấy băng bó." Bạn nhỏ Tâm Hinh ngắm nghía tay anh rất cẩn thận.
Vân Tranh ngưng một chút, mỉm cười nhéo mặt cô bé, "Rất nhanh sẽ có."
Tạm biệt bạn học nhỏ này, anh đẩy cửa văn phòng bước vào thấy một bóng dáng xinh đẹp màu đỏ đang ngồi trên ghế làm việc của anh, trên tay cầm con chuột bằng thủy tinh, thấy anh đến gần liền buông đồ xuống chạy đến kéo tay anh.
"A Tranh, anh tới rồi." Khoáng Nguyệt Hảo hôm nay mặc một chiếc đầm màu đỏ lại trang điểm tỉ mỉ trông vô cùng xinh đẹp.
Vân Tranh lặng lẽ buông tay ra, lúc đi đến bàn làm việc thì ngửi được một mùi hương nước hoa, anh liền xoay người đi mở cửa sổ.
Khoáng Nguyệt Hảo thấy anh tránh né chính mình thì trong lòng không khỏi chua xót, nhìn thấy mui bàn tay anh đang bó băng gạc mà lo lắng cầm lên, "Sao lại ra như vậy?"
Vân Tranh đẩy cô ra một chút, "Tôi muốn làm việc, cô trở về đi." Nói xong trở lại bàn làm việc, đem những vật trang trí cô mới cầm lên đặt lại vị trí cũ.
Khoáng Nguyệt Hảo giống như không nghe thấy, vui vẻ hỏi anh, "A Tranh, gần đây có buổi biểu diễn của Chung Lân, chúng ta đi xem được không, trước kia đều là anh mua vé, lần này đến lượt em."
Vân Tranh không mảy may quan tâm, "Không rảnh, cô tự mình đi đi, lần sau đến có thể ngồi vào ghế sô pha ở chỗ đó." Lại thêm một câu, "Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi."
Mặt anh không chút biểu cảm, ngữ khí lại xa cách.
Thật ra Vân Tranh đã nói rõ ràng từ hai năm trước nhưng Khoáng Nguyệt Hảo thấy mấy năm nay anh vẫn luôn một mình nên chưa từ bỏ ý định.
Khoáng Nguyệt Hảo nhéo góc váy, cô hôm nay cố tình ăn mặc như vậy là muốn bắt chước người trong lòng anh nhưng bị Vân Tranh dùng dáng vẻ này đối phó, cô không cam lòng.
Nhìn thấy anh đang nghiêm túc làm việc, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, áo sơ mi xanh cùng quần tây mang vẻ cấm dục, ngón tay thon dài, ánh mắt kiên định. Anh trưởng thành đến nước này khiến cô ngày càng si mê.
Khoáng Nguyệt Hảo trước kia quá kiêu ngạo không chịu cúi đầu, nên mới đẩy mối quan hệ của bọn họ đến bước đường này. Nếu hai người không tách ra, A Tranh sẽ không gặp Chiêu Đệ, cũng sẽ không đến bước tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Nghĩ đến đây, cô bước lên định từ phía sau ôm chặt lấy anh nhưng Vân Tranh đã kịp tránh lúc cô đưa hai tay ra, dùng giọng điệu tức giận nói, "Tôi đã nói rồi, hành động như vậy dừng lặp lại lần thứ hai."
Khoáng Nguyệt Hảo giương đôi mắt chất chứa si hận tham oán mà nhìn anh, "Lúc trước khi còn có Chiêu Đệ, không phải anh vẫn giữ liên lạc với em sao? Bây giờ chúng ta đều độc thân thì tại sao không thể bắt đầu lại từ đầu?"
Cô vừa nhắc tới Chiêu Đệ, Vân Tranh liền cảm thấy miệng vết thương bắt đầu âm ỉ đau, anh quay mặt đi chỉ về hướng cửa, "Cô đi đi, hai năm trước đã nói rõ là chúng ta không có khả năng quay lại, cô cũng đừng dây dưa không dứt nữa."
Anh sẽ không cho cô bất cứ hy vọng nào, bởi vì anh biết hy vọng rất tàn nhẫn, nó sẽ khiến con người ta càng muốn nhiều hơn nữa.
Giống như anh, chỉ cần chạm được đến một chút hơi ấm của Chiêu Đệ sẽ khiến anh trở thành lòng tham không đáy mà càng đòi hỏi nhiều hơn.
Khoáng Nguyệt Hảo nghe xong những lời anh nói liền cười rộ lên, lại nhìn đến ánh mắt vừa sắc bén vừa chất chứa oán giận của anh mà chỉ về hướng cây bút máy nằm trên bàn, "Vậy thì sao, đồ đạc cô ta để lại anh đều xem như bảo bối mà giữ gìn cẩn thận như vậy?"
Vân Tranh hơi nheo mắt lại.
Móng tay cô lướt qua góc bàn chỉ vào con chuột bằng thủy tinh, "Lúc trước anh đập phá đồ vật xong lại mua cái giống y như vậy mà để vào, nhưng bản chất nó vẫn thay đổi, không phải sao?" Cô cười như không cười mà ánh mắt lại mang vẻ châm biếm.
Vân Tranh hóp hai má, hàm dưới ngạnh lại vì căng thẳng.
Khoáng Nguyệt Hảo nhìn thấy dáng vẻ này, ánh mắt lướt qua vết thương đang rỉ máu trên tay anh, giống như bừng tỉnh mà cười lớn.
"Thì ra anh đã sớm gặp được cô ấy." Cô cười nhưng lại nhìn như đang khóc, "Rồi sao đó? Cùng cô ấy lên giường? Mùi vị như thế nào? Có phải nhớ mãi không quên hay không?"
Vân Tranh hơi thở trở nên nặng nề, trên trán hiện lên gân xanh, "Cô tốt nhất là nên đi ngay bây giờ."
Khoáng Nguyệt Hảo tiếp tục khiêu khích, ánh mắt lại tràn đầy sự ghen ghét oán trách, " Nhìn thấy cô ấy thì cảm thấy như thế nào? Anh cầu thần bái phật lâu như vậy rốt cuộc được cái gì?"
Nửa tháng trước, Khoáng Nguyệt Hảo phát hiện Chiêu Đệ đã trở về An Thanh là vào ngày cô đi đón cháu gái tan học ở một chi nhánh của trung tâm giáo dục Vạn Quyển.
Lúc đi tham quan bên trong, cô thấy Chiêu Đệ đang đứng lớp, cô ấy thay đổi trở nên đoan trang tú lệ hơn, chỉ có đôi mắt kia vẫn như mặt hồ bình lặng không gợn sóng.
Lớp của Chiêu Đệ rất đông học viên, mỗi cử chỉ nhỏ của cô cũng toát lên được sự tự tin nghiêm túc của mình.
Giống như lúc Chiêu Đệ trông thấy cô quần áo không chỉnh tề mà ôm lấy Vân Tranh, biểu cảm của cô ấy tuy là rất tức giận nhưng vẫn kiên định làm cô cảm thấy như chính mình mới là người thua cuộc.
Một giây đó, Khoáng Nguyệt Hảo chạy trối chết.
Cô nhìn kỹ gương mặt anh, không bỏ sót bất cứ một biểu cảm nhỏ nào, "Nghe đồng nghiệp của cô ấy nói, cô ấy đã có bạn trai gần một năm nay, là một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn ở Thanh Châu."
Cô bước đến trước mặt Vân Tranh vẫy vẫy tay, "Anh cũng bất chấp tất cả đến như vậy sao? Cô ấy quay đầu là có thể cùng người khác ở bên nhau, địa vị ở anh ở trong lòng cô ấy không có nghĩa gì cả."
Vân Tranh cuối cùng cũng nổi giận mà lớn tiếng, "Đi, lập tức đi ngay."
Khoáng Nguyệt Hảo cười ra nước mắt, nhòe cả chì kẻ mắt làm chảy xuống hai vệt đen trông như quỷ dữ từ địa ngục đến đòi mạng, "Đây là báo ứng của anh, cả đời này anh đều cầu mà không được. Lúc trước khi anh cự tuyệt với tôi thì ít nhất cũng phải nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay. Đồ ích kỷ, anh xứng đáng cả đời này mất đi tình yêu."
"Tôi nói cô cút đi cô có nghe thấy không?"
Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, "Chiêu Đệ là ai chứ? Là người sẽ chấp nhận nhặt tiền đã rơi vào bồn cầu hay sao? Anh cũng đừng si tâm vọng tưởng."
Khoáng Nguyệt Hảo nói xong thì kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu bước ra khỏi văn phòng.
Vân Tranh hất tất cả tài liệu trên bàn làm việc xuống đất, thấy cây bút máy rơi mà lòng như lửa đốt vội nhặt lên, phủi sạch bụi bám liền mang nó đặt về chỗ cũ.
Anh móc ra bật lửa châm thuốc hút, hít sâu một hơi.
Trong văn phòng làn khói trắng lượn lờ nhưng chân mày anh vẫn chưa dãn ra chút nào.
Đồng hồ tí tách chuyển động, trong tim anh cỏ mọc xanh um, bàn tay nắm lại rồi thả ra, thả ra rồi nắm lại.
"Cô ấy đã có bạn trai."
"Anh ở trong lòng cô ấy chẳng là cái gì cả."
"Anh cũng đừng si tâm vọng tưởng."
Không, không phải như vậy, hai người bọn họ không nên như vậy.
Sẽ không, anh cùng Chiêu Đệ vĩnh viễn cũng không thay đổi.
***
Anh cầm lấy chìa khóa xe mặc kệ Bạc Viễn đang gọi mà bước nhanh đi xuống lầu, lái xe đi thẳng đến núi Thanh Linh.
Ánh đèn đổi vận vẫn luôn sáng, Vân Tranh quỳ gối trước mặt Phật Tổ, chắp hai tay trước ngược mà thành kính quỳ lạy.
Những người khách đến viếng chùa đều nhìn thấy người đàn ông này.
Mọi người đều là đến cầu nguyện hoặc là dâng hương, chỉ có anh quỳ gối trước mặt Phật nhưng biểu cảm lại bi thương hơn bất cứ ai ở đây.
Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách.
*Bát Nhã Tâm Kinh.
Phật Tổ, nếu như trên đời thật sự có nhân duyên sao không thể để con tiếp tục nó một lần nữa? Con nguyện ngày sau ăn chay ba năm tích thiện tích đức mà bù đắp.
Đêm đó, Vân Tranh nằm mơ, mơ thấy Khoáng Nguyệt Hảo tới tìm anh, ở trên giường của anh và Chiêu Đệ cởi hết quần áo dùng chăn bọc mình mà lôi kéo anh cùng hôn môi.
Khoáng Nguyệt Hảo vung tay lên hất bình thủy tinh đựng sao giấy vỡ nát mà Chiêu Đệ lại đang đứng ở cửa phòng, sắc mặt tối đen nhìn không rõ.
Anh đẩy Khoáng Nguyệt Hảo ra, trong lòng hoảng hốt vội chạy theo cô nhưng vẫn không đuổi kịp.
Quay đầu lại đã thấy Khoảng Nguyệt Hảo cơ thể quyến rũ đang nằm trên giường, gương mặt đẹp đẽ đột nhiên trở nên dữ tợn, "Anh đời này cầu mà không được."
Vân Tranh bị doạ tỉnh, buổi tối 30 độ, điều hòa vẫn đang chạy mà anh lại đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hạc giấy trên cửa sổ đung đưa, đồng hồ chỉ 3 giờ sáng.
Lư hương trước tượng Quan Thế Âm chỉ còn sót lại phần chân hương.
Vân Tranh tim đập như sấm mà âm thanh của Khoáng Nguyệt Hảo lại giống như ma chú quanh quẩn trong đầu anh.
"Đừng lại đến tìm tôi, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa."
Một câu nói cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.