Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 7

Thu Chí Thủy

08/12/2016

Cole tức giận rời khỏi câu lạc bộ, rời khỏi cái nơi ầm ĩ kia, cơn gió lạnh mát bên ngoài đập vào mặt cậu, khiến cậu bắt đầu tỉnh táo, trong ngực lại bắt đầu nổi lên bi ai, tên hỗn đản William sao lại có thể bạc tình như vậy được chứ? Anh ta vừa mới thẳng thắn chia tay với bạn gái trước cơ mà, nhanh như vậy đã tìm ngay một người nữa rồi! Hỗn đản! Đồ heo lớn lạm tình!

Cole nhụt chí đá hai phát vào cột đèn đường, phiến toái khiến cậu muốn uống một cái gì đó, nhìn về máy bán đồ uống bên cạnh, cậu thoáng do dự một chút, cuối cùng quyết định thử bia, cái thứ đồ uống bình thường cậu chẳng bao giờ đụng đến.

Mở bia, cậu chán chường ngồi vào ghế dài bên đường, cầm lấy lon bia hung hăng mà uống một ngụm đầy.

“Nói bậy bạ ──” “Phụt ──” Mẹ! Uống như là nước tiểu thế này mà cũng được sản xuất lại còn được nhiều người uống như thế nữa! Thật con mẹ nó đen như cẩu! Cole ít khi nghĩ đến mấy cái từ ngữ thô tục này, muốn ném xuống lon bia trong tay, thế nhưng lắc lắc vài cái, cuối cùng cậu lại một hơi cạn sạch số bia còn lại.

Thứ này thật đúng là con mẹ nó khó uống! Bất quá uống xong cảm giác cũng thật không tồi! Cả người cậu bắt đầu có chút lâng lâng, ưm… Thật là muốn ngủ..

Điện thoại đột nhiên kêu liên tục, cậu có chút phiền toái không muốn nhận, thế nhưng điện thoại không ngừng mà rung, cậu cuối cùng không chịu được đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra, mở điện thoại tùy ý “Alô” một tiếng, mà người bên kia nửa ngày cũng chẳng có phản ứng gì, cậu đang muốn cắt điện thoại luôn cho rồi, rồi lại bị một thanh âm từ bên trên vang tới làm cậu ngưng lại động tác.

“Hắc, tiểu thư xinh đẹp, sao lại chỉ ngồi có một người thế này?” Cole ngẩng đầu nhìn, là hai tên đàn ông lớn lên nhìn thật hèn mọn, cậu chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, gục đầu xuống không thèm để ý nữa.

Hiển nhiên, hai tên kia rất không hài lòng với hành động vừa rồi của cậu, môt tên còn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, tức giận tận trời nói: “Con đàn bà chết tiệt! Dám không để ý tới lão tử? Trước mặt lão tử giả dạng trinh tiết cái gì!”

Ngôn từ thô lỗ của kẻ kia khiến Cole lần thứ hai ngẩng đầu nhìn bọn họ, hai người trông cũng thật đáng ghét!

Mà ở đầu bên kia điện thoại William đang do dự không biết mở miệng thế nào lại nghe từ bên kia truyền đến một số tạp âm, anh có thể nghe được rõ ràng thanh âm của hai tên ở bên kia, càng không phải là ở trong điện thoại! Anh bỗng nhiên nhìn về phía góc đường ngoặt ở đằng kia, cuống cuồng chạy đến đó, quả nhiên vừa rẽ đã thấy hai tên đàn ông người đầy mùi rượu đang vây lấy Cole không tha.

Chết tiệt! Anh biết ngay để một người mỹ mạo như Cole lang thang ngoài đường một mình giờ này không phải là chuyện tốt mà!

“Chúng mày dừng tay cho tao!” William tiến lên, rống lên giận dữ, tên quỷ rượu chết tiệt kia dám nắm đến mức cổ tay Cole đỏ hết lên rồi!

“U!” Hai tên kia kêu một tiếng quay lại phía sau, nhếch miệng lộ ra hàm răng ố vàng, lập tức phá lên cười: “Ha ha ha, cái tên ngu xuẩn nào định làm anh hùng cứu mỹ nhân đây?” “Ha ha ha, thật buồn cười!”



“Hai tên chết tiệt hỗn đản chúng mày! Buông Cole ra cho tao!” William phẫn nộ bởi tiếng cười nhạo của hai kẻ kia, một bên dùng tay đẩy cái tên đang nắm lấy cổ tay Cole, may mắn bình thường anh đều có tập quyền anh để rèn luyện cơ thể, đối phó với hai tên quỷ say rượu cũng không có gì khó khăn lắm…

Cole chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người, đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy William, làm cho William giật mình mà kêu lên, “Này! Cậu làm cái gì vậy!”

“William anh cái tên heo háo sắc này!” Cole tựa đầu gối lên gáy anh, khiến William cảm thấy hơi ngứa ngứa, nói xong câu cuối cùng còn phập phồng mà chửi bới một lúc.

William rất giật mình, thoáng cái ngây dại, tên gia khỏa này rốt cục gặp chuyện gì? Một thân toàn mùi rượu, là uống say rồi sao?

“Tiểu tử mày cũng muốn có một chân sao? Phải xếp hàng chứ!” Hai tên say rượu kêu gào, William khó chịu nhìn về phía hai người kia, anh với Cole bên này đã đủ rối loạn, bọn họ mới là lũ phiền toái!

“Bang ──”

Đang định đối phó với hai người kia, William đột nhiên nghe được phía sau một tiếng súng, sau đó một trong hai tên liền ngã xuống, mà người còn lại kinh ngạc nhìn về phía sau anh, kêu một tiếng “A ──” bắt đầu quay đầu chạy mất. Anh vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện trong tay Cole không biết từ lúc nào xuất hiện một khẩu súng, anh không thể tin được nhìn trừng trừng khuôn mặt lạnh lùng không đổi của Cole, hoảng khủng la lên: “Cậu giết người!”

Cole cảm thấy đầu có chút choáng váng, William trước mặt trở nên cũng nhìn không rõ, thật rất muốn ngủ một giấc, nghe thấy William gầm rú, liền nghĩ anh ta quả thật là thích kinh ngạc, cả người dựa trên vai William không nhịn được nói: “Thật ồn! Anh thật thích kinh ngạc nha! Chẳng qua chỉ là thuốc gây tê thôi mà, không chết được người đâu.”

“Cậu ──” William khí tuyệt trừng trừng nhìn Cole đột nhiên trở nên thân mật với anh, anh làm sao biết được đó là súng gây tê không thể chết người, ai kêu gia khỏa này lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán của người khác, chỉ là gia khỏa này tại sao lại đột nhiên như vậy?

“Này…”

“Không nên ồn ào… Tôi thật muốn ngủ một giấc, anh đưa tôi về nhà đi….” Cole kế tiếp giống như một con mèo nhỏ mà cọ cọ vào người William, khiến William mất một lúc không biết nên phản ứng thế nào.

“Tôi đâu có biết nhà cậu ở đâu đâu?”

Cole giương đôi mắt mờ mịt lên nhìn William, tim William đột nhiên nhảy lên một cái, gia khỏa này đột nhiên sao lại gợi cảm đến vậy, khiến anh có một loại cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook