Chương 15
Xá Mộc Manh Sinh
01/11/2022
Đổng
Xán Xán vừa mới chống gậy đi được hai bước thì Lễ Tiêu đã trượt được một vòng quay lại. Lễ Tiêu buông tay cô gái kia rồi trượt tới trước mặt
Đổng Xán Xán, trầm mặc nhìn cậu.
Đổng Xán Xán cảm giác trước mặt có bóng người nhưng sống chết cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu vịn tường trơn mà đi từng bước nhỏ.
"Đưa tay cho tôi."
Âm thanh của Lễ Tiêu vang lên trên đỉnh đầu Đổng Xán Xán. Cậu bĩu môi không để ý tới hắn, vẫn chật vật mà trượt về trước.
"Anh đẹp trai đừng để ý tới cậu ta, chúng ta trượt tiếp đi."
Nữ sinh kia rõ ràng là nhìn trúng Lễ Tiêu vẫn đứng cạnh chờ hắn. Sau khi Đổng Xán Xán nghe thấy lời đó thì ngẩng đầu lườm cô gái tóc hồng tết dreadlock* một cái. Lễ Tiêu không để ý đến nữ sinh kia, nhìn Đổng Xán Xán khó khăn trượt đi năm, sáu mét.
Một lúc sau, Đổng Xán Xán nghe thấy tiếng giày trượt lướt trên mặt băng, ngẩng đầu thấy bóng lưng Lễ Tiêu rời đi. Đổng Xán Xán cắn cắn môi, thấy phía trước có một cậu trai cao hơn cậu một chút, nhìn qua thì tuổi tác cũng tương đương cậu. Đổng Xán Xán gọi một tiếng, cậu trai kia quay đầu lại để lộ khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn tính tình rất tốt.
"Cậu có rảnh không? Có thể dạy tôi trượt băng được không?"
Đổng Xán Xán dựa vào tường. Cậu trai kia đôi mắt tròn xoe đánh giá Đổng Xán Xán hai chân run rẩy cùng bàn tay trắng nõn nắm chặt gậy chống, trên mặt lộ ra một tia khinh thường, nhún vai nói: "Đừng khép hai chân gần như vậy."
Đổng Xán Xán gật gật đầu, tách hai chân ra một khoảng.
"Chân đứng thành hình chữ bát (八) rồi trượt một chân về sau. Cậu thử xem sao."
Cậu trai kia trượt đến gần Đổng Xán Xán. Đổng Xán Xán mất công tốn sức mà trượt một chân về sau, không cẩn thận liền ngã quỳ trên mặt đất.
"Cậu đừng sợ nha. Cậu đeo bảo vệ đầu gối cùng khuỷu tay cẩn thận rồi thì ngã không đau đâu."
Cậu trai kia chủ động cúi người kéo Đổng Xán Xán lên. Thể trọng hai người không chênh nhau lắm nên khi Đổng Xán Xán lỡ chân ngồi bệt trên mắt đất thì cậu trai kia cũng bị kéo theo mà ngã xuống.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Cậu bạn này sau khi ngã cũng không tức giận, mà lại còn nhìn Đổng Xán Xán cười ha ha. Đổng Xán Xán chống cái gậy bên cạnh đứng lên nhìn cậu ta: "Thật xin lỗi. Cậu đứng lên được không?"
Cậu trai kia xoạch cái đứng lên: "Tôi tất nhiên là đứng dậy được rồi. Tôi đây là bị cậu kéo xuống mà."
"Vậy cậu cười cái gì?"
Đổng Xán Xán nhìn cậu trai, không hiểu gì mà hỏi.
"Bởi vì rất buồn cười nha. Cậu không thấy mấy hành động vừa rồi của chúng ta rất buồn cười sao? Mới rồi có mấy đứa trẻ con đi qua còn cười chúng ta đó."
Đổng Xán Xán:...
Sau đó Đổng Xán Xán biết được cậu bạn này tên là Hạ Thiên, tên rất dễ nhớ, bằng tuổi cậu, mười sáu tuổi.
"Cậu không biết trượt thì sao lại đi trượt băng thế?"
Hạ Thiên tìm một sợi dây thừng kéo Đổng Xán Xán, cậu đã chậm rãi buông cây gậy bên cạnh ra. Cậu nhìn thoáng qua phía sau, chỉ thấy Lễ Tiêu cùng nữ sinh kia còn có mấy người nữa đứng tựa vào tường. Lễ Tiêu cầm trong tay một chai nước khoáng đang uống dở, tầm mắt dừng ở nơi này. Đổng Xán Xán không biết có phải hắn đang nhìn cậu hay không.
"Tôi không biết nên mới đi học đó."
Đổng Xán Xán nắm dây thừng giải thích. Cậu hơi cúi người bị Hạ Thiên kéo trượt về phía trước, cả người cứng ngắc như bị điểm huyệt.
"Cậu...cậu chậm lại một chút, tôi không theo được..."
Thanh âm Đổng Xán Xán run rẩy. Cậu luôn có cảm giác mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Cậu đừng sợ! Hay là cậu nắm tay tôi đi!"
Hạ Thiên vươn tay về phía Đổng Xán Xán, cất dây thừng vào túi. Ngay khi Đổng Xán Xán buông dây thừng ra thì nắm chặt lấy tay Hạ Thiên.
"Ha ha, hình như tôi biết trượt rồi."
Hạ Thiên dẫn Đổng Xán Xán trượt hai bước, tâm tình cậu cũng dẫn tốt lên. Cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như đã biết cách trượt băng rồi.
Hạ Thiên ở phía trước nghe giọng điệu tự tin của Đổng Xán Xán, một bộ một người từng trải mà lắc đầu, hỏi: "Vậy tôi thử buông tay cậu ra nhé?"
"Được nha, để tôi thử xem."
Hạ Thiên buông Đổng Xán Xán ra. Đổng Xán Xán đứng một mình, bỗng cảm thấy có hơi bất an. Hạ Thiên xoay người ôm tay: "Cậu trượt đi?"
Đổng Xán Xán cắn cắn môi dưới, nghĩ thầm nhất định phải để Lễ Tiêu thấy cậu không cần hắn mà vẫn có thể trượt được. Kết quả, vừa mới trượt được một ít cậu liền "bụp" một tiếng ngã xuống đất.
Lần này Đổng Xán Xán đặc biệt kiên cường, chống đỡ hai ba lần bò dậy. Sau đó, có một cơn gió lướt qua trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu lên liền thấy Lễ Tiêu đang cúi đầu, cao cao tại thượng mà nhìn mình.
"Đi ra chỗ khác, đứng chắn đường em."
Đổng Xán Xán hung dữ nói. Lễ Tiêu vẫn bất động trước mặt cậu như cũ. Đổng Xán Xán đứng dậy được một nửa thì ngã nhào về trước, hai tay nắm lấy áo Lễ Tiêu, làm hắn cũng ngã xuống đất còn cậu thì nằm nhoài trên người hắn.
"Hai người không sao chứ?"
Hạ Thiên đứng bên cạnh ngây ngốc mà nhìn biến cố này. Không ai để ý tới cậu ta.
Sau khi Đổng Xán Xán đẩy ngã chàng trai cao to thì chàng trai đó nhanh chóng đỡ cậu đứng lên, rồi xách cậu như xách gà nhỏ mà đi về phía lối ra sân trượt. Bộ dạng của Đổng Xán Xán vô cùng buồn cười. Cậu không đứng vững, hai chân dường như còn chưa chạm tới mặt đất, cả người treo lên chàng trai cao lớn bên cạnh.
"Đợi lát nữa cùng đi uống rượu không?"
Nữ sinh tết tóc dreadlock kia đứng ở lối ra nhai kẹo cao su nhướng cằm với Lễ Tiêu. Lễ Tiêu nhìn cô một cái không nói gì, đẩy Đổng Xán Xán ngồi lên ghế sô pha: "Cởi giày ra."
Đổng Xán Xán cảm thấy mình rất không có tôn nghiêm, Lễ Tiêu nói kéo cậu đi liền kéo đi luôn. Cậu ngồi trên sô pha bất động, mím môi nín thở, cũng không cởi giày trượt.
Ánh mắt Lễ Tiêu tối đen như mực. Hắn trước tiên cởi giày của mình rồi ngồi xổm xuống bắt lấy mắt cá chân của Đổng Xán Xán. Đổng Xán Xán dùng sức tránh chân khỏi hắn, rồi nghe thấy Lễ Tiêu rên một tiếng. Đổng Xán Xán hơi rũ mắt, ánh mắt lại bị máu trên tay Lễ Tiêu nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ.
"Lễ Tiêu, anh đừng động nữa!"
Đổng Xán Xán gấp đến nỗi giọng cũng phát run. Cậu từ trên sô pha ngồi xuống, cấp tốc cởi giày vứt sang một bên, rồi một tay nắm lấy tay Lễ Tiêu đè lại miệng vết thương: "Chúng ta đi bệnh viện!"
Đổng Xán Xán kéo Lễ Tiêu đứng lên. Lễ Tiêu ngoại trừ vừa rồi có rên một tiếng thì trên mặt không có biểu tình gì. Hắn mặc cho Đổng Xán Xán nắm lấy cái tay bị thương, cảm giác được đầu ngón tay cậu run rẩy cùng mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay cậu.
Đổng Xán Xán rất nhanh đã khóc, lúc này có nhân viên công tác tới giữ lại một người muốn đưa Lễ Tiêu đến bệnh viện, nói: "Giờ đến phòng nhân viên chúng tôi sơ cứu chút đã."
Bởi vì sân trượt băng này là băng thật và giày trượt cũng rất sắc nên nhân viên có chuẩn bị vật dụng sơ cứu để đề phòng bất trắc.
Lễ Tiêu ngồi trên ghế sô pha trong phòng nhân viên. Người kia giúp hắn cầm máu rồi quấn băng gạc lên. Đổng Xán Xán ngồi bên cạnh Lễ Tiêu mếu máo nhịn khóc.
"Tôi chỉ có thể băng bó đơn giản cho anh thôi. Anh đến bệnh viện để người ta sát trúng cẩn thận cho nhé."
Đổng Xán Xán gật đầu như giã tỏi: "Được, cảm ơn anh nhiều!"
Lễ Tiêu liếc mắt nhìn cậu. Đổng Xán Xán viền mắt đỏ ửng, há mồm nói: "Lễ Tiêu, em xin lỗi. Có phải anh rất đau không?"
Lễ Tiêu dõi mắt nhìn cậu không nói lời nào. Đổng Xán Xán khịt khịt mũi: "Em sẽ không bao giờ tức giận với anh nữa đâu."
"Chúng ta đi bệnh viện được không?"
Đổng Xán Xán làm gì còn bộ dáng tức giận hay cáu kỉnh gì nữa, giờ lại như cô dâu nhỏ mà dỗ dành Lễ Tiêu. Cậu rất đau lòng, mu bàn tay Lễ Tiêu bị giày của cậu cứa cho một vệt lớn, máu chảy rất nhiều, môi hắn hiện giờ còn có chút tái nhợt.
Đổng Xán Xán nắm tay Lễ Tiêu, hắn cũng thuận thế mà đứng lên. Sau khi hai người đi ra thì thấy có mấy người đứng chờ ngoài cửa. Một là Hạ Thiên, những người còn lại là mấy người trượt băng với Lễ Tiêu lúc nãy.
Đổng Xán Xán nói lời chào với Hạ Thiên: "Hà Thiên, giờ bọn tôi đi bệnh viện. Hôm nay rất cảm ơn cậu nhé."
Hạ Thiên một đường đi theo Đổng Xán Xán, thấy cậu một cước khiến tay anh chàng ngầu lòi kia rách chảy cả máu thì cũng hết cả hồn, nhanh chóng gật đầu: "Không có gì đâu. Cậu mau đi đi."
"Đúng là cái thằng vô dụng."
Đi cùng nữ sinh tết tóc dreadlock kia có một tên béo giọng điệu khing bỉ nói. Đổng Xán Xán biết đối phương đang nói mình, cũng chỉ cúi đầu, kéo Lễ Tiêu đi tiếp.
"Mày nói cái gì?"
Nhưng thanh âm nhàn nhạt của Lễ Tiêu vang lên. Người khác không nghe ra gì, chỉ có Đổng Xán Xán là khẩn trương lên. Thời điểm Lễ Tiêu tức giận chính là như này, không có dấu hiệu gì, đặc biệt bình tĩnh.
"Cậu đừng chơi cùng tên rác rưởi này. A Tư nhà bọn tôi rất thích cậu, lát nữa đi uống cùng bọn tôi không?"
A Tư chính là cô gái tết dreadlock kia. Lễ Tiêu cảm giác được tay Đổng Xán Xán vô thức mà nhúc nhích, cậu đang khẩn trương, sợ hắn thật sự bỏ lại mình.
Lễ Tiêu ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh, nhếch môi cười: "Được, đi đâu?"
Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu nhưng hắn không nhìn cậu. Vẻ mặt A Tư lập tức sáng bừng lên, ánh mắt như mang theo lưỡi câu: "Tay anh như vậy uống rượu không sao chứ?"
Lễ Tiêu lắc đầu với cô ta: "Không sao"
"Nó cũng đi cùng sao?"
Tên béo kia một mặt ghét bỏ nhìn Đổng Xán Xán. Lễ Tiêu khẽ cười một tiếng: "Không phải là tên vô dụng thôi sao, vô dụng không có tôi không được."
Ngữ khí đặc biệt tùy ý, ngả ngớn. Đầu óc Đổng Xán Xán như muốn nổ tung, hai tai ong ong, hơi hơi hoa mắt. Mấy giây sau Đổng Xán Xán buông tay Lễ Tiêu: "Em...em không đi đâu. Em đi chơi cùng Hạ Thiên..."
Đổng Xán Xán không ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu, không muốn để hắn thấy cậu sắp khóc. Lễ Tiêu bỗng nâng tay không bị thương lên ôm lấy cổ Đổng Xán Xán, thanh âm khàn khàn, mang theo cảnh cáo cùng mệnh lệnh: "Không được, em đi cùng đi."
Đổng Xán Xán cảm giác trước mặt có bóng người nhưng sống chết cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu vịn tường trơn mà đi từng bước nhỏ.
"Đưa tay cho tôi."
Âm thanh của Lễ Tiêu vang lên trên đỉnh đầu Đổng Xán Xán. Cậu bĩu môi không để ý tới hắn, vẫn chật vật mà trượt về trước.
"Anh đẹp trai đừng để ý tới cậu ta, chúng ta trượt tiếp đi."
Nữ sinh kia rõ ràng là nhìn trúng Lễ Tiêu vẫn đứng cạnh chờ hắn. Sau khi Đổng Xán Xán nghe thấy lời đó thì ngẩng đầu lườm cô gái tóc hồng tết dreadlock* một cái. Lễ Tiêu không để ý đến nữ sinh kia, nhìn Đổng Xán Xán khó khăn trượt đi năm, sáu mét.
Một lúc sau, Đổng Xán Xán nghe thấy tiếng giày trượt lướt trên mặt băng, ngẩng đầu thấy bóng lưng Lễ Tiêu rời đi. Đổng Xán Xán cắn cắn môi, thấy phía trước có một cậu trai cao hơn cậu một chút, nhìn qua thì tuổi tác cũng tương đương cậu. Đổng Xán Xán gọi một tiếng, cậu trai kia quay đầu lại để lộ khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn tính tình rất tốt.
"Cậu có rảnh không? Có thể dạy tôi trượt băng được không?"
Đổng Xán Xán dựa vào tường. Cậu trai kia đôi mắt tròn xoe đánh giá Đổng Xán Xán hai chân run rẩy cùng bàn tay trắng nõn nắm chặt gậy chống, trên mặt lộ ra một tia khinh thường, nhún vai nói: "Đừng khép hai chân gần như vậy."
Đổng Xán Xán gật gật đầu, tách hai chân ra một khoảng.
"Chân đứng thành hình chữ bát (八) rồi trượt một chân về sau. Cậu thử xem sao."
Cậu trai kia trượt đến gần Đổng Xán Xán. Đổng Xán Xán mất công tốn sức mà trượt một chân về sau, không cẩn thận liền ngã quỳ trên mặt đất.
"Cậu đừng sợ nha. Cậu đeo bảo vệ đầu gối cùng khuỷu tay cẩn thận rồi thì ngã không đau đâu."
Cậu trai kia chủ động cúi người kéo Đổng Xán Xán lên. Thể trọng hai người không chênh nhau lắm nên khi Đổng Xán Xán lỡ chân ngồi bệt trên mắt đất thì cậu trai kia cũng bị kéo theo mà ngã xuống.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Cậu bạn này sau khi ngã cũng không tức giận, mà lại còn nhìn Đổng Xán Xán cười ha ha. Đổng Xán Xán chống cái gậy bên cạnh đứng lên nhìn cậu ta: "Thật xin lỗi. Cậu đứng lên được không?"
Cậu trai kia xoạch cái đứng lên: "Tôi tất nhiên là đứng dậy được rồi. Tôi đây là bị cậu kéo xuống mà."
"Vậy cậu cười cái gì?"
Đổng Xán Xán nhìn cậu trai, không hiểu gì mà hỏi.
"Bởi vì rất buồn cười nha. Cậu không thấy mấy hành động vừa rồi của chúng ta rất buồn cười sao? Mới rồi có mấy đứa trẻ con đi qua còn cười chúng ta đó."
Đổng Xán Xán:...
Sau đó Đổng Xán Xán biết được cậu bạn này tên là Hạ Thiên, tên rất dễ nhớ, bằng tuổi cậu, mười sáu tuổi.
"Cậu không biết trượt thì sao lại đi trượt băng thế?"
Hạ Thiên tìm một sợi dây thừng kéo Đổng Xán Xán, cậu đã chậm rãi buông cây gậy bên cạnh ra. Cậu nhìn thoáng qua phía sau, chỉ thấy Lễ Tiêu cùng nữ sinh kia còn có mấy người nữa đứng tựa vào tường. Lễ Tiêu cầm trong tay một chai nước khoáng đang uống dở, tầm mắt dừng ở nơi này. Đổng Xán Xán không biết có phải hắn đang nhìn cậu hay không.
"Tôi không biết nên mới đi học đó."
Đổng Xán Xán nắm dây thừng giải thích. Cậu hơi cúi người bị Hạ Thiên kéo trượt về phía trước, cả người cứng ngắc như bị điểm huyệt.
"Cậu...cậu chậm lại một chút, tôi không theo được..."
Thanh âm Đổng Xán Xán run rẩy. Cậu luôn có cảm giác mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Cậu đừng sợ! Hay là cậu nắm tay tôi đi!"
Hạ Thiên vươn tay về phía Đổng Xán Xán, cất dây thừng vào túi. Ngay khi Đổng Xán Xán buông dây thừng ra thì nắm chặt lấy tay Hạ Thiên.
"Ha ha, hình như tôi biết trượt rồi."
Hạ Thiên dẫn Đổng Xán Xán trượt hai bước, tâm tình cậu cũng dẫn tốt lên. Cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như đã biết cách trượt băng rồi.
Hạ Thiên ở phía trước nghe giọng điệu tự tin của Đổng Xán Xán, một bộ một người từng trải mà lắc đầu, hỏi: "Vậy tôi thử buông tay cậu ra nhé?"
"Được nha, để tôi thử xem."
Hạ Thiên buông Đổng Xán Xán ra. Đổng Xán Xán đứng một mình, bỗng cảm thấy có hơi bất an. Hạ Thiên xoay người ôm tay: "Cậu trượt đi?"
Đổng Xán Xán cắn cắn môi dưới, nghĩ thầm nhất định phải để Lễ Tiêu thấy cậu không cần hắn mà vẫn có thể trượt được. Kết quả, vừa mới trượt được một ít cậu liền "bụp" một tiếng ngã xuống đất.
Lần này Đổng Xán Xán đặc biệt kiên cường, chống đỡ hai ba lần bò dậy. Sau đó, có một cơn gió lướt qua trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu lên liền thấy Lễ Tiêu đang cúi đầu, cao cao tại thượng mà nhìn mình.
"Đi ra chỗ khác, đứng chắn đường em."
Đổng Xán Xán hung dữ nói. Lễ Tiêu vẫn bất động trước mặt cậu như cũ. Đổng Xán Xán đứng dậy được một nửa thì ngã nhào về trước, hai tay nắm lấy áo Lễ Tiêu, làm hắn cũng ngã xuống đất còn cậu thì nằm nhoài trên người hắn.
"Hai người không sao chứ?"
Hạ Thiên đứng bên cạnh ngây ngốc mà nhìn biến cố này. Không ai để ý tới cậu ta.
Sau khi Đổng Xán Xán đẩy ngã chàng trai cao to thì chàng trai đó nhanh chóng đỡ cậu đứng lên, rồi xách cậu như xách gà nhỏ mà đi về phía lối ra sân trượt. Bộ dạng của Đổng Xán Xán vô cùng buồn cười. Cậu không đứng vững, hai chân dường như còn chưa chạm tới mặt đất, cả người treo lên chàng trai cao lớn bên cạnh.
"Đợi lát nữa cùng đi uống rượu không?"
Nữ sinh tết tóc dreadlock kia đứng ở lối ra nhai kẹo cao su nhướng cằm với Lễ Tiêu. Lễ Tiêu nhìn cô một cái không nói gì, đẩy Đổng Xán Xán ngồi lên ghế sô pha: "Cởi giày ra."
Đổng Xán Xán cảm thấy mình rất không có tôn nghiêm, Lễ Tiêu nói kéo cậu đi liền kéo đi luôn. Cậu ngồi trên sô pha bất động, mím môi nín thở, cũng không cởi giày trượt.
Ánh mắt Lễ Tiêu tối đen như mực. Hắn trước tiên cởi giày của mình rồi ngồi xổm xuống bắt lấy mắt cá chân của Đổng Xán Xán. Đổng Xán Xán dùng sức tránh chân khỏi hắn, rồi nghe thấy Lễ Tiêu rên một tiếng. Đổng Xán Xán hơi rũ mắt, ánh mắt lại bị máu trên tay Lễ Tiêu nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ.
"Lễ Tiêu, anh đừng động nữa!"
Đổng Xán Xán gấp đến nỗi giọng cũng phát run. Cậu từ trên sô pha ngồi xuống, cấp tốc cởi giày vứt sang một bên, rồi một tay nắm lấy tay Lễ Tiêu đè lại miệng vết thương: "Chúng ta đi bệnh viện!"
Đổng Xán Xán kéo Lễ Tiêu đứng lên. Lễ Tiêu ngoại trừ vừa rồi có rên một tiếng thì trên mặt không có biểu tình gì. Hắn mặc cho Đổng Xán Xán nắm lấy cái tay bị thương, cảm giác được đầu ngón tay cậu run rẩy cùng mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay cậu.
Đổng Xán Xán rất nhanh đã khóc, lúc này có nhân viên công tác tới giữ lại một người muốn đưa Lễ Tiêu đến bệnh viện, nói: "Giờ đến phòng nhân viên chúng tôi sơ cứu chút đã."
Bởi vì sân trượt băng này là băng thật và giày trượt cũng rất sắc nên nhân viên có chuẩn bị vật dụng sơ cứu để đề phòng bất trắc.
Lễ Tiêu ngồi trên ghế sô pha trong phòng nhân viên. Người kia giúp hắn cầm máu rồi quấn băng gạc lên. Đổng Xán Xán ngồi bên cạnh Lễ Tiêu mếu máo nhịn khóc.
"Tôi chỉ có thể băng bó đơn giản cho anh thôi. Anh đến bệnh viện để người ta sát trúng cẩn thận cho nhé."
Đổng Xán Xán gật đầu như giã tỏi: "Được, cảm ơn anh nhiều!"
Lễ Tiêu liếc mắt nhìn cậu. Đổng Xán Xán viền mắt đỏ ửng, há mồm nói: "Lễ Tiêu, em xin lỗi. Có phải anh rất đau không?"
Lễ Tiêu dõi mắt nhìn cậu không nói lời nào. Đổng Xán Xán khịt khịt mũi: "Em sẽ không bao giờ tức giận với anh nữa đâu."
"Chúng ta đi bệnh viện được không?"
Đổng Xán Xán làm gì còn bộ dáng tức giận hay cáu kỉnh gì nữa, giờ lại như cô dâu nhỏ mà dỗ dành Lễ Tiêu. Cậu rất đau lòng, mu bàn tay Lễ Tiêu bị giày của cậu cứa cho một vệt lớn, máu chảy rất nhiều, môi hắn hiện giờ còn có chút tái nhợt.
Đổng Xán Xán nắm tay Lễ Tiêu, hắn cũng thuận thế mà đứng lên. Sau khi hai người đi ra thì thấy có mấy người đứng chờ ngoài cửa. Một là Hạ Thiên, những người còn lại là mấy người trượt băng với Lễ Tiêu lúc nãy.
Đổng Xán Xán nói lời chào với Hạ Thiên: "Hà Thiên, giờ bọn tôi đi bệnh viện. Hôm nay rất cảm ơn cậu nhé."
Hạ Thiên một đường đi theo Đổng Xán Xán, thấy cậu một cước khiến tay anh chàng ngầu lòi kia rách chảy cả máu thì cũng hết cả hồn, nhanh chóng gật đầu: "Không có gì đâu. Cậu mau đi đi."
"Đúng là cái thằng vô dụng."
Đi cùng nữ sinh tết tóc dreadlock kia có một tên béo giọng điệu khing bỉ nói. Đổng Xán Xán biết đối phương đang nói mình, cũng chỉ cúi đầu, kéo Lễ Tiêu đi tiếp.
"Mày nói cái gì?"
Nhưng thanh âm nhàn nhạt của Lễ Tiêu vang lên. Người khác không nghe ra gì, chỉ có Đổng Xán Xán là khẩn trương lên. Thời điểm Lễ Tiêu tức giận chính là như này, không có dấu hiệu gì, đặc biệt bình tĩnh.
"Cậu đừng chơi cùng tên rác rưởi này. A Tư nhà bọn tôi rất thích cậu, lát nữa đi uống cùng bọn tôi không?"
A Tư chính là cô gái tết dreadlock kia. Lễ Tiêu cảm giác được tay Đổng Xán Xán vô thức mà nhúc nhích, cậu đang khẩn trương, sợ hắn thật sự bỏ lại mình.
Lễ Tiêu ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh, nhếch môi cười: "Được, đi đâu?"
Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu nhưng hắn không nhìn cậu. Vẻ mặt A Tư lập tức sáng bừng lên, ánh mắt như mang theo lưỡi câu: "Tay anh như vậy uống rượu không sao chứ?"
Lễ Tiêu lắc đầu với cô ta: "Không sao"
"Nó cũng đi cùng sao?"
Tên béo kia một mặt ghét bỏ nhìn Đổng Xán Xán. Lễ Tiêu khẽ cười một tiếng: "Không phải là tên vô dụng thôi sao, vô dụng không có tôi không được."
Ngữ khí đặc biệt tùy ý, ngả ngớn. Đầu óc Đổng Xán Xán như muốn nổ tung, hai tai ong ong, hơi hơi hoa mắt. Mấy giây sau Đổng Xán Xán buông tay Lễ Tiêu: "Em...em không đi đâu. Em đi chơi cùng Hạ Thiên..."
Đổng Xán Xán không ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu, không muốn để hắn thấy cậu sắp khóc. Lễ Tiêu bỗng nâng tay không bị thương lên ôm lấy cổ Đổng Xán Xán, thanh âm khàn khàn, mang theo cảnh cáo cùng mệnh lệnh: "Không được, em đi cùng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.