Chương 75: Sự dịu dàng duy nhất của hắn [ Nhất ]
Cổ Tâm
13/12/2013
Hai thứ trắng bóng tha thiết dính vào nhau, Nam Cung Dữu Hương ngồi
trên người hắn, cầm lấy thứ cực nóng kia tiến vào thân thể của chính
mình, sau đó lại co rút qua lại, một cảm giác kỳ diệu lan tràn khắp toàn thân nàng, khiến cho nàng không tự giác lớn kêu lên.
….Hai thân thễ trắng nõn nà tha thiết dính vào nhau, Nam Cung Dữu Hương ngồi trên người hắn, cầm lấy thứ cực nóng kia tiến vào thân thể của chính mình, sau đó lại co rút qua lại, một cảm giác kỳ diệu lan tràn khắp toàn thân nàng, khiến cho nàng không tự giác lớn kêu lên.
“Quận chúa! Quận chúa! Không được rồi! Thị vệ báo lại điện hạ tối nay sẽ không lại đây !! A!!!”
Đột nhiên, tỳ nữ thiếp thân Vũ Nhi của Nam Cung Dữu Hương xông vào, vốn là định bẩm báo với quận chúa là Thập Tam điện hạ sẽ không tới được, lại bị kia cảnh tượng kia dọa cho ‘hoa sung thất sắc’ (mất hồn mất vía).
Giờ phút này, toàn thân quận chúa ôm một cái gối, lớn tiếng thở dốc còn tự mình ‘xông vào’, mà hình như lại hồn nhiên không biết.
Vũ Nhi nuốt, nuốt nước miếng, cũng không dám tiến lên khuyên bảo nửa phần, lập tức đóng cửa cho kỹ, thất kinh hồn vía canh giữ ở cửa, nếu là truyền đi ra ngoài, kia về sau ngày, làm sao bây giờ a
Chương 75: Sự diệu dàng duy nhất của hắn [ nhất ]
“Đáng chết, còn chưa về.”
Hạ Ngữ Mạt trừng mắt nhìn vào bầu trời đêm, thế nhưng sao trên trời dường như cũng đang phác họa lại bộ dáng của Tư Đồ Hoàng Vũ.
“Đi chết đi, đáng ghét! Hừ! Rõ ràng đừng có trở lại!”
Một tảng đá liền bay lên trời, nàng hung hăng nhắm vào cái khuôn mặt kia mà ném.
Sương Nhi yên lặng đứng ở phía sau, nhìn tiểu thư mình đã buồn bực như vậy cả một ngày, cơm đặt lên bàn một miếng cũng không hề động, chán nản từ sáng đến tối.
Vừa đúng lúc đi đổi lại cơm lạnh có nghe hạ nhân nói điện hạ đã trở lại, chỉ có điều là cái cô quận chúa đáng ghét kia cũng cùng vào cửa. Sợ tiểu thư nghĩ bậy, nên cũng không dám nói cho nàng biết.
“Tư Đồ Hoàng Vũ, ngươi là đồ ngốc!! Ngươi với tân nương của ngươi cùng nhau vui vẻ đi!!”
Hạ Ngữ Mạt thở phì phì nhìn chằm chằm vào cánh cửa, liếc cả ngày, cũng chưa thấy bóng dáng nửa người đi vào, nhưng mà nếu nàng muốn đi ra ngoài, thì lại gặp một đống người không biết từ nơi nào nhảy ra ngang ngược ngăn cản, dùng trăm ngàn lý do nói cho nàng biết nàng không thể rời khỏi đình viện này.
Dù cho ban ngày nghi thức có dài dòng, có phức tạp, nàng biết, nàng chờ! Nhưng là hiện tại trời cũng đã tối, cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Điều duy nhất mà trong đầu nàng có thể nghĩ đến đó là tình cảnh hắn cùng cái cô quận chúa kia đang lăn lộn, thật sự là làm cho người ta càng nghĩ càng tức giận!
“Tư Đồ Hoàng Vũ! Ngươi đó, cái đồ hỗn đản! Lão nương mười tám kiếp cũng chưa làm chuyện gì tốt mới có thể nhận thức ngươi, ngay cả ném vào mặt trời cũng ngại không đủ bảo vệ môi trường (??), dù sao cũng chỉ một câu, đừng để cho ta thấy ngươi, nếu thấy ngươi, ta nhất định phải đem ngươi diệt!”
Hạ Ngữ Mạt hét lớn, vẫn cảm thấy trong lòng chưa hết giận.
Nhưng là bởi vì chưa có ăn cơm, khí lực suy yếu, quát to một tiếng đều phải ho ba cái. Liên tiếp nói nhiều như vậy nói, ngược lại cảm thấy có chút đứng không vững.
Sương Nhi thấy thân thể nàng lảo đảo nên có chút lo lắng, muốn tiến lên một bước đỡ lấy nàng, đột nhiên bị cái bóng dáng vừa xuất hiện bên cạnh ngăn lại.
“Điện”
Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị người nọ làm một cái động tác đừng lên tiếng.
Sương Nhi lập tức hiểu được, sau đó vui vẻ mừng rỡ mà lui xuống.
“Ô ô ô, thối Hoàng Vũ, Chết Hoàng Vũ, ta nói cho ngươi biết ta sẽ không để ý tới ngươi !”
“Phải không? Nếu ta cầu xin nàng, nàng cũng không để ý đến ta sao?”
Hạ Ngữ Mạt sửng sốt, sau đó hai cánh tay rộng lớn đã đem nàng ôm vào lòng, hương vị quen thuộc nhất thời phả vào mặt khiến cho nàng đột nhiên nghẹn ngào.
“Vật nhỏ, không được khóc.”
Tư Đồ Hoàng Vũ hôn lên của mắt nàng, đem từng giọt từng giọt nước mắt nuốt vào trong bụng.
Hắn vân vê mái tóc nàng, nhìn nàng ủy khuất giống như một con thỏ con đáng thương, hai con mắt còn hồng hồng, sau đó dịu dàng nở nụ cười.
Đúng vậy, sự diệu dàng duy nhất của hắn, đó là nàng .
Vì nàng, hắn có thể vạn kiếp bất phục.
….Hai thân thễ trắng nõn nà tha thiết dính vào nhau, Nam Cung Dữu Hương ngồi trên người hắn, cầm lấy thứ cực nóng kia tiến vào thân thể của chính mình, sau đó lại co rút qua lại, một cảm giác kỳ diệu lan tràn khắp toàn thân nàng, khiến cho nàng không tự giác lớn kêu lên.
“Quận chúa! Quận chúa! Không được rồi! Thị vệ báo lại điện hạ tối nay sẽ không lại đây !! A!!!”
Đột nhiên, tỳ nữ thiếp thân Vũ Nhi của Nam Cung Dữu Hương xông vào, vốn là định bẩm báo với quận chúa là Thập Tam điện hạ sẽ không tới được, lại bị kia cảnh tượng kia dọa cho ‘hoa sung thất sắc’ (mất hồn mất vía).
Giờ phút này, toàn thân quận chúa ôm một cái gối, lớn tiếng thở dốc còn tự mình ‘xông vào’, mà hình như lại hồn nhiên không biết.
Vũ Nhi nuốt, nuốt nước miếng, cũng không dám tiến lên khuyên bảo nửa phần, lập tức đóng cửa cho kỹ, thất kinh hồn vía canh giữ ở cửa, nếu là truyền đi ra ngoài, kia về sau ngày, làm sao bây giờ a
Chương 75: Sự diệu dàng duy nhất của hắn [ nhất ]
“Đáng chết, còn chưa về.”
Hạ Ngữ Mạt trừng mắt nhìn vào bầu trời đêm, thế nhưng sao trên trời dường như cũng đang phác họa lại bộ dáng của Tư Đồ Hoàng Vũ.
“Đi chết đi, đáng ghét! Hừ! Rõ ràng đừng có trở lại!”
Một tảng đá liền bay lên trời, nàng hung hăng nhắm vào cái khuôn mặt kia mà ném.
Sương Nhi yên lặng đứng ở phía sau, nhìn tiểu thư mình đã buồn bực như vậy cả một ngày, cơm đặt lên bàn một miếng cũng không hề động, chán nản từ sáng đến tối.
Vừa đúng lúc đi đổi lại cơm lạnh có nghe hạ nhân nói điện hạ đã trở lại, chỉ có điều là cái cô quận chúa đáng ghét kia cũng cùng vào cửa. Sợ tiểu thư nghĩ bậy, nên cũng không dám nói cho nàng biết.
“Tư Đồ Hoàng Vũ, ngươi là đồ ngốc!! Ngươi với tân nương của ngươi cùng nhau vui vẻ đi!!”
Hạ Ngữ Mạt thở phì phì nhìn chằm chằm vào cánh cửa, liếc cả ngày, cũng chưa thấy bóng dáng nửa người đi vào, nhưng mà nếu nàng muốn đi ra ngoài, thì lại gặp một đống người không biết từ nơi nào nhảy ra ngang ngược ngăn cản, dùng trăm ngàn lý do nói cho nàng biết nàng không thể rời khỏi đình viện này.
Dù cho ban ngày nghi thức có dài dòng, có phức tạp, nàng biết, nàng chờ! Nhưng là hiện tại trời cũng đã tối, cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Điều duy nhất mà trong đầu nàng có thể nghĩ đến đó là tình cảnh hắn cùng cái cô quận chúa kia đang lăn lộn, thật sự là làm cho người ta càng nghĩ càng tức giận!
“Tư Đồ Hoàng Vũ! Ngươi đó, cái đồ hỗn đản! Lão nương mười tám kiếp cũng chưa làm chuyện gì tốt mới có thể nhận thức ngươi, ngay cả ném vào mặt trời cũng ngại không đủ bảo vệ môi trường (??), dù sao cũng chỉ một câu, đừng để cho ta thấy ngươi, nếu thấy ngươi, ta nhất định phải đem ngươi diệt!”
Hạ Ngữ Mạt hét lớn, vẫn cảm thấy trong lòng chưa hết giận.
Nhưng là bởi vì chưa có ăn cơm, khí lực suy yếu, quát to một tiếng đều phải ho ba cái. Liên tiếp nói nhiều như vậy nói, ngược lại cảm thấy có chút đứng không vững.
Sương Nhi thấy thân thể nàng lảo đảo nên có chút lo lắng, muốn tiến lên một bước đỡ lấy nàng, đột nhiên bị cái bóng dáng vừa xuất hiện bên cạnh ngăn lại.
“Điện”
Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị người nọ làm một cái động tác đừng lên tiếng.
Sương Nhi lập tức hiểu được, sau đó vui vẻ mừng rỡ mà lui xuống.
“Ô ô ô, thối Hoàng Vũ, Chết Hoàng Vũ, ta nói cho ngươi biết ta sẽ không để ý tới ngươi !”
“Phải không? Nếu ta cầu xin nàng, nàng cũng không để ý đến ta sao?”
Hạ Ngữ Mạt sửng sốt, sau đó hai cánh tay rộng lớn đã đem nàng ôm vào lòng, hương vị quen thuộc nhất thời phả vào mặt khiến cho nàng đột nhiên nghẹn ngào.
“Vật nhỏ, không được khóc.”
Tư Đồ Hoàng Vũ hôn lên của mắt nàng, đem từng giọt từng giọt nước mắt nuốt vào trong bụng.
Hắn vân vê mái tóc nàng, nhìn nàng ủy khuất giống như một con thỏ con đáng thương, hai con mắt còn hồng hồng, sau đó dịu dàng nở nụ cười.
Đúng vậy, sự diệu dàng duy nhất của hắn, đó là nàng .
Vì nàng, hắn có thể vạn kiếp bất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.