Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 142: Chính biến

Cổ Tâm

13/12/2013

Hai tháng qua đi, Thương Vân phát động chính biến.

Quân đội Kì quốc bức tiến Thương Vân, bố cục toàn diện đánh bại tướng quân thường thắng Hạ Minh Triệu .

Hạ Cẩm Thần bởi vì hoài nghi thành đồ quân sự bị đạo, bởi vậy thay đổi sách lược tác chiến, lấy tam hai bát thiên kim bản sự đại bại quân địch. Nhưng là trong lúc đang muốn lại thừa thắng xông lên,thì nhận được thư đầu hàng đến từ kinh thành Thương Vân, mặt trên có ngự tỉ hồng chương, còn bãi miễn chức tướng quân của hai người Hạ Minh Triệu cùng Hạ Cẩm Thần, biếm làm thứ nhân.

Hạ Minh Triệu giận đến nội thương, bệnh nặng không dậy nổi. Hạ Cẩm Thần ôm nỗi hận mang theo lão phu thê tử trở lại kinh đô, muốn tìm đến hoàng đế lý luận, lại phát hiện giang sơn đã đổi chủ, công thần tiền triều công thần đều bị bãi chức, toàn bộ triều đình nghiễm nhiên thay đổi một bộ dáng mới.

Bởi vì thái tử Tư Đồ Hoàng Vũ mất tích, nhị hoàng tử cùng kì quốc liên minh, nội ứng ngoại hợp, bức bách lão hoàng đế thoái vị. Mà quý phủ cùa tiền thái tử Tư Đồ hi một trăm ba mươi khẩu nhân, trừ bỏ tiểu hoàng tử Tư Đồ tỉ mất tích, còn lại trong một đêm đều bị ám sát, không người may mắn thoát khỏi.

Tư Đồ Sương dùng thủ đoạn vũ lực trèo lên đế vị, gần như tàn sát đẫm máu toàn bộ những gia đình quan viên đối nghịch với hắn. Thậm chí những hoàng tử từng có mơ ước với đế vị cũng không có nương tay, có sung quân đến biên cương, có đưa cho kì quốc làm con tin.

Mà chuyện thứ nhất sau khi hắn kế vị, chính là đem tuyết phi được tiên đế sủng ái nhất nhét vào hậu cung của mình, phong làm tuyết quý nhân, thường phụng dưỡng cho chính mình. Sau đó hướng cả nước chính tuyển phi tử, chỉ cần là quan viên ngoài ngũ phẩm, đều phải đem nữ nhi của mình mãn mười hai tuổi lại chưa lấy chồng đưa vào hoàng cung tham gia một vòng tuyển tú.

Mà đồng thời, hắn lại treo hai giải thưởng, cái thứ nhất là năm trăm ngàn lượng hoàng kim cho cái đầu của “tội nhân” tiền triều Tư Đồ Hoàng Vũ, một cái khác là năm trăm ngàn lượng hoàng kim, cùng với tước vị nhất phẩm đại quan đi tìm vị mỹ nhân có một không hai bên người Tư Đồ Hoàng Vũ. Hắn lệnh năm ngàn họa sư họa ra bức tranh của nữ tử mà hắn lưu luyến trong lòng, sau đó chọn ra bức họa tương tự nhất, từ đó mà vẽ thêm, rồi phát ra toàn nước.

Cũng tung tin ra ngoài, ai chiếm được nữ tử đó, liền có thể trở thành người tâm phúc trước mặt tân đế, gia quan tiến tước, vinh hoa phú quý hưởng dụng không ngừng.

Có lòng tham nhân dẫn theo tuyệt sắc mỹ nhân có một chút tương tự dâng lên, đều chọc tân đế giận tím mặt, cả nhà tịch thu tài sản xử trảm.

Trong lúc nhất thời, lòng người trên dưới cả nước hoảng sợ, không biết vị này tân đế đến tột cùng muốn làm ra hành động gì.



Mà sự thống trị tàn bạo chuyên chế của hắn, cũng dần dần khiến cho dân gian bất mãn.

“Tư Đồ Sương, ngươi làm như vậy nhất định sẽ hối hận .”

Trong tẩm cung Chưa tuyết, có một nữ tử bị cột vào đầu giường, vẻ mặt nàng căm hận bất đồng với tiếng thở dốc phát ra, hai bên bắp đùi trắng như tuyết là vô số vết cào nhìn thấy mà giật mình, vừa nhìn là biết kết quả của việc bị chà đạp không ngừng.

“. . . hừ, hối hận?” Trên một cái ghế gỗ lớn bên giường, Tư Đồ Sương lạnh lùng nhắm nửa con mắt, ngắm thân người nữ tữ bởi vì dược vật tra tấn mà ngực trắng không ngừng phập phồng,“Y cung chưa tuyết, ngươi cũng không phải là rơi vào trong tay ta? Nếu ngươi cầu ta, ta sẽ cho ngươi dễ chịu chút”

“Ta phi! Nếu không phải ngươi ăn nói khép nép đi cầu phụ hoàng ta, đem ta ban cho ngươi, ngươi lại dùng mười lăm tòa thành trì trao đổi, thế nào mà đến phiên ngươi?! Ngươi tiểu nhân đê tiện, cho người ta phế võ công ta, còn muốn cầm tù ta, chết tiệt, thả ta ra! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!” Y Cung Vị Tuyếtrống giận , nhưng là càng là dùng sức, khô nóng trong người liền càng là mạnh mẽ.

“Thả ngươi đi, ta mới là hối hận.” Khóe miệng Tư Đồ Sương gian tà cong lên, chậm rãi tiêu sái đến bên giường, lấy tay bắt lấy nụ hoa run run, dùng một chút lực, Y Cung Vị Tuyếtcơ hồ đau đớn nói không ra lời.

“Ngươi một đại mĩ nhân như vậy, làm cái gì không tốt lại chuyên môn đánh đánh giết giết, ngoan ngoãn ở lại bên người ta mà hầu hạ cho tốt, có cái gì không tốt ?” Hắn ngón tay lướt qua * * của nàng, cảm thụ được nàng run rẩy:“Nhìn xem thân thể này, rõ ràng trúng một lượng xuân dược lớn như vậy, mà còn mạnh miệng” (dấu ** là nguyên văn tác giả)

Dứt lời, hắn cười kéo tơ lụa đang trói chặt tứ chi nàng, khiến cho chân nàng tách ra thêm chút, đem đóa hoa hồng khô nóng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt.

“A a, ngươi xem, đều ẩm ướt như vậy, ngươi nhẫn nại nữa có thể sẽ tự mình đả thương chính mình”

“Ti bỉ! Hạ lưu vô sỉ! * * * Ngươi không được chết tử tế!” Y Cung Vị Tuyếtnghiến răng nghiến lợi, thái dương từ từ đổ ra mồ hôi, mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, ngoài miệng cũng vẫn như cũ không muốn buông tha hắn.

“Ta ti bỉ thì làm sao vậy? Ta chính là hạ lưu vô sỉ, thì làm sao?” Tư Đồ Sương cười càng tà tứ , hắn nhìn thân thể của nàng chậm rãi nói:“Đùa với ngươi nhiều ngày như vậy, ta cũng có chút ngấy, cho nên ta tìm cho ngươi một chút thú vui mới.”

Hắn hướng ngoài cửa vỗ vỗ tay, ngay lập tức vài nam nhân rắn chắc tiến vào.



“Bệ hạ, xin hỏi có phân phó gì?”

“Thấy nữ nhân trên giường không?” Tư Đồ Sương cười ngồi trở lại trên ghế, nói:“Nàng hiện tại thực không thoải mái, ta một người thỏa mãn không được nàng, cho nên, các ngươi cùng nhau đi.”

“Không!” Y Cung Vị Tuyếtcó chút hoảng sợ thét chói tai,“Tư Đồ Sương! Ngươi không chết tử tế được! Ta nói cho ngươi! Ngươi tổng có một ngày sẽ gặp báo ứng!” Nàng giãy dụa cả giận nói:“Ngươi muốn ngươi nữ nhân bên người thập tam đệ ngươi? Hừ! Không có cửa đâu! Ngươi muốn giành lấy chú ý của nàng, ngươi cứ đợi ngươi từ ngôi vị hoàng đế ngã xuống, bị người bầm thây vạn đoạn đi, ha ha ha ha!”

——–“Ba!”

Một tiếng giòn tan thật mạnh vang lên, toàn bộ tẩm cung nhất thời cực kỳ im lặng.

Tư Đồ Sương lắc lắc bàn tay, sau đó híp mắt đối mặt với khuôn mặt xưng phù giống bánh bao của Y Cung Vị Tuyếtchậm rãi nói:“Ta sẽ đạt được nàng, ta đã có thiên hạ, cũng có thể đạt được nàng!!”

Hắn hận nhất đó là có người nói hắn không bằng thập tam đệ.

Hắn chầm chập ngồi lại trên ghế của hắn, lạnh lùng đối với một đám nam tử bên cạnh mà hạ lệnh:“Các ngươi chẳng lẽ còn muốn ta giúp các ngươi?”

“Không! Không phải như vậy!” Vài nam tử nhất thời mặt mày hớn hở nhìn tuyệt sắc mỹ nhân trên giường, sau đó tham lam tiêu sái đi tới.

Tiếng khóc thê lương quanh quẩn ở trên không của tẩm cung.

Mà ngày hôm sau, Vị Tuyết liền tiến vào lãnh cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook