Chương 114: Ta muốn nàng
Cổ Tâm
13/12/2013
“Vị tiểu thư này, nàng trúng độc, hiện tại không thể rời đi.” Hạ Cẩm
Thần nhấp mím môi, “Hơn nữa, chính là cổ độc của độc môn Cách Môn, không có giải dược của bọn họ, căn bản không thể khiến cho nàng tỉnh lại.”
“Cái gì?!” Người kêu lên là Hạ Ngữ Mạt, “Cách môn là cái thứ quỷ gì!!”
Hạ Cẩm Thần phát hiện chính mình lại hoảng hốt , mỗi lần nghe giọng nói này, hắn đều không thể tự hỏi. Thậm chí khi nhìn vào diện mạo giống như Mạt nhi giống nhau của Bích Dao , hắn cũng không có cảm giác như vậy.
“Cách Môn xuất quỷ nhập thần, không hề có tung tích, là một môn phái chuyên môn dụng độc, thuật lại các quốc gia đều có cứ điểm của bọn họ, từng cứ điểm có một Đường chủ, mà mỗi người đều võ công cao cường, thủ đoạn âm độc, khó lòng phòng bị, người nào đối nghịch với bọn họ, đều không có kết cục tốt” Hạ Cẩm Thần cẩn thận kể rõ, sợ nữ tử xinh đẹp kia nghe không hiểu.
“Vậy làm sao bây giờ?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt nhất thời suy nhược, mệt mỏi nhìn chằm chằm khuôn mặt Tư Đồ Hoàng Vũ.
“Bích Dao sẽ tốt thôi.” Tư Đồ Hoàng Vũ bởi vì nàng đối chính mình ỷ lại mà cười liên tục. Hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của Hạ Ngữ Mạt. Vật nhỏ này thật sự là ngốc, bị Cách Môn lừa đi một tháng, còn không biết đối phương là ai, nhưng mà vật nhỏ ngốc nghếch như vậy, hắn thực thích.
“Nhưng mà Cách Môn thần không biết, quỷ không hay.” Hạ Ngữ Mạt nghiêng đầu nói.
“Ta sẽ tìm được bọn họ.” Tư Đồ Hoàng Vũ không cho là đúng, bởi vì đây chỉ là một chuyện đơn giản.
“Nhưng mà Đường chủ bọn hắn ai cũng võ công cao cường, thủ đoạn âm độc.”
“Ta sẽ khiến cho bọn họ giao ra giải dược.” Trong vòng một tháng kia, các cứ điểm của Cách Môn hầu như là đã bị hắn hủy diệt hết một nửa. Về phần võ công của Đường chủ, hắn cũng còn chưa tự mình ra tay. (Editor: Chém chỗ này)
“Thật sự?”
“Thật sự.” Tư Đồ Hoàng Vũ nhịn xuống xúc động, không hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mà kiên nhẫn giải đáp mỗi một nghi vấn của nàng.
Mà lúc này Hạ Cẩm Thần lại càng nghi hoặc , hắn chưa từng nhìn thấy qua biểu tình ôn nhu như vậy của Tư Đồ Hoàng Vũ. Ít nhất, từ nhỏ đến lớn hắn biết là không ai nhìn thấy qua hắn cười như vậy, bao gồm cả hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng.
“Cẩm, hiện tại có thể giao cho ta, ta sẽ chữa khỏi cho nàng.” Tư Đồ Hoàng Vũ tiến về phía trước một bước.
“Không được.” Hạ Cẩm Thần giống như một bức tường đứng trước mặt hắn, không có nửa điểm muốn tránh ra.
“Vì cái gì?” Hạ Ngữ Mạt bất mãn than thở.
“Ta nghĩ ta muốn nàng.” Hắn buộc miệng, nhưng ngay cả chính mình cũng kinh ngạc. Trong lòng hắn lại có một âm thanh hò hét, nhất định phải lưu lại nữ tử này, là vì dung mạo của nàng? Hay là không muốn chặt đứt liên hệ với nữ tử xinh đẹp trước mặt này?
“Không biết xấu hổ!” Hạ Ngữ Mạt thở phì phì.
Sắc mặt Hạ Cẩm Thần có xấu hổ, nhưng thân mình vẫn chống đỡ gắt gao như cũ.
“Cẩm, nếu ngươi thật sự muốn nàng, có thể”
“Phu quân!” Hạ Ngữ Mạt bất mãn kêu to lên.
“Nhưng mà có hai điều kiện.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
Hạ Ngữ Mạt buồn bực vung khởi tiểu quyền đầu, nàng cũng không nguyện ý Bích Dao bị làm như một cái thay thế phẩm bị nhân dưỡng .
“Điều kiện gì?” Hạ Cẩm Thần mím môi.
“Thứ nhất, trong vòng bảy ngày thay nàng giải độc.”
“Có thể.”
“Thứ hai” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái,“Chuyện kia đừng để cho ta nhúng tay vào, bây giờ nên làm cái gì, tự ngươi quyết định đều tốt.”
“Nhưng mà Vũ!” Hạ Cẩm Thần kêu lên:“Ngươi lại là đôn đốc cho bệ hạ khâm ban! Hơn nữa bất kể là nói như thế nào, hắn cũng là đại ca ngươi!”
“Đáng ghét! Các ngươi đang nói cái gì!” Hạ Ngữ Mạt thập phần bất mãn vì mình bị xem nhẹ, nàng thở phì phì lấy ngón tay đâm vào ngực Tư Đồ Hoàng Vũ, hận không thể đâm thủng một lỗ:“Bích Dao là của ta! Các ngươi ai cũng đừng nghĩ đem nàng làm đồ vật đẩy qua đẩy lại!”
“Vật nhỏ” Tư Đồ Hoàng Vũ muốn bắt lấy hai tay nhỏ bé của nàng, nhưng không có nghĩ đến lần này nàng lại linh hoạt giống như châu chấucảnh giác mà tránh né hắn qua một bên.
“Hừ! Nếu như vậy tùy các ngươi, Bích Dao ở nơi nào ta ở nơi đó!” Hạ Ngữ Mạt trừng mắt, Bích Dao chịu khổ như thế này, đều là bởi vì có khuôn mặt giống như nàng trước kia, nói thế nào cũng là do mình làm hại! Như thế làm sao có thể cứ như vậy để nàng tại nơi này!
Lần này, đừng hòng lại lừa dối nàng!
******* hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến *******
“Nhị điện hạ, lão nô tự mình thấy được Thập Tam điện hạ vào tướng quân phủ, là lão nô tự mình đưa hắn tiến cử nội viện .”
“Đáng chết! Ngươi như thế nào lại không đi vào trong thủ , nếu chỉ tiết lộ được tin tức vô dụng như vậy, ta chi nhiều bạc như vậy nuôi ngươi làm cái gì?!”
Như Ý tửu lâu.
Lầu hai, trong một phòng tối bí ẩn, lão quản gia phủ tướng quân quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ chịu đựng ánh mắt giết người của quý nhân đang ngồi trên cao.
“Nhị điện hạ, ngài không phải không biết, tướng quân chưa bao giờ cho hạ nhân tới gần cái sân kia, lão nô cũng không có biện pháp a”
“Đồ vô dụng!”
Tư Đồ Sương một cước đem xương cốt của lão kia đá đi thật xa, căm giận cầm lấy rượu trên bàn một hơi uống sạch.
Từ lúc Đại hoàng tử Tư Đồ Hi bị bắt nhốt vào thiên lao đã được một tháng, cái tên Hạ Cẩm Thần chết tiệt đã thu thập nhiều chứng cớ như vậy, thế nhưng vẫn còn chưa chịu báo cáo lên phụ hoàng, thậm chí còn muốn Thập Tam đệ làm đốc tra, chậm chạp không có bất cứ động tĩnh gì.
Thập Tam đệ tuy rằng thông minh nhưng lại tính tình đạm bạc, không thích bị kéo vào trong chuyện này, vả lại có “Người kia” giữ chân, cho nên ngay từ đầu hắn cũng không lo lắng như thế.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ lại lén lút gặp mặt ! Hơn nữa theo thám tử báo lại, Thập Tam đệ lại điên dại chạy khắp nơi kiếm người bị đại điểu kia bắt đi, chỗ của thái tử bị trống, điều này khiến cho các hoàng tử khác đều nóng lòng muốn trước mặt lão hoàng đế tìm đủ mọi cách khai triển các kế hoạch lớn , hy vọng khiến cho lão hoàng đế coi trọng. Các hậu cung phi tần cũng đại triển công phu, hy vọng hoàng nhi của mình hoàng nhi có thể hưởng chút quyền lợi, đoạt lấy cơ hội của kẻ khác.
Rõ ràng là cơ hội do chính mình đoạt lấy, mắt thấy sẽ bị một đám ngu ngốc chiếm trước, trong lòng đương nhiên sốt ruột.
“Ngươi xác định ngươi thấy Thập Tam đệ bế một nữ tử?”
“Dạ, dạ dạ!! Tuyệt đối không có nhìn lầm!” Lão quản gia bị đá vào tường lập tức dập đầu nói.
Tư Đồ Sương nheo nheo mắt, xem ra mình đoán không có sai, nữ tử kia nhất định chính là gã sai vặt ngày ấy. Nếu như nàng quan trọng như vậy, trong tay nắm giữ được nàng, sẽ khiến cho Thập Tam đệ thông minh mà lại làm được việc “quy thuận” làm thủ hạ bên mình.
“Cái gì?!” Người kêu lên là Hạ Ngữ Mạt, “Cách môn là cái thứ quỷ gì!!”
Hạ Cẩm Thần phát hiện chính mình lại hoảng hốt , mỗi lần nghe giọng nói này, hắn đều không thể tự hỏi. Thậm chí khi nhìn vào diện mạo giống như Mạt nhi giống nhau của Bích Dao , hắn cũng không có cảm giác như vậy.
“Cách Môn xuất quỷ nhập thần, không hề có tung tích, là một môn phái chuyên môn dụng độc, thuật lại các quốc gia đều có cứ điểm của bọn họ, từng cứ điểm có một Đường chủ, mà mỗi người đều võ công cao cường, thủ đoạn âm độc, khó lòng phòng bị, người nào đối nghịch với bọn họ, đều không có kết cục tốt” Hạ Cẩm Thần cẩn thận kể rõ, sợ nữ tử xinh đẹp kia nghe không hiểu.
“Vậy làm sao bây giờ?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt nhất thời suy nhược, mệt mỏi nhìn chằm chằm khuôn mặt Tư Đồ Hoàng Vũ.
“Bích Dao sẽ tốt thôi.” Tư Đồ Hoàng Vũ bởi vì nàng đối chính mình ỷ lại mà cười liên tục. Hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của Hạ Ngữ Mạt. Vật nhỏ này thật sự là ngốc, bị Cách Môn lừa đi một tháng, còn không biết đối phương là ai, nhưng mà vật nhỏ ngốc nghếch như vậy, hắn thực thích.
“Nhưng mà Cách Môn thần không biết, quỷ không hay.” Hạ Ngữ Mạt nghiêng đầu nói.
“Ta sẽ tìm được bọn họ.” Tư Đồ Hoàng Vũ không cho là đúng, bởi vì đây chỉ là một chuyện đơn giản.
“Nhưng mà Đường chủ bọn hắn ai cũng võ công cao cường, thủ đoạn âm độc.”
“Ta sẽ khiến cho bọn họ giao ra giải dược.” Trong vòng một tháng kia, các cứ điểm của Cách Môn hầu như là đã bị hắn hủy diệt hết một nửa. Về phần võ công của Đường chủ, hắn cũng còn chưa tự mình ra tay. (Editor: Chém chỗ này)
“Thật sự?”
“Thật sự.” Tư Đồ Hoàng Vũ nhịn xuống xúc động, không hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mà kiên nhẫn giải đáp mỗi một nghi vấn của nàng.
Mà lúc này Hạ Cẩm Thần lại càng nghi hoặc , hắn chưa từng nhìn thấy qua biểu tình ôn nhu như vậy của Tư Đồ Hoàng Vũ. Ít nhất, từ nhỏ đến lớn hắn biết là không ai nhìn thấy qua hắn cười như vậy, bao gồm cả hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng.
“Cẩm, hiện tại có thể giao cho ta, ta sẽ chữa khỏi cho nàng.” Tư Đồ Hoàng Vũ tiến về phía trước một bước.
“Không được.” Hạ Cẩm Thần giống như một bức tường đứng trước mặt hắn, không có nửa điểm muốn tránh ra.
“Vì cái gì?” Hạ Ngữ Mạt bất mãn than thở.
“Ta nghĩ ta muốn nàng.” Hắn buộc miệng, nhưng ngay cả chính mình cũng kinh ngạc. Trong lòng hắn lại có một âm thanh hò hét, nhất định phải lưu lại nữ tử này, là vì dung mạo của nàng? Hay là không muốn chặt đứt liên hệ với nữ tử xinh đẹp trước mặt này?
“Không biết xấu hổ!” Hạ Ngữ Mạt thở phì phì.
Sắc mặt Hạ Cẩm Thần có xấu hổ, nhưng thân mình vẫn chống đỡ gắt gao như cũ.
“Cẩm, nếu ngươi thật sự muốn nàng, có thể”
“Phu quân!” Hạ Ngữ Mạt bất mãn kêu to lên.
“Nhưng mà có hai điều kiện.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
Hạ Ngữ Mạt buồn bực vung khởi tiểu quyền đầu, nàng cũng không nguyện ý Bích Dao bị làm như một cái thay thế phẩm bị nhân dưỡng .
“Điều kiện gì?” Hạ Cẩm Thần mím môi.
“Thứ nhất, trong vòng bảy ngày thay nàng giải độc.”
“Có thể.”
“Thứ hai” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái,“Chuyện kia đừng để cho ta nhúng tay vào, bây giờ nên làm cái gì, tự ngươi quyết định đều tốt.”
“Nhưng mà Vũ!” Hạ Cẩm Thần kêu lên:“Ngươi lại là đôn đốc cho bệ hạ khâm ban! Hơn nữa bất kể là nói như thế nào, hắn cũng là đại ca ngươi!”
“Đáng ghét! Các ngươi đang nói cái gì!” Hạ Ngữ Mạt thập phần bất mãn vì mình bị xem nhẹ, nàng thở phì phì lấy ngón tay đâm vào ngực Tư Đồ Hoàng Vũ, hận không thể đâm thủng một lỗ:“Bích Dao là của ta! Các ngươi ai cũng đừng nghĩ đem nàng làm đồ vật đẩy qua đẩy lại!”
“Vật nhỏ” Tư Đồ Hoàng Vũ muốn bắt lấy hai tay nhỏ bé của nàng, nhưng không có nghĩ đến lần này nàng lại linh hoạt giống như châu chấucảnh giác mà tránh né hắn qua một bên.
“Hừ! Nếu như vậy tùy các ngươi, Bích Dao ở nơi nào ta ở nơi đó!” Hạ Ngữ Mạt trừng mắt, Bích Dao chịu khổ như thế này, đều là bởi vì có khuôn mặt giống như nàng trước kia, nói thế nào cũng là do mình làm hại! Như thế làm sao có thể cứ như vậy để nàng tại nơi này!
Lần này, đừng hòng lại lừa dối nàng!
******* hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến *******
“Nhị điện hạ, lão nô tự mình thấy được Thập Tam điện hạ vào tướng quân phủ, là lão nô tự mình đưa hắn tiến cử nội viện .”
“Đáng chết! Ngươi như thế nào lại không đi vào trong thủ , nếu chỉ tiết lộ được tin tức vô dụng như vậy, ta chi nhiều bạc như vậy nuôi ngươi làm cái gì?!”
Như Ý tửu lâu.
Lầu hai, trong một phòng tối bí ẩn, lão quản gia phủ tướng quân quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ chịu đựng ánh mắt giết người của quý nhân đang ngồi trên cao.
“Nhị điện hạ, ngài không phải không biết, tướng quân chưa bao giờ cho hạ nhân tới gần cái sân kia, lão nô cũng không có biện pháp a”
“Đồ vô dụng!”
Tư Đồ Sương một cước đem xương cốt của lão kia đá đi thật xa, căm giận cầm lấy rượu trên bàn một hơi uống sạch.
Từ lúc Đại hoàng tử Tư Đồ Hi bị bắt nhốt vào thiên lao đã được một tháng, cái tên Hạ Cẩm Thần chết tiệt đã thu thập nhiều chứng cớ như vậy, thế nhưng vẫn còn chưa chịu báo cáo lên phụ hoàng, thậm chí còn muốn Thập Tam đệ làm đốc tra, chậm chạp không có bất cứ động tĩnh gì.
Thập Tam đệ tuy rằng thông minh nhưng lại tính tình đạm bạc, không thích bị kéo vào trong chuyện này, vả lại có “Người kia” giữ chân, cho nên ngay từ đầu hắn cũng không lo lắng như thế.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ lại lén lút gặp mặt ! Hơn nữa theo thám tử báo lại, Thập Tam đệ lại điên dại chạy khắp nơi kiếm người bị đại điểu kia bắt đi, chỗ của thái tử bị trống, điều này khiến cho các hoàng tử khác đều nóng lòng muốn trước mặt lão hoàng đế tìm đủ mọi cách khai triển các kế hoạch lớn , hy vọng khiến cho lão hoàng đế coi trọng. Các hậu cung phi tần cũng đại triển công phu, hy vọng hoàng nhi của mình hoàng nhi có thể hưởng chút quyền lợi, đoạt lấy cơ hội của kẻ khác.
Rõ ràng là cơ hội do chính mình đoạt lấy, mắt thấy sẽ bị một đám ngu ngốc chiếm trước, trong lòng đương nhiên sốt ruột.
“Ngươi xác định ngươi thấy Thập Tam đệ bế một nữ tử?”
“Dạ, dạ dạ!! Tuyệt đối không có nhìn lầm!” Lão quản gia bị đá vào tường lập tức dập đầu nói.
Tư Đồ Sương nheo nheo mắt, xem ra mình đoán không có sai, nữ tử kia nhất định chính là gã sai vặt ngày ấy. Nếu như nàng quan trọng như vậy, trong tay nắm giữ được nàng, sẽ khiến cho Thập Tam đệ thông minh mà lại làm được việc “quy thuận” làm thủ hạ bên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.