Chương 122: Đòi nợ
Cổ Tâm
13/12/2013
“Bích Dao cô nương trúng chính là cổ độc của ta, nếu không có bí
phương độc môn của ta, nàng có thể sẽ bị ta khống chế ở trong tay cả
đời” Cửu Linh tránh né công kích như mưa của Tư Đồ Hoàng Vũ, híp mắt
nói. Quần áo hắn đã gần như bị tàn phá hoàn toàn, trên người cũng có rất nhiều lỗ hổng, nhưng vẻ mặt của hắn dĩ nhiên lại sung sướng, thậm chí
có thể nói là vô cùng hưởng thụ .
Giờ phút này thể hiện của hắn chính xác là tư thái siêu cấp cuồng bị ngược, hoàn toàn đắm chìm vào cảm quan mạo hiểm, hưng phấn giống như cắt tiết gà.
Đột nhiên, một tiếng thét dài của đại điểu từ không trung truyền đến.
Cửu Linh hướng về phía trước nhìn nhìn, biểu tình khuôn mặt rất là bất đắc dĩ nói:“Mỹ nhân, hôm nay sẽ không có thể cùng ngươi nếu không thiếu chủ nhà chúng ta sẽ ghen .” Hắn híp mắt, đột nhiên thừa lúc hỗn loạn từ trên nhảy xuống “ý” Tư Đồ Hoàng Vũ một cái rồi thối lui về sau với tốc độ cực nhanh, chỉ trong tíc tắc, hắn đã biến mất ở trong bóng đêm, ngay cả hơi thở cũng che dấu không còn một mảnh.
Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn theo hướng hắn biến mất, thiên tàm ti trong tay cũng đều thu hồi.
“Gia, muốn ta đuổi theo sao?” Âm thanh vô ảnh truyền tới.
“Không cần, ngươi đuổi không kịp hắn.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, sau đó xoay người hướng vào phía trong viện đi đến.
Người kia nhất định còn có thể tự động xuất hiện.
Tuy rằng, thật sự không muốn cùng người như vậy qua lại, nhưng là tiếp theo nhất định giết hắn.
****************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ******************
Bích Dao lưu lại phủ tướng quân tiếp tục điều dưỡng thân thể, mà Tư Đồ Hoàng Vũ liền muốn dẫn Hạ Ngữ Mạt trở về vương phủ.
Về chuyện Bích Dao trúng cổ độc, hắn chỉ nói cho một mình Hạ Cẩm Thần.
“Bích Dao chỉ là một con mèo hoang hung hẵn, muốn thuần phục nàng, phải dựa vào chính ngươi .” Hắn mang theo nhàn nhạt vị đạo trêu tức,“Còn có, năm đó Hạ Hầu phủ các ngươi còn có khoản nợ với ‘những người đó’, hiện tại đã có người bắt đầu đến đòi lại, tự giải quyết cho tốt.”
Tư Đồ Hoàng Vũ lưu lại một câu ý vị thâm trường, liền mang theo Hạ Ngữ Mạt lên xe ngựa, hướng về vương phủ mà rời đi.
Hạ Cẩm Thần đứng lặng ở tại chỗ, sau đó suy nghĩ về lời hắn vừa mới nói.
Đòi nợ?
Hắn đột nhiên giật mình.
Năm đó trong một đêm, cả tộc kia bị hủy diệt hoàn toàn, không phải huyết mạch cuối cùng của bọn họ cũng đã bị hỏa thiêu chết, chẵng lẽ còn có những người khác hiển nhiên đòi nợ.
Năm đó bị bức phạm lỗi, nếu như có thể có cơ hội trả nợ, phụ thân có lẽ sẽ hài lòng.
Hắn thở dài, lại quay trở lại trong phòng.
Mà lúc này, Bích Dao một mình đang nằm lại lâm vào trong cảnh mê muội.
Trong đầu nàng không ngừng vang một âm thanh giống như thôi miên, giống như mê hoặc.
“Ở lại bên cạnh hắn! Khiến cho hắn yêu thương ngươi! Sau đó giết chết hắn!”
Âm thanh kia giống một đạo ma chướng, làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh, sau đó liền đối diện với tràn ngập lo lắng trên mặt Hạ Cẩm Thần.
Giờ phút này thể hiện của hắn chính xác là tư thái siêu cấp cuồng bị ngược, hoàn toàn đắm chìm vào cảm quan mạo hiểm, hưng phấn giống như cắt tiết gà.
Đột nhiên, một tiếng thét dài của đại điểu từ không trung truyền đến.
Cửu Linh hướng về phía trước nhìn nhìn, biểu tình khuôn mặt rất là bất đắc dĩ nói:“Mỹ nhân, hôm nay sẽ không có thể cùng ngươi nếu không thiếu chủ nhà chúng ta sẽ ghen .” Hắn híp mắt, đột nhiên thừa lúc hỗn loạn từ trên nhảy xuống “ý” Tư Đồ Hoàng Vũ một cái rồi thối lui về sau với tốc độ cực nhanh, chỉ trong tíc tắc, hắn đã biến mất ở trong bóng đêm, ngay cả hơi thở cũng che dấu không còn một mảnh.
Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn theo hướng hắn biến mất, thiên tàm ti trong tay cũng đều thu hồi.
“Gia, muốn ta đuổi theo sao?” Âm thanh vô ảnh truyền tới.
“Không cần, ngươi đuổi không kịp hắn.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, sau đó xoay người hướng vào phía trong viện đi đến.
Người kia nhất định còn có thể tự động xuất hiện.
Tuy rằng, thật sự không muốn cùng người như vậy qua lại, nhưng là tiếp theo nhất định giết hắn.
****************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ******************
Bích Dao lưu lại phủ tướng quân tiếp tục điều dưỡng thân thể, mà Tư Đồ Hoàng Vũ liền muốn dẫn Hạ Ngữ Mạt trở về vương phủ.
Về chuyện Bích Dao trúng cổ độc, hắn chỉ nói cho một mình Hạ Cẩm Thần.
“Bích Dao chỉ là một con mèo hoang hung hẵn, muốn thuần phục nàng, phải dựa vào chính ngươi .” Hắn mang theo nhàn nhạt vị đạo trêu tức,“Còn có, năm đó Hạ Hầu phủ các ngươi còn có khoản nợ với ‘những người đó’, hiện tại đã có người bắt đầu đến đòi lại, tự giải quyết cho tốt.”
Tư Đồ Hoàng Vũ lưu lại một câu ý vị thâm trường, liền mang theo Hạ Ngữ Mạt lên xe ngựa, hướng về vương phủ mà rời đi.
Hạ Cẩm Thần đứng lặng ở tại chỗ, sau đó suy nghĩ về lời hắn vừa mới nói.
Đòi nợ?
Hắn đột nhiên giật mình.
Năm đó trong một đêm, cả tộc kia bị hủy diệt hoàn toàn, không phải huyết mạch cuối cùng của bọn họ cũng đã bị hỏa thiêu chết, chẵng lẽ còn có những người khác hiển nhiên đòi nợ.
Năm đó bị bức phạm lỗi, nếu như có thể có cơ hội trả nợ, phụ thân có lẽ sẽ hài lòng.
Hắn thở dài, lại quay trở lại trong phòng.
Mà lúc này, Bích Dao một mình đang nằm lại lâm vào trong cảnh mê muội.
Trong đầu nàng không ngừng vang một âm thanh giống như thôi miên, giống như mê hoặc.
“Ở lại bên cạnh hắn! Khiến cho hắn yêu thương ngươi! Sau đó giết chết hắn!”
Âm thanh kia giống một đạo ma chướng, làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh, sau đó liền đối diện với tràn ngập lo lắng trên mặt Hạ Cẩm Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.