Chương 48: Nam tử như liên hoa (hoa sen) [ nhất ]
Cổ Tâm
13/12/2013
Ực. Hạ Ngữ Mạt như nghe thấy được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
Giây tiếp theo, đại điểu đã dùng miệng kẹp lấy áo nàng nhấc lên giống như con búp bê vải, sau đó giương cánh bay qua tường. Ở trên không trung mà Hạ Ngữ Mạt bị nó ngậm trong mỏ, thổi gió vù vù vù lạnh khóc không ra nước mắt.
Sao lại kêu không ra tiếng?
Nàng thân người cứng đờ, không dám lộn xộn, sợ con chim đó hé miệng ra là nàng sẽ rớt xuống đất thành một khối bánh.
“Điểu đại ca hoặc là điểu đại tỷ, ngươi muốn mang ta đi đâu a ô ô”
Hạ Ngữ Mạt không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ mỗi độ cao. Vốn tưởng rằng tới thế giới cổ đại này sẽ không có máy bay, không có công viên trò chơi cũng không cần phải nghĩ tới mấy hạng mục trò chơi mạo hiểm gì đó, nhưng bây giờ dưới tình trạng này bị con chim này ngậm trong miệng bay đi, nàng ngay cả đồ bảo hộ cũng không có, nó không phải là mang nàng về làm lương thực chứ? Ô ô người nàng vừa gầy vừa nhỏ như vậy sẽ không đủ ăn đâu. Hạ Ngữ Mạt gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn tới khoảng không bên dưới chân trống rỗng tối tăm. Hai tay nàng ôm mặt không dám gào thét sợ kinh động con vật kia (Hg: câu cuối không hiểu lắm nên chém !! Thứ lỗi !!)
Có trời mới biết nàng là muốn chạm đất điểm cỡ nào, cho dù ở dưới là vô số chim nhỏ đói khát giương miệng nàng đều nguyện ý: “Nàng rốt cuộc muốn giả ngu tới khi nào?”
Đột nhiên một âm thanh lạnh lùng mang chút châm chọc đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Hạ Ngữ Mạt lập tức kinh hãi, sau đó tự mình lấy lại tinh thần rồi mới chậm rãi mở to mắt. Ánh mắt vẫn như cũ là nhìn xuống dưới đất thì thấy đã không còn cao như vậy, đại điểu đã đáp xuống trên cây, nhưng chính mình còn trong miệng nó, bị treo lơ lửng trên không trung, cái cảm giác chân không chạm đất này rất là khó chịu.
Một mái tóc đen trong suốt óng ánh, một nam tử đứng ngay dưới chân nàng, bên miệng còn lộ vẻ tươi cười khinh miệt.
Hạ Ngữ Mạt cũng không biết vì sao lại chọn từ “trong suốt óng ánh” để miêu tả người này. Nếu là bình thường thì nàng tự cảm thấy là mình bị động kinh, nhưng đối với hắn chỉ thấy có gió thổi qua, vạt áo theo gió tung bay, hình thêu hoa sen trên vạt áo cũng không ngừng nở rộ trông rất sống động trong đêm tối làm say mê lòng người.
Bàn tay óng ánh của hắn đặt ở trên người. Từ góc độ này hướng về phía trước nhìn, nàng còn có thể thấy lông mi của hắn vừa cong vừa dài.
Đại điểu để nàng bên dưới.
Nàng chỉ nghe thấy hắn nhàn nhạt nói với đại điểu gì đó thì Hạ Ngữ Mạt liền từ không trung ngã xuống đất.
! Tiếng kêu có phần vô cùng thảm thiết
Giây tiếp theo, đại điểu đã dùng miệng kẹp lấy áo nàng nhấc lên giống như con búp bê vải, sau đó giương cánh bay qua tường. Ở trên không trung mà Hạ Ngữ Mạt bị nó ngậm trong mỏ, thổi gió vù vù vù lạnh khóc không ra nước mắt.
Sao lại kêu không ra tiếng?
Nàng thân người cứng đờ, không dám lộn xộn, sợ con chim đó hé miệng ra là nàng sẽ rớt xuống đất thành một khối bánh.
“Điểu đại ca hoặc là điểu đại tỷ, ngươi muốn mang ta đi đâu a ô ô”
Hạ Ngữ Mạt không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ mỗi độ cao. Vốn tưởng rằng tới thế giới cổ đại này sẽ không có máy bay, không có công viên trò chơi cũng không cần phải nghĩ tới mấy hạng mục trò chơi mạo hiểm gì đó, nhưng bây giờ dưới tình trạng này bị con chim này ngậm trong miệng bay đi, nàng ngay cả đồ bảo hộ cũng không có, nó không phải là mang nàng về làm lương thực chứ? Ô ô người nàng vừa gầy vừa nhỏ như vậy sẽ không đủ ăn đâu. Hạ Ngữ Mạt gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn tới khoảng không bên dưới chân trống rỗng tối tăm. Hai tay nàng ôm mặt không dám gào thét sợ kinh động con vật kia (Hg: câu cuối không hiểu lắm nên chém !! Thứ lỗi !!)
Có trời mới biết nàng là muốn chạm đất điểm cỡ nào, cho dù ở dưới là vô số chim nhỏ đói khát giương miệng nàng đều nguyện ý: “Nàng rốt cuộc muốn giả ngu tới khi nào?”
Đột nhiên một âm thanh lạnh lùng mang chút châm chọc đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Hạ Ngữ Mạt lập tức kinh hãi, sau đó tự mình lấy lại tinh thần rồi mới chậm rãi mở to mắt. Ánh mắt vẫn như cũ là nhìn xuống dưới đất thì thấy đã không còn cao như vậy, đại điểu đã đáp xuống trên cây, nhưng chính mình còn trong miệng nó, bị treo lơ lửng trên không trung, cái cảm giác chân không chạm đất này rất là khó chịu.
Một mái tóc đen trong suốt óng ánh, một nam tử đứng ngay dưới chân nàng, bên miệng còn lộ vẻ tươi cười khinh miệt.
Hạ Ngữ Mạt cũng không biết vì sao lại chọn từ “trong suốt óng ánh” để miêu tả người này. Nếu là bình thường thì nàng tự cảm thấy là mình bị động kinh, nhưng đối với hắn chỉ thấy có gió thổi qua, vạt áo theo gió tung bay, hình thêu hoa sen trên vạt áo cũng không ngừng nở rộ trông rất sống động trong đêm tối làm say mê lòng người.
Bàn tay óng ánh của hắn đặt ở trên người. Từ góc độ này hướng về phía trước nhìn, nàng còn có thể thấy lông mi của hắn vừa cong vừa dài.
Đại điểu để nàng bên dưới.
Nàng chỉ nghe thấy hắn nhàn nhạt nói với đại điểu gì đó thì Hạ Ngữ Mạt liền từ không trung ngã xuống đất.
! Tiếng kêu có phần vô cùng thảm thiết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.