Chương 11
Viễn Thượng Bạch Vân Gian
02/10/2020
Hút ɭϊếʍ huyệt bào ngư của thầy giáo
Hạ Tùng nghe hắn hỏi thế, thật sự xấu hổ muốn chết, sắc mặt cùng mắt thường thấy rõ đỏ bừng, như là muốn nhỏ máu vậy. Da anh vốn trắng, lúc nhuộm thêm đỏ càng thêm xinh đẹp. Hoắc Văn Việt chăm chú nhìn chằm chằm anh, lực đạo trêи tay cũng tăng thêm, cách quần ma sát giữa đùi anh, ngón tay như đã phá vỏ tầng lớp vải vóc, đâm sâu vào trong âm phụ anh, hắn muốn hoa huyệt thầy giáo bị mình mài đến phải tự rỉ ra ɖâʍ dịch, thân thể bắt đầu hưng phấn. Một tay khác hắn lấy mắt kính Hạ Tùng xuống, thấp giọng nói, “Đã có người nói với thầy, khuôn mặt thầy rất ɖâʍ chưa?”
Hạ Tùng xấu hổ trợn mắt nhìn hắn một cái, nhưng lại không dám quá trắng trợn, chỉ lộ ra vài phần ủy khuất, anh thấp giọng nói, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Sau khi lấy mắt kính xuống, đuôi mắt lão sư ửng đỏ bị nhìn rõ ràng, đôi mắt long lanh, vô cùng chọc người thương yêu, Hoắc Văn Việt tâm tình tốt vô cùng, nói, “Thầy nói cho tôi, có mặc qυầи ɭσ"ȶ tôi mua cho anh không?”
Hạ Tùng cắn môi, quay đầu chỗ khác tránh ánh mắt của hắn, nhỏ giọng nói, “Mặc!”
Hoắc Văn Việt sát gần bên tai anh thấp giọng cười lên, trong tiếng cười lộ rõ vẻ vui thích, động tác trêи tay cũng đặc biệt mập mờ hạ lưu, bàn tay càng thêm hung ác ma sát giữa đùi anh. Hiện tại thời tiết không lạnh, ngược lại mơ hồ còn có chút nóng bức, vải quần Hạ Tùng lại mỏng, sau khi hoàn toàn dán lên cơ hồ còn có thể mò đến hình dáng huyệt bào ngư kia, huống chi cây côn thịt đang chậm rãi cương căn bản không còn cách nào che giấy, bị Hoắc Văn Việt sờ rõ ràng. Hoắc Văn Việt vui thích cười nói, “Thầy đúng là ɖâʍ, thế mà cũng cứng lên được, làm cho tôi có chút không kịp chờ đợi nha.”
Hạ Tùng không biết Hoắc Văn Việt phải làm gì, nếu như chỉ dùng lời nói nhục nhã, anh sẽ cố gắng chịu đựng, chỉ hy vọng đối phương không nên làm điều gì quá đáng ở nơi này, dù sao mặc dù nơi này là nhà vệ sinh riêng của giáo viên, nhưng giữa giờ nghỉ trưa sẽ có nhiều người vào, nếu như bị nghe được động tĩnh gì, vậy anh sẽ chết mất.
Trêи mặt hắn vội vàng bán đứng con tim hắn, thấy bộ dạng thầy giáo bối rối như vậy, Hoắc Văn Việt càng thêm hưng phấn, hắn nhìn cánh môi đỏ bừng gần trong gang tấc, vì mới vừa ăn cơm không bao lâu, phía trêи như còn dính một chút dầu, hắn sát đến trước mặt Hạ Tùng, thấp giọng nói, “Không biết trưa nay thầy ăn món gì.”
Hạ Tùng hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị nam nhân đưa đầu lưỡi ra ɭϊếʍ mạnh một cái. Một loại cảm xúc bị vật trơn trượt ma sát lao qua khiến toàn thân anh run lên, một giây sau đó, Hoắc Văn Việt dùng sức hôn lên, ngậm môi anh ᘻút̼, như đang ᘻút̼ hai quả trái cây đông lạnh thơm ngon vậy.
Hạ Tùng bị ép nghênh hợp nụ hôn của hắn, lúc đầu lưỡi đối phương thăm dò tiến vào, anh bất đắc dĩ mở miệng ra, đầu lưỡi có chút nhớ nhung né tránh đầu lưỡi kia, nhưng vẫn bị cưỡng ép quấn lấy, đồng thời quy luật va chạm giữa hai chân càng thêm dùng sức, vốn dĩ đã có tầng vải sần sủi ma sát bộ phận sinh ɖu͙ƈ của anh, khiến anh không tự chủ được bắt đầu phát tình.
Tiếng rêи rỉ trong cổ họng như là không ngăn cản được tràn ra từ đôi môi, Hạ Tùng chậm rãi nhắm mắt lại, sau nhiều lần đầu lưỡi ma sát, cuối cùng cũng biết đáp lại. ANH thở hổn hển, toàn thân rơi vào trong tình ɖu͙ƈ nóng bỏng được tạo ra bởi nam nhân trước mặt, chờ đến lúc nam nhân bắt đầu cởi quần của anh ra, anh mới chợt tỉnh hồn, xấu hổ đẩy lồng ngực đối phương ra, “Không muốn, không thể ở nơi này. . .” ANH dồn dập thở gấp, trong mắt mang cầu xin, “Về nhà trợ làm tiếp được không?”
Hoắc Văn Việt nhếch miệng, lộ ra nụ cười đùa cợt, “Tôi chỉ muốn kiểm tra xem thầy có thật sự nghe lời không thôi, trong đầu thầy đang suy nghĩ cái gì đấy?”
Hạ Tùng bị hắn chế giễu như vậy, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ đất trống chui vào.
“Nói cho tôi, trong đầu thầy đang suy nghĩ gì?” Hoắc Văn Việt càng sát gần anh, đi trêи bờ môi anh thổi một hơi nóng. Ngũ quan nam nhân đủ anh tuấn, làm ra động tác như vậy càng thêm đặc biệt quyến rũ, Hạ Tùng mặc dù biết tính cách hắn tồi tệ, thời điểm đối mặt với kϊƈɦ thích như vậy, tim như cũ không kiếm chế được kịch liệt nhảy lên, tốc độ huyết dịch toàn thân lưu động cũng có chút tăng nhanh. anh đương nhiên không chịu trả lời mình vừa suy nghĩ gì, nam nhân đã thấp giọng nói ra, “Thầy còn tưởng rằng tôi sẽ thao anh ở nơi này phải không?”
Hạ Tùng xấu hổ cắn môi, quay đầu chỗ khác không nhìn hắn, Hoắc Văn Việt vui thích cười lên, ngón tay cởi dây thắt lưng quần tây của anh, lại kéo khóa quần xuống, tầm mắt đi xuống đảo qua, qυầи ɭσ"ȶ ren hoa màu trắng kia trần trụi lộ ra.
Đồ đặt trêи giường Hạ Tùng đều là Hoắc Văn Việt đích thân chọn, nhưng để trợ lý sinh hoạt của ba hắn theo thiết kế đi mua, giữa bảy cái qυầи ɭσ"ȶ, hắn thích nhất chiếc màu trắng này, kiểu dáng không tính là phóng đxang, nhưng không biết tại sao, hắn vừa nhìn thấy ảnh mẫu đã cảm thấy qυầи ɭσ"ȶ này sẽ rất hợp với Hạ Tùng, không nghĩ đến anh thực sự mặc chiếc này, bỗng chốc tâm tình có loại hưng phấn khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn ngồi xuống, hai tay mở quần Hạ Tùng ra một chút, càng lộ hình dáng qυầи ɭσ"ȶ kia hơn, mắt hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm giữa hai chân Hạ Tùng, đại kê dưới quần vì kϊƈɦ thích như vậy đã hoàn toàn cứng rắn.
Hạ Tùng xấu hổ lại hốt hoảng, anh mặc dù không nhìn Hoắc Văn Việt, nhưng biết nam nhân đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng hạ thể quái dị của anh, vì thế anh lại càng thêm hưng phấn, côn thịt cứng rắn lợi hại hơn, cần phải cố gắng kiếm chế mới có thể làm cho nó không lay động quá mức kịch liệt, mà huyệt bào ngư trong khe hở không ngừng chảy ra nước.
“Thầy quả nhiên đặc biệt ɖâʍ, thật xinh đẹp.” Hoắc Văn Việt dường như nỉ non nói, ngón tay cách tầng vải qυầи ɭσ"ȶ ma sát côn thịt anh vài cái, rõ ràng lực đạo không nặng, Hạ Tùng lại bị kϊƈɦ thích, trong cổ họng tràn ra một tia rêи rỉ, anh vội vàng nắm tay nhét vào trong miệng mình, kiềm chế rêи rỉ tràn ra ngoài nhiều hơn.
“Vậy mà đã cương rồi, hóa ra thầy thích được sờ côn thịt hả?” Hoắc Văn Việt hưng phấn lột quần anh xuống, để chiếc quần rơi giữa mắt cá chân, giờ phút này phía dưới Hạ Tùng chỉ còn qυầи ɭσ"ȶ tam giác màu trắng kia bao quanh, qυầи ɭσ"ȶ chật nhỏ mặc trêи người anh, thấm ra một vùng sóng nước ɖâʍ đãng, nhìn bằng mắt thường cũng đủ khiến người ta hưng phấn không thôi.
Hạ Tùng nghẹn ngào không trả lời, hai chân cố gắng khép lại một chút, nhưng anh gầy, động tác như vậy cùng lắm chỉ để đường nét huyệt bào ngư của anh càng lộ rõ, mê người hơn mà thôi, hoàn toàn không che giấu nổi cảnh vật giữa hai chân. Tầng vải căng chặt siết huyệt bào ngư thành một hình dáng nổi bật, côn thịt dường như muốn ló đầu ra ngoài, ngón tay Hoắc Văn Việt càng dùng sức lột động côn thịt anh, trong mắt Hạ Tùng hơi nước càng thêm nặng nề hơn, rêи rỉ cũng không ngăn cản được nữa.
“Thật ɖâʍ, thầy thật ɖâʍ, mặc quần tây như vậy, phía dưới còn mặc qυầи ɭσ"ȶ kiểu nữ, học sinh của thầy có biết không?” Hoắc Văn Việt hưng phấn, hắn đột nhiên thô bạo kéo qυầи ɭσ"ȶ Hạ Tùng đến dưới gót chân, nhìn sợi chỉ bạc dính dính kia, hắn cố gắng tách hai chân Hạ Tùng ra, điên cuồng nói, “Để tôi nhìn lồ* anh một chút, thầy, cho tôi xem máy ép nhỏ của anh chút.”
Bị từ ngữ hạ lưu như vậy nói với mình, Hạ Tùng xấu hổ tới cực điểm, anh muốn cố gắng ngăn cản động tác của nam nhân, nhưng hai chân cho dù dùng mọi sức lực khép lại, vẫn bị cương quyết tách ra, tầng vải xù xì ma sát huyệt bào ngư cả buổi trưa rõ ràng lộ ra.
Vì là đang đứng, hai cánh âm môi gần như không thể sát hợp với nhau, màu sắc non nớt, phía trêи còn dính dính sền sệt, vừa nhìn đã thấy phóng đãng không chịu được, dưới ánh nhìn soi mói của Hoắc Văn Việt còn nhẹ nhàng rung động, đặc biệt mê người. Côn thịt Hạ Tùng lay động mạnh hơn, một cây béo mập, trêи miệng chuông đã chảy ra nước. Hoắc Văn Việt thô bạo sờ côn thịt anh, châm chọc nói, “Đại kê của thầy thực sự có thể thỏa mãn vợ mình sao?”
Hạ Tùng bị lăng nhục như vậy, cuối cùng không kiềm chế được, nói láo, “Vậy khẳng định, tôi, tôi ngay cả con trai cũng có rồi.”
Hoắc Văn Việt nghe được anh đáp lại, thân thể hưng phấn, nhưng nghĩ đến côn thịt này đã bị sử dụng qua, thầy còn cùng một người đàn bà khác làᘻ ȶìиɦ qua, trong lòng không biết tại sao cảm thấy rất khó chịu. Hắn nhíu mi lại, đột nhiên nở nụ cười lạnh, “Thật không? Nhưng nếu như thầy bị tôi đị* qua vài lần, nói không chừng lỗ lồ* này cũng có thể sinh ra em bé đi.”
Hắn tựa hồ cảm thấy ý nghĩ này của mình rất đúng, vui thích cười lên, nhưng Hạ Tùng như bị dọa sợ, vội vàng hốt hoảng lắc đầu, “Không, không thể nào, tôi ngay cả kinh nguyệt cũng không có, sao có thể mang thai?”
Hoắc Văn Việt không chịu nghe mấy lời này, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn huyệt bào ngư của anh, hình dáng khép mở kia bắt đầu khiến hắn hưng phấn không thôi, hơn nữa xít lại gần ngửi, còn có thể ngửi thấy một mùi vị tanh nồng, dường như còn mnag theo một chút hương vị ngọt ngào vậy. Hắn đột nhiên có chút nhớ nhung muốn thử mùi vị lỗ nhỏ này, xem những thứ ɖâʍ dịch kia rốt cuộc là mùi vị gì, thậm chí cây côn thịt này, cũng đủ khiến hắn cảm thấy khô miệng khô lưỡi. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Tùng, đột nhiên cười lên, “Thầy đã được khẩu giao bao giờ chưa?”
Hạ Tùng sửng sốt, theo bản năng lắc đầu một cái, một giây sau đó, lập tức anh đã thấy nam nhân vươn đầu lưỡi ra, bẻ hai chân anh đến mức rộng nhất có thể, hướng về phía huyệt bào ngư của anh ɭϊếʍ lên.
“A. . .” Hạ Tùng bị kϊƈɦ thích thét lên một tiếng, cả người mềm nhũn, dường như sắp đứng không vững. Đầu lưỡi nam nhân vừa vặn ɭϊếʍ đến âm đế anh, kɧօáϊ cảm cực đại khiến anh không thể chịu nổi, đuôi mắt anh bắt đầu chảy ra nước, đang muốn rêи rỉ, bên ngoài có một tiếng nói, “Ai đang kêu?”
Hạ Tùng bị sợ hết hồn, nghe âm thanh chính là người thầy giáo ngày thường anh không muốn gặp kia phát ra, vội vàng chịu đựng kɧօáϊ cảm mãnh liệt, cố gắng bình tĩnh nói, “Là tôi, Hạ Tùng.”
Nam nhân bên ngoài hừ lạnh một tiếng, “Đừng rống to như thế, người nhà quê không biết lễ phép à?”
Hạ Tùng nói một tiếng áy náy rồi vội vàng nắm tay nhét vào trong miệng mình, cố gắng kiềm chế rêи rỉ, nhưng kɧօáϊ cảm thực sự rất mãnh liệt, nam nhân xấu xa đã dùng miệng bao lại âm đế ngậm ᘻút̼, kɧօáϊ cảm mãnh liệt khiến xương sống anh đều có chút tê dại, trong mắt không ngừng rơi xuống nước mắt.
Hoắc Văn Việt thử mùi vị huyệt bào ngư này đã có chút không nhịn được, hắn hoàn toàn không biết mùi vị của thầy lại ngon như vật, mật giống như được thả đường, khiến hắn cảm thấy đặc biệt ngon, hơn nữa sạch sẽ, lại ít mùi tanh, khiến hắn thích không chịu nổi. Người bên ngoài nói chuyện đương nhiên hắn nghe được, mặc dù thường ngày hắn vẫn giễu cợt khinh thường Hạ Tùng mấy lời như “Tên nhà quê” , “Nhà quê mới lên phố” , vân vân mây mây. . . Nhưng nghe được người khác giễu cợt Hạ Tùng thế này, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu. Nhưng mùi vị thịt huyệt trước mặt quá ngon, hắn không thể bỏ qua được, cho nên tạm thời kiềm chế xuống trước.
Thật thoải mái, sao lại sướиɠ như vậy. . .
Khác với trực tiếp làᘻ ȶìиɦ khiến Hạ Tùng sắp sướиɠ đến hỏng mất, đa thịt toàn thân anh cũng khẽ run lên, côn thịt trước mặt cứng rắn lợi hại, đầu lưỡi nam nhân không chỉ ɭϊếʍ âm đế anh, còn ɭϊếʍ côn thịt anh, ngậm quy đầu anh nặng nề hút một cái, Hạ Tùng cảm thấy linh hồn mình cũng sắp bị hắn hút ra, giờ mới hiểu được tại sao nam nhân lại thích khẩu giao, bởi vì loại cảm giác này thực sự quá sướиɠ. ANH không nhịn được cúi đầu nhìn dưới háng mình, nam nhân đẹp trao trước giờ luôn cao cao tại thượng không thể chọc đến, hiện tại đang ngậm ᘻút̼ tính khí bẩn thỉu của mình, hình ảnh này khiến Hạ Tùng sinh ra một cỗ kɧօáϊ cảm đánh chiếm, rõ ràng anh đang bị làm nhục tàn bạo, nhưng vẫn sướиɠ không chịu nổi.
Hoắc Văn Việt hút đến cảm giác anh sắp bắn mới ngừng lại, đầu lưỡi lại đi ɭϊếʍ trêи huyệt bào ngư, lần này rốt cuộc có thể hưởng dụng thịt huyệt anh thật tốt. Đầu lưỡi hắn đem hai múi âm môi vạch ra, tìm được cửa vào chỗ bí mật kia, nơi đó đã ướt dính, toàn bộ đều là ɖâʍ dịch, môi Hoắc Văn Việt thực sự đi lên rồi, nặng nề hút một cái, nhiều ɖâʍ thủy đã bị hắn hút vào trong miệng, hắn lại theo bản năng nuốt xuống.
“Ô. . .” Hạ Tùng cố gắng nhẫn nại, thời điểm nam nhân đem đầu lưỡi cắm vào trong ɦσα ɦuyệt anh, vẫn không nhịn được tràn ra một tia rêи rỉ, anh chỉ thấy may mắn vì thầy giáo kia đã đi rồi, vừa vặn cũng không có người khác đi vào, sẽ không nghe được anh không chút liêm sỉ nào mà kêu ɖâʍ rêи rỉ. Đầu lưỡi Hoắc Văn Việt không biết chạm đến nơi nào, Hạ Tùng không chịu được cả người nhảy bắn lên, trong cổ họng phát ra một tiếng rít vô thanh, lại chỉ có vậy thôi đã bắn ra.
ANH bị nam nhân ɭϊếʍ đến cao trào.
Hạ Tùng nghe hắn hỏi thế, thật sự xấu hổ muốn chết, sắc mặt cùng mắt thường thấy rõ đỏ bừng, như là muốn nhỏ máu vậy. Da anh vốn trắng, lúc nhuộm thêm đỏ càng thêm xinh đẹp. Hoắc Văn Việt chăm chú nhìn chằm chằm anh, lực đạo trêи tay cũng tăng thêm, cách quần ma sát giữa đùi anh, ngón tay như đã phá vỏ tầng lớp vải vóc, đâm sâu vào trong âm phụ anh, hắn muốn hoa huyệt thầy giáo bị mình mài đến phải tự rỉ ra ɖâʍ dịch, thân thể bắt đầu hưng phấn. Một tay khác hắn lấy mắt kính Hạ Tùng xuống, thấp giọng nói, “Đã có người nói với thầy, khuôn mặt thầy rất ɖâʍ chưa?”
Hạ Tùng xấu hổ trợn mắt nhìn hắn một cái, nhưng lại không dám quá trắng trợn, chỉ lộ ra vài phần ủy khuất, anh thấp giọng nói, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Sau khi lấy mắt kính xuống, đuôi mắt lão sư ửng đỏ bị nhìn rõ ràng, đôi mắt long lanh, vô cùng chọc người thương yêu, Hoắc Văn Việt tâm tình tốt vô cùng, nói, “Thầy nói cho tôi, có mặc qυầи ɭσ"ȶ tôi mua cho anh không?”
Hạ Tùng cắn môi, quay đầu chỗ khác tránh ánh mắt của hắn, nhỏ giọng nói, “Mặc!”
Hoắc Văn Việt sát gần bên tai anh thấp giọng cười lên, trong tiếng cười lộ rõ vẻ vui thích, động tác trêи tay cũng đặc biệt mập mờ hạ lưu, bàn tay càng thêm hung ác ma sát giữa đùi anh. Hiện tại thời tiết không lạnh, ngược lại mơ hồ còn có chút nóng bức, vải quần Hạ Tùng lại mỏng, sau khi hoàn toàn dán lên cơ hồ còn có thể mò đến hình dáng huyệt bào ngư kia, huống chi cây côn thịt đang chậm rãi cương căn bản không còn cách nào che giấy, bị Hoắc Văn Việt sờ rõ ràng. Hoắc Văn Việt vui thích cười nói, “Thầy đúng là ɖâʍ, thế mà cũng cứng lên được, làm cho tôi có chút không kịp chờ đợi nha.”
Hạ Tùng không biết Hoắc Văn Việt phải làm gì, nếu như chỉ dùng lời nói nhục nhã, anh sẽ cố gắng chịu đựng, chỉ hy vọng đối phương không nên làm điều gì quá đáng ở nơi này, dù sao mặc dù nơi này là nhà vệ sinh riêng của giáo viên, nhưng giữa giờ nghỉ trưa sẽ có nhiều người vào, nếu như bị nghe được động tĩnh gì, vậy anh sẽ chết mất.
Trêи mặt hắn vội vàng bán đứng con tim hắn, thấy bộ dạng thầy giáo bối rối như vậy, Hoắc Văn Việt càng thêm hưng phấn, hắn nhìn cánh môi đỏ bừng gần trong gang tấc, vì mới vừa ăn cơm không bao lâu, phía trêи như còn dính một chút dầu, hắn sát đến trước mặt Hạ Tùng, thấp giọng nói, “Không biết trưa nay thầy ăn món gì.”
Hạ Tùng hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị nam nhân đưa đầu lưỡi ra ɭϊếʍ mạnh một cái. Một loại cảm xúc bị vật trơn trượt ma sát lao qua khiến toàn thân anh run lên, một giây sau đó, Hoắc Văn Việt dùng sức hôn lên, ngậm môi anh ᘻút̼, như đang ᘻút̼ hai quả trái cây đông lạnh thơm ngon vậy.
Hạ Tùng bị ép nghênh hợp nụ hôn của hắn, lúc đầu lưỡi đối phương thăm dò tiến vào, anh bất đắc dĩ mở miệng ra, đầu lưỡi có chút nhớ nhung né tránh đầu lưỡi kia, nhưng vẫn bị cưỡng ép quấn lấy, đồng thời quy luật va chạm giữa hai chân càng thêm dùng sức, vốn dĩ đã có tầng vải sần sủi ma sát bộ phận sinh ɖu͙ƈ của anh, khiến anh không tự chủ được bắt đầu phát tình.
Tiếng rêи rỉ trong cổ họng như là không ngăn cản được tràn ra từ đôi môi, Hạ Tùng chậm rãi nhắm mắt lại, sau nhiều lần đầu lưỡi ma sát, cuối cùng cũng biết đáp lại. ANH thở hổn hển, toàn thân rơi vào trong tình ɖu͙ƈ nóng bỏng được tạo ra bởi nam nhân trước mặt, chờ đến lúc nam nhân bắt đầu cởi quần của anh ra, anh mới chợt tỉnh hồn, xấu hổ đẩy lồng ngực đối phương ra, “Không muốn, không thể ở nơi này. . .” ANH dồn dập thở gấp, trong mắt mang cầu xin, “Về nhà trợ làm tiếp được không?”
Hoắc Văn Việt nhếch miệng, lộ ra nụ cười đùa cợt, “Tôi chỉ muốn kiểm tra xem thầy có thật sự nghe lời không thôi, trong đầu thầy đang suy nghĩ cái gì đấy?”
Hạ Tùng bị hắn chế giễu như vậy, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ đất trống chui vào.
“Nói cho tôi, trong đầu thầy đang suy nghĩ gì?” Hoắc Văn Việt càng sát gần anh, đi trêи bờ môi anh thổi một hơi nóng. Ngũ quan nam nhân đủ anh tuấn, làm ra động tác như vậy càng thêm đặc biệt quyến rũ, Hạ Tùng mặc dù biết tính cách hắn tồi tệ, thời điểm đối mặt với kϊƈɦ thích như vậy, tim như cũ không kiếm chế được kịch liệt nhảy lên, tốc độ huyết dịch toàn thân lưu động cũng có chút tăng nhanh. anh đương nhiên không chịu trả lời mình vừa suy nghĩ gì, nam nhân đã thấp giọng nói ra, “Thầy còn tưởng rằng tôi sẽ thao anh ở nơi này phải không?”
Hạ Tùng xấu hổ cắn môi, quay đầu chỗ khác không nhìn hắn, Hoắc Văn Việt vui thích cười lên, ngón tay cởi dây thắt lưng quần tây của anh, lại kéo khóa quần xuống, tầm mắt đi xuống đảo qua, qυầи ɭσ"ȶ ren hoa màu trắng kia trần trụi lộ ra.
Đồ đặt trêи giường Hạ Tùng đều là Hoắc Văn Việt đích thân chọn, nhưng để trợ lý sinh hoạt của ba hắn theo thiết kế đi mua, giữa bảy cái qυầи ɭσ"ȶ, hắn thích nhất chiếc màu trắng này, kiểu dáng không tính là phóng đxang, nhưng không biết tại sao, hắn vừa nhìn thấy ảnh mẫu đã cảm thấy qυầи ɭσ"ȶ này sẽ rất hợp với Hạ Tùng, không nghĩ đến anh thực sự mặc chiếc này, bỗng chốc tâm tình có loại hưng phấn khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn ngồi xuống, hai tay mở quần Hạ Tùng ra một chút, càng lộ hình dáng qυầи ɭσ"ȶ kia hơn, mắt hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm giữa hai chân Hạ Tùng, đại kê dưới quần vì kϊƈɦ thích như vậy đã hoàn toàn cứng rắn.
Hạ Tùng xấu hổ lại hốt hoảng, anh mặc dù không nhìn Hoắc Văn Việt, nhưng biết nam nhân đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng hạ thể quái dị của anh, vì thế anh lại càng thêm hưng phấn, côn thịt cứng rắn lợi hại hơn, cần phải cố gắng kiếm chế mới có thể làm cho nó không lay động quá mức kịch liệt, mà huyệt bào ngư trong khe hở không ngừng chảy ra nước.
“Thầy quả nhiên đặc biệt ɖâʍ, thật xinh đẹp.” Hoắc Văn Việt dường như nỉ non nói, ngón tay cách tầng vải qυầи ɭσ"ȶ ma sát côn thịt anh vài cái, rõ ràng lực đạo không nặng, Hạ Tùng lại bị kϊƈɦ thích, trong cổ họng tràn ra một tia rêи rỉ, anh vội vàng nắm tay nhét vào trong miệng mình, kiềm chế rêи rỉ tràn ra ngoài nhiều hơn.
“Vậy mà đã cương rồi, hóa ra thầy thích được sờ côn thịt hả?” Hoắc Văn Việt hưng phấn lột quần anh xuống, để chiếc quần rơi giữa mắt cá chân, giờ phút này phía dưới Hạ Tùng chỉ còn qυầи ɭσ"ȶ tam giác màu trắng kia bao quanh, qυầи ɭσ"ȶ chật nhỏ mặc trêи người anh, thấm ra một vùng sóng nước ɖâʍ đãng, nhìn bằng mắt thường cũng đủ khiến người ta hưng phấn không thôi.
Hạ Tùng nghẹn ngào không trả lời, hai chân cố gắng khép lại một chút, nhưng anh gầy, động tác như vậy cùng lắm chỉ để đường nét huyệt bào ngư của anh càng lộ rõ, mê người hơn mà thôi, hoàn toàn không che giấu nổi cảnh vật giữa hai chân. Tầng vải căng chặt siết huyệt bào ngư thành một hình dáng nổi bật, côn thịt dường như muốn ló đầu ra ngoài, ngón tay Hoắc Văn Việt càng dùng sức lột động côn thịt anh, trong mắt Hạ Tùng hơi nước càng thêm nặng nề hơn, rêи rỉ cũng không ngăn cản được nữa.
“Thật ɖâʍ, thầy thật ɖâʍ, mặc quần tây như vậy, phía dưới còn mặc qυầи ɭσ"ȶ kiểu nữ, học sinh của thầy có biết không?” Hoắc Văn Việt hưng phấn, hắn đột nhiên thô bạo kéo qυầи ɭσ"ȶ Hạ Tùng đến dưới gót chân, nhìn sợi chỉ bạc dính dính kia, hắn cố gắng tách hai chân Hạ Tùng ra, điên cuồng nói, “Để tôi nhìn lồ* anh một chút, thầy, cho tôi xem máy ép nhỏ của anh chút.”
Bị từ ngữ hạ lưu như vậy nói với mình, Hạ Tùng xấu hổ tới cực điểm, anh muốn cố gắng ngăn cản động tác của nam nhân, nhưng hai chân cho dù dùng mọi sức lực khép lại, vẫn bị cương quyết tách ra, tầng vải xù xì ma sát huyệt bào ngư cả buổi trưa rõ ràng lộ ra.
Vì là đang đứng, hai cánh âm môi gần như không thể sát hợp với nhau, màu sắc non nớt, phía trêи còn dính dính sền sệt, vừa nhìn đã thấy phóng đãng không chịu được, dưới ánh nhìn soi mói của Hoắc Văn Việt còn nhẹ nhàng rung động, đặc biệt mê người. Côn thịt Hạ Tùng lay động mạnh hơn, một cây béo mập, trêи miệng chuông đã chảy ra nước. Hoắc Văn Việt thô bạo sờ côn thịt anh, châm chọc nói, “Đại kê của thầy thực sự có thể thỏa mãn vợ mình sao?”
Hạ Tùng bị lăng nhục như vậy, cuối cùng không kiềm chế được, nói láo, “Vậy khẳng định, tôi, tôi ngay cả con trai cũng có rồi.”
Hoắc Văn Việt nghe được anh đáp lại, thân thể hưng phấn, nhưng nghĩ đến côn thịt này đã bị sử dụng qua, thầy còn cùng một người đàn bà khác làᘻ ȶìиɦ qua, trong lòng không biết tại sao cảm thấy rất khó chịu. Hắn nhíu mi lại, đột nhiên nở nụ cười lạnh, “Thật không? Nhưng nếu như thầy bị tôi đị* qua vài lần, nói không chừng lỗ lồ* này cũng có thể sinh ra em bé đi.”
Hắn tựa hồ cảm thấy ý nghĩ này của mình rất đúng, vui thích cười lên, nhưng Hạ Tùng như bị dọa sợ, vội vàng hốt hoảng lắc đầu, “Không, không thể nào, tôi ngay cả kinh nguyệt cũng không có, sao có thể mang thai?”
Hoắc Văn Việt không chịu nghe mấy lời này, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn huyệt bào ngư của anh, hình dáng khép mở kia bắt đầu khiến hắn hưng phấn không thôi, hơn nữa xít lại gần ngửi, còn có thể ngửi thấy một mùi vị tanh nồng, dường như còn mnag theo một chút hương vị ngọt ngào vậy. Hắn đột nhiên có chút nhớ nhung muốn thử mùi vị lỗ nhỏ này, xem những thứ ɖâʍ dịch kia rốt cuộc là mùi vị gì, thậm chí cây côn thịt này, cũng đủ khiến hắn cảm thấy khô miệng khô lưỡi. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Tùng, đột nhiên cười lên, “Thầy đã được khẩu giao bao giờ chưa?”
Hạ Tùng sửng sốt, theo bản năng lắc đầu một cái, một giây sau đó, lập tức anh đã thấy nam nhân vươn đầu lưỡi ra, bẻ hai chân anh đến mức rộng nhất có thể, hướng về phía huyệt bào ngư của anh ɭϊếʍ lên.
“A. . .” Hạ Tùng bị kϊƈɦ thích thét lên một tiếng, cả người mềm nhũn, dường như sắp đứng không vững. Đầu lưỡi nam nhân vừa vặn ɭϊếʍ đến âm đế anh, kɧօáϊ cảm cực đại khiến anh không thể chịu nổi, đuôi mắt anh bắt đầu chảy ra nước, đang muốn rêи rỉ, bên ngoài có một tiếng nói, “Ai đang kêu?”
Hạ Tùng bị sợ hết hồn, nghe âm thanh chính là người thầy giáo ngày thường anh không muốn gặp kia phát ra, vội vàng chịu đựng kɧօáϊ cảm mãnh liệt, cố gắng bình tĩnh nói, “Là tôi, Hạ Tùng.”
Nam nhân bên ngoài hừ lạnh một tiếng, “Đừng rống to như thế, người nhà quê không biết lễ phép à?”
Hạ Tùng nói một tiếng áy náy rồi vội vàng nắm tay nhét vào trong miệng mình, cố gắng kiềm chế rêи rỉ, nhưng kɧօáϊ cảm thực sự rất mãnh liệt, nam nhân xấu xa đã dùng miệng bao lại âm đế ngậm ᘻút̼, kɧօáϊ cảm mãnh liệt khiến xương sống anh đều có chút tê dại, trong mắt không ngừng rơi xuống nước mắt.
Hoắc Văn Việt thử mùi vị huyệt bào ngư này đã có chút không nhịn được, hắn hoàn toàn không biết mùi vị của thầy lại ngon như vật, mật giống như được thả đường, khiến hắn cảm thấy đặc biệt ngon, hơn nữa sạch sẽ, lại ít mùi tanh, khiến hắn thích không chịu nổi. Người bên ngoài nói chuyện đương nhiên hắn nghe được, mặc dù thường ngày hắn vẫn giễu cợt khinh thường Hạ Tùng mấy lời như “Tên nhà quê” , “Nhà quê mới lên phố” , vân vân mây mây. . . Nhưng nghe được người khác giễu cợt Hạ Tùng thế này, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu. Nhưng mùi vị thịt huyệt trước mặt quá ngon, hắn không thể bỏ qua được, cho nên tạm thời kiềm chế xuống trước.
Thật thoải mái, sao lại sướиɠ như vậy. . .
Khác với trực tiếp làᘻ ȶìиɦ khiến Hạ Tùng sắp sướиɠ đến hỏng mất, đa thịt toàn thân anh cũng khẽ run lên, côn thịt trước mặt cứng rắn lợi hại, đầu lưỡi nam nhân không chỉ ɭϊếʍ âm đế anh, còn ɭϊếʍ côn thịt anh, ngậm quy đầu anh nặng nề hút một cái, Hạ Tùng cảm thấy linh hồn mình cũng sắp bị hắn hút ra, giờ mới hiểu được tại sao nam nhân lại thích khẩu giao, bởi vì loại cảm giác này thực sự quá sướиɠ. ANH không nhịn được cúi đầu nhìn dưới háng mình, nam nhân đẹp trao trước giờ luôn cao cao tại thượng không thể chọc đến, hiện tại đang ngậm ᘻút̼ tính khí bẩn thỉu của mình, hình ảnh này khiến Hạ Tùng sinh ra một cỗ kɧօáϊ cảm đánh chiếm, rõ ràng anh đang bị làm nhục tàn bạo, nhưng vẫn sướиɠ không chịu nổi.
Hoắc Văn Việt hút đến cảm giác anh sắp bắn mới ngừng lại, đầu lưỡi lại đi ɭϊếʍ trêи huyệt bào ngư, lần này rốt cuộc có thể hưởng dụng thịt huyệt anh thật tốt. Đầu lưỡi hắn đem hai múi âm môi vạch ra, tìm được cửa vào chỗ bí mật kia, nơi đó đã ướt dính, toàn bộ đều là ɖâʍ dịch, môi Hoắc Văn Việt thực sự đi lên rồi, nặng nề hút một cái, nhiều ɖâʍ thủy đã bị hắn hút vào trong miệng, hắn lại theo bản năng nuốt xuống.
“Ô. . .” Hạ Tùng cố gắng nhẫn nại, thời điểm nam nhân đem đầu lưỡi cắm vào trong ɦσα ɦuyệt anh, vẫn không nhịn được tràn ra một tia rêи rỉ, anh chỉ thấy may mắn vì thầy giáo kia đã đi rồi, vừa vặn cũng không có người khác đi vào, sẽ không nghe được anh không chút liêm sỉ nào mà kêu ɖâʍ rêи rỉ. Đầu lưỡi Hoắc Văn Việt không biết chạm đến nơi nào, Hạ Tùng không chịu được cả người nhảy bắn lên, trong cổ họng phát ra một tiếng rít vô thanh, lại chỉ có vậy thôi đã bắn ra.
ANH bị nam nhân ɭϊếʍ đến cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.