Chương 42: Độc thiện [một]
Cổ Tâm
13/12/2013
“Tiểu thư, bữa tối đã đưa tới”.
“Ừ”. Hạ Ngữ Mạt vội vàng gói cái gương nhỏ lại rồi cất vào trong túi tiền của mình. Nàng đem toàn bộ căn phòng từng thứ một phá đi rồi mới đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Tay nàng vừa tới chốt cửa thì dừng lại một chút, nàng buông làn váy đang cột ngang người kia xuống. Nàng cũng không muốn để cho Tư Đồ Hoàng Vũ biết nàng chạy loạn khắp nơi bằng đôi chân trần, nếu không lúc trở về nàng nhất định sẽ bị hắn buộc ngay góc tường mà ra sức tra tấn nàng trong vòng ba ngày, không thì hắn cũng có thể móc mắt toàn bộ nam nhân nào lỡ nhìn thấy chân nàng lại rồi tiếp tục trừng phạt nàng. Hạ Ngữ Mạt cảm thấy thực sự khiếp sợ một trận. Nàng cảm thấy mình giống như một con yêu tinh đã bị đạo sĩ thu phục, vô luận ở bên ngoài nàng gây ra bao nhiêu sóng gió hay làm xằng làm bậy như thế nào, nhưng một khi ở trước mặt vị pháp sư này cũng không thể vực dậy nổi.
Nàng chỉnh đốn gọn gàng lại từ đầu đến chân, còn kiểm tra toàn bộ hết một lần rồi mới chìa tay mở chốt cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra nàng liền thấy cái vẻ mặt nịnh nọt của lão quản gia.
Mà cái nụ cười ngọt ngào đến phát ngấy ấy làm cho Hạ Ngữ Mạt thấy thế nào cũng không vừa mắt. Nàng nhớ rõ khi hắn là người vừa nghe xong ý chỉ của Thái Hậu thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, lão nô hôm nay vì ngài đặc biệt chuẩn bị bữa tối, tiếp phong tẩy trần” (Hg: cái này google rồi nhưng vẫn không biết dịch như thế nào. Đại ý là mời ăn cơm). Hắn kính cẩn lễ phép làm một cái đại phúc lễ, đây là lễ nghi cao nhất đối với chủ tử. Mà phía sau hắn, hạ nhân xung quanh cũng đồng thời cúi người, nâng cái khay nhỏ đang cầm trong tay qua đỉnh đầu,. Nàng liếc mắt một cái cũng thấy được đủ loại màu sắc rực rỡ, sơn hào hải vị cái gì cần có đều có.
“Những thứ này là đưa tới cho ta?”
Hạ Ngữ Mạt ngang ngang giọng mà nói, biểu tình nàng lạnh lùng, nhìn không ra hỉ nộ. Ánh mắt nàng buông xuống, ánh mắt nàng miễn cưỡng dừng lại ở trên đầu của hắn nhưng lại không nói gì, người tản ra một loại áp lực khiến cho lão quản gia có chút chột dạ.
“Đúng vậy, là lão nô cố ý vì tiểu thư chuẩn bị”. Hắn vội vàng gật đầu như điên. Tam tiểu thư dường như có chỗ nào đã thay đổi, ánh mắt của nàng giống như đao nhọn treo trên cổ hắn, làm cho cả người hắn phải rùng mình.
“Ngươi khẳng định là ngươi dày công chuẩn bị, mà không phải đại nương cùng tỷ tỷ dặn dò ngươi mang tới?” Hạ Ngữ Mạt buồn bã nói.
Lão quản gia lại càng hoảng sợ, hai chân liền run rẩy quỵ xuống đất. Hắn chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng, liền vội vàng lại đứng lên xác thực: “Quả thật là lão nô dày công chuẩn bị, đại phu nhân cùng đại tiểu thư cũng phân phó cho lão nô chiêu đãi tiểu thư thật tốt”. Khi nói chuyện ánh mắt không quên liếc nhìn về phía Hạ Ngữ Mạt mong rằng có thể đoán được suy nghĩ trong đầu nàng. Nhưng khi vừa nhấc đầu lên liền thấy mặt nàng trầm như nước, nàng cười nhưng lại có một chút khí thế dọa người khiến cho người khác không thể thở nổi, hắn lại vội vàng thu hồi ánh mắt, đem đầu chôn trong ngực không dám nói thêm nửa câu.
“Ngươi cứ tùy tiện để chỗ nào đi, ta đói bụng sẽ tự mình ăn”.
Hạ Ngữ Mạt mặt trầm xuống một cách khó hiểu.
Đây là nhà nàng, mà bọn họ rõ ràng đem nàng làm khách đến hầu hạ, không xem nàng là chủ nhân, cũng không mời nàng đến đại sảnh dùng cơm. Cho dù nàng cũng không phải là người nhỏ nhen, nhưng nhìn thấy cái dáng người gầy guộc đáng thương của chính mình, đoán chừng trước kia nàng ăn cái gì cũng đều là chút cơm thừa canh cặn, thái độ của lão quản gia giống như là đang chăm sóc một người quê mùa vừa mới tới, thì nàng chắc chắn rằng chính mình chưa từng nếm qua sơn hào hải vị. (Hg: vậy mà nàng bảo nàng không nhỏ nhen!!)
“Ừ”. Hạ Ngữ Mạt vội vàng gói cái gương nhỏ lại rồi cất vào trong túi tiền của mình. Nàng đem toàn bộ căn phòng từng thứ một phá đi rồi mới đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Tay nàng vừa tới chốt cửa thì dừng lại một chút, nàng buông làn váy đang cột ngang người kia xuống. Nàng cũng không muốn để cho Tư Đồ Hoàng Vũ biết nàng chạy loạn khắp nơi bằng đôi chân trần, nếu không lúc trở về nàng nhất định sẽ bị hắn buộc ngay góc tường mà ra sức tra tấn nàng trong vòng ba ngày, không thì hắn cũng có thể móc mắt toàn bộ nam nhân nào lỡ nhìn thấy chân nàng lại rồi tiếp tục trừng phạt nàng. Hạ Ngữ Mạt cảm thấy thực sự khiếp sợ một trận. Nàng cảm thấy mình giống như một con yêu tinh đã bị đạo sĩ thu phục, vô luận ở bên ngoài nàng gây ra bao nhiêu sóng gió hay làm xằng làm bậy như thế nào, nhưng một khi ở trước mặt vị pháp sư này cũng không thể vực dậy nổi.
Nàng chỉnh đốn gọn gàng lại từ đầu đến chân, còn kiểm tra toàn bộ hết một lần rồi mới chìa tay mở chốt cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra nàng liền thấy cái vẻ mặt nịnh nọt của lão quản gia.
Mà cái nụ cười ngọt ngào đến phát ngấy ấy làm cho Hạ Ngữ Mạt thấy thế nào cũng không vừa mắt. Nàng nhớ rõ khi hắn là người vừa nghe xong ý chỉ của Thái Hậu thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, lão nô hôm nay vì ngài đặc biệt chuẩn bị bữa tối, tiếp phong tẩy trần” (Hg: cái này google rồi nhưng vẫn không biết dịch như thế nào. Đại ý là mời ăn cơm). Hắn kính cẩn lễ phép làm một cái đại phúc lễ, đây là lễ nghi cao nhất đối với chủ tử. Mà phía sau hắn, hạ nhân xung quanh cũng đồng thời cúi người, nâng cái khay nhỏ đang cầm trong tay qua đỉnh đầu,. Nàng liếc mắt một cái cũng thấy được đủ loại màu sắc rực rỡ, sơn hào hải vị cái gì cần có đều có.
“Những thứ này là đưa tới cho ta?”
Hạ Ngữ Mạt ngang ngang giọng mà nói, biểu tình nàng lạnh lùng, nhìn không ra hỉ nộ. Ánh mắt nàng buông xuống, ánh mắt nàng miễn cưỡng dừng lại ở trên đầu của hắn nhưng lại không nói gì, người tản ra một loại áp lực khiến cho lão quản gia có chút chột dạ.
“Đúng vậy, là lão nô cố ý vì tiểu thư chuẩn bị”. Hắn vội vàng gật đầu như điên. Tam tiểu thư dường như có chỗ nào đã thay đổi, ánh mắt của nàng giống như đao nhọn treo trên cổ hắn, làm cho cả người hắn phải rùng mình.
“Ngươi khẳng định là ngươi dày công chuẩn bị, mà không phải đại nương cùng tỷ tỷ dặn dò ngươi mang tới?” Hạ Ngữ Mạt buồn bã nói.
Lão quản gia lại càng hoảng sợ, hai chân liền run rẩy quỵ xuống đất. Hắn chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng, liền vội vàng lại đứng lên xác thực: “Quả thật là lão nô dày công chuẩn bị, đại phu nhân cùng đại tiểu thư cũng phân phó cho lão nô chiêu đãi tiểu thư thật tốt”. Khi nói chuyện ánh mắt không quên liếc nhìn về phía Hạ Ngữ Mạt mong rằng có thể đoán được suy nghĩ trong đầu nàng. Nhưng khi vừa nhấc đầu lên liền thấy mặt nàng trầm như nước, nàng cười nhưng lại có một chút khí thế dọa người khiến cho người khác không thể thở nổi, hắn lại vội vàng thu hồi ánh mắt, đem đầu chôn trong ngực không dám nói thêm nửa câu.
“Ngươi cứ tùy tiện để chỗ nào đi, ta đói bụng sẽ tự mình ăn”.
Hạ Ngữ Mạt mặt trầm xuống một cách khó hiểu.
Đây là nhà nàng, mà bọn họ rõ ràng đem nàng làm khách đến hầu hạ, không xem nàng là chủ nhân, cũng không mời nàng đến đại sảnh dùng cơm. Cho dù nàng cũng không phải là người nhỏ nhen, nhưng nhìn thấy cái dáng người gầy guộc đáng thương của chính mình, đoán chừng trước kia nàng ăn cái gì cũng đều là chút cơm thừa canh cặn, thái độ của lão quản gia giống như là đang chăm sóc một người quê mùa vừa mới tới, thì nàng chắc chắn rằng chính mình chưa từng nếm qua sơn hào hải vị. (Hg: vậy mà nàng bảo nàng không nhỏ nhen!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.