Chương 18: Chương 18 (1)
Xá Mộc Manh Sinh
01/11/2022
Đổng
Xán Xán mang một xấp tờ rơi giới thiệu của trung học ngoại ngữ cùng mấy
bản tóm tắt học sinh ưu tú từng năm về nhà. Chuyện lần này giống như một cơn sóng lớn ập lên Đổng gia. từ ông cố nội còn sống khỏe mạnh của Đổng Xán Xán, cho đến em họ mới được sáu tháng của cô cậu đều tụ họp tại nhà Đổng Xán Xán, đương nhiên em họ là cô bế tới.
Một đám người đầu tiên là nghiêm khắc chỉ trích Đổng Xán Xán, người đứng thứ năm từ cuối lên trong lần thi cuối kỳ này, rồi tụ vào thảo luận điểm lợi và hại của trung học ngoại ngữ.
Cô nói: "Trường tốt đấy. Em học đại học ở Du thành nên biết, trung học ngoại ngữ Du thành nổi lắm. Trong đó toàn là phú nhị đại, con ông cháu cha thôi, người bình thường không vào được đâu."
Vương Mỹ Hi: "Điểm thi của thằng bé trong trường ở Phong Dương này cũng đâu có tốt, đến trường tốt như vậy sao mà theo nổi?"
(Đổng Xán Xán làm khán giả ngồi ngoài điên cuồng gật đầu: Theo được ạ, theo được.)
Đổng Lâm: "Là cơ hội tốt đấy, nhưng mà xa quá, Xán Xán mới bao lớn."
Bà ngoại: "Không được, Xán Xán không được đi. Ta chỉ có mỗi đứa cháu trai chăm nó từ bé, nhìn nó lớn lên."
Ông ngoại: "Haizz..."
Ông nội: "Nhưng chúng ta không thể làm lỡ tiền đồ của thằng bé được."
Bà nội: "Xán Xán nhà chúng ta ngốc nghếch như vậy thì có tiền đồ gì chứ, cứ ở Phong Dương là được rồi."
(Đổng Xán Xán làm khán giả ngồi ngoài: Hở? Bà ơi, tình cảm bà cháu chúng ta chỉ đến thế thui sao huhu."
Sau khi cả nhà đóng cửa đại lý bán sỉ để thảo luận cả chiều và tối, cuối cùng ba Đổng Xán Xán vỗ bàn nói: "Đi, vẫn là phải đi thôi. Cứ nhìn nhà chúng ta mở một đại lý này đi, cũng là năm đó con may mắn gặp đúng lúc người ta định đóng cửa thì tiếp nhận thôi. Ai mà ngờ lại lời được nhiều như vậy..."
(Đổng Xán Xán làm khán giả ngồi ngoài dài cổ hóng: Ô hổ? Lời được nhiu zậy ba?)
Vì vậy, cả một kỳ nghỉ đông, Đổng Xán Xán ở nhà ông bà ngoại một tuần, ông bà nội một tuần, dỗ vui mấy ông bà xong mới mang theo đống lớn hành lý đi Du thành cùng ba.
Đổng Lâm đi theo phụ xách hành lý cho Đổng Xán Xán, thuận tiện dẫn cậu đi xem phòng mới. Bọn họ vào lúc Đổng Xán Xán mới có lớp sáu, khi đó giá phòng vẫn chưa tăng vọt, đã mua cho cậu một căn phòng có vị trí tốt ở tỉnh thành, tính đến hiện tại chắc cũng phải gần triệu tệ một phòng. Phòng này nhìn qua khá đơn giản, nhưng một người ở thì vẫn dư dả. Đổng Xán Xán ngày thường sẽ trọ tại trường, nhưng mấy ông bà đã bàn bạc xong, mỗi cuối tuần sẽ thay phiên nhau đến nấu ăn cho cậu.
Đổng Xán Xán lần đầu nhìn thấy phòng tân hôn của cậu, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Vị trí căn phòng này gần với rạp chiếu phim hôm trước cậu và Lễ Tiêu đi xem. Đổng Xán Xán hưng phấn nằm nhoài lên ban công quay một đoạn video nhỏ gửi cho Lễ Tiêu, khoe khoang nói: "Cho anh xem phòng tân hôn của em chút nè."
Lễ Tiêu không trả lời cậu, cũng là chuyện thường thôi nên Đổng Xán Xán không quá để ý. Sau một ngày cùng ba ở đây một đêm, hôm sau bọn họ cùng đến trường ngoại ngữ. Giấy báo nhập học cùng giấy xác nhận chuyển trường đã được Lễ Nhạc Nhạc gửi tới. Đổng Xán Xán cùng ba ngồi xe taxi đề trước cổng trường, xuống xe liền hít một hơi.
Cổng trường ngoại ngữ đậu đầy xe ô tô hạng sang, taxi xanh lục bị mấy cái xe xịn kia vây quanh trông vô cùng mộc mạc. Mắt Đổng Xán Xán không chớp cái nào nhìn dòng người tấp nập trước cổng trường, không hề phát hiện bản thân cậu và Đổng Lâm đã trở thành tiêu điểm ánh nhìn.
Mẹ Đổng đặc biệt mua cho Đổng Xán Xán một cái chăn mới to bự, mềm mại bồng bềnh, giờ đang đựng trong túi xanh quân đội được ba Đổng cõng trên lưng. Còn Đổng Xán Xán một tay xách túi lớn đựng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, tay kia cầm theo hai cái chậu, trên lưng đeo cặp sách mới.
Đổng Xán Xán và Đổng Lâm đi từ cổng trường vào đến ký túc xá. Trên đường rất nhiều người nhìn họ, đa phần là những ánh mắt tò mò. nhưng bọn họ cũng không để ý đến ánh nhìn của người khác, không có cảm xúc gì mà vào tòa ký túc.
Ký túc xá của Đổng Xán Xán cũng giống những ký túc xá ở trường cấp ba khác, một phòng bốn người. Đồ đạc của ba người kia đều đã ở đây, được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Trong sổ tay tóm tắt giới thiệu trường có ghi trong ký túc xá mỗi ngày đều sẽ có người đến quét dọn.
Đổng Xán Xán ở giường trên, tự mình leo lên dọn dẹp. Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, Đổng Lâm liền chuẩn bị ra về. Đây sẽ là lần đầu Đổng Xán Xán xa nhà trong thời gian dài đến vậy. Khi cùng Đổng Lâm ra khỏi ký túc, trong lòng Đổng Xán Xán bỗng nhiên cũng muốn về nhà. Cậu từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ có buồn phiền gì về gia đình, người nhà cậu đối với đều cậu vô cùng hào phóng, muốn gì được nấy, không bao giờ thiếu thốn thứ gì.
Đổng Xán Xán méo miệng cúi đầu đưa Đổng Lâm ra cổng trường, sợ mình sẽ khóc lên nên nãy giờ không nói gì. Đổng Lâm hiểu rõ tâm tình con trai, đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Đừng quên ước định với ba mẹ đấy."
Đổng Xán Xán khịt khịt mũi, gật gật đầu.
Dựa theo thành tích của Đổng Xán Xán hiện giờ thì chắc chắn không thi nổi đại học. Nhưng nếu đã tới đây học thì yêu cầu của Vương Mỹ Hi và Đổng Lâm là Đổng Xán Xán nhất định phải học lên đại học, nếu không thi đỗ thì phải quay về đại lý bán sỉ lái xe, hàng ngày đi buôn bán hàng hóa. Cứ vậy, người một nhà liền làm một tờ giấy thỏa thuận, Đổng Xán Xán lại tự mình mà ký tên lên đó.
Quả nhiên chuyện này khiến nỗi buồn ly biệt của Đổng Xán Xán giảm đi không ít. Cậu nhìn theo xe taxi trở Đổng Lâm về, bị việc phải thi lên đại học ảnh hưởng mà cảm thấy giấy nhập học trong cặp nặng hơn chút.
Hệ thường cùng hệ quốc tế không ở cùng một tòa. Hệ phổ thông thì ít người hơn, mỗi khóa chỉ có hai đến bốn lớp. Hệ quốc tế lại tương đối nhiều học sinh, mỗi khóa có khoảng sáu lớp. Đổng Xán Xán đến lớp hệ thường báo cáo trước. Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, họ Đàm. Cô giáo nhìn thấy Đổng Xán Xán thì ôn nhu cười với cậu: "Em là Đổng Xán Xán đi? Là học sinh mới chuyển trường năm nay đúng không?"
"Đổng Xán Xán!"
Trong lớp bỗng có người hô lên, Đổng Xán Xán quay người nhìn từ bục giảng xuống thì thấy có một nam sinh đứng lên, mắt bỗng mở to: "Hạ Thiên?!"
Hạ Thiên chạy từ chỗ ghế ngồi lên bục giảng ôm chầm lấy Đổng Xán Xán, rồi kiêu ngạo giới thiệu với vài người ít ỏi trong lớp: "Anh em tôi đấy!"
Cô Đàm bất đắc dĩ lắc đầu, cầm giấy báo nhập học để Hạ Thiên đưa Đổng Xán Xán đi chụp ảnh làm thẻ học sinh. Hạ Thiên dọc theo đường đi cứ lôi lôi kéo kéo Đổng Xán Xán, lúc xuống lầu thì đụng phải một người.
"Má nó..."
Hạ Thiên kêu một tiếng, người kia cũng ngẩng đầu lên, sau khi thấy Hạ Thiên và Đổng Xán Xán thì nói: "Thật xin lỗi." rồi vòng qua bọn họ đi tiếp.
"Là cậu ta sao..."
Hạ Thiên bĩu bĩu môi, một bộ cảm thấy nhàm chán. Đổng Xán Xán quay người nhìn bóng lưng cao gầy kia: "Là ai vậy?"
"Học bá lớp chúng ta đó, Kỳ Tầm. Cậu ta nhàm chán lắm, chỉ biết học thôi."
Đổng Xán Xán gật gật đầu, đi chụp ảnh cùng Hạ Thiên. Sau khi lấy thẻ, trên đường trở về, Hạ Thiên hỏi Đổng Xán Xán sao đột nhiên lại chuyển đến đây. Đổng Xán Xán nói đó là bí mật, rồi hỏi ngược lại Hạ Thiên. Cậu ta nhún vai: "Ba tôi là hiệu phó mà, tôi là con ổng cứ vậy mà vào đây thôi."
Đổng Xán Xán dừng chân, ánh mắt là lạ nhìn Hạ Thiên. Cậu ta cũng dừng lại hỏi cậu bị làm sao, Đổng Xán Xán nghiêng đầu, cười cười hỏi: "Tieba của cậu có phải tên là "Hoa khôi trường không đẹp bằng tui" không?"
Hạ Thiên sau khi nghe xong thì bưng kín miệng Đổng Xán Xán, kéo cậu vào góc tường: "Sao cậu biết được?"
"Tôi chỉ biết thế thôi! Là cậu đúng không?"
Đổng Xán Xán không nói mà Hạ Thiên trên tieba không biết đã nói chuyện cùng bao nhiêu người, căn bản không thể đoán được ID của Đổng Xán Xán là gì. Cậu ta cau mày nói: "Cậu nhất định phải giữ bí mật cho tôi đấy, nhất định đấy!"
Đổng Xán Xán gật gật đầu. Hai người đi về phòng học, đi được mấy bước, Hạ Thiên lại sốt sắng dừng lại: "Cậu nhất định không được nói cho ai đó nha!"
Đổng Xán Xán vô cùng chân thành gật đầu: "Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật mà."
Quay về phòng học, cô Đàm vẫn đang ghi chép báo cáo học sinh mới. Hạ Thiên chạy đến chỗ cô hỏi: "Cô ơi Xán Xán ngồi chỗ nào vậy ạ?"
Bởi vì học sinh trong lớp đều đã học cùng nhau một kỳ rồi nên chỗ ngồi trên cơ bản đều đã sắp xếp xong.
"Ngồi cạnh Kỳ Tầm, bên cạnh em ấy vẫn còn trống. Xán Xán, em ngồi đó đi."
Hạ Thiên thở dài vỗ vỗ vai Đổng Xán Xán: "Vậy cậu sẽ rất buồn chán đó. Thật là, không thể ngồi cùng bàn với tôi sẽ là nuối tiếc năm cấp ba của cậu đấy."
"Được rồi, Hạ Thiên đừng đùa nữa, về chỗ đi. Lát nữa chúng ta sẽ điểm danh để đi kiểm tra sức khỏe nhé."
Kỳ Tầm ngồi ở tổ hai bàn thứ ba. Lớp chia thành ba tổ, ngồi giữa là có tầm nhìn tốt nhất. Vị trí của Kỳ Tầm là chính giữa lớp học, có thể thấy các thầy cô đều rất coi trọng hắn.
"Chào cậu, Kỳ Tầm."
Đổng Xán Xán ngồi vào bên cạnh hắn chủ động chào hỏi. Kỳ Tầm đang cúi đầu làm bài tập, cũng không ngẩng lên chỉ ừ một tiếng.
Đổng Xán Xán cũng không giận, tâm tình rất tốt mà lất sách vở cùng hộp bút ra. Ở trường này ít ra sẽ không có ai đòi tiền cậu, cuộc sống mới của cậu cứ vậy mà bắt đầu.
Một đám người đầu tiên là nghiêm khắc chỉ trích Đổng Xán Xán, người đứng thứ năm từ cuối lên trong lần thi cuối kỳ này, rồi tụ vào thảo luận điểm lợi và hại của trung học ngoại ngữ.
Cô nói: "Trường tốt đấy. Em học đại học ở Du thành nên biết, trung học ngoại ngữ Du thành nổi lắm. Trong đó toàn là phú nhị đại, con ông cháu cha thôi, người bình thường không vào được đâu."
Vương Mỹ Hi: "Điểm thi của thằng bé trong trường ở Phong Dương này cũng đâu có tốt, đến trường tốt như vậy sao mà theo nổi?"
(Đổng Xán Xán làm khán giả ngồi ngoài điên cuồng gật đầu: Theo được ạ, theo được.)
Đổng Lâm: "Là cơ hội tốt đấy, nhưng mà xa quá, Xán Xán mới bao lớn."
Bà ngoại: "Không được, Xán Xán không được đi. Ta chỉ có mỗi đứa cháu trai chăm nó từ bé, nhìn nó lớn lên."
Ông ngoại: "Haizz..."
Ông nội: "Nhưng chúng ta không thể làm lỡ tiền đồ của thằng bé được."
Bà nội: "Xán Xán nhà chúng ta ngốc nghếch như vậy thì có tiền đồ gì chứ, cứ ở Phong Dương là được rồi."
(Đổng Xán Xán làm khán giả ngồi ngoài: Hở? Bà ơi, tình cảm bà cháu chúng ta chỉ đến thế thui sao huhu."
Sau khi cả nhà đóng cửa đại lý bán sỉ để thảo luận cả chiều và tối, cuối cùng ba Đổng Xán Xán vỗ bàn nói: "Đi, vẫn là phải đi thôi. Cứ nhìn nhà chúng ta mở một đại lý này đi, cũng là năm đó con may mắn gặp đúng lúc người ta định đóng cửa thì tiếp nhận thôi. Ai mà ngờ lại lời được nhiều như vậy..."
(Đổng Xán Xán làm khán giả ngồi ngoài dài cổ hóng: Ô hổ? Lời được nhiu zậy ba?)
Vì vậy, cả một kỳ nghỉ đông, Đổng Xán Xán ở nhà ông bà ngoại một tuần, ông bà nội một tuần, dỗ vui mấy ông bà xong mới mang theo đống lớn hành lý đi Du thành cùng ba.
Đổng Lâm đi theo phụ xách hành lý cho Đổng Xán Xán, thuận tiện dẫn cậu đi xem phòng mới. Bọn họ vào lúc Đổng Xán Xán mới có lớp sáu, khi đó giá phòng vẫn chưa tăng vọt, đã mua cho cậu một căn phòng có vị trí tốt ở tỉnh thành, tính đến hiện tại chắc cũng phải gần triệu tệ một phòng. Phòng này nhìn qua khá đơn giản, nhưng một người ở thì vẫn dư dả. Đổng Xán Xán ngày thường sẽ trọ tại trường, nhưng mấy ông bà đã bàn bạc xong, mỗi cuối tuần sẽ thay phiên nhau đến nấu ăn cho cậu.
Đổng Xán Xán lần đầu nhìn thấy phòng tân hôn của cậu, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Vị trí căn phòng này gần với rạp chiếu phim hôm trước cậu và Lễ Tiêu đi xem. Đổng Xán Xán hưng phấn nằm nhoài lên ban công quay một đoạn video nhỏ gửi cho Lễ Tiêu, khoe khoang nói: "Cho anh xem phòng tân hôn của em chút nè."
Lễ Tiêu không trả lời cậu, cũng là chuyện thường thôi nên Đổng Xán Xán không quá để ý. Sau một ngày cùng ba ở đây một đêm, hôm sau bọn họ cùng đến trường ngoại ngữ. Giấy báo nhập học cùng giấy xác nhận chuyển trường đã được Lễ Nhạc Nhạc gửi tới. Đổng Xán Xán cùng ba ngồi xe taxi đề trước cổng trường, xuống xe liền hít một hơi.
Cổng trường ngoại ngữ đậu đầy xe ô tô hạng sang, taxi xanh lục bị mấy cái xe xịn kia vây quanh trông vô cùng mộc mạc. Mắt Đổng Xán Xán không chớp cái nào nhìn dòng người tấp nập trước cổng trường, không hề phát hiện bản thân cậu và Đổng Lâm đã trở thành tiêu điểm ánh nhìn.
Mẹ Đổng đặc biệt mua cho Đổng Xán Xán một cái chăn mới to bự, mềm mại bồng bềnh, giờ đang đựng trong túi xanh quân đội được ba Đổng cõng trên lưng. Còn Đổng Xán Xán một tay xách túi lớn đựng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, tay kia cầm theo hai cái chậu, trên lưng đeo cặp sách mới.
Đổng Xán Xán và Đổng Lâm đi từ cổng trường vào đến ký túc xá. Trên đường rất nhiều người nhìn họ, đa phần là những ánh mắt tò mò. nhưng bọn họ cũng không để ý đến ánh nhìn của người khác, không có cảm xúc gì mà vào tòa ký túc.
Ký túc xá của Đổng Xán Xán cũng giống những ký túc xá ở trường cấp ba khác, một phòng bốn người. Đồ đạc của ba người kia đều đã ở đây, được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Trong sổ tay tóm tắt giới thiệu trường có ghi trong ký túc xá mỗi ngày đều sẽ có người đến quét dọn.
Đổng Xán Xán ở giường trên, tự mình leo lên dọn dẹp. Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, Đổng Lâm liền chuẩn bị ra về. Đây sẽ là lần đầu Đổng Xán Xán xa nhà trong thời gian dài đến vậy. Khi cùng Đổng Lâm ra khỏi ký túc, trong lòng Đổng Xán Xán bỗng nhiên cũng muốn về nhà. Cậu từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ có buồn phiền gì về gia đình, người nhà cậu đối với đều cậu vô cùng hào phóng, muốn gì được nấy, không bao giờ thiếu thốn thứ gì.
Đổng Xán Xán méo miệng cúi đầu đưa Đổng Lâm ra cổng trường, sợ mình sẽ khóc lên nên nãy giờ không nói gì. Đổng Lâm hiểu rõ tâm tình con trai, đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Đừng quên ước định với ba mẹ đấy."
Đổng Xán Xán khịt khịt mũi, gật gật đầu.
Dựa theo thành tích của Đổng Xán Xán hiện giờ thì chắc chắn không thi nổi đại học. Nhưng nếu đã tới đây học thì yêu cầu của Vương Mỹ Hi và Đổng Lâm là Đổng Xán Xán nhất định phải học lên đại học, nếu không thi đỗ thì phải quay về đại lý bán sỉ lái xe, hàng ngày đi buôn bán hàng hóa. Cứ vậy, người một nhà liền làm một tờ giấy thỏa thuận, Đổng Xán Xán lại tự mình mà ký tên lên đó.
Quả nhiên chuyện này khiến nỗi buồn ly biệt của Đổng Xán Xán giảm đi không ít. Cậu nhìn theo xe taxi trở Đổng Lâm về, bị việc phải thi lên đại học ảnh hưởng mà cảm thấy giấy nhập học trong cặp nặng hơn chút.
Hệ thường cùng hệ quốc tế không ở cùng một tòa. Hệ phổ thông thì ít người hơn, mỗi khóa chỉ có hai đến bốn lớp. Hệ quốc tế lại tương đối nhiều học sinh, mỗi khóa có khoảng sáu lớp. Đổng Xán Xán đến lớp hệ thường báo cáo trước. Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, họ Đàm. Cô giáo nhìn thấy Đổng Xán Xán thì ôn nhu cười với cậu: "Em là Đổng Xán Xán đi? Là học sinh mới chuyển trường năm nay đúng không?"
"Đổng Xán Xán!"
Trong lớp bỗng có người hô lên, Đổng Xán Xán quay người nhìn từ bục giảng xuống thì thấy có một nam sinh đứng lên, mắt bỗng mở to: "Hạ Thiên?!"
Hạ Thiên chạy từ chỗ ghế ngồi lên bục giảng ôm chầm lấy Đổng Xán Xán, rồi kiêu ngạo giới thiệu với vài người ít ỏi trong lớp: "Anh em tôi đấy!"
Cô Đàm bất đắc dĩ lắc đầu, cầm giấy báo nhập học để Hạ Thiên đưa Đổng Xán Xán đi chụp ảnh làm thẻ học sinh. Hạ Thiên dọc theo đường đi cứ lôi lôi kéo kéo Đổng Xán Xán, lúc xuống lầu thì đụng phải một người.
"Má nó..."
Hạ Thiên kêu một tiếng, người kia cũng ngẩng đầu lên, sau khi thấy Hạ Thiên và Đổng Xán Xán thì nói: "Thật xin lỗi." rồi vòng qua bọn họ đi tiếp.
"Là cậu ta sao..."
Hạ Thiên bĩu bĩu môi, một bộ cảm thấy nhàm chán. Đổng Xán Xán quay người nhìn bóng lưng cao gầy kia: "Là ai vậy?"
"Học bá lớp chúng ta đó, Kỳ Tầm. Cậu ta nhàm chán lắm, chỉ biết học thôi."
Đổng Xán Xán gật gật đầu, đi chụp ảnh cùng Hạ Thiên. Sau khi lấy thẻ, trên đường trở về, Hạ Thiên hỏi Đổng Xán Xán sao đột nhiên lại chuyển đến đây. Đổng Xán Xán nói đó là bí mật, rồi hỏi ngược lại Hạ Thiên. Cậu ta nhún vai: "Ba tôi là hiệu phó mà, tôi là con ổng cứ vậy mà vào đây thôi."
Đổng Xán Xán dừng chân, ánh mắt là lạ nhìn Hạ Thiên. Cậu ta cũng dừng lại hỏi cậu bị làm sao, Đổng Xán Xán nghiêng đầu, cười cười hỏi: "Tieba của cậu có phải tên là "Hoa khôi trường không đẹp bằng tui" không?"
Hạ Thiên sau khi nghe xong thì bưng kín miệng Đổng Xán Xán, kéo cậu vào góc tường: "Sao cậu biết được?"
"Tôi chỉ biết thế thôi! Là cậu đúng không?"
Đổng Xán Xán không nói mà Hạ Thiên trên tieba không biết đã nói chuyện cùng bao nhiêu người, căn bản không thể đoán được ID của Đổng Xán Xán là gì. Cậu ta cau mày nói: "Cậu nhất định phải giữ bí mật cho tôi đấy, nhất định đấy!"
Đổng Xán Xán gật gật đầu. Hai người đi về phòng học, đi được mấy bước, Hạ Thiên lại sốt sắng dừng lại: "Cậu nhất định không được nói cho ai đó nha!"
Đổng Xán Xán vô cùng chân thành gật đầu: "Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật mà."
Quay về phòng học, cô Đàm vẫn đang ghi chép báo cáo học sinh mới. Hạ Thiên chạy đến chỗ cô hỏi: "Cô ơi Xán Xán ngồi chỗ nào vậy ạ?"
Bởi vì học sinh trong lớp đều đã học cùng nhau một kỳ rồi nên chỗ ngồi trên cơ bản đều đã sắp xếp xong.
"Ngồi cạnh Kỳ Tầm, bên cạnh em ấy vẫn còn trống. Xán Xán, em ngồi đó đi."
Hạ Thiên thở dài vỗ vỗ vai Đổng Xán Xán: "Vậy cậu sẽ rất buồn chán đó. Thật là, không thể ngồi cùng bàn với tôi sẽ là nuối tiếc năm cấp ba của cậu đấy."
"Được rồi, Hạ Thiên đừng đùa nữa, về chỗ đi. Lát nữa chúng ta sẽ điểm danh để đi kiểm tra sức khỏe nhé."
Kỳ Tầm ngồi ở tổ hai bàn thứ ba. Lớp chia thành ba tổ, ngồi giữa là có tầm nhìn tốt nhất. Vị trí của Kỳ Tầm là chính giữa lớp học, có thể thấy các thầy cô đều rất coi trọng hắn.
"Chào cậu, Kỳ Tầm."
Đổng Xán Xán ngồi vào bên cạnh hắn chủ động chào hỏi. Kỳ Tầm đang cúi đầu làm bài tập, cũng không ngẩng lên chỉ ừ một tiếng.
Đổng Xán Xán cũng không giận, tâm tình rất tốt mà lất sách vở cùng hộp bút ra. Ở trường này ít ra sẽ không có ai đòi tiền cậu, cuộc sống mới của cậu cứ vậy mà bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.