Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 26

Thu Chí Thủy

08/12/2016

“Ùng ục” âm thanh ngoài mong muốn của một người nào đó làm hỏng mất bầu không khí đầy tình sắc, Willam có chút ngượng ngùng đem Cole từ trên người mình xuống, kỳ thực anh đang rất đói. Đưa tay cầm bánh mỳ Cole mang tới cắn một ngụm. “Phụt” anh lập tức nhổ ra, một phen nhéo Cole, tức giận hét lên “Nói với cậu bao nhiêu lần, đừng… có ăn lại bánh mỳ nữa.”

Mỗi lần đều là dùng thứ gì đó quá hạn chiêu đãi anh, anh còn chưa muốn bị đau bụng a, mỗi lần về nhà đều là anh phải tự mình chạy tới siêu thị tiếp tế lương thực cho cậu, bằng không tủ lạnh trống không cũng không quản, đồ ăn quá thời hạn cũng không sao, cuộc sống sinh hoạt ở đây quả thật ngu ngốc! Nhìn cậu đều là một mình sống như vậy, thế mà có thể sống sót quả là kỳ tích mà.

Cole từ trên giường đứng dậy theo Willam, vô tội nhìn anh, hai người cũng đã từng nói qua về chuyện vị giác của cậu “Miệng tôi không thể phân biệt, đồ ăn có quá hạn hay không cũng như nhau.”

“Đối với thân thể không tốt, thức ăn cũng cần chọn lựa một chút chứ.” Willam trừng mắt nhìn cậu, bình thường nói cậu đều là một lần lại một lần, sao chính cậu trên người lại biến thành dạng này? Nhìn thân thể Cole chỉ còn lại da bọc xương, khiến Willam luôn thương tiếc. Anh đứng lên mới ý thức được bản thân không mặc quần áo, lại quay về ổ chăn nói “Cậu mang quần áo về đây, tôi đi siêu thị.”

“Không có quần áo, hơn nữa anh trốn không thoát đâu, đừng quên trên cổ anh còn có một cái vòng, một ngày rời khỏi gian nhà này, sẽ phải chịu đựng điện giật còn hơn vừa rồi” Cưỡng chế cảm xúc kinh hoàng nơi ngực, Cole lạnh lùng nhắc nhở, anh vẫn muốn trốn! Cậu tuyệt đối không để cho người kia trốn thoát.

Willam căm tức nhìn Cole, anh là chó cún sao? Vẫn còn cái vòng! Cũng không cấp quần áo cho anh mặc, anh hảo tâm giúp kẻ kia mua đồ đạc, cậu cư nhiên vu oan mình muốn bỏ trốn. Willam bỗng nhiên kinh hãi, anh phát hiện từ sau khi đến đây anh không hề có ý nghĩ muốn chạy trốn, anh thật là con mẹ nó ti tiện. Mà Cole cũng thật con mẹ nó không phải người. Chính mình cùng cậu quen biết lâu như vậy, cậu lại còn nói lấy anh ra làm thí nghiệm, ngay cả tình bạn cũng không có, anh cơ bản vô tâm vô phế là một con cẩu được nuôi dưỡng.

Willam càng nghĩ càng tức giận, đấm cho Cole một cú trên mặt, anh tuy rằng bệnh nặng mới khỏi lại đang đói, thế nhưng lực đạo cũng không nhẹ, Cole không phòng bị, thoáng cái bị anh đánh ngã xuống giường, hai gò má là một mảnh đỏ thẫm.

Một quyền đối với Willam mà nói không là gì, cũng không đủ để anh phát tiết uất ức trong lòng, lại một quyền rơi trên ngực sau đó là một quyền ở bụng, Willam hoàn tòan xuất ra thành quả luyện tập quyền anh của anh trong thời gian qua , không có chút lưu tình.



Cole chỉ là một mực cắn chặt răng, nằm yên cho Willam phát tiết, nếu chỉ như vậy mà Willam chịu ở lại, dù cho mỗi ngày bị anh mang ra làm bao cát cũng được.

Willam vừa đánh vài quyền, thật sự là hết cả khí lực, mới chán chường ngã xuống giường, mẹ nó, tên người chết này! Dù là đánh nhau cũng không một điểm phản ứng, làm cho anh còn tưởng mình đánh vào phiến băng a! Anh thực sự là uể oải nha, làm sao có thể làm cho cái khối băng tài năng này có chút phản ứng.

Cole nhịn đau từ trên giường đứng lên, một bên mặt đã bị sưng lên, ngay cả mở miệng cũng khó khăn ,nói không đau là tuyệt đối không có khả năng, thế nhưng thói quen dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng xử lý một cách lạnh lùng nên cậu cũng không rên rỉ đau đớn , xoa nhẹ điểm đau trước ngực, lẳng lặng nhìn về phía Willam, người đánh cậu mà so với cậu còn phiền muộn hơn, trong lòng chua xót đau khổ có chút lan ra, xin lỗi Willam, tôi không muốn mất anh, tôi biết thế là không công bằng với anh. Thế nhưng…thế nhưng… Hay là sau này khi hai người có con, lúc đó quan hệ giữa hai người sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Thà bị Willam đánh, cậu cũng không muốn mở lớn mắt nhìn Willam ở bên người khác, Cole cười tự giễu chính mình. Lại nghe bụng Willam truyền đến tiếng kêu bất mãn, cậu đứng lên sửa sang y phục có chút loạn hỏi Willam “Anh muốn ăn gì, tôi sẽ đi mua.”

Willam liếc mắt thoáng nhìn qua cậu, thấy miệng cậu vẫn còn vương tơ máu,khuôn mặt Cole bị đánh sưng một cách nghiêm trọng, anh có điểm tự trách, chết tiệt. Chính mình hạ thủ không chút lưu tình, đem Cole biến thành cái dạng gì chứ,lúc này nhìn qua cậu quả thật là tệ.

Anh bực bội, tức giận quát “Cậu mang giấy lại đây, tôi viết ra để cậu đi mua”. Nếu mình không thể đi thì cũng đành vậy, tuy rằng cái nhà này hiện tại nhìn qua vô cùng thê thảm thế nhưng bản thân lại không thể ra ngoài, cuối cùng vẫn là đem nhốt hai người lại trong phòng gặm bánh mỳ quá hạn thôi.

Thấy Cole xoay người đi lấy giấy bút, anh nhịn không được lại phân phó một câu “Tiện thể lấy chút thuốc, tôi giúp cậu thượng dược.”

Cole nhìn về phía Willam, nếu không phải trên mặt có vết thương khiến cậu không thể cười, cậu nhất định tặng cho Willam một bộ dáng tươi cười sáng lạn, cậu thích một Willam như vậy, rõ ràng đối với mình hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại nhịn không được vẫn quan tâm đến mình, mà càng được quan tâm càng khiến mình nhịn không được mê luyến anh…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook